Tôi Chỉ Là Một Người Qua Đường Mà Thôi

Chương 110: Ánh Đèn Trong Đêm Say



“Ha… Thả em…ra”

Chiếc đèn ngủ đầu giường tỏa ra ánh đèn mờ ảo chỉ đủ để mơ hồ chiếu đến hai bóng người đang dính chặt vào nhau trên đệm chăn.

Thiếu niên hai tay bị vải lụa trói chặt khóa trên đầu, thân dưới run rẩy không ngừng, cậu muốn khép chân lại thế nhưng bị thân hình cao lớn ở giữa chặn lại không cho phép, người đàn ông không ngừng nhẹ nhàng hôn lên thân thể trắng nõn của thiếu niên, một tay an ủi vật nhỏ hồng phấn của cậu, tay còn lại với những ngón tay thon dài chôn sâu vào trong cơ thể thiếu niên không ngừng mở rộng khuếch trương lối vào.

Tiếng nước n h ớ p n h á p vang lên trong đêm khiến người mặt đỏ tim đập, Tá Nguyệt vừa kích thích lại vừa đau, cả hai cảm xúc đánh úp vào đại não khiến cậu run lên không ngừng cầu xin: “Dừng… lại đi Elrey… nó lạ lắm…ư…”

Người đàn ông không trả lời cậu, ngược lại anh dùng hành động thay cho lời nói, một nụ hôn an ủi đáp lên môi đối phương, nuốt đi những lời r ê n rỉ và cầu xin, nhân lúc cậu bị cuống vào nụ h ô n thì bên dưới ngón tay thứ ba nhanh chóng chen vào phía dưới, chậm rãi lần mò trong nơi chật hẹp ấm áp đó.

Tá Nguyệt khó chịu vặn vẹo thân mình một chút, bỗng nhiên Elrey tìm được một điểm gồ lên bên trong, anh khẽ khều vào nó một cái rồi nhấn mạnh xuống điểm đó.

Đúng như dự đoán của anh, Tá Nguyệt lập tức xụi lơ xuống không còn chống cự nữa, q u y đầ u hồng phấn cũng căng cứng bắt đầu rỉ ra chất l ỏ n g t r ắ n g đ ụ c, hai chân thon dài run lên kẹp chặt hông Elrey, trông đêm thiếu niên phát ra từng tiếng r ê n r ỉ ngọt lịm như mật đường, lại mang theo lưỡi câu sắc nhọn câu mất ba hồn bảy phách của người đàn ông, điều này khiến c ự v ậ t dưới thân anh càng trướng đến kinh hồn.

Elrey buông vật nhỏ của Tá Nguyệt ra, ngón tay vẫn chôn sâu trong thân thể Tá Nguyệt không ngừng ra vào, tuy nhiên tay còn lại đã đỡ lấy con cá cha bặc t h ô to của mình, đôi mắt xám bạc sáng rực trong đêm nhìn cậu thiếu niên: “Anh vào nhé”

Hai chân kẹp bên eo bất giác siết chặt lại, Tá Nguyệt thở dốc nói: “Cởi trói cho em”

Hai tay nhanh chóng được tự do, thiếu niên nâng tay câu lấy cổ người đàn ông, khiến anh cúi xuống rồi hai người trao nhau một nụ hôn nồng cháy, Tá Nguyệt mơ màng hôn lên sống mũi cao thẳng của người đàn ông, như hoa thơm quyến rũ mật ong: “Vào đi…”

Ngón tay thon dài rút ra khỏi cơ thể, cảm giác trống rỗng bất chợt khiến Tá Nguyệt muốn kêu lên thành tiếng, thế nhưng hơi còn chưa kịp phát ra thì đỉnh đầu thô to của c ự vật đã chôn vào trong cơ thể thiếu niên.

