Tôi Biết Người Không Yêu Tôi

Chương 12



Việt ngữ: Siu Nhơn Mèo
Sau khi tiếp nhận chữa trị, mỗi tuần Thẩm Trí đều định kì trao đổi phản hồi với bác sĩ, hắn chưa bao giờ đi trễ, bác sĩ hỏi một vài câu hỏi chạm đến nội tâm, hắn cũng sẽ trả lời y theo sự thật.

Hắn dùng giọng điệu bình tĩnh bóc tách mình từng chút, từng chút một, rồi lại thử ghép chúng lại thành một.

Người mà bác sĩ Mạt giới thiệu là đàn chị của anh ta, nói năng nhẹ nhàng, mỗi lần gặp mặt nói chuyện đều chủ yếu là dẫn dắt hắn bộc lộ nỗi lòng.

Thẩm Trí dần dần không còn nổi giận vô cớ, có vẻ như đang dần tốt lên, có điều, đôi khi bác sĩ hỏi đến vài chuyện, nghe thấy câu trả lời của Thẩm Trí, đều khiến con người ta chợt lạnh người.

Bác sĩ đề nghị Thẩm Trí nghỉ ngơi nhiều hơn, du lịch giải sầu hoặc vận động vừa phải để giải tỏa cảm xúc.

Vì thế nên không lâu sau đó trong nhà có thêm một khoảnh sân luyện quyền anh.

Lần cuối cùng gặp mặt nói chuyện, bác sĩ nhắc đến tôi.

Đây là chủ đề duy nhất mà Thẩm Trí vẫn luôn không muốn nhắc đến.

“Cậu thích cậu ấy chứ?” Bác sĩ hỏi.

Dù rằng đã biết câu trả lời, cũng đã từng nghe rất nhiều lần nói thích từ Thẩm Trí, nhưng tôi vẫn thấy tò mò.

Hắn nói rằng: “Tôi mong là tôi thích.”

Vấn đề khiến tôi đau khổ rối rắm bấy lâu, giờ phút này cuối cùng cũng có được câu trả lời chân thật nhất.

Đúng thế thật, hắn không thích.

__

Có lẽ vì để chứng minh câu nói này, sau khi bệnh của Thẩm Trí đỡ hơn, tôi cũng rất ít xuất hiện.

Thi thoảng trong thời gian ở chung ngắn ngủi, tôi biết được công ty hắn mở đang kinh doanh rất thành công, nợ nần được trả hết, lợi nhuận tăng lên hàng năm, hắn cũng giống như ba hắn, trở thành nhà xí nghiệp nổi danh, khuôn mặt đẹp trai càng làm cho hắn quanh năm sống trong lời đồn tình cảm.

Tôi không có lập trường để quan tâm Thẩm Trí rốt cuộc có quan hệ với những người đó hay không, đã hơn ba mươi tuổi rồi, kết hôn sinh con cũng là chuyện bình thường.

Chỉ là thi thoảng tôi sẽ oán giận hắn, nhớ tôi làm gì? Đã qua lâu như vậy rồi mà vẫn chưa thể tha thứ cho tôi sao?

__

Thẩm Trí đầu tư quay một bộ phim mạng, bởi vậy lại dính dáng đến giới giải trí, báo chí viết hắn từng lên giường với rất nhiều người, cũng không biết có thật hay không.

Nói chung là vẫn ổn, lúc làm những chuyện như thế hắn chưa từng nhớ đến tôi.

Sau khi bộ phim kia phát sóng, mọi người bắt đầu đồn hắn là gay, lúc này tôi mới biết thì ra đó là phim về đề tài tình yêu đồng tính. Nghe nói là phim rất nát.

Có lần tôi thấy Thẩm Trí đang đọc bình luận, cư dân mạng mắng rất dữ, Thẩm Trí nhìn một loạt bình luận mắng phim “cay mắt”, chẳng những không tự ngẫm lại, mà còn cười vô cùng xán lạn.

Đáng tiếc, tôi chưa xem bộ phim kia, nên cũng không biết hắn đang vui vì điều gì.

Hắn từ là một người đàn ông 30 tuổi chín chắn trở thành một người đàn ông trung niên 40 tuổi, vẫn không có ai bên cạnh với mối quan hệ ổn định.

Bỗng từ một hôm nào đó, Thẩm Trí bắt đầu thích đi du lịch. Hàng năm hắn đều đến những nơi khác nhau, từ trong nước đến nước ngoài, địa điểm nổi tiếng có, không nổi tiếng cũng có, một khi muốn đi là sẽ đi.

Tự do tự tại – Sau khi tôi chết, đúng thật là hắn sống càng ngày càng tốt.

__

Thời gian cứ thế trôi nhanh, năm 48 tuổi, hắn vẫn lẻ loi một mình.

49 tuổi, hắn mắc bệnh, kiểm tra ra căn bệnh ung thư dạ dày.

Sau khi nhận được bản báo cáo, một thoáng vui mừng hiện lên trên khuôn mặt tái nhợt đi vì đau của Thẩm Trí, hắn từ chối việc chữa trị, nhờ bác sĩ kê cho ít thuốc giảm đau, sau đó liên hệ với luật sư để sắp xếp chuyện di sản, lê tấm thân đau ốm nhanh chóng bắt tay xử lý hậu sự của chính mình.

Hắn bán hết toàn bộ bất động sản đứng tên hắn, cổ phần công ty thì giao cho một người bạn, tất cả tài sản còn lại thì đem quyên góp.

Hết thảy những thứ kiếm được từ nhiều năm qua, hắn không cần bất cứ một thứ gì.

Mà đối mặt với căn bệnh của mình, hắn dường như đã trông ngóng từ lâu.

Tôi không rõ hắn đang nghĩ gì nữa.

__

Lại một lần Thẩm Trí đặt chân đến trước phần mộ tôi.

Trước kia hắn đều là đến thăm rồi đi, lần này lại nói nhiều lên.

Hắn móc ra một tờ bệnh án, vui sướng nói: “Cậu biết đây là gì không?”

Tôi thở dài, tôi tận mắt nhìn bác sĩ đưa cho cậu, sao lại không biết được.

Nụ cười Thẩm Trí càng sâu hơn. Những nếp nhăn đã hằn trên khuôn mặt hắn, nhưng ánh mặt lại linh động quá đỗi, không giống với người ở độ tuổi này.

Hắn duỗi dài cánh tay như là đang khoe, gương mặt khó nén niềm vui sướng: “Là vé xe đưa tôi đến gặp cậu đó.”