Tôi Chỉ Muốn Thừa Kế Tài Sản Trăm Tỷ (Phần 1)

Chương 26: Cố vấn cuộc đời Giang Thuật



Trong khóa học chỉ dẫn đường đời của Giang Thuật.

Giang Thuật truyền thụ hai tuyệt kỹ ulti khá là quan trọng cho Trương Tử Phàm.

Một là nuôi con từ bé.

Hai là hình tượng.

Kiểu “nuôi con từ bé” thì khỏi cần nói nhiều.

Bất kể ở thế giới nào, đều có rất nhiều fangirl thích kiểu nuôi idol từ thuở còn thơ.

Bởi vì mình có thể chứng kiến thần tượng của mình trưởng thành từng chút một.

Mà kiểu nghệ sĩ hiện chưa có thực lực mạnh lắm nhưng thiên phú hát nhảy rất ổn như Trương Tử Phàm lại cực kỳ thích hợp đi theo con đường này.

Về phần hình tượng…

Một hình tượng hoàn hảo có thể đem lại cho nghệ sĩ lợi ích lớn lao mà không tốn bao công sức.

Ví dụ như, hình tượng học sinh giỏi, hình tượng đại ma vương, hình tượng ông cụ non, hình tượng người chồng tốt, v.v..

Có điều.

Hình tượng có cái hay, mà cũng có chỗ dở với nghệ sĩ.

Có thể coi nó như một thanh gươm hai lưỡi.

Bởi vì một khi hình tượng mà nghệ sĩ vất vả gầy dựng sụp đổ, thì tổn thất kéo theo sẽ gần như có tính chất hủy diệt.

Ví dụ như.

Một tiến sĩ họ Địch nào đấy ở kiếp trước đã bị vô số sinh viên lên án công khai.

(Nhắc đến scandal của nam diễn viên Địch Thiên Lâm, anh này đã bị tước bằng tiến sĩ vì gian lận khi viết luận văn, sụp đổ hình tượng thiên tài học giỏi của anh ta.)

Nhưng, với Trương Tử Phàm, trong giai đoạn hiện tại, nếu muốn nổi danh nhanh chóng, thì việc tạo lập hình tượng thích hợp là một lối tắt không tồi.

Ngây thơ, tốt bụng, ngốc nghếch đáng yêu, nghiêm túc, nỗ lực!

Đây là hình tượng mà Giang Thuật quyết định cho Trương Tử Phàm.

Thử hỏi.

Làm gì có fangirl nào lại không thích một chàng trai nhà bên ngây thơ tốt tính, cười tươi như nắng mai chứ!

Giang Thuật cũng không lo Trương Tử Phàm sẽ diễn hỏng hình tượng này.

Bởi vì đây là bản tính của Trương Tử Phàm, coi như cậu ta đang thể hiện lại chính bản sắc của mình, khỏi cần diễn xuất cao siêu.

Điều Trương Tử Phàm cần làm, chỉ là khoe những đặc điểm này ra với khán giả mà thôi.

“Anh Giang, phương án mà anh nói chắc chắn sẽ giúp em hot ạ?” Giọng điệu Trương Tử Phàm hơi thấp thỏm.

“Nó sẽ không giúp chú mày hot được mãi, nhưng có thể khiến chú dễ hot hơn.” Giang Thuật cười nhẹ, rồi chuyển qua chuyện khác, “Tuy nhiên, anh có một lối tắt khác giúp chú nổi danh nhẹ nhàng hơn, chú có muốn nghe không?”. Cop‎ q𝐮a‎ cop‎ lại,‎ trở‎ lại‎ trang‎ chính‎ ~‎ tr𝐮mtr𝐮‎ yen﹒𝙫n‎ ~

Trương Tử Phàm: “Nghe ạ!”

Giang Thuật: “Đêm nay vào phòng đạo diễn, đi cửa sau với ổng!”

Trương Tử Phàm: “Anh Giang, đạo diễn của bọn mình là đàn ông mà!!”

Giang Thuật: “Anh biết, thế nên anh mới bảo chú đi đường cửa hậu đó!”

Trương Tử Phàm: “???”

