Tôi Chỉ Muốn Học Hành Thật Tốt

Chương 103: Phiên ngoại 1



Sau khi có kết quả phúc thẩm vụ án Lí Tư, tin tức trên TV, mạng truyền thông đều đưa tin này tràn lan đại hải.

Rất nhiều người cũng đang thảo luận vụ giết người này.

Sau khi biết những chuyện Tiêu Cần làm khi còn sống, không ít cư dân mạng đều bày tỏ đáng tiếc cho Tiêu Cần, cũng vô cùng đồng cảm với Tiêu Mặc.

Người cúng tế trước mộ của cha Tiêu nhiều hơn không ít, hoa tươi không ngớt, mà mỗi ngày Tiêu Mặc cùng Tiêu Nguyệt Mai đều có thể  nhận được lời an ủi và xin lỗi, còn có phóng viên truyền thông muốn phỏng vấn họ.

Bất quá Tiêu Mặc và Tiêu Nguyệt Mai đều không để ý tới họ.

Trên mạng thậm chí còn có không ít người tỏ vẻ nguyện ý bỏ tiền, giúp đỡ cho Tiêu Mặc từ trung học tới đại học, thậm chí còn cả học phí sau khi xuất ngoại du học.

Tiêu Nguyệt Mai từ chối vô cùng trực tiếp.

Tiêu Mặc là cháu của cô, cô vẫn nuôi nổi.

Bọn họ kháng án cho cha Tiêu là vì họ tin cha Tiêu vô tội, muốn trả lại sự trong, công đạo cho cha Tiêu, mà không phải là vì muốn nhận được ánh nhìn của nhiều người.

Mục đích đã thành, như vậy đã đủ.

Bây giờ họ càng muốn để cho cha Tiêu và mẹ Tiêu có thể ngủ yên, không bị quấy rầy.

Mãi cho đến đầu tháng chín, vụ án ồn ào huyên náo mới bắt đầu bị hotsearch khác thay thế, dần mờ nhạt khỏi tầm mắt mọi người.

Cuộc sống của đám Tiêu Mặc cũng khôi phục sự  yên ả.

Một ngày của tháng chín, đột nhiên Tiêu Mặc nhận được điện thoại của Lạc Hân Hàn.

Trong điện thoại, ngoài việc gã vô cùng xin lỗi ra thì cũng chả biết nên nói gì.

Tiêu Mặc mặc cho người bên đầu kia giải thích không ngừng, sau hồi lâu mới nói: “Lạc tiên sinh, tôi rất cảm ơn anh vì từng cung cấp cho tôi một ít manh mối, nhưng tôi nghĩ chúng ta đừng nên liên lạc nữa thì hơn, cha tôi từng xem các anh là học trò quang trọng nhất, lấy các anh làm vinh, kiêu ngạo vì các anh, nhưng mà… Đứng ở góc độ của các anh, tôi có thể thông cảm, nhưng cũng chỉ là thông cảm thôi, tôi không thể tha thứ cho các anh, cứ vậy đi, cũng đừng gặp lại nữa.”

Tiêu Mặc cúp điện thoại trước.

Tần Hoan cầm tay của Tiêu Mặc, rồi ôm y vào lòng: “Đừng để ý tới họ, mặc họ tự sám hối với lương tâm đi.”

Tiêu Mặc cười nhạt: “Ừm.”



Khai giảng lớp 12, ban ba có hai học sinh vì khảo sát thành tích cuối năm lớp 11 nên đã chuyển sang ban nhất và ban nhì.

Thật ra thì Tiêu Mặc, Tần Hoan, La Âm, Giang Hoài, Hà Húc và Dư Ny vốn cũng nằm trong danh sách chuyển ban nhưng vì cân nhắc tới việc đã cuối cấp, tâm lí học sinh rất quan trọng, bởi vậy cũng đã hỏi ý của học sinh trước. Mà họ cũng không muốn rời khỏi ban ba.

