Tôi Biết Người Không Yêu Tôi

Chương 16



Việt ngữ: Siu Nhơn Mèo
Tư thế của Thẩm Trí không có điểm tựa, trông hết sức không thoải mái, tôi chỉ vào sô pha ý bảo hắn qua đó.

“Nằm xuống.” Tôi ngồi dưới đất, tay vỗ vỗ lên sô pha, dùng khẩu hình nói với hắn.

Hắn chăm chú nhìn tôi, không động đậy.

Tôi hết cách rồi, chắp hai bàn tay áp vào bên má, nhắm mắt lại, diễn tả động tác ngủ.

Lần này hắn dường như đã hiểu, theo lại đây, nghiêng người nằm xuống đối mặt với tôi.

Tư thế này rất tốt.

Tôi cúi người hôn lên trán hắn.

Cái hôn khe khẽ, dừng lại chừng một hai giây, sau đó kéo ra khoảng cách, tầm mắt Thẩm Trí vẫn luôn dính lấy tôi, hắn nhìn tôi một chốc, nhắm mắt lại, ngẩng cổ lên, bộ dạng như đang vòi một cái hôn.

Giờ đây tôi không còn muốn suy nghĩ rối ren xem hàm ý của hành động này là gì, không còn quan trọng nữa.

Tôi lại gần hắn, kề sát bên gương mặt hắn, Thẩm Trí lại đột nhiên mở mắt ra, nhìn thấy khuôn mặt phóng đại của tôi, như là nhớ ra gì đó vội la lên: “Tôi không thấy gì hết, không tính nha, cậu hôn lại lần nữa đi.”

Động tác dán lại gần của tôi bị cắt ngang, vị đắng chát trào dâng khắp cõi lòng, tôi chậm chạp không nhúc nhích.

Thẩm Trí thúc giục: “Nhanh lên nào.”

Hình ảnh xuyên qua năm tháng, cởi bỏ lớp da mang tên thành thục, người tôi yêu để lộ ra phần mềm mại bên trong, vỏ bọc cứng rắn bên ngoài dần dần bóc ra, kéo theo cả những sợi máu và gân, đinh nhọn đóng sâu vào thịt mềm, đau thấu tim gan, tôi nhặt lên từng mảng vỏ, thấy máu đỏ tươi, mới nhận ra đây là một bộ phận của hắn.

Vỏ rơi nát rồi, hắn cũng sắp không còn nữa.

Tôi cúi người hôn xuống.

Để thời gian trôi qua nhanh một chút, để cho hắn đi theo tôi đi, liệu có thể nào cho chúng tôi lại gặp nhau một lần, tôi vẫn còn rất nhiều điều muốn nói với hắn.

Thẩm Trí cho rằng tôi là ảo giác, dùng ngón tay gẩy gẩy tóc tôi, gẩy không được, hắn lại nghịch một chốc, rồi nằm thẳng ra sô pha ngẩn người nhìn lên trần nhà.

Hai tay hắn đặt trên bụng, nắm hờ thành đấm, thi thoảng sẽ siết chặt lại.

Đợi nét mặt dịu đi một chút, hắn lại bắt đầu nhìn lên trần nhà lầm bầm lầu bầu.

“Tôi đã chuẩn bị một món quà cho cậu đó.”

“Không biết cậu có thích không nữa.”

“Nếu không thích…”

“Thôi hay là cậu thích đi nhé, được không?

“Tôi thật sự đã rất cố gắng rồi.”

“Nhan Hòe, tôi thấy không thể trách tôi được.”

“Muốn trách thì trách y học chưa đủ phát triển, bao nhiêu năm qua vẫn không tiến bộ chút nào.”

“Rõ ràng tôi rất rất yêu cậu.”

“Không sai chút nào.”

“Chỉ trách họ.”

“Tôi trồng rất nhiều hoa hồng, mỗi ngày tặng cậu một đóa vẫn đủ.”

“Một đóa ít quá, mười đóa nhé? Thật ra thì một trăm đóa cũng được luôn.”

“Hay là 99 đóa? Nghe nói ngụ ý của nó sẽ tốt hơn một chút.”

“Vậy cậu muốn an táng cùng tôi không?”

“Phần mộ kia của cậu nhỏ như vậy, vừa đắt vừa nhỏ, vườn hoa hồng của tôi lớn hơn nhiều.”

“Tất nhiên rồi, tôi có thể tặng nó cho cậu, tặng cậu rồi thì nó sẽ là vườn hoa hồng của cậu.”

“Tôi kiếm được nhiều tiền, nhưng dùng để mua một tấm bia mộ thì không đáng.”

“Chúng ta không lập bia mộ nữa nhé?”

“Như thế sẽ không có người biết chúng ta đã đi đâu.”

“Có điều tôi sẽ ở cạnh cậu.”

“Tôi tuyệt không bỏ lại cậu, tôi yêu cậu, tôi mãi mãi ở bên cậu.”

Nước mắt Thẩm Trí rào rạt rơi xuống, tự quyết định một mình dẫu sao cũng khiến con người ta không khỏi cảm thấy tủi thân.

Không còn giọng nói của hắn, căn phòng bỗng chốc rơi vào im lặng tựa như một gậy đòn đập tỉnh hắn, không chút nương tay.

Tôi đứng thẳng dậy, để mình lọt vào tầm nhìn của Thẩm Trí.

Tôi nhớ ra một ngôn ngữ ký hiệu đơn giản.

Dù chỉ mới nhìn thấy trên tivi một lần.

Nhưng tôi vẫn còn nhớ rõ, tôi tin là hắn cũng còn nhớ.

Tôi vừa làm khẩu hình miệng, vừa đưa tay ra dấu, tôi nói: “Tôi cũng yêu cậu.”

Tôi đồng ý, chúng ta an táng cùng nhau.