Tôi Chỉ Là Một Người Qua Đường Mà Thôi

Chương 14: Rừng Vô Tận (2)



Hầu như toàn bộ các giám khảo đều chuyển màng hình đến các thí sinh ưu tú để xem biểu hiện của bọn họ, chỉ có duy nhất vệ tinh của Elrey vẫn cứ bám theo Tá Nguyệt không rời từ sáng đến giờ, cho nên động tác của cậu tất nhiên đều bị anh nhìn hết.

Anh nhìn thanh đoản kiếm trên tay của cậu, bất giác nở nụ cười bởi vì anh cảm thấy rất phù hợp với thiếu niên, không uổng công anh lựa chọn rồi tự mình cải tạo nó bằng dị hỏa của mình.

Đúng vậy, đoản kiếm đó chính là chiếc đồng hồ đính đủ kim cương hột xoàng mà đêm đó Elrey tặng cho Tá Nguyệt, nó là một loại vũ khí được cải tiến để tiện mang theo bên mình dưới dạng một chiếc đồng hồ, sau đêm đó nhận được tin nhắn của thiếu niên thì anh liền biết cậu không biết cách sử dụng nó, vậy nên đích thân Thượng Tướng của chúng ta đã dành thời gian quý báu của mình để dạy cậu cách sử dụng.

Nhìn thấy thiếu niên bên kia màn hình vui sướng không ngừng vuốt ve đoản kiếm, trong lòng Elrey tràn lên một cảm giác thỏa mãn mà trước giờ rất hiếm khi có, đêm đó là lần đầu tiên anh cảm thấy thành tựu khi tặng quà cho người khác.

Vốn dĩ cho rằng thiếu niên sẽ không mang theo kiếm, lại không ngờ cậu không những đem đến đây mà còn dùng rất thành thạo là đằng khác.

Thân thể thon dài cầm theo thanh đoản kiếm màu bạc lạnh lẽo cứ như sinh ra để tôn lên vẻ đẹp của nhau, ngón trỏ của Elrey gõ nhịp lên tay ghế, không biết biểu cảm bây giờ của thiếu niên như thế nào, anh thật sự rất muốn biết đồng thời cũng sinh ra cảm giác chán ghét với chiếc mặt nạ kia.

Mà Tá Nguyệt hoàn toàn không biết mình đang bị theo dõi vẫn còn lo lắng đám quái vật tiếp theo phải làm thế nào, bốn con này với một người chưa từng có kinh nghiệm thực chiến lại còn là dị năng phụ trợ như cậu đúng là gây đau đớn lòng người.

Tuy có học chút kiếm pháp trước khi xuyên thư nhưng cũng chỉ là loại phòng thân đơn giản, không chỉ kiếm pháp còn có cung thủ và một chút thế võ đơn giản, mỗi thứ một chút mà gộp lại chẳng ra cái hình dạng gì, cũng không thể áp dụng vào trường hợp như hôm nay, cậu không có cung, cũng càng không thể vật tay đôi với dị khủng! Chết người đó!

Cũng may có thanh đoản kiếm mà Elrey tặng cho mới không đến nỗi luống cuống tay chân, kiếm này đúng là bảo bối, liếm qua máu rồi lưỡi kiếm càng thêm sáng bóng, cũng không dính chút bẩn nào, trông nó còn sạch sẽ hơn cả cậu nữa, ở tay cầm có đính một chiếc la bàn đính đầy kim cương xung quanh, chính là hóa thân của cái đồng hồ nam mà Elrey tặng cho cậu.

Elrey nói không có việc gì nguy hiểm đến tính mạng thì đừng tháo la bàn ra, bởi vì bên trong có chứa dị hỏa của anh, tùy tiện để nó ra ngoài nếu không khống chế được sẽ tự làm mình bị thương cũng như người bên cạnh.

Huống chi bây giờ cậu cũng không có ý định dùng đến tài nguyên quý giá này, bốn dị khủng cấp thấp lại dùng đến lửa của dị năng giả cấp cao chẳng khác gì dùng dao mổ trâu giết gà.

Thả ra một chùm sáng điều trị vết thương và hồi phụ thể lực cho Diệp Hoa, Tá Nguyệt đưa tay kéo cô dậy rồi nói: “Cậu ổn chứ?”

Diệp Hoa nhìn lướt qua kiếm trên tay của Tá Nguyệt rồi gật đầu với thiếu niên: “Tôi ổn, cảm ơn cậu đã giúp đỡ, còn có thanh kiếm này tốt đấy, ai tặng thế?”