Mặc dù ban nhất và ban nhì là lớp trọng điểm, bầu không khí học tập có thể nặng hơn so với lớp không trọng điểm một ít, thầy cô cũng càng ra sức dạy, nhưng học sinh có thể thi vào Nhất Trung thì thành tích cũng sẽ không kém, còn phải nghiêm túc chịu học, các lớp cũng không khác nhau mấy.

Huống chi mọi người thích không khí của ban ba, thích người trong ban ba, lại càng thích chủ nhiệm Thái Chân và các giáo viên khác của khóa năm nay.

Đều không bỏ đi được.

Khai giảng học kì mới, các lớp đều phải đổi bảng lớp một lần.

Tương lai đầy mong mỏi, thanh xuân dài vô hạn.

Tám chữ này được viết trên bản thông báo, mà bên dưới đó lại dán đầy lời ghi chép, bên trên viết toàn ước mơ tương lai hoặc kì vọng tương lai của các bạn học.

Diệp Hiểu Hiểu một tay khoát vai của Tào Di Cảnh, tay kia thì lật ghi chép của hắn, “Ha ha, nhạc sĩ, cậu chắc chứ.”

“Nhìn con c*c.” Tào Di Cảnh không hề khách khí vươn tay vứt móng vuốt của cậu ta xuống, ” Dù sao cũng hơn cậu dốc lòng làm ‘Paparazi’ quyền lực.”

Diệp Hiểu Hiểu ôm tay mình, “Bạn cùng bàn à, cậu thật không thương hương tiếc ngọc tí nào!”

“Cậu là con gái à?”

“…”

Diệp Hiểu Hiểu trừng mắt Tào Di Cảnh, phản bác, “Nói chứ làm paparazi thì làm sao, tớ chỉ thích nhiều chuyện, cậu cắn tớ đi! Lêu lêu lêu.”

“…” Tào Di Cảnh liếc mắt.

Đầu của bạn cùng bàn hắn chắc có lẽ là bị cửa kẹp rồi, thật là càng ngày càng ngốc mà.

Tần Hoan trộm nhìn thoáng qua lời ghi chép của Tiêu Mặc, bên trên viết bốn chữ rất đơn giản — Mong được hạnh phúc.

Tần Hoan nở nụ cười, kéo Tiêu Mặc đang ngồi lên, ôm vai y đi ra ngoài, “Đi ra ngoài một vòng, hít thở không khí trong lành.”

Làm lộ ra tờ ghi chú được dán tại góc tối, bên trên là chữ viết rồng bay phượng múa, nhưng chỉ có bốn chữ — Như em mong muốn.

Hai bạn học ‘mới đáng yêu’ từ ban nhất chuyển tới ban ba ôm nhau thành một cục lạnh run, họ nhìn Diệp Hiểu Hiểu và Tào Di Cảnh, nhìn Hà Húc và Giang Hoài, cuối cùng lại nhìn tổ hợp CP no.1 hot nhất bảng xếp hạng CP, đồng thời có suy nghĩ — Quả thật ai trong ban ba cũng thấy bede hết.

Đối diện với nhau, họ nhịn không được mà cảm thấy sầu lo cho tương lai của mình, bầu không khí bede như vậy, không hòa hợp vào được thì phải làm sao bây giờ? (Thì chơi bede đi chứ sao trăng gì nữa:)))

….Không mấy họ tổ đội trước đi ha?

Lớp mười hai có không ít học sinh chọn ở lại trường, nhưng rất may mắn, phòng kí túc của Tiêu Mặc và Tần Hoan từ đầu tới cuối không có người thứ ba vào ở.

Bọn họ vẫn hai người một phòng, trải qua cuộc sống trong kí túc xá.

Tiến độ dạy học của Nhất Trung rất nhanh, đã học hết tiết học mới từ lâu rồi, tháng cuối của học kì 2 lớp 11 đã bắt đầu ôn tập, nhưng khi đó tất cả mọi người đều khá lơi lỏng, nhưng sau khi lên lớp mười hai, ai nấy cũng khẩn trương hết.