Thấy cậu nhóc Trương Tử Phàm có vẻ sợ hết hồn, Giang Thuật cười ha ha, “Đừng căng thẳng thế, anh giỡn chú thôi.”

Sau đấy, Giang Thuật đứng dậy, vỗ vai Trương Tử Phàm, “Tử Phàm, những lời anh nói vừa rồi, chú nghe thấy lọt thì nghe, không lọt thì coi như anh nói linh tinh, tất cả đều tùy thuộc vào chú.”

Nói xong câu đó, Giang Thuật bèn chắp tay sau đầu từ tốn quay về doanh trại ăn bữa sáng, để lại mình Trương Tử Phàm ngồi sững sờ trên băng ghế dài.

Nói thật.

Giang Thuật khá thích cậu Trương Tử Phàm nghiêm túc cố gắng này.

Bằng không anh chàng đã chẳng nói nhiều như thế với cậu ta.

Ban nãy.

Những điều Giang Thuật nói với Trương Tử Phàm, tuy chưa đến mức moi hết ruột gan, nhưng cũng coi như đã truyền thụ cho cậu một ít kinh nghiệm mà anh chàng tích lũy khi lăn lộn trong showbiz.

Nhưng, ở thế giới này, Giang Thuật dù gì cũng chỉ là một ngôi sao nhỏ xíu vô danh chỉ có vẻn vẹn 100 nghìn fan.

Trương Tử Phàm nghe lọt được bao nhiêu, mà nghe lọt xong tin được tới mức nào, tin xong liệu làm theo được đến đâu, đều tùy vào tạo hóa của cậu ta.

Giang Thuật sẽ không can thiệp gượng ép.

Càng không rảnh háng đến độ dồn sức giúp Trương Tử Phàm nổi tiếng.



Sau khi bỏ Trương Tử Phàm lại, Giang Thuật bèn quay về doanh trại ăn sáng.

Thức ăn ở trại quả thực không phụ sự chờ mong của Giang Thuật, đẹp mắt thơm ngon ngọt lành, chỉ mới nhìn thôi mà đã làm ngón tay người ta ngứa ngáy.

Trong nhà ăn của học viên.

Các trainee khác đều đang ăn ỏn ẻn nhai kỹ nuốt chậm, vì lo béo nên họ ăn rất ít.

Nhưng Giang Thuật lại chẳng kiêng dè gì, ăn cho sướng mồm thì thôi.

Hơn nữa ban nãy vừa chạy bộ buổi sáng xong.

Giang Thuật chén nhiều hơn các thực tập sinh khác tầm 3-4 lần, khiến không ít trainee liếc anh chàng lia lịa, âm thầm ghi nhớ nhân vật Giang Thuật này.

Đến lúc Giang Thuật ăn sáng xong về phòng ký túc.

Thì Trương Tử Phàm mới suy ngẫm xong đời mình quay về từ bên ngoài.

Lúc này, ánh mắt Trương Tử Phàm chất chứa vẻ kiên định chưa từng có.

“Anh Giang, em nghĩ kỹ rồi, em sẽ làm theo lời anh ạ!”

Giang Thuật gật đầu nhẹ, “Vậy thì chúc chú mày thành công!”

Trái tim Trương Tử Phàm bỗng chợt dâng lên một dòng ấm áp.

Giang Thuật nói xong, cúi đầu tiếp tục sửa soạn đồ tắm rửa của mình.

“Anh, anh định làm gì đấy ạ?” Bây giờ Trương Tử Phàm gọi Giang Thuật là anh rất đỗi chân thành.

“Ban nãy chạy bộ đổ nhiều mồ hôi quá, anh tính đi tắm với mát-xa một phát, chú đi chung không?” Giang Thuật mời cậu đi tẩm quất mát xa.

“Chờ em xíu.” Trương Tử Phàm cởi quần dài ra.

Hai người sửa soạn một lát rồi đi thẳng xuống phòng tắm lớn ở tầng dưới.

Không những có thể tắm rửa, mà còn có thể ấn chân.

Đương nhiên…

Đây là dịch vụ ấn chân chính quy.

