Tôi Chỉ Thích Khuôn Mặt Của Em

Chương 92



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Edit: ji

[Ông tôi đang ở đây, ông ấy ở dưới lầu]

—–o0o—–

Hàn Thiệu Chu không có cách nào phản bác, cuối cùng đành phải nói: “Hồi đó là do tôi không hiểu chuyện, tôi tự tìm.”

Mạt Minh nói: “Nếu Hàn lão gia biết anh nói dối ông ấy chuyện này, ông ấy khẳng định sẽ đuổi theo anh đánh”.

“Không sao, hiện tại ông không đuổi kịp tôi”.

“…” Đột nhiên cảm thấy còn đáng sợ hơn.

Chuyện Chu Tự có Hàn Thiệu Chu giúp đỡ, nên dễ dàng thu được kết quả gấp đôi so với sức lực bỏ ra, nên cuối cùng chuyện này Mạt Minh cũng đáp ứng. Diễn xuất vốn là tài năng của anh, đối phó một ngày cũng không tính là khó xử.

Hai người hẹn Hàn lão gia trưa mai trở về Hàn gia cùng ăn cơm với ông.

“Nếu ông nội thúc giục kết hôn, cậu hãy nói muốn đợi hai năm nữa.” Hàn Thiệu Chu nói: “Nếu ông muốn đính hôn trước, cậu nói muốn chờ đến khi tình cảm ổn định rồi mới bàn chuyện đính hôn”.

Mạt Minh ngoan ngoãn gật đầu.

Hàn Thiệu Chu liếc mắt nhìn Mạt Minh trong gương chiếu hậu, trước sau vẫn luôn bình tĩnh ôn hòa, hắn biết Mạt Minh nhất định sẽ biểu hiện tốt, bởi vì anh thật sự chỉ coi chuyện này là nhiệm vụ.

Sau khi trở về Xuyên Hải, Hàn Thiệu Chu đề nghị đến trung tâm thương mại mua hai bộ vest để ngày mai mặc trở về Hàn gia, như vậy trông sẽ trang trọng hơn.

 “Trong căn hộ của tôi có hai bộ vest, chúng còn rất mới.” Mạt Minh nói: “Ngày mai tôi có thể mặc một bộ.”

 “Màu gì?” Hàn Thiệu Chu hỏi.

“Màu trắng và màu đen.”

“Quá đơn giản, không được đẹp.” Hàn Thiệu Chu tự nhiên nói: “Đi mua hai bộ khác.”.

“…”

Xe dừng lại gần trung tâm mua sắm, Hàn Thiệu Chu xuống xe đi vào trung tâm mua sắm, Mạt Minh đeo khẩu trang lẳng lặng đi theo Hàn Thiệu Chu.

Đi không xa, Hàn Thiệu Chu đột nhiên vươn một tay về phía Mạt Minh.

“Nếu không tôi nắm tay cậu.” Hàn Thiệu Chu trịnh trọng nói, “Như vậy càng giống một đôi hơn.”

 “Anh Hàn.” Mạt Minh nhẹ giọng nhắc nhở: “Ở đây không có người quen, không cần phải diễn kịch”.

 “Ồ, suýt nữa quên mất.” Hàn Thiệu Chu bỏ tay xuống, quay người tiếp tục bước đi.

Mạt Minh chọn cho mình một bộ vest màu xám nhạt, eo thon, chân dài, khuôn mặt tuấn tú, chỉ cần kích thước vừa vặn, mặc bộ nào vào cũng rất đẹp mắt. Hai nữ nhân viên phối hợp với Mạt Minh để chọn quần áo, đôi mắt không chút nào che dấu sự hâm mộ.

Sau khi chọn xong quần áo, Mạt Minh quay lại phòng thử đồ để thay.

Hàn Thiệu Chu đợi hồi lâu mà Mạt Minh vẫn chưa ra, bước tới cửa phòng thử đồ gõ nhẹ vào cửa: “Sao vậy?”

Mạt Minh giọng nói có chút mơ hồ: “Chờ một lát, kẹt, kẹt.”

“Kẹt gì?” Hàn Thiệu Chu gõ cửa: “Nếu không để tôi giúp cậu, mở cửa ra một chút”.

Mạt Minh tự mình vất vả một hồi, rốt cuộc không còn cách nào khác đành mở cửa, sắc mặt trắng nõn có chút hồng, thấp giọng xấu hổ nói: “Khóa kéo kẹt vào quần lót, anh Hàn, anh tìm nhân viên giúp, trực tiếp cắt rớt miếng vải là được rồi”.

