Tôi Chỉ Muốn Thừa Kế Tài Sản Trăm Tỷ (Phần 1)

Chương 90: Đánh cuộc một lần



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Sau màn biểu diễn có sự trợ giúp của các đàn chị.

Tám người còn ở lại sẽ đón tiết mục hợp tác chung với cố vấn tại đêm chung kết.

Lên sân khấu cùng cố vấn.

Nhìn tên đoán nghĩa.

Chính là học viên và cố vấn hợp tác với nhau để hoàn thành một màn biểu diễn.

Mà bây giờ, học viên có tám cậu, cố vấn có bốn người.

Vừa đẹp, một thầy phụ trách hợp tác biểu diễn với 2 trò.

Lần này, quyền lựa chọn không thuộc về các học viên, mà nằm trong tay đội ngũ cố vấn.

Bốn cố vấn đứng chung một chỗ, bắt đầu thảo luận với nhau.

Tiết Dịch đã thèm nhỏ dãi Giang Thuật từ lâu.

Ngay từ đầu cuộc thảo luận.

Tiết Dịch đã tỏ rõ quan điểm là muốn giành Giang Thuật về.

Ba cố vấn còn lại cũng khá ăn ý nhường Giang Thuật cho Tiết Dịch.

Cho hai ca sĩ tự sáng tác nhạc là Giang Thuật và Tiết Dịch về chung một nhà, biết đâu lại làm nên tuyệt tác khiến người ta kinh ngạc không biết chừng.

Lê Thiên Vương vỗ vỗ tay, thu hút sự chú ý của mọi người, “OK, chúng tôi đã có kết quả sau thảo luận. Lý Phong, Trương Tử Phàm, hai em theo thầy. Giang Thuật, Tôn Khoa, hai em về đội thầy Tiết Dịch…”

Giang Thuật nghe thấy sự sắp xếp này, chạm mắt với Tiết Dịch.

Tiết Dịch cười đầy thiện ý với anh chàng.

Mặt Giang Thuật không khỏi run lên.

Thầy Tiết!

Sao lại là thầy nữa!

Ký ức 2 lần bị Tiết Dịch ngáng chân bắt vào lớp A hẵng còn rõ ràng trước mắt Giang Thuật.

Lần này còn phải hợp tác với Tiết Dịch, nói thật, Giang Thuật hơi hoảng!

Tuy vậy…

Điều khiến Giang Thuật cảm thấy vô cùng may mắn chính là, anh chàng không bị chia vào đội hợp tác cùng Lê Thiên Vương.

Phải biết rằng.

Nếu bàn danh tiếng và sức chiến đấu của người hâm mộ, thì Lê Thiên Vương chính là một vị thiên vương hàng thật giá thật, còn hơn rất xa đàn chị Tô Yên vừa hợp tác với anh chàng trước đó.

Một Tô Yên đã đủ để Giang Thuật vọt lên hạng 6.

Nếu đổi qua Lê Thiên Vương thì… Quả thực không dám tưởng tượng!

Có lẽ.

Cũng vì suy nghĩ đến nhân tố này, nên Lê Thiên Vương mới chọn hai cậu thí sinh về cơ bản sẽ chắc suất debut là Lý Phong và Trương Tử Phàm.

Lê Thiên Vương vỗ tay, cười nói, “Phân công cụ thể là như thế nhé. Tối thứ Bảy tuần sau bắt đầu live stream chung kết, hôm nay là Chủ Nhật. Nói cách khác, thời gian còn lại của chúng ta, tính ra chỉ còn 6 ngày nữa thôi.

“Chừng này thời gian là căng lắm đấy, nhất là với nhóm nào chuẩn bị biểu diễn ca khúc tự sáng tác.”

Lúc nói câu này.

Lê Thiên Vương liếc mắt về phía Giang Thuật và Tiết Dịch.

Hai tài tử âm nhạc Giang Thuật và Tiết Dịch về chung một nhà, nếu không có gì bất ngờ xảy ra, chắc hắn họ sẽ thể hiện một ca khúc gốc.

Nếu không.

Chưa nói đến chuyện tổ chương trình có đồng ý hay không, ngay đến khán giả cũng chẳng đồng tình nổi.

“Tiếp theo, chúng ta bàn qua chuyện khác nhé.” Lê Thiên Vương mỉm cười lướt qua mặt đám học viên, “Khi chung kết bắt đầu, sẽ có một phần để các học viên vào trường quay.

“Trong các mùa trước, phần này MC chỉ giới thiệu tên học viên theo thứ tự, sau đó các em lần lượt đi ra từ cánh gà là được. Nhưng season năm nay, chương trình tính để các em vào sân khấu bằng cách thức mới mẻ độc đáo một chút.”

“Cách vào sân khấu mới mẻ độc đáo ư?” Mắt một học viên tỏa sáng, “Không vào trường quay từ sau cánh gà, chẳng lẽ bọn em… nhảy dù xuống từ trên trời ạ?”

Khóe miệng Lê Thiên Vương hơi run rẩy.

“Không quá đáng vậy đâu.” Lê Thiên Vương ho nhẹ, “Các em đều biết chơi nhạc cụ đúng không?”

Phần lớn các học viên đều gật đầu.

Lê Thiên Vương giải thích, “Tổ chương trình định thế này, vào đêm chung kết, mỗi em sẽ mang theo một loại nhạc cụ, vừa chơi nhạc vừa vào sân khấu.”

