Tôi Chỉ Muốn Thừa Kế Tài Sản Trăm Tỷ (Phần 1)

Chương 83: Tôi không có hứng thú với tiền!



Ngoài công diễn 3 ra, sự kiện còn lại có liên quan tới một bài hát.

Khoảng tầm 2 tháng trước.

Vì kế sinh nhai, Giang Thuật đã bán đi một bản ca từ và một bản nhạc đệm trên trang web Nhạc và lời Hoa Quốc.

Bản ca từ ấy là lời bài hát của “Tôi tin”.

Sau đó nó đã được tổ chương trình “Ngôi Sao Tương Lai” mua về làm ca khúc chủ đề.

Còn phần nhạc đệm nọ.

Là của một ca khúc tên “Sau này không gặp lại” từ kiếp trước.

(Bài hát “Sau này không gặp lại” người hát gốc là Uông Tô Lang & Từ Lương. Link vietsub.)

Chất lượng nhạc của “Sau này không gặp lại” cũng khá ổn.

Cho nên, hồi đó có người đã trả giá 10 nghìn tệ để mua đứt nó về.

Người mua bản nhạc đệm này, là một cha nội để nick tên ‘Tô Tiểu Mạt bằng này tuổi chưa một người theo đuổi’.

Giang Thuật vốn tưởng mình bán xong bản nhạc đệm này là hết chuyện.

Nhưng nào ngờ.

Mấy ngày nay, cái tên ‘Tô Tiểu Mạt bằng này tuổi chưa một người theo đuổi’ kia cứ điên cuồng inbox anh chàng trên web Nhạc và lời Hoa Quốc.

“Onl không?”

“Lư XX, đằng ấy đâu rồi?”

“Vẫn chưa rep lại, hay bị gì rồi đó?”

“Dâng hương.”

Đúng lúc Tô Tiểu Mạt định dâng hương cúng cư dân mạng tên Lư XX này, thì Giang Thuật lại gõ chữ rep tin nhắn.

Lư XX: “Tôi đây, sao đấy?”

Tô Tiểu Mạt: “Tốt quá rồi, Lư XX, rốt cuộc đằng ấy cũng rep rồi, tớ còn tưởng ấy có mệnh hệ gì chứ!”

Tô Tiểu Mạt: “Chẳng phải dạo trước tớ đã mua của ấy một bản nhạc đệm đấy à. Giai điệu rất êm tai, tớ thích lắm, mỗi tội, người mà tớ thuê viết lời lại không hợp ý tớ lắm. Cho nên, tớ muốn hỏi tí, bên ấy có lời bài hát đi kèm với khúc nhạc đệm này không?”

Giang Thuật bừng tỉnh, gõ chữ nhắn lại, “Ý bạn là bài “Sau này không gặp lại” ấy à. Xin lỗi, tôi chỉ có nhạc đệm, không có lời bài hát.”

Tô Tiểu Mạt: “Sau này không gặp lại? Lư XX, đằng ấy còn nghĩ được cả tên bài rồi, thế mà còn nói không có lời bài hát?”

Giang Thuật thầm chửi vờ lờ thật.

Anh chàng quên béng mất lúc bán nhạc đệm cho Tô Tiểu Mạt, mình không ghi tên bài vào.

【 Lư XX thu hồi một tin nhắn 】

Lư XX: “Sau này không gặp lại gì cơ, bạn đang nói gì thế? Tôi chẳng hiểu gì cả.”

Tô Tiểu Mạt: “???”

Tô Tiểu Mạt: “Tớ có thể thêm tiền! Ấy ra giá đi!”

Giang Thuật hiện thời cũng chẳng thiếu tiền, nên anh chàng tự tin gõ chữ đáp, “Xin lỗi, tôi không có hứng thú với tiền.”

Tô Tiểu Mạt: “…”

Sau khi vui sướng kết thúc cuộc trò chuyện với bạn Tô Tiểu Mạt này, Giang Thuật bật app Choutuan ra gọi ship đồ ăn về.

