Tôi Chỉ Muốn Thừa Kế Tài Sản Trăm Tỷ (Phần 1)

Chương 51: Em không có, nhưng thầy có!



Mấy tiếng sau.

Giang Thuật đã xử lý xong vụ lời bài hát.

Tiếp theo.

Giang Thuật hát lại đoạn ca từ này bằng kiểu rap gào mic.

Hoàn hảo!

Tuy phần lời có khác biệt.

Nhưng chí ít vẫn ra cái vibe!

Sau đấy.

Thì phải xem bên Trạm Châu thế nào.

Vì vậy.

Giang Thuật đi thẳng qua phòng ký túc của Trạm Châu, đưa phần lời bài hát đã viết xong cho cậu.

“Nhóm trưởng, nhanh thế cơ à?”

“Anh luôn theo trường phái tốc độ mà.”

“Sấm sét, đây là tên bài này ạ?”

“Ừ, tạm thời đặt tên bài như thế đi, anh giao chuyện soạn nhạc cho mày nhé.”

“Em… sẽ cố hết sức ạ.”



Hôm sau.

Trạm Châu mang đôi mắt thâm quầng, mặt mũi hốc hác đi tìm Giang Thuật.

“Nhóm trưởng, em thật sự chẳng có linh cảm gì cả, anh chỉ điểm cho em một tí được không.” Giọng Trạm Châu có vẻ uể oải ỉu xìu.

Giang Thuật liếc qua bốn phía, thấy xung quanh có khá nhiều camera đang quay họ, bèn nói khẽ với Trạm Châu, “Ra nhà vệ sinh với anh.”

Nhà vệ sinh!

Hai mắt Trạm Châu ngời sáng, cậu chàng tung ta tung tăng theo Giang Thuật vào WC.

Bài hướng dẫn trong WC.avi, lại bắt đầu lần nữa.

“Khụ khụ, mày nghe cho kĩ nhé, anh chỉ hát một lần thôi.” Giang Thuật ho nhẹ một tiếng.

Trạm Châu gật đầu vô cùng trịnh trọng.

Sau đấy.

Giang Thuật thể hiện đoạn ca từ vừa rồi bằng phương pháp rap gào mic.

“Sấm sét,

Ta nhìn thấy vận mệnh luân hồi trong giấc mộng,

Ngọn lửa,

Thanh bảo kiếm trong tay là quá khứ điêu tàn đã qua,”

Trạm Châu đột nhiên thấy ù tai hoa mắt.

Tuy giai điệu này rất là tẩy não, nhưng sao nghe mãi mà không thấy giống ca khúc ca nhạc gì cả nhỉ!

“Nhóm trưởng, ý của anh là kêu em viết một bài hát có giai điệu từa tựa như vầy á?” Mặt Trạm Châu lộ vẻ khó xử.

“Đương nhiên không phải!” Giang Thuật phủ định ngay.

Bài ca phá mic Sấm Sét tuy rằng cực kỳ rác rưởi, đủ để anh chàng gia nhập hàng ngũ top 8 đếm lùi.

Nhưng Giang Thuật suy đi tính lại vẫn cảm thấy làm thế là không ổn.

Bởi vì bài này giống với bài “Chiếc váy dài vàng tươi”, rất dễ nổi tiếng nhờ ăn chửi.

Tạo thành đề tài có lượng người thảo luận khổng lồ.

Mà đối với Giang Thuật thì.

Nổi tiếng bằng bất kỳ hình thức nào, đều không phải là điều mà Giang Thuật mong muốn.

Vì thế phương án này đã bị Giang Thuật pass vội!

Dù sao trình độ soạn nhạc của Trạm Châu cũng chẳng ra gì.

Giang Thuật cứ để Trạm Châu giúp anh chàng một tay thôi.

Giang Thuật không cho rằng Trạm Châu có thể viết được khúc nhạc hay ho gì.

Huống hồ.

Chẳng phải tới chót còn có Giang Thuật trấn ải đây sao!

Trong WC.

Giang Thuật đang bắt đầu hướng dẫn dạy dỗ Trạm Châu, “Ban nãy anh đang lấy ví dụ sai lầm cho mày đấy. Mày mà viết nhạc thì nhất định không được dùng giai điệu kiểu đấy, hiểu chưa?”

Giang Thuật quả thật có hơi lo khả năng của Trạm Châu không ra đâu với đâu, cuối cùng lại tạo ra bài ca phá mic “Sấm Sét” mới cho thế giới này, vậy nên anh chàng phải phòng ngừa chu đáo.

Trạm Châu dường như đã ngộ ra chân lý, gật đầu thật mạnh, “Nhóm trưởng, em hiểu rồi, em có vô dụng thế nào, cũng không viết ra giai điệu rác rưởi như vầy đâu.”

Giang Thuật cười gật đầu, “Vậy thì anh yên tâm rồi.”

“Thế nhóm trưởng, em lại về suy nghĩ nhé.”

“Đi đi, đi đi, mau mau sáng tác xong nhạc đi, rồi anh em mình còn luyện tập.”



Một ngày sau.

Trạm Châu đưa bản nhạc đã viết xong cho Giang Thuật.

Giang Thuật bảo Trạm Châu ngân nga luôn để mình nghe.

Giang Thuật nghe xong.

Thì lòng ngập tràn sướng vui.

Đương nhiên.

Phần nhạc do Trạm Châu sáng tác chắc chắn không dở ói như bài ca phá mic Sấm Sét.

Nhưng…

Cũng chẳng dính dáng gì đến hai chữ hay ho cả.

Chỉ có thể nói là đã đạt đến trình độ nghe hơi tệ, nhưng miễn cưỡng vẫn nghe lọt được.

Thậm chí giai điệu vài câu còn hơi chối tai.