Tá Nguyệt gật đầu lại với cô: “Boss lớn tặng”

Diệp Hoa: “À”

Elrey: “…”

Diệp Hoa xoay người nhìn bốn con dị khủng còn lại, cô xoay xoay cổ tay rồi nói: “Nếu cậu đã có thể chiến đấu vậy thì tốt quá rồi, chúng ta chia hai nhé”

Tá Nguyệt lắc lắc đầu, đưa một ngón đến trước mặt Diệp Hoa: “Không, tôi một, cậu ba”

Mí mắt Diệp Hoa giựt một cái, cảm thấy khó hiểu nói: “Tại sao?”

Tá Nguyệt rất đúng lý hợp tình trả lời: “Tôi là dị năng hệ trị liệu”

Cho nên cậu không thể bắt một con gà như tôi cân hai con dị khủng được đâu. Trong đầu Diệp Hoa tự động bổ sung luôn câu sau, cô có chút cạn lời với thiếu niên trước mặt này, bình thường đứng trước một cô gái thì đa phần nam sinh sẽ sinh ra cảm xúc muốn bảo vệ, thế mà thiếu niên này lại đi ngược lại với số đông, đúng là kì lạ mà.

Nhưng mà Diệp Hoa cũng không quan tâm lắm, ba con thì ba con, cũng không ảnh hưởng nhiều đến cô: “Được, vậy cậu con bên trái ngoài cùng nhé”

Tá Nguyệt: “OK”

Diệp Hoa như một quả tên lửa đỏ rực xông về phía dị khủng, rất nhanh đã làm bị thương một con, mà Tá Nguyệt thì chạy về phía mục tiêu của mình, nghiêng người tránh đi đòn tấn công của nó, rất nhanh đã xuất hiện sau lưng dị khủng, bổ một nhát kiếm xuống chi sau của nó.

Dị năng hệ trị liệu không phải chỉ đơn giản là một loại phụ trợ, trong nguyên tác nguyên chủ là một dị năng giả hệ trị liệu hiếm thấy, anh ta có thể thúc đẩy các tế bào trong cơ thể mình, đưa nó lên một trình độ cao có thể sánh ngang với các dị năng gỉa hệ thể lực hay tốc độ, với một thiên tài như vậy nếu nguyên chủ cố gắng thì có lẽ đã thoát khỏi tình cảnh chết thảm như vậy.

Nhưng không hiểu vì lí do gì mà anh ta lại lựa chọn từ bỏ.

Tá Nguyệt đã từng thử làm theo nhiều lần, lúc thì làm được lúc thì không, nguyên nhân chủ yếu là do cậu còn quá yếu, lại không ngờ hôm nay dùng một cái đã được ngay.

Đúng là dùng đồ của Boss lớn nên độ may mắn tăng cao hẳn.

Tuy tiện lợi nhưng cũng rất nhanh cạn dị năng, Tá Nguyệt đâm thủng mắt của dị khủng, cậu bắt đầu thở dốc nghĩ phải mau chóng xử lý thôi.

Cậu không tấn công theo cách thô bạo như Diệp Hoa mà lợi dụng sự linh hoạt của mình để liên tục làm bị thương dị khủng, đầu tiên là chém đứt gân chân và mắt của nó, đợi khi nó không thể di chuyển được nữa liền nhân cơ hội nhắm vào gáy của dị khủng chém xuống.

Tiếng kêu thảm thết của dị khủng làm rung động cả khu rừng sau đó tắt ngúm, Tá Nguyệt liêu xiêu như cọng bún nhảy xuống khỏi người nó, nhìn thấy Diệp Hoa đang chiến đấu với hai dị khủng cậu liền tiện tay chạy tới đâm lén sau lưng làm một con bị thương rồi chẳng thèm ở lại nữa mà nghiên ngả đi về phía sau một tảng đá lớn nơi hai người Phùng Lâm đang trốn.

Diệp Hoa: “…”

Nhìn dị khủng bị Tá Nguyệt chém một cái muốn đứt lìa cả vai, cô cảm thấy đau dùm nó luôn, không ngờ một dị năng giả hệ trị liệu lại có lực tấn công dã man như vậy.

Cũng nhờ vết chém này mà Diệp Hoa rất nhanh đã giết được một con, tập trung vào mục tiêu cuối cùng.

Mười lăm phút sau, Phùng Lâm ngoi lên nhìn Diệp Hoa vẫn còn chiến đấu với dị khủng, bản thân cô đã bắt đầu thấm mệt mà đối thủ vẫn còn xung sức lắm, thấy vậy hắn ta làm theo lời Tá Nguyệt, nhẹ nhàng đi vòng ra sau lưng dị khủng rồi trốn sau một gốc cây khá to sau đó đưa tay lên với cô gái.