(Choutuan: một cách đọc trại trêu hãng ship đồ ăn Meituan của Tàu. Mei là đẹp, Chou là xấu.)

Nếu Giang Thuật mà thiếu tiền.

Biết đâu anh chàng đã bán đứt cả lời bài hát của “Sau này không gặp lại” rồi ấy chứ.

Vì anh chàng không thể hát bài này được.

Nhưng…

Tiền lời từ “Mùa Hè Rực Rỡ” vẫn còn liên tục ting ting.

Giang Thuật cũng chẳng thiếu thốn gì, nên lười bán nhạc tiếp.

Cùng lúc đó.

Tại một khách sạn nào đấy ở Ma Đô.

Một cô gái có gương mặt xinh xắn tức giận ném điện thoại di động lên giường.

“Em bàn bạc với bên ấy sao rồi?” Chị quản lý ở bên cạnh mở miệng hỏi.

“Em tức chết mất thôi!” Cô gái nọ chống nạnh, hất mái tóc dài màu đỏ rượu, “Chắc chắn tên Lư XX kia có lời bài hát, nhưng hắn lại không chịu bán cho em, thêm tiền cũng không chịu, cuối cùng còn nói vớ nói vẩn gì mà không có hứng thú với tiền nữa chứ.”

“Không hứng thú với tiền?” Chị quản lý tấm tắc ngợi khen, “Câu đấy, e rằng đến cả ông Giang giàu nhất nước mình cũng chẳng nói ra lời nổi.”

Chị quản lý vỗ vai cô gái nọ, “Yên Yên, không mua được thì thôi, album của em sắp ra mắt đến nơi rồi, không trì hoãn được đâu. Về phần ca từ thì, chúng ta cứ dùng phiên bản mà thầy Tống viết cho em vậy.”

Cô gái hụt hẫng gật đầu, “Đành phải thế thôi.”

“Chị Chu, chị nói xem, em mà biết sáng tác thì tốt biết bao. Hay là, chị thuê cho em một nhạc sĩ sáng tác riêng, chắc cũng được ấy nhỉ.”

Chị quản lý đảo tròn con mắt nhìn cô gái kia, “Còn đòi nhạc sĩ riêng nữa, giờ những nhạc sĩ hàng tuyển còn nhận sáng tác trong làng nhạc Hoa Quốc chỉ còn đếm trên đầu ngón tay thôi đấy.”



Lại mấy ngày nữa trôi qua.

Chỉ trong chớp mắt.

Đã đến ngày Giang Thuật quay về doanh trại lần nữa.

Giang Thuật có cảm giác như trở về thời học sinh.

Hồi đấy.

Kiếp đến trường một ngày dài ngang một năm.

Thời gian được nghỉ trôi nhanh như chó chạy ngoài đồng.

Giờ cũng đã gần đến lúc quay về.

Giang Thuật còn chưa ở nhà đủ, nhưng cũng chẳng còn cách nào khác, đành trở lại doanh trại quay chương trình tiếp.

Vì thế.

Với Uông Hữu Vi là bạn đồng hành.

Giang Thuật bước lên con đường quay về doanh trại của “Ngôi Sao Tương Lai”.

Nửa ngày sau.

Ở cửa doanh trại.

Uông Hữu Vi đưa chiếc vali mình đang cầm cho Giang Thuật, cười nói, “Giang Thuật, chú cứ cố gắng hết sức là được, không cần ép buộc bản thân quá đâu.”

Danh tiếng mà Giang Thuật thu hoạch được ở “Ngôi Sao Tương Lai” đã vượt xa dự đoán trước kia của Uông Hữu Vi.

Bây giờ, mỗi một ngày Giang Thuật ở lại thêm trong chương trình, anh chàng lại kiếm được nhiều tiền hơn.