Chuyện thứ nhất khi tới trường mỗi ngày là lấy sách giáo khoa ra, ngâm nga đọc chậm ôn tập, mãi cho đến tan học, mới có thể lấy hơi lại.

Tần Hoan thay đổi thái độ lười biếng nhàn nhã, đi học cũng sẽ nghe giảng, chỉ là hắn vẫn thoải mái hơn người khác rất nhiều như cũ.

Mà Tiêu Mặc trước sau như một, một ngày 24h, sẽ tốn mười mấy tiếng để học.

Ngay cả Tần Hoan lần nào cũng nói thầm với lòng là Mặc Mặc khuyên mình bình tĩnh, rộng rãi một chút, không thể so đo với học tập được, nhưng thật thì hắn rất ư là ghen tị á!

— Tình địch là học tập, quả thật là một việc khiến người ta tức vô cùng.

Đắm chìm trong học tập, thời gian trôi qua rất nhanh.

Tháng chín nóng rát trôi qua rất nhanh, nghênh đón sự mát mẻ của tháng mười.

Lễ quốc khánh, Tiêu Mặc và Tần Hoan đi ra ngoài chơi. Bọn họ dựa theo lời hứa lần trước, đi thành phố L.

Quốc khánh tuy rằng có rất nhiều người đi du lịch, nơi nơi người người tấp nập, nhưng thành phố L vốn là thành phố du lịch, du khách lúc này ngược lại không khủng giống thành phố B, thành phố H, mà là nhiều hơn bình thường một chút, cũng không tới nỗi chen chúc đưa đẩy, vẫn có thể chịu được.

Chuyến bay đáp cánh, Tiêu Mặc và Tần Hoan từ trong sân bay đi ra, tới khách sạn trước.

Khách sạn nằm bên trong khu du lịch, được xây gần hồ, đẩy cửa ra là có thể thấy hồ nước xinh đẹp.

Để hành lý xuống, Tần Hoan liền kéo Tiêu Mặc đi đến bên cửa sổ, mở điện thoại lên tự chụp một tấm.

Tiêu Mặc đứng ở bên cạnh, ánh mắt quét đến màn hình điện thoại của Tần Hoan.

Khi y thấy trong album ảnh toàn là ảnh chụp của mình, vẻ mặt vừa kinh ngạc lại vừa bất lực.

“Anh à, anh…”

Thấy Tiêu Mặc nhìn mình chằm chằm, Tần Hoan cười quơ quơ di động, rồi kéo Tiêu Mặc đi đến ghế sa lon bên cạnh, ngồi xuống, “Muốn xem chút không?”

Tiêu Mặc nghĩ nghĩ, rồi gật đầu.

Tần Hoan mở album ra, lướt tới tấm ảnh đầu tiên vào năm ngoái, sau đó đặt cằm lên đầu vai của Tiêu Mặc, một tay nắm eo của Tiêu Mặc, cùng xem ảnh với y, “Đây là ảnh chụp vào đầu tháng chín năm ngoái…”

Tiêu Mặc nhìn từng tấm ảnh một, nhìn thấy ảnh do người bên trên chụp xuống vào lúc đại hội thể thao, liền quay đầu nhìn Tần Hoan.

Tần Hoan hôn lên mặt y một cái, “Tìm trên Tieba đấy.”

“Trường của mình sao?”

“Ừ, trong lầu CP của hai đứa mình.”

Tiêu Mặc lùi về sau dựa vào lòng của Tần Hoan, tiếp tục xem ảnh chụp. Tiêu Mặc của trong ảnh thay đổi từ ban đầu lạnh lùng, dần trở nên có sức sống.

Nụ cười trên mặt y ngày càng nhiều, ánh mắt cũng dần sáng lên.

Giống như được sống lại lần nữa vậy.