Có lẽ vì cây hàng có giới hạn, nên Trương Tử Phàm tắm xong trước Giang Thuật.

“Anh, em về trước nhé!”

“Chờ đã, Tử Phàm, anh quên mang khăn rồi, chú lên phòng ký túc lấy xuống giúp anh cái.”

“Xuống liền, xuống liền ạ.”

Chẳng bao lâu sau, Trương Tử Phàm đã quay lại.

Cách cánh cửa, Trương Tử Phàm đưa cho Giang Thuật… một chiếc gương.

Cầm gương trong tay, mặt Giang Thuật nghệt ra, “Anh cần khăn tắm cơ mà?”

Mặt Trương Tử Phàm còn ngẫn hơn cả Giang Thuật, “Anh, không phải anh cần gương thần ạ? Em nghĩ bụng phòng mình không có gương thần, nên em tìm tạm cho anh một chiếc gương đó.”

Giang Thuật: “…”

Anh cần gương thần làm cái đíu gì.

Nhất là còn vào lúc tắm rửa nữa chứ.

Chẳng lẽ chú muốn anh hỏi nó “Gương thần nghe thấy ta chăng, thế gian ai có c*c dài như ta” ư?

Cu cậu này… đúng là dẩm lắm!

(Từ khăn (cân) phát âm là jin, giống từ gương (kính) là jing, Trương Tử Phàm nghe lộn.)



Ngày đầu tiên vào trại.

Buổi tối.

Staff của tổ chương trình bắt đầu đi thu điện thoại của từng phòng.

Dựa theo truyền thống của chương trình này.

Trong thời gian ghi hình, chương trình cấm học viên liên lạc với bên ngoài bằng di động.

Cho nên mục đích của ngày đầu tiên ở mỗi season đều là thu hết các thiết bị phát sóng của học viên đi.

Đương nhiên.

Tổ chương trình cũng không vô nhân tính quá đà.

Bình thường.

Trong mấy tháng trời đằng đẵng này, tổ chương trình sẽ cho các học viên 1-2 cơ hội nói chuyện với người thân.

Trong phòng ký túc mà bốn người Giang Thuật đang ở.

Sau khi biết tin sắp có người tới thu di động, Giang Thuật bèn nhắn một tin WeChat cho má mì Mạnh Tĩnh Như.

“Mẹ, con sắp quay chương trình rồi, trong một khoảng thời gian ngắn chắc mẹ không liên lạc được với con đâu, đừng lo lắng mẹ nhé.”

Sau lần về nhà hôm trước, ngày nào Giang Thuật cũng tán dóc mấy câu trên WeChat với má mì, bồi dưỡng tình cảm má con, trải sẵn đường cho một tương lai được thuận lợi về nhà.

Về phần tại sao lại nói chuyện với với mẹ Mạnh Tĩnh Như chứ không chat chit với ba Giang Trí Viễn thì.

Đó là bởi Giang Trí Viễn đã block Giang Thuật từ lâu rồi.

Khóc ~~

Chẳng bao lâu sau, Giang Thuật nhận được tin hồi đáp của má mì.

Đấy là một tin nhắn thoại.

Giang Thuật mở ra, giọng nói non nớt búng ra sữa của Giang Kha Kha vang lên từ trong di động, “Hai ơi, cố lên, cố lên, cố lên!”

Giang Thuật cười khẽ.

Kha Kha, Hai không cố đâu, anh chỉ nghĩ bụng muốn về nhà sớm còn giám sát em làm bài tập thôi!

Tính thời gian sương sương.

Có lẽ đến ngày về nhà vào tháng sau của Giang Luật, anh chàng đã bị loại rồi.

Sau đấy.

Giang Thuật mở Weibo ra, nhìn cột follower.

102.400.

Đây là số fan Giang Thuật có hiện tại, một con số khá tiêu chuẩn.

“Hy vọng, đến lúc mình nhận lại di động, con số này sẽ không tăng, đương nhiên, nếu giảm bớt thêm thì càng tốt.”

Giang Thuật thầm cầu nguyện như vậy trong lòng.

[HẾT CHƯƠNG 26]