Không biết có phải thiên phú dị bẩm cái quái gì đó hay không mà con cá chà bặc kia mặc dù chen vào động hơi khó thế nhưng Tá Nguyệt chỉ cảm thấy hơi trướng chứ không đau, mà cảm giác trướng đó cũng nhanh chóng được thay thế bằng cảm giác thoải mái ngay khi thứ đó chạm vào điểm nhạy cảm ẩn sâu trong tầng tầng vách thịt của cậu.

“Ư… ha~”

Tá Nguyệt thật sự bị kích đến mức khoái cảm tăng cao, ngón chân đỏ hồng co lại trông đáng yêu hết sức, động nhỏ siết chặt lấy cây gậy thô to, thít chặt anh trong tầng thịt ấm nóng.

Elrey hít sâu một hơi nâng hông cậu lên cao, dưới ánh mắt kinh ngạc của Tá Nguyệt, thúc hông thật mạnh vào bên trong, một cú chạm đến tận gốc.

“Ưm… Nhẹ… a! Không!”

Kích thích khiến hai mắt Tá Nguyệt mờ đi, người đàn ông bắt đầu ra vào liên tục như cái máy đóng cọc, từng âm thanh ‘bạch bạch’ vang vọng trong không gian tối tăm, thiếu niên đạp chân muốn trốn thế nhưng lại bị tay anh bắt được, mạnh bạo dang rộng chân cậu ra hai bên khiến lối vào càng dễ xâm nhập hơn, cánh tay như sắt thép kẹp chặt khiến Tá Nguyệt không tài nào cử động nổi, khí tức chiếm hữu mạnh mẽ của người đàn ông xâm chiếm toàn bộ cơ thể Tá Nguyệt, cộng với khoái cảm như làn sóng mạnh mẽ đánh cho lý trí của cậu vỡ tan thành từng mảnh.

Hai tay Tá Nguyệt bấu chặt vào đệm giường, nhưng không biết từ khi nào lại lần nữa trở lại trên vai Elrey, ôm chặt anh để không bị những cú thúc mạnh mẽ đó thúc bay, trong bóng đêm Tá Nguyệt vẫn có thể nhìn thấy vẻ mặt mất kiềm chế của người đàn ông, từng tiếng thở dốc kiềm nén mỗi khi anh thúc vào trong người cậu, ánh mắt mê say chỉ chứa mỗi bóng hình của cậu, bàn tay mạnh mẽ ôm chặt thiếu niên không ngừng thúc vào liên tục, tất cả đều là bằng chứng cho thấy người đàn ông này đã chìm sâu vào lưới tình với Tá Nguyệt rồi.

Tá Nguyệt không chịu nổi sự đụng chạm đầy h ư n g phấn này, móng tay bấu trên vai anh vô thức cào ra từng vết thương đỏ chói cả mắt, nó giống như mang theo thuốc thúc t ì n h càng khiến người đàn ông thêm điên cuồng ra vào bên trong cậu.

Thiếu niên cắn chặt răng không ngừng thở dốc, thỉnh thoảng không nhịn được lại bật ra một chút âm thành kìm nén không chịu nổi.

Vòng eo tho gọn nhưng cứng cáp của thiếu niên được đỡ dậy, cậu khóa ngồi trên người Elrey, tư thế này càng làm chỗ kết hợp của hai người càng thêm khắn khít, điểm nhạy cảm liên tục bị kích thích, cọ xát, Tá Nguyệt run rẩy thở dốc vươn tay muốn xoa nắn vật nhỏ của mình thế nhưng bị người đàn ông chặn lại.