“Lỡ như cắt làm bị thương chính mình phải làm thế nào? Để tôi.” Hàn Thiệu Chu nói rồi bước vào phòng thay đồ.

Thật sự rất khó để ép hai người đàn ông trưởng thành vào trong không gian chật hẹp, Hàn Thiệu Chu quỳ một chân xuống trước mặt Mạt Minh, tầm mắt gần như ngang với eo và đũng quần của Mạt Minh, đôi tay hắn kiên nhẫn kéo khóa kẹt ở miếng vải.

“Không được, để tôi tự mình làm.”

“Tôi nhìn rõ như vậy, chắc chắn sẽ tốt hơn.” Hàn Thiệu Chu nói: “Loại quần áo này sẽ không mua. Chờ lát nữa cùng tôi đi Hương Tân Sơn. Trước kia, tôi đã chuẩn bị một ít trang phục theo kích thước của cậu ở đó. Cậu có thể thử xem”.

Không nghe thấy câu trả lời của Mạt Minh, Hàn Thiệu Chu theo bản năng ngẩng đầu lên nhìn Mạt Minh, sắc mặt Mạt Minh không biết từ lúc nào càng đỏ hơn, trong mắt như đang muốn né tránh cái gì.

 “Sao vậy?” Hàn Thiệu Chu hơi ngẩng mặt lên, nhẹ giọng hỏi.

Mạt Minh mím môi, hơi cúi xuống: “Anh Hàn, nhẹ tay một chút.”

Hàn Thiệu Chu lúc này mới nhận ra động tác ở tay quá mức hấp tấp, ngón tay thỉnh thoảng vẫn chạm vào Mạt Minh, hắn nãy giờ chỉ tập trung giúp Mạt Minh kéo khóa, nhưng lại quên mất tay mình đặt ở đâu.

Tư thế của hai người lúc này vô cùng…

Đúng lúc này, cửa phòng thử đồ đột nhiên bị kéo ra từ bên ngoài.

Hàn Thiệu Chu và Mạt Minh cùng quay đầu lại nhìn.

Cầm trên tay một chiếc quần tây, người đàn ông xa lạ chuẩn bị đi vào thay đồ sững sờ đứng ở cửa, nhìn hai người một đứng một ngồi xổm ở bên trong, trợn to hai mắt: “Không, thực xin lỗi, tôi thấy cửa không khóa cho rằng không có ai, hai người cứ tiếp tục, tiếp tục ”.

Cánh cửa lại đóng sầm lại.

Khóe miệng Mạt Minh khẽ giật giật…nghi ngờ người nọ đang hiểu lầm cái gì.

Hàn Thiệu Chu không có phản ứng nhiều, vươn tay khóa cửa lại.

Cuối cùng thật sự không còn cách nào, Hàn Thiệu Chu trực tiếp dùng miệng cắn khóa kéo kim loại bị biến dạng, giúp Mạt Minh giải thoát.

Hàn Thiệu Chu đứng lên, dùng tay ấn một bên mặt của hắn: “Đau răng.”

 “Cảm ơn.” Mạt Minh siết chặt cạp quần, cúi đầu nhìn xuống mũi chân: “Anh Hàn, đi ra ngoài trước đi, để tôi thay quần khác.”

Hàn Thiệu Chu nhìn Mạt Minh mắt rũ xuống, dưới hàng mi dày nhìn thấy có chút xa cách, nhưng hai má vẫn còn đỏ, đột nhiên, trong ngực hắn bỗng dâng lên một cỗ nóng bỏng, nhiệt huyết xông lên đại não.

Hàn Thiệu Chu vươn tay ôm má Mạt Minh, dùng sức đè người lên tường phòng thử đồ mà hôn, như muốn phát điên, hai mắt đỏ bừng ướt át, chỉ muốn đem người trước mặt hắn nuốt vào bụng mình.

“Tôi thích em, Mạt Minh, tôi thích em…”.

Cho dù biết Mạt Minh chưa bao giờ thích hắn, cho dù biết trong lòng Mạt Minh hắn không bao giờ có thể vượt qua Chu Tự, nhưng hắn vẫn không thể khống chế chính mình thích anh.

Giống như là phẫn nộ, không cam lòng, buồn bực, tất cả những cảm xúc tiêu cực cộng lại, nhìn người mà thích ở trước mặt khiến hắn không thể chịu đựng được, mọi thứ khác đều không đáng nhắc tới…

Vì cái gì hắn không thể quen người đàn ông này sớm hơn, tại sao hắn không thể nhận ra tình cảm của mình sớm hơn.

