Tôi Biết Người Không Yêu Tôi

Chương 14



Việt ngữ: Siu Nhơn Mèo
Cánh cửa quen thuộc gần ngay trước mắt, tôi ngạc nhiên nhìn Thẩm Trí móc chìa khóa từ túi ra, xoay tròn, đẩy mở cửa.

Ánh sáng xuyên qua khung cửa sổ, những hạt bụi li ti nhảy múa dưới ánh mặt trời, từng bước đi trên sàn hằn ra những vết chân, căn phòng nhìn có vẻ đã lâu không được lau chùi dọn dẹp.

Vách tường sạch sẽ nhẵn nhụi, hình như đã được sơn mới lại, đồ dùng trong nhà tuy đã cũ, nhưng vẫn được gìn giữ rất nguyên vẹn, ngay cả vị trí bày biện cũng chưa từng thay đổi, mà những món đồ trang trí lại chẳng thấy đâu nữa.

Thẩm Trí vào phòng mở hết cửa sổ ra, vào nhà vệ sinh hứng một thùng nước, bắt đầu lau chùi nhà cửa.

Hắn làm một chốc lại nghỉ một chốc, qua cả buổi trời mới dọn dẹp sạch sẽ phòng khách.

Cảnh vật giống nhau, tâm trạng lại khác biệt. Thẩm Trí ngồi trên ghế, lẳng lặng nhìn căn phòng đã lau dọn sạch sẽ.

Chúng tôi từng sống ở đây hai năm, vỏn vẹn hai năm, xét về thời gian, nó thậm chí còn không bằng căn phòng cạnh trường học lúc trước tôi thuê, có điều bên kia đã bị tháo dỡ từ lâu, chúng tôi cũng chỉ còn lại căn phòng này để lưu giữ kỉ niệm.

Ánh mắt Thẩm Trí dần mất đi tiêu cự, dự là đang lâm vào kí ức.

Tôi nhớ lại quãng thời gian ở nơi đây, là hạnh phúc cũng là dằn vặt.

Thẩm Trí tốt nghiệp, chúng tôi có nhiều thời gian ở bên nhau hơn, cùng với đó, cũng là quãng thời gian tôi nghi kỵ hắn trầm trọng nhất.

Tôi không thể kiềm chế chính mình thôi không nghĩ rằng hắn không yêu tôi, hắn chỉ đang cố chịu đựng, nhưng tôi lại không thể buông bỏ hắn.

Tôi chỉ có thể ép bản thân không nghĩ đến chuyện này nữa, nhưng tâm tình tích tụ lâu ngày không được giải tỏa, dần dần trở thành mầm bệnh.

Rõ ràng tôi đã từng hỏi hắn, chúng tôi đều tình nguyện ở bên nhau.

Thân thể thân mật, tâm trí thì không thể hòa hợp, hiện thực cũng trở nên vụn vỡ.

Chuyện phiền lòng không chỉ mỗi một việc này, khoảng thời gian đó, tôi nhận được thông báo từ nhân viên có thẩm quyền, khu nhà cũ chuẩn bị được quy hoạch, tương lai sẽ xây dựng khu du lịch, nhà cửa ở lân cận được kiến tạo lại, mỗi nhà sẽ nhận được một khoản tiền trợ cấp.

Đây là chuyện tốt, nếu khai phá hợp lý, tình hình kinh tế của cả thôn có khi sẽ được cải thiện.

Cũng vào lúc này, tôi bị người nhà khởi kiện.

Người mẹ đã lâu không gặp của tôi bỗng đứng về phía em trai em gái, kiện tôi độc chiếm di sản của bố, đồng thời đã không chăm sóc cho hai người em khi chúng chưa đến tuổi trưởng thành.

Đây đúng là đòn trả đũa, vô lý đến cực kì.

Điều buồn cười là, ở phiên tòa sơ thẩm, tôi thua kiện…

Thẩm Trí trở thành người duy nhất đứng về phía tôi, trải qua biến cố này, tôi càng để ý Thẩm Trí hơn, suốt ngày lo được lo mất, tạo thành bệnh tâm lý.

Rạng sáng một ngày nào đó, chết trong phòng làm việc không một bóng người.

Lý trí ngẫm lại, có lẽ tôi với Thẩm Trí thật sự là không thích hợp, hắn hẳn nên ở bên một người vui tươi lạc quan, bản thân tôi ốc còn không mang nổi mình ốc, không nên liên lụy hắn mới phải.

Nhưng nếu năm đó Thẩm Trí nói cho tôi biết tình hình thực tế, hình như tôi cũng chẳng giúp được gì.

Quyền lựa chọn không nằm ở nơi tôi.