“Thả em ra…”

Elrey hôn giọt mồ hôi lăn xuống bên thái dương Tá Nguyệt, khàn giọng nói: “Để anh làm em bắn đi”

“Không muốn… Chậm chút…”

Rất nhanh Tá Nguyệt cũng không còn sức để mà tự tuốt nữa, cậu như con thuyền dập dềnh lênh đênh trên biển, mặc kệ cho thứ thô to kia không ngừng ra vào, kích thích v á c h thịt mềm mại, hai điểm hồng trước ngực cũng bị gặm cắn đến sưng đỏ hết cả lên, Elrey giống như sói đói, thân dưới th ú c vào như điên, một tay n â n g chân cậu lên gặm cắn từ trong ra ngoài rồi để lại từng nốt hồng nhạt trên nền da trắng nõn, ngay cả ngón chân cũng không ngoại lệ…

Tá Nguyệt che mắt không dám nhìn nữa rồi.

Thật sự là Tá Nguyệt bị Elrey th ú c b ắ n đến hai lần, bắt đầu lần thứ ba thì đỉnh đầu bị Elrey nắm lấy, ngón cái bịt chặt lỗ nhỏ không cho c h ấ t l ỏ n g tr ắ n g đ ụ c bắn ra.

“Bé ngoan, cùng nhau ra nào”

“Buông em ra! Đau lắm a~”

Đáp lại chính là k h o á i c ả m nhân đôi dưới động tác nhanh như máy đóng cọc của người đàn ông, bỗng nhiên anh dừng lại mà không báo trước, Tá Nguyệt cũng ngớ người theo, chỉ thấy người đàn ông vươn tay cầm lấy đèn ngủ trên tủ đầu giường lại gần, động tác tiếp theo đó khiến Tá Nguyệt ngượng đến phát điên, đưa chân đạp lên khuôn mặt đẹp trai của Elrey: “Anh điên rồi! Làm cái gì thế… ư!” tiếng mắng nhanh chóng bị cậu nuốt vào mồm vì Elrey lần nữa chôn sâu vào bên trong.

Anhh vừa đâm rút vừa cầm đèn soi sáng chỗ kết hợp của hai người, thịt mềm hồng nhạt phun ra nuốt vào c ự vật thô to đậm màu của người đàn ông, cùng chất lỏng t r ắ n g đ ụ c của gel bôi trơn bị động tác của anh đánh thành bọt trắng xóa, cửa sau hồng hào của Tá Nguyệt nuốt trọn của Elrey, tham lam t h í t chặt không cho cây gậy ra bên ngoài, mỗi lần đi vào bên trong thì nó lại vang lên tiếng nước ‘tách tách’ d â m đ ã n một cách thèm muốn…

“Cưng à, xem mông em ‘ăn’ anh này, đúng là đói khát thật đó”

Tá Nguyệt bị lời của anh nói cho ngượng chín mặt, cậu chôn đầu vào trong chăn không trả lời anh, Elrey ôm cậu ngồi dậy lần nữa, anh nắm tay cậu đưa xuống phía dưới: “Nào, cảm nhận nó một chút đi chứ”

Ngón tay chạm vào nơi ấm nóng cùng thứ t h ô to không ngừng ra vào bên trong, từng lần đ â m rút đều truyền đến khái cảm khó tả khiến lý trí vừa khó khăn gom lại được một chút của cậu lần nữa tan thành bọt biển.

Cậu duỗi thẳng eo ôm chặt Elrey, mơ màng để anh ôm, miệng tràn ra từng tiếng thở dốc không ngừng nghỉ mà hai chân lại quặp chặt hông anh, như đòi hỏi vô độ không cho anh dừng lại.

Elrey ném đèn sang bên cạnh, đè thiếu niên xuống hung hăng lôi kéo cậu chìm xuống khoái cảm vô tận trong đêm…

“Thỏ nhỏ à…”

“Bảo bối của ta…”

“Tá Nguyệt à… ta yêu em”

Tá Nguyệt mơ màng đáp lại lời nỉ non của người đàn ông, lời nói phát ra từ tận đáy lòng: “Em cũng yêu anh”

Cà: Á à, bắt quả tang có đứa đọc truyện sếch mà không like không cmt nhé:>> mẹ biết mẹ buồn đó.