Vĩnh viễn không thể nhiều như Chu Tự, tình yêu này, cũng vĩnh viễn chỉ có thể tồn tại trong bóng hình của Chu Tự sao?

“Anh Hàn, anh Hàn?”

Một tiếng gọi làm cho Hàn Thiệu Chu định thần lại, nhìn thấy Mạt Minh đứng ở trước mặt, cau mày vẻ mặt mờ mịt nhìn hắn.

“Anh làm sao vậy?” Mạt Minh nghi ngờ hỏi.

Đột nhiên từ trong ảo giác tỉnh táo lại, Hàn Thiệu Chu vô thức đưa tay gãi gãi lông mày: “Không, không có chuyện gì, chỉ phân tâm.”

“Tôi muốn thay quần áo.” Mạt Minh nói.

Hàn Thiệu Chu hai tay nắm chặt bên hông rồi lại buông ra, cuối cùng không có tự tin nói thêm một lời, xoay người mở cửa: “Vậy tôi chờ ở bên ngoài.”

Sau khi rời trung tâm mua sắm và lên xe, Mạt Minh cảm thấy tâm trạng của Hàn Thiệu Chu đã thay đổi, hắn luôn nhìn ra ngoài cửa sổ xe mà không nói một lời. Ánh mắt uể oải gục xuống, thần sắc hơi u ám…

 “Cũng muộn rồi, nếu không tôi không đi thử quần áo.” Mạt Minh ôn thanh nói.

  “Chờ đến ngày mai mới chuẩn bị, quá vội vàng sẽ bị lộ ra.” Hàn Thiệu Chu không ngừng nhìn ra ngoài cửa sổ xe: “Thử đồ xong tôi sẽ đưa cậu trở về, sẽ không làm chậm trễ chuyện của cậu”.

Khi xe đi đến Hương Tân Sơn, trời cũng đã nhá nhem tối.

Hàn Thiệu Chu kêu quản gia chuẩn bị bữa tối, hắn cũng không nhìn tới Mạt Minh đang đi theo phía sau, đi thẳng đến biệt thự, trầm giọng nói: “Cũng không còn sớm. Chờ lát nữa ăn xong bữa tối rồi đi”.

Giọng điệu cứng nhắc như đang xử lý công việc, hoàn toàn không giống như lời mời đối với tình nhân.

 “Lấy quần áo xong tôi sẽ về, cũng không muốn quấy rầy anh Hàn nữa.” Mạt Minh nói.

Hàn Thiệu Chu đột ngột dừng lại bước chân, quay đầu nhìn Mạt Minh, tựa hồ muốn nói cái gì, khóe môi mấp máy hai cái, qua một hồi lâu mới nói: “Tài xế cũng muốn ăn cơm tối, cậu ít nhất chờ họ ăn xong mới có thể đưa cậu trở về. Cũng lái xe cả ngày trời, cậu thông cảm cho người ta một chút”.

Hàn Thiệu Chu nói lời này thực nghiêm túc, sau một lúc lâu, Mạt Minh gật đầu.

Hàn Thiệu Chu xoay người tiếp tục bước đi.

Lúc lên lầu, vẫn là đến căn phòng lần trước, chữ “囍” (hỉ) lớn màu vàng vẫn còn dán ở đầu giường trên tường, trên giường vẫn là ga phủ màu đỏ thêu chỉ vàng cùng đỏ tươi, kiểu dáng giống như lần trước Mạt Minh ngủ lại.

Tối hôm đó ga trải giường bị dơ nhưng giờ rực rỡ như mới, không biết là giặt qua hay là thay cả bộ mới.

Hàn Thiệu Chu trực tiếp đưa Mạt Minh vào phòng để đồ, giống như đang ở trong một khu mua sắm nhỏ, Hàn Thiệu Chu đứng sang một bên nói với Mạt Minh: “Từ giày đến áo sơ mi ở đây đều chuẩn bị theo kích cỡ của cậu. Cậu tự mình nhìn một chút, phía trước có một cánh cửa, bên trong để ghim cài áo, đồng hồ cùng những phụ kiện khác”.

Mạt Minh mờ mịt nhìn Hàn Thiệu Chu: “Đây không phải phòng để đồ của anh sao?”

“Phòng của tôi ở bên cạnh.” Hàn Thiệu Chu bình tĩnh giải thích: “Trước đây tôi tùy tiện dặn dò quản gia bố trí căn phòng này cho cậu, không nghĩ tới nó đầy đủ như vậy, thời gian này tôi rất ít khi về, nên cũng quên bảo người dọn dẹp lại, chờ lát nữa tôi sẽ nói với quản gia”.