Cách một năm, thật sự Tiêu Mặc thay đổi rất lớn.

Năm ngoái y vẫn còn không thích nói chuyện, không thích cười, luôn xụ mặt, mặt không đổi, cho người khác sinh ra ấn tượng là kiêu căng láo toét.

Ban đầu các bạn học cũng rất sợ y.

Nhưng bây giờ…

Người của ban ba, của các lớp khác ngày nào cũng dính vào người của Tiêu Mặc, có đôi khi Tần Hoan cảm thấy hắn có thể ực hết một vại giấm chua Sơn Tây, cả người toàn mùi chua.

Hắn lại cảm thấy có nguy cơ bùng nổ, cho nên không ngừng đả kích mình, khiến mình tiến bộ hơn, trở nên càng thêm xuất sắc hơn.

Tần Hoan như ôm một bảo bối lớn vậy, ôm chặt lấy người trong lòng, “Mặc Mặc, nhìn thấy không? Thay đổi của em đấy.”

Tiêu Mặc khẽ đáp, “Ừ.”

Tần Hoan dùng cằm cà cà đỉnh đầu của Tiêu Mặc, dịu dàng nói: “Tiếp tục xem đi, bên dưới vẫn còn đấy.”

Tiêu Mặc không xem nữa.

Y nghiêng đầu nhìn Tần Hoan.

Hơi nghiêng đầu rồi y rướn người lên chủ động hôn lên môi Tần Hoan.

Tần Hoan chỉ hơi sửng sốt một giây, sau đó đảo khách thành chủ, hôn đáp lại thật sâu.

Gắn bó tương giao, lưu luyến dịu dàng.

Từ lần thân mật trước đó, rồi sau này họ vẫn chưa làm, lúc này hôn sâu, cả hai người ai cũng có chút xao động.

Không khí ấm dần lên, càng tỏ ra mập mờ.

Hai má Tiêu Mặc đỏ bừng, y ngồi trong lòng Tần Hoan, môi bị hôn hơi sưng đỏ, tầm mắt yên lặng dừng trên người Tần Hoan.

“Anh à, làm không?”

Đáp lại Tiêu Mặc là nụ hôn pha lẫn tình – dục của Tần Hoan.

n*ng lên, mười ngón tay của Tần Hoan và Tiêu Mặc đan chặt vào nhau, mắt hai người nhìn nhau, thế giới tựa như chỉ còn lại có hai người họ.

Ngày đầu tiên đến thành phố L, hai người trải qua ngay trong khách sạn.



Ngày hôm sau, Tiêu Mặc vẫn ngủ thẳng tới trưa mới dậy.

Thấy Tiêu Mặc tỉnh, Tần Hoan liền bưng một ly nước ấm đưa đến bên miệng Tiêu Mặc, sau khi Tiêu Mặc uống xong, cổ họng mới thoải mái hơn một chút.

“Anh ơi, mấy giờ rồi?”

“Hơn 11 giờ, đợi em sẵn sàng thì chúng ta có thể đi xuống ăn cơm. ” Tần Hoan nhớ lại đêm qua, lại nói, “Hay là em nghỉ ngơi một chút đi, chúng ta gọi cơm là được rồi, chờ ngày mai rồi lại ra ngoài. “

” Không. ” Tiêu Mặc lắc đầu, y đứng dậy khỏi giường, khi hai chân đứng trên mặt đất, ngoại trừ có hơi nhũn, eo hơi xót ra thì những khác có thể chấp nhận được, ” Nghe nói thành phố L rất thú vị, phong cảnh rất đẹp, em muốn đi xem. “

Tần Hoan cười cười, “Được rồi, chờ em rửa mặt xong, thay quần áo, chúng ta sẽ xuống ngay. “

Thành phố L là một sơn minh thủy tú, người tài đất thiên, người dân địa phương nhiệt tình và tốt bụng, Tần Hoan và Tiêu Mặc đi bộ trên đường phố, xung quanh là kiến trúc cổ xưa.

