Tôi Biết Người Không Yêu Tôi

Chương 7



Việt ngữ: Siu Nhơn Mèo
Tôi quả thật rất yêu thân thể hắn, cũng rất yêu dáng vẻ bề ngoài của hắn, nhưng tất cả đều thành lập trên cơ sở là tôi yêu hắn.

Không phải cứ có một người nào đến với vẻ ngoài điển trai, tôi cũng muốn cùng họ lên giường.

Trước đó tôi luôn nghĩ rằng, mỗi một lần chúng tôi gần gũi nhau đều là biểu hiện cho việc hắn dần tiếp nhận tôi.

Bởi vì hắn thích tôi, mới để cho tôi hôn hắn, ôm hắn, hôn môi hắn. Mà sự thật lại lõa lồ trước mắt tôi, những hành động đó chẳng có ý nghĩa gì, hắn chỉ đang cố chịu đựng mà thôi.

Hắn chịu đựng mâu thuẫn trong lòng để thân mật với tôi, ngay cả lên giường cũng có thể.

Tôi không dám tưởng tượng, hắn đã bình tĩnh trơ mắt nhìn tôi như đang động dục thế nào, phải chăng rất giống một con chó hoang xấu xí không biết xấu hổ.

“Nhan Hòe, xin lỗi… Chỉ là tôi… Tạm thời chưa được quen.”

Thế mà hắn còn cảm thấy là lỗi của hắn.

“Cậu không thoải mái đúng không?”

“…”

“Cậu không thoải mái, cậu không thích tôi chạm vào cậu, đúng không?” Cảm giác thất bại bao trùm, giọng tôi nghẹn ngào, cố hết sức để mình không run lên.

Thẩm Trí siết chặt nắm tay chống trên giường, cúi đầu nói: “… Không phải.”

Im lặng một hồi lâu, tôi cố nén lại nước mắt chực trào, hỏi: “Thẩm Trí, tôi hỏi cậu lần nữa, có phải cậu cảm thấy không thoải mái?”

Thẩm Trí cuộn nắm tay, lại buông ra, hắn dựa gần tôi, gác cằm lên vai tôi, lặp lại nói: “Không phải.”

“Tôi cho là thật đấy.”

“Ừm.”

Tôi không kìm nén được nữa, nghẹo ngào thành tiếng, Thẩm Trí ôm chặt lấy tôi, nhẹ nhàng vỗ lưng tôi, hắn không nỡ nhất là để tôi khóc.

Tôi không ngừng tự nhủ, là do hắn không rời đi, không thể trách tôi, nhưng sức quan sát của tôi lại ngày càng nhạy bén.

Tôi có thể cảm nhận được rõ ràng những ngập ngừng, ngượng nghịu, kháng cự và cả không thoải mái bất giác lộ ra từ Thẩm Trí, khoảnh khắc ấy vô cùng ngắn ngủi, nhưng nó quả thật tồn tại.

Hắn dường như đang dùng lí trí để áp lại sự kháng cự xuất phát từ bản năng của cơ thể, mỗi khi tôi đắm chìm vào ảo giác mà hắn tạo ra cho tôi thì ngay giây tiếp theo, sức quan sát của tôi luôn có thể tạt cho tôi một gáo nước lạnh.

Tôi thường nghĩ, hắn đã tình nguyện làm đến bước này, không phải là yêu thì rốt cuộc là gì đây? Là trách nhiệm? Áy náy? Báo ơn?

Lại khó nén cười khổ, dù gì cũng không phải là tình yêu.

Hắn phải sắm vai người yêu tôi, còn tôi phải diễn một kẻ không hề nhận ra rằng hắn không yêu mình.

Chúng tôi đều diễn hết sức mình, diễn vô cùng gượng gạo.

__

Lên năm ba đại học, Thẩm Trí bắt đầu gây dựng sự nghiệp, còn tôi vì công việc bận rộn và vấn đề về cảm xúc mà sự quan tâm dành cho Hàm Hàm và Nam Nam có phần giảm bớt, từ mỗi tuần về nhà một lần biến thành mỗi tháng về nhà hai lần, mỗi lần về đều trong tình trạng vô cùng mỏi mệt.

Có một lần, tôi mang theo cả bánh ngọt mà hai đứa thích ăn về cùng, lại bị Nam Nam cầm ảnh chụp gặn hỏi: “Anh hai, rốt cuộc anh và Thẩm Trí có quan hệ gì?”

Tôi nhướng mày: “Ai đưa cho nhóc?”

Là tấm ảnh chụp tôi với Thẩm Trí hôn nhau trên phố, nói là hôn, nhưng thật ra chỉ là tôi nổi cơn ghen nên cắn hắn thôi.

“Anh không cần quan tâm chuyện này, anh nói đi, hai người các anh có quan hệ gì?”

Tôi bực bội trong lòng, bực nhóc nói chuyện với tôi bằng giọng điều như này: “Quan hệ gì cũng không đến phiên nhóc quản.”

“Nên là anh vì một tên con trai mà bỏ mặc bọn tôi đúng không?” Nam Nam thẳng tay hất bánh ngọt xuống đất.

Tôi càng giận dữ dội: “Anh không quản mấy đứa sao? Tiền anh cho mấy đứa là từ trên trời rơi xuống sao? Mỗi tháng anh không về thăm mấy đứa sao? Nhóc còn muốn anh lo cho nhóc như nào? Mỗi ngày giám sát nhóc làm bài tập chắc?”

Nhóc cười lạnh: “Lúc mới đầu một tuần anh về một lần, bây giờ thì sao? Lúc bọn tôi bị bệnh thì anh ở đâu? Lúc lớp bọn tôi họp phụ huynh thì anh ở đâu? Tôi thấy anh chỉ ước gì ngày ngày làm mấy chuyện ghê tởm với tên bạn trai kia của anh, tốt nhất là bọn tôi cũng chết theo bố, sẽ không làm ảnh hưởng anh đi tìm trai.”

“Ranh con nói năng kiểu gì đó?” Tôi tức giận đập mạnh tay xuống bàn.

“Tôi nói sai chỗ nào? Chẳng phải anh vì anh ta mà từ bỏ cả học đại học đó sao? Anh muốn lợi dụng điểm này để quấn lấy anh ta còn gì, tôi nói có sai không?”

“Dù có thế nào cũng không liên quan gì đến nhóc, anh có yêu đương với con trai hay không, thì liên quan gì đến việc học tập của nhóc?”

“Đương nhiên là có, tôi ngại anh ghê tởm!”

“Lặp lại lần nữa xem!”

“Má nó anh nghĩ tôi không dám nói sao, bạn bè tôi đều biết cả rồi, anh hẹn hò với con trai, anh thật ghê tởm! Anh…”

Một bạt tai tôi giáng xuống, thế giới yên tĩnh rồi.