Sau lần đầu tiên Mạt Minh qua đêm ở Hương Tân Sơn, Hàn Thiệu Chu nghĩ đây sẽ là nơi sau này mình và Mạt Minh sẽ chung sống lâu dài nên đặc biệt phân phó cho người hầu thêm vào một phòng để đồ. Vào thời điểm đó, đây cũng không phải là một sự chuẩn bị bất ngờ, chỉ là chuyện bình thường, đương nhiên chỉ là một chuyện cần phân phó…

Chỉ là hắn không nghĩ tới bản thân mình tự cho là đúng, nhưng Hàn Thiệu Chu hắn cũng không ngại để lộ ra chuyện mình tự mình đa tình này.

Dù sao hắn biết Mạt Minh cũng đã chết lặng, cho nên hắn cũng không quan tâm.

 “Tôi ở bên ngoài phòng chờ cậu, từ từ thử xem.” Hàn Thiệu Chu nói xong, xoay người rời khỏi phòng để đồ.

Mạt Minh nhìn tầm trăm ngăn để quần áo, quần áo bốn phía nhìn hoa cả mắt, nhưng ngay sau đó, ánh mắt của anh lại bị thu hút bởi một bộ áo khỏa (*) treo trong tủ kính trong góc, là bộ đồ tân lang mặc khi thành thân thời cổ đại, vải gấm màu đỏ dùng sợi tơ vàng thêu hình rồng và những đám mây lớn, tinh xảo đến cực điểm, tủ kính pha lê bao phủ hoàn toàn xung quanh, không dính một chút bụi.

(*) áo khỏa (hỉ phục): được thiết kế màu đỏ bắt mắt, đối với áo khỏa của tân lang thường thêu họa tiết rồng trước ngực cùng với họa tiết chim hạc, vân mây uốn lượn…

Mạt Minh thu hồi ánh mắt, từ trong tủ quần áo chọn ra một bộ vest màu xám đen.

Sau khi cởi áo khoác và áo len, Mạt Minh vừa mới mặc áo vào thì cửa phòng đột nhiên bị đẩy ra từ bên ngoài.

“Ông nội, ông nội của tôi…”

Hàn Thiệu Chu vội vàng nói một tiếng, chợt sững sờ khi nhìn thấy cảnh xuân sắc trước mặt.

Người đàn ông trước mặt đang cúi đầu cài cúc áo sơ mi, chiếc áo sơ mi trắng như tuyết khó khăn lắm mới che được đùi, hai chân dài thẳng tắp đến chói mắt.

Mạt Minh cầm áo khoác che phía dưới thân, cau mày nhìn Hàn Thiệu Chu đột nhiên xông vào.

Hàn Thiệu Chu định thần lại, tiếp tục nói: “Ông tôi đang ở đây, ông ấy ở dưới lầu.”

Mạt Minh sững sờ, đôi mắt đen láy không giấu được vẻ hoảng sợ: “Không phải đã nói ngày mai gặp sao?”

“Ông tới đây tìm tôi, tôi đoán trước khi tới ông ấy cũng không biết cậu đang ở đây.” Hàn Thiệu Chu cưỡng ép ánh mắt rời khỏi đôi chân của Mạt Minh và nói, “Nhưng quản gia chắc chắn đã nói với ông là cậu đang ở đây. Ông nội cũng thật là, đến cũng không thèm nói một tiếng”.

Mạt Minh ngón chân cuộn lại lo lắng: “Vậy, tôi phải làm sao bây giờ?”

Hàn Thiệu Chu muốn cười, nhưng lại nhịn xuống: “Đây không phải là cảnh diễn nhỏ dành cho cậu sao?”

“Tôi…”

“Được rồi, cậu trước hết mặc quần áo đi, tôi đi ra ngoài giúp cậu kéo dài thời gian…”

Hàn Thiệu Chu chưa kịp nói xong, bên ngoài đã có tiếng gõ cửa phòng ngủ.

 “Thiệu Chu, ở bên trong sao?” Là giọng nói Hàn lão gia, giọng nói trầm ấm đầy mong đợi và vui mừng.

—————-

Ji: thật khổ thân ông nội, tìm cháu rể đỏ cả mắt, lần này ông bắt được rồi nhớ. Tôi cứ cảm thấy như ông nội đang đi bắt gian. Mà lần nào cũng bắt hụt =)))

Mai sẽ có phúc lợi…