Những ngọn núi tuyết ở phía xa được bao phủ trong sương mù trắng, đẹp đáng kinh ngạc.

Người qua đường rất nhiều khách du lịch, Tần Hoan lo sẽ lạc mất Tiêu Mặc, một đường đều nắm tay với Tiêu Mặc.

Ở đây không ai biết họ, khách du lịch nhìn thấy hai chàng trai nắm tay nhau chỉ ném ánh mắt ngạc nhiên tới thôi, nhưng có sao?

Sống vì mình, không phải vì người khác.

Những người khác thích nghĩ gì thì họ nghĩ.

Tiêu Mặc không quan tâm.

Tần Hoan càng không để ý.

Đi một đoạn đường ngắn, Tần Hoan hỏi: ” Muốn ăn gì? “

Ánh mắt của Tiêu Mặc dừng lại ở một nhà hàng cách đó không xa, bị thu hút bởi cách trang trí của nó, đưa tay chỉ vào, ” Đi đến nhà đó.”

Bên cạnh nhà hàng còn có một cửa hàng gửi bưu thiếp, Tiêu Mặc và Tần Hoan gọi xong bữa tối, lại đi mua một xấp bưu thiếp.

Tần Hoan nói: ” Anh ra hỏi địa chỉ của tất cả mọi người, Mặc Mặc em tới viết.”

Tiêu Mặc cười gật đầu, “Được.”

Tần Hoan vừa xuất hiện trong nhóm chat, đã bị “tấn công hội đồng”.

La Âm: Anh em cây khế quá!

Đồ Tuyết: 1

Dư Ny: 10086

Diệp Hiểu Hiểu: Anh Tần à, anh em tốt đã nói đâu, kết quả tớ thì trong sự nghiệp học bù dầu sôi lửa bỏng, mà cậu và anh Mặc cư nhiên bỏ lại bọn tớ để đi du lịch, sung sướng như vậy... Không yêu nữa!

Tào Di Cảnh: Ai bảo cậu thi cuối kỳ nát bét, điểm số không đành lòng nhìn thẳng.

Khương Hàng: Anh Tần, hai người ở đâu?

Tần Hoan quay một đoạn video ngắn gửi qua, sau đó nói ——[Tớ và Mặc Mặc ở thành phố L. ]

Giang Hoài: Thật ra tớ chỉ nghĩ đến người khác.

Hà Húc: Tớ đã xem lượng khách du lịch đến thành phố B ngày hôm qua.... các cậu bảo trọng.

Tần Hoan: Người cũng không nhiều lắm. Nhân tiện, báo địa chỉ của các cậu đi, gửi cho các cậu một tấm bưu thiếp.

Vừa nghe có bưu thiếp, Diệp Hiểu Hiểu kích động nhất, buồn bực vì phải học bù trong kì nghỉ bị quét sạch.

Bạn bè là như vậy, không cần bất cứ điều gì lớn, dù chỉ là một bưu thiếp, một câu, cũng sẽ cảm thấy vui.

Diệp Hiểu Hiểu: Tớ trước, mà anh Tần này, xin hãy chọn cho tớ tấm bưu thiếp đẹp nhất.

Tần Hoan nói đùa lại –[Gửi cho cậu một tấm xấu nhất.]

Diệp Hiểu Hiểu lại “Tức điên” nữa.

Tần Hoan cười đem lịch sử trò chuyện cho Tiêu Mặc xem, Tiêu Mặc cũng nở nụ cười.

Nhìn phong cảnh xa xôi, Tiêu Mặc suy nghĩ một chút, chậm rãi nói: ” Sau này, mọi người cùng nhau ra ngoài chơi một lần đi.”

“Được.” Tần Hoan mỉm cười, ” Chờ nghỉ đông hoặc kỳ thi tuyển sinh đại học kết thúc, chúng ta sẽ hẹn nhau, tất cả mọi người đi du lịch với nhau. “