Giang Thuật gật đầu, nhận vali từ Uông Hữu Vi, “Anh Uông, em hiểu rồi ạ.”

Đương nhiên Giang Thuật sẽ không ép buộc bản thân quá đáng trong chương trình.

Nếu được.

Giang Thuật vẫn hy vọng vòng tới mình lại được loại để cắt lỗ kịp thời.

Có điều, tới lúc đấy xin lạy ông đi qua bà đi lại đừng có thêm mấy cái luật hồi sinh nữa.

Sau khi vẫy tay chào tạm biệt Uông Hữu Vi, Giang Thuật kéo vali vào doanh trại, đi thẳng đến ký túc xá.

Hôm qua.

Các học viên vừa quay xong buổi ghi hình công bố thứ hạng lần 3.

Sau lần công bố thứ hạng này.

Lại có mười một học viên bị loại.

Chỉ để lại mười ba thí sinh.

Mười ba người còn sót lại này, cộng thêm Giang Thuật đã được hồi sinh, chính là top 14 của season năm nay!

Mười một bạn học viên bị loại sẽ phải ra về vào hôm nay.

Giang Thuật còn chưa bước vào cửa ký túc xá.

Mà đã cảm nhận được bầu không khí tràn ngập nỗi buồn thương thoang thoảng kia.

Bước vào phòng ký túc mình ở.

Cặp anh em Dưa Hấu đang thu dọn hành lý.

Trong vòng này, hai anh em Dưa Hấu đều bị loại.

“Giang Thuật, chúc mừng mi quay lại, nhưng, lần này bọn tau phải đi trước một bước rồi!” Cặp anh em Dưa Hấu ôm Giang Thuật một cái.

“Hầy!” Giang Thuật lại phải cảm thán trước sự tàn khốc của showbiz, thở dài nói, “Không ngờ tao vừa quay về, bọn mày lại phải đi.”

Ba người im lặng nhìn nhau.

“Tử Phàm đâu?” Giang Thuật mở miệng hỏi.

Cặp anh em Dưa Hấu trả lời, “Top 5 tụi nó đi quay quảng cáo, chắc phải tới tối mới về.”

Nói đến hai chữ ‘quảng cáo’ này, Giang Thuật lại nhớ đến kịch bản vỗn lài của hãng trà sữa “Hương Thơm Thơm”, tự dưng bầu không khí buồn bã lúc chia xa bỗng nhạt nhòa đi rất nhiều.

Chỉ một lát sau.

Không ít học viên bị loại nghe tin Giang Thuật trở về, đều đến phòng ký túc của anh chàng.

Nửa tháng trước, họ đã đưa tiễn Giang Thuật.

Còn lần này.

Giang Thuật lại là người tiễn đưa họ.

Một học viên bị loại nước mắt nước mũi dầm dề, “Giang… Giang Thuật, trước khi đi, em có thể nghe anh hát “Mùa Hè Rực Rỡ” một lần nữa được không?”

“Mùa Hè Rực Rỡ” vẫn còn đang rất hot trên mạng.

Giang Thuật là ca sĩ gốc, giờ hát lại bài này lần nữa, nhất định sẽ mang về một ít danh tiếng.

Giang Thuật nhìn anh quay phim vác camera, đứng quang minh chính đại trước cửa ký túc, đang định thương lượng với thằng anh em mặt tèm lem nước mắt này coi liệu mình có thể không hát “Mùa Hè Rực Rỡ” được không, nhưng một cây ghi-ta đã bị nhét vào tay anh chàng.

“Giang Thuật, anh em tụi tau chẳng có yêu cầu gì nhiều nhặn, chỉ muốn nghe mi hát “Mùa Hè Rực Rỡ” một lần trước lúc chia xa thôi.” Đôi mắt chân thành tha thiết của cặp anh em Dưa Hấu nhìn thẳng vào Giang Thuật.

Trái tim Giang Thuật chợt rung động, “Được, tao hát!”

[HẾT CHƯƠNG 83]