Nhưng dù Thẩm Trí lựa chọn ra sao, chúng tôi đều không thể đi đến bến bờ hạnh phúc.

__

Thời gian chậm rãi trôi đi, đến chiều, Thẩm Trí gọi một chiếc xe tải đến, nhờ người bê hết sáu thùng đồ từ phòng ngủ ra, đưa đến xưởng thiêu, tận mắt nhìn từng thứ, từng thứ một dần hóa thành tro.

Vốn dĩ những món đồ tôi nghĩ là hắn đã vứt đi, đến tận giờ phút này, mới thật sự biến mất khỏi thế gian.

Vật dụng trong nhà gọi người đến thu gom, phòng ở thì bán gấp, xử lý xong mọi việc, Thẩm Trí liên hệ bác sĩ Mạt.

Bác sĩ Mạt bước sang tuổi sáu mươi, đã về hưu, có một đứa cháu trai hiện đang học tiểu học.

Nhận được điện thoại từ Thẩm Trí ông rất bất ngờ, hai người hẹn thời gian cùng gặp mặt.

Sáng sớm hôm sau, Thẩm Trí ăn mặc thoải mái, đi cùng bác sĩ Mạt đến một ngôi miếu trên núi.

“Đã lâu không gặp.” Bác sĩ Mạt chào hỏi hắn.

“Đúng vậy, dạo này vẫn khỏe chứ?” Thẩm Trí cũng cười.

Hai người vừa tản bộ quanh miếu vừa nói chuyện, kể nhau biết về tình hình mấy năm nay của mình, bầu không khí hài hòa vui vẻ.

Bác sĩ Mạt đùa: “Thật sự không ngờ tới, tôi lại may mắn quen biết một doanh nhân thành đạt như cậu, nói ra cũng không ai tin.”

Thẩm Trí vẫn luôn cười: “Quá lời rồi, anh cũng là một bác sĩ giỏi.”

Vốn cũng chỉ là tâng bốc lẫn nhau, bác sĩ Mạt lại như nhớ đến chuyện gì đó, lắc đầu, ẩn ý nói: “Nếu tôi giỏi, cũng sẽ không trị không khỏi cho cậu.”

Gương mặt ông hiện lên nét ưu sầu, ánh mắt rối ren nhìn về phía Thẩm Trí: “Cậu thật sự không có ý định kết hôn sao?”

Ở độ tuổi này mà chưa có con cũng đã hiếm thấy, đừng nói chi là như Thẩm Trí, chỉ cần muốn cưới là đầy người chịu gả, mà tình hình như giờ cũng sớm đã thể hiện rõ kết quả, bác sĩ Mạt hỏi vậy, đại khái chỉ là muốn nghe chính miệng hắn đáp một câu.

Thẩm Trí quay đầu lại, hắn nói rất chậm rãi, mỗi một từ lại vô cùng kiên định: “Đúng vậy, không kết hôn.”

Bác sĩ Mạt chẳng lấy làm lạ, ông thở dài: “Thẩm Trí, năm đó lúc cậu nói câu kia với tôi, tôi thật sự sợ hết hồn, đến tận bây giờ vẫn còn như hiện rõ mồn một trước mắt.”

Thẩm Trí: “Câu nào cơ?”

Bác sĩ Mạt đáp: “Cậu nói, bệnh của cậu trị không hết, dù có thể trị, cũng không thể chữa khỏi.”

Từ ngày Thẩm Trí bị bệnh, tôi đã nghe quá nhiều câu nói khiến tôi khiếp sợ, giờ đây cũng không biết bày ra vẻ mặt gì cho thích hợp, chỉ có thể nhìn chằm hắn không dời mắt.

Thẩm Trí trả lời nhẹ bẫng: “Câu này có gì đâu mà nhớ.”

Bác sĩ Mạt liếc nhìn hắn một cái, như là muốn nhìn thấu suy nghĩ giấu trong đôi mắt hắn, “Tôi vẫn luôn canh cánh trong lòng, sau này xem được bộ phim kia tôi mới hiểu rõ.”

Thẩm Trí không lên tiếng, đợi ông nói tiếp.

Bác sĩ Mạt như đang vừa hồi ức vừa nói: “Người khác chưa từng gặp cậu, có lẽ sẽ cảm thấy cậu nhiều tiền quá không có chỗ tiêu, nhưng tôi đại khái biết được cậu là người thế nào, cậu đầu tư quay một bộ phim không có giá trị sinh lời như thế, chắc chắn là có ý nghĩa khác.”

“Cậu nói bệnh của cậu trị không hết, đó là lời nói dối, không muốn trị mới là thật đúng không?” Ông nhìn Thẩm Trí, “Thật ra cậu sợ chữa khỏi rồi, cậu sẽ quên cậu ấy, đúng không?”