Diệp Hoa nhìn thấy tay của hắn liền hiểu ngay, cô ném cho dị khủng một quả cầu lửa đẩy lùi bước chân của nó rồi nhanh nhẹn chạy đến nắm lấy tay Phùng Lâm, một luồng ánh sáng trắng truyền vào cơ thể Diệp Hoa chữa lành vết thương, đồng thời cũng đẩy hơi thở của sức sống vào trong cô một lần nữa, dị khủng thấy vậy liền biết đối phương đang muốn phục hồi, nó nhanh chóng xông đến nhưng không ngờ sau lưng bỗng lạnh toát, một thanh đoản kiếm nhanh như cắt phóng đến, dị khủng không còn cách nào chỉ đành xoay người né sang bên cạnh.

Nó nhìn thấy Tá Nguyệt đang đứng bên cạnh tảng đá thì nóng máu xông đến phía cậu, hoàn toàn quên mất đối thủ thực sự là Diệp Hoa đang ở đằng sau, cơ thể to lớn ngày một gần mình, cảm nhận được mặt đất dưới chân rung động theo từng bước chân của nó, Tá Nguyệt nhìn thấy Diệp Hoa một tay nắm lấy Phùng Lâm, một tay hướng về phía lưng dị khủng, giây sau cả người dị khủng nổ tung như một quả bom đến giờ hẹn.

Tia lửa bắn tung tóe hòa cùng với máu đen, Diệp Hoa thu tay lại, quay người cảm ơn Phùng Lâm rồi đi đến nói với Tá Nguyệt: “Con dị khủng này là của cậu đó, cảm ơn cậu đã dụ địch giúp tôi”

Tá Nguyệt gật đầu, nói không sao rồi lại xiêu vẹo đi lấy thanh kiếm trên mặt đất lên, cũng không biến nó thành đồng hồ nữa mà cứ để nguyên như vậy rồi đeo vào cái bao kiếm được tặng kèm khi mặc chế phục bên hông.

Diệp Hoa nhìn thiếu niên như sắp xỉu đến nơi rồi mới tò mò nhìn Tá Nguyệt: “Cậu chưa hồi phục sao?”

Tá Nguyệt khó khăn đi đến gần bọn họ, nói: “Tôi dùng cạn dị năng rồi” sau đó chỉ vào mũi Phùng Lâm: “Tôi nhờ cậu ta hồi sức cho tôi với nhưng cậu ta lại lo cho cậu hơn nên tôi chỉ đành để cơ thể mình như vậy thôi”

Phùng Lâm bỗng nhiên bị chỉ mặt thì ‘bùm’ một cái mặt đỏ như gan heo, không dám nhìn Diệp Hoa nữa, hắn ta lắp ba lắp bắp nói với Tá Nguyệt: “Đ…để tôi giúp cậu”

Nói xong liền đưa dị năng vào cơ thể Tá Nguyệt, giúp cậu hồi phục thể lực, trong lúc này Tá Nguyệt để ý thấy Mộ Hàm Bạch trước sau vẫn giữ im lặng không nói một lời mà cậu cũng không biết nên nói gì với người ta nên đành phải để sau.

Lúc này trên bầu trời bỗng nhiên xuất hiện một quả cầu bằng lôi điện, không gian phút chốc tối lại chỉ vì nó, chỉ thấy nó dừng lại trong không trung khoảng chừng năm giây rồi chậm rãi vặn vẹo biến thành hình dáng bán nguyệt, Tá Nguyệt nhìn một cái liền biết đó là Elix đang tìm mình, bán nguyệt chỉ ằm trên không trung khoảng chừng hai giây liền biến mất nhưng cũng đủ để Tá Nguyệt xác định được vị trí của Elix.

Cậu nói với ba người: “Đi thôi, đội của chúng ta ở hướng đó”

Diệp Hoa hỏi: “Sao cậu biết? Không lẽ dị năng hệ lôi kia quen biết anh à”

Nhận được đáp án khẳng định từ Tá Nguyệt, Diệp Hoa cùng hai người còn lại cũng không nói gì nữa mà đồng ý đi theo Tá Nguyệt.

“Này… mấy người đừng… đừng có quên tôi chứ”

Giọng nói yếu ớt hơi thô kéo lại bước chấn của bốn người, lúc bọn họ nhìn đến mới phát hiện ra đây là cái gã bị dị khủng ngoạm mang theo đây mà.

Suýt chút thì quên mất gã rồi.