Nhưng, cái mà Giang Thuật muốn chính là thế đấy.

Hoàn hảo!

Quả nhạc nhẽo này hoàn hảo quá!

Lúc Trạm Châu ngâm nga xong, Giang Thuật giơ ngón tay cái với Trạm Châu, “Rất tuyệt!”

Trạm Châu gãi gãi đầu, “Nhóm trưởng, ổn thật ạ?”

Giang Thuật: “Anh thấy ổn mà.”

Trạm Châu: “Không cần sửa lại ạ?”

Giang Thuật: “Không phải sửa đâu, dùng luôn bản này đi!”

Giang Thuật quyết định ngay tắp lự.

“Đi, chúng ta vào phòng tập tập luyện thôi.”

Cả người Giang Thuật hừng hực nhiệt huyết.



Buổi tối.

Giang Thuật và Trạm Châu đang tập luyện bài hát mới trong phòng tập.

Lúc này.

Cửa phòng bỗng mở ra.

Người đẩy cửa đi vào chính là cố vấn sáng tác Tiết Dịch.

“Chào thầy ạ.”

“Thầy nghe các học viên khác nói, ca khúc gốc của các em đã sáng tác xong rồi, tốc độ nhanh thật!”

“Ha ha, có lẽ do chúng em trùng hợp có linh cảm thôi ạ.”

“Cho thầy nghe bài hát mới của các em được không?”

“Được ạ!”

Tiết Dịch kéo một chiếc ghế qua, ngồi xuống trước mặt hai người.

Giang Thuật và Trạm Châu thở sâu, bắt đầu hát.

Hầu như xuyên suốt bài hát, Tiết Dịch luôn cau mày.

Họ hát xong.

Trạm Châu thấy Tiết Dịch im lặng không nói năng gì, cõi lòng thấp thỏm không thôi.

Còn trong lòng Giang Thuật lại dấy lên một dự cảm bất an.

Kiểu dự cảm này.

Giống hệt như cái lần giai điệu mà anh chàng ngâm nga trong vô thức bị Tiết Dịch phát hiện, rồi bị cầm đi làm nhạc nền cho ca khúc chủ đề vậy.

Bên này, Tiết Dịch lặng đi một lúc lâu, rồi mới mở miệng hỏi, “Lúc viết bài hát này, hai em phân công cụ thể thế nào?”

Trạm Châu thành thật trả lời, “Giang Thuật phụ trách phần lời, còn em phụ trách phần nhạc ạ.”

Tiết Dịch cầm bản nhạc từ Trạm Châu, nhìn lướt qua, “Nói thật thì, phần lời trong bài hát của các em khá hay, nhưng phần nhạc thì… không đi vào lòng người lắm. Trạm Châu, lần này em đã ngáng chân Giang Thuật rồi.”

Trạm Châu bị Tiết Dịch điểm danh phê bình thì cúi đầu, hơi hổ thẹn, “Thưa thầy, em hiểu ạ, trong phương diện sáng tác, đúng là em còn thua xa Giang Thuật.”

Tiết Dịch cười an ủi Trạm Châu, “Em không phải buồn bã vậy đâu, thật ra cũng không phải tại nhạc đệm em viết không hay, mà là vì ca từ của Giang Thuật xuất sắc quá, nên hai bên chênh lệch quá nhiều, dẫn đến bài hát nghe rất gượng.

“Ở đây, thầy cũng phải khen Giang Thuật. Thầy vốn tưởng em chỉ khá khoản viết nhạc, không ngờ em viết lời cũng không kém đâu.”

Khen mình á?

Giang Thuật nghệt mặt ra.

Thế phần ca từ ấy…

Rõ ràng là vì mình không nhớ nổi lời gốc, nên mới sử dùng công thức viết lời bài hát từ kiếp trước, áp vô rồi cố đấm ăn xôi bịa bừa thôi mà!

“Giang Thuật, lúc viết lời cho bài hát này, chẳng lẽ em không linh cảm được giai điệu nào phù hợp với ca từ hay sao?” Tiết Dịch nhìn Giang Thuật bằng ánh mắt tràn trề hứng thú.

Giang Thuật lắc đầu quầy quậy, “Không ạ!”

Lần này thì Giang Thuật quả thực không có gì thật.

Nhưng dù có đi chăng nữa, Giang Thuật cũng sẽ không thừa nhận.

Tiết Dịch cười ha hả, đứng bật dậy khỏi ghế, đi tới cạnh chiếc piano trong phòng tập, “Em không có, nhưng thầy có!

“Vừa nãy đọc lời bài hát do em viết, thầy thấy trào dâng cảm xúc lắm. Trùng hợp thay, một giai điệu chợt lóe lên trong đầu thầy, thầy cảm thấy rất xứng với ca từ của em.

“Cho nên, các em không tìm được giai điệu thích hợp cũng không sao, cứ giao luôn phần nhạc cho thầy là được.”

Nghe Tiết Dịch nói thế.

Giang Thuật há hốc mồm tại trận.

Trạm Châu thì đứng ngay đơ, thở dồn dập, “Thầy ơi, thầy nghiêm túc ạ?”

Tuy rằng Tiết Dịch giỏi nhất viết lời.

Nhưng điều ấy không có nghĩa là Tiết Dịch kém khoản soạn nhạc.

Chỉ là nếu phải so với ca từ, thì phần nhạc của Tiết Dịch sẽ hơi kém một tẹo mà thôi. Nhưng giữa giới nhạc sĩ đông đảo, thì thầy vẫn giỏi hơn hầu hết mọi người.

Ít nhất là giỏi hơi thứ gà mờ như cậu chàng.

Lòng Trạm Châu kích động muốn chết.

[HẾT CHƯƠNG 51]