“Cái chết của cậu ấy là một phần đau khổ trong cậu, nếu một phần đau khổ này biến mất hoàn toàn, vậy thì sức nặng của cái chết ấy dường như cũng giảm bớt.”

Là như thế sao, Thẩm Trí?

Tôi nhìn gương mặt bình lặng ấy, chờ đợi câu trả lời từ hắn.

Thẩm Trí lặng im một lúc lâu, cười khổ: “Không phải sợ quên, mà là sợ mình nhớ không đủ khắc sâu.”

“Tôi không muốn buông bỏ nỗi lòng, tôi muốn có một người mãi mãi đau buồn cho cậu ấy.”

Câu nói này như đánh thẳng vào tôi, tôi đứng đờ ra không nhấc nổi bước chân, nhớ đến cậu thiếu niên nhiều năm về trước đã từng vì tôi mà khóc, hắn sẽ cố tình tỏ ra hoạt bát để chọc tôi vui, sẽ khóc thay tôi mỗi khi tôi cố ra vẻ kiên cường, đầu quả tim tôi mềm nhũn, chỉ muốn ôm chặt lấy hắn, đó là món quà quý giá nhất mà cuộc đời này dành cho tôi.

Chưa từng được ăn kẹo, bởi vậy vô cùng quý trọng, cũng cực kỳ sợ bị người khác cướp mất, sợ giấu chưa đủ nhanh, bị người khác nhìn thấy, cũng sợ nắm quá chặt, kẹo sẽ tan.

Muốn hét thật to, đó là của tôi.

Nhưng thâm tâm lại cảm thấy mình không xứng.

Tôi muốn có một người đau buồn cho tôi.

Thẩm Trí thay tôi thêm vào câu nói này hai từ “Mãi mãi”.

Hắn luôn luôn tốt như vậy, không lý nào tôi không yêu hắn.

__

Bác sĩ Mạt thở dài liên hồi: “Haizz, tôi cũng không khuyên cậu nữa, mỗi người đều có cách sống của riêng mình, cũng không nhất quyết phải tuân theo định nghĩa của người đời, tối nay cậu có thời gian chứ, đến nhà tôi ăn bữa cơm?”

Nói đến đây, Thẩm Trí bỗng ngừng bước chân, xoay người đứng đối diện với bác sĩ Mạt, trịnh trọng nói: “Bác sĩ Mạt, thật ra lần này đến là có việc muốn nhờ anh.”

Tôi chăm chú nhìn vào hắn.

Bác sĩ Mạt cũng đứng lại, nói với hắn: “Cậu nói đi, chỉ cần tôi làm được, chắc chắn sẽ giúp.”

“Vậy tôi cảm ơn trước.” Thẩm Trí cười cười, thả ra một tin giật gân, “Không giấu gì anh, dạo trước tôi được chẩn đoán mắc bệnh ung thư, phỏng chừng sống không được lâu nữa, muốn nhờ anh…”

Bác sĩ Mạt nghe mà sửng sốt, nghĩ là mình nghe lầm, ngắt lời hắn: “Đợi đã, đợi đã, cậu nói gì cơ? Ung thư? Cậu bị ung thư? Ung thư gì?”

Thẩm Trí đáp: “Ung thư dạ dày.”

Bác sĩ Mạt: “Ung thư dạ dày? Giai đoạn đầu hay giai đoạn giữa?”

Thẩm Trí: “Giai đoạn cuối.”

Bác sĩ Mạt: “Giai đoạn cuối? Giai đoạn cuối mà cậu còn rủ tôi đi leo núi? Thẩm Trí! Cậu được lắm! Không coi bản thân ra gì cả!”

Thẩm Trí: “…”

Bác sĩ Mạt điều hòa hơi thở: “Thôi vậy, thôi vậy, cậu nói đi đã, là chuyện gì?”

Thẩm Trí: “Tôi có trồng một vườn hoa hồng trên núi Nam Lê, tôi mong sau khi tôi chết, anh có thể giúp mang tro cốt của tôi rải vào vườn hoa hồng đó.”

Hoa hồng, lại là hoa hồng.

Bác sĩ Mạt im lặng cả buổi, sau lại thở dài: “Có thể nói là vì sao không?”

Thẩm Trí: “Cậu ấy thích hoa hồng.”

Bác sĩ Mạt không nói biết nói gì nữa, thuận miệng nói: “Vậy cậu ấy thì sao? Không an táng cùng với cậu sao?”

Thẩm Trí thoáng khựng lại, xem chừng chuyện này rất khó trả lời, cuối cùng hắn khẽ rũ mắt, nhẹ giọng nói: “Tôi còn chưa nghĩ ra.”