Tưởng tượng thử, đến lúc đó tám người lần lượt chơi nhạc cụ vào sân khấu, cảnh tượng ấy mới chấn động làm sao.

Đương nhiên, mục đích lớn nhất khi thêm mục này vào của tổ chương trình, là để tăng độ màu mè cho đêm chung kết.

Lý Phong giơ tay đầu tiên, “Em biết kéo đàn violon ạ.”

Lê Thiên Vương gật đầu nhẹ, “Được đấy.”

Trương Tử Phàm cất giọng ngay sau đó, “Em biết thổi tiêu!”

Lê Thiên Vương cười nói, “Tử Phàm, không ngờ em còn có kỹ năng này đấy.”

“Vậy em chơi bass ạ.”

“Em không giỏi nhiều nhạc cụ lắm, nên em chơi món đơn giản nhất là ghi-ta đi ạ.”

“Em chọn…”

Các học viên lần lượt lên tiếng, chọn nhạc cụ mà mình muốn diễn tấu trong đêm chung kết.

Cuối cùng.

Chỉ còn mình Giang Thuật là chưa mở miệng.

“Giang Thuật, em thì sao, em dùng nhạc cụ gì?” Lê Thiên Vương cười hỏi Giang Thuật.

Giang Thuật trầm ngâm vài giây, “Kèn xô na… được không ạ?”

Mọi người: “…”

Thấy nụ cười cứng đờ trên gương mặt đám đông, Giang Thuật sửa miệng, “Hay là, kéo nhị hồ cũng được ạ.”

Mọi người: “???”



(Kèn xô na và đàn nhị hồ, hai nhạc cụ hay được sử dụng trong đám tang ở Trung Quốc.)



Buổi chiều.

Giang Thuật chạm trán Tiết Dịch trong một căn phòng ở doanh trại.

Giang Thuật: “Thầy Tiết, thầy trò mình biểu diễn ca khúc tự sáng tác thật ạ?”

Tiết Dịch: “Hai thầy trò mình về chung một đội, không biểu diễn nhạc tự viết cũng không được ấy chứ.”

Giang Thuật xoa cái đầu đau nhâm nhẩm, “Vậy chúng ta hát ca khúc gốc nào trong đêm chung kết ạ?”

Tiết Dịch thở dài, “Sáu ngày nữa là bắt đầu quay chung kết, còn phải tập luyện với tổng duyệt, cho nên, đội mình cần giải quyết xong công đoạn sáng tác trong 3 ngày. Còn muộn hơn nữa là không kịp đâu.”

Thời gian gấp gáp quá!

Nhưng Giang Thuật lại không bi quan như Tiết Dịch.

Trái lại.

Vì thời gian eo hẹp, nên chất lượng của bài hát do hai người tự sáng tác chắc hẳn sẽ khó lòng đảm bảo được.

Giang Thuật lên tiếng, “Thầy Tiết, hay là mình phân công nhau đi?”

Tiết Dịch vuốt cằm chìm trong suy tư.

Thật ra, cách phân công tốt nhất cho cả hai, là một người viết lời, một người phổ nhạc.

Nhưng, rốt cuộc ai nên viết lời, ai nên phổ nhạc đây?

Tổng hợp lại những màn trình diễn trước đây của Giang Thuật, Tiết Dịch cho rằng Giang Thuật cũng giống mình, sẽ giỏi ca từ hơn.

Họ đều thạo nhất phần lời, so ra, cả hai đều kém khoản nhạc một tẹo.

Nhưng chỉ có một người được sáng tác ca từ thôi. Tiết Dịch là cố vấn, thầy cảm thấy mình nên nhường nhịn Giang Thuật một chút.

Cho nên, sau vài giây suy nghĩ, Tiết Dịch mở miệng nói, “Giang Thuật, em viết lời đi, thầy sẽ soạn nhạc.”

Giang Thuật ngước lên nhìn lướt qua Tiết Dịch, sau đấy gật đầu, “Được ạ.”

Tiết Dịch hỏi, “Bao giờ thì em viết xong được lời?”

Giang Thuật chần chờ một lát, đoạn đáp, “Nếu nhanh thì chắc ngày mai là xong thôi ạ.”

“Nhanh thế cơ à!” Tiết Dịch nhướng mày, “Tuy vậy, em nhất định không được chăm chăm vào tốc độ mà bỏ qua chất lượng đâu đấy.”

Giang Thuật cười nhẹ, “Thầy Tiết, em hiểu rồi ạ.”

Giang Thuật vừa dứt lời, một kế hoạch chậm rãi hình thành trong đầu anh chàng.

……

Tiết Dịch đi rồi, vì thầy còn đang bận một việc.

Trong một căn phòng có piano tại doanh trại.

Giang Thuật lấy một tờ giấy trắng ra.

Về ca khúc biểu diễn trong đêm chung kết, khi Tiết Dịch nói sẽ để Giang Thuật phụ trách viết lời, còn thầy phụ trách soạn nhạc, Giang Thuật đã thầm quyết định.

Tiết Dịch cũng không giỏi soạn nhạc lắm, mà thời gian thì khá gấp gáp rồi.

Cho nên.

Với tiền đề này.

Giang Thuật chuẩn bị đánh cuộc một lần.

Ngồi trước dương cầm, Giang Thuật trầm ngâm vài giây, viết bốn chữ tên bài hát lên tờ giấy trắng như rồng bay phượng múa!

[HẾT CHƯƠNG 90]