Tôi Chờ Em Đến Ba Mươi Tuổi

Chương 108: Kiểu gì cũng sẽ



Mỗi lần Mạnh Niệm Sanh xuất hiện đều làm Tiêu Ái Nguyệt cảm thấy bất ngờ, dù là đóng vai bạn thân của Cam Ninh Ninh hay là người vô cùng tốt tính khi lâm vào khốn cảnh bị Từ Phóng Tình uy hiếp, song hôm nay càng khiến cô kinh động hơn.

Cô ấy nhỏ hơn Cam Ninh Ninh nhưng gương mặt đêm nay lại vô cùng trưởng thành, không giống như vẻ thanh thuần động lòng người trong quá khứ, hiện giờ, Mạnh Niệm Sanh đẹp đến lóa mắt. Mấy lần gặp trước, Tiêu Ái Nguyệt chỉ đơn giản cảm thán cô có dung mạo xinh đẹp và khí chất tốt, nhưng tối nay, hình ảnh cô mang bộ váy xanh đứng trên khán đài đánh mạnh vào thị giác của người xem.

"Công ty truyền thông Bắc Kinh, chủ là ông Tiền, cô đã nghe qua chưa?" Dục vọng trong nháy mắt bị lý trí xua đuổi, trong mắt của gã ngồi bên cạnh Tiêu Ái Nguyệt toàn là vẻ kinh diễm, mấy giây sau mới hạ giọng hỏi gã mập đang ngồi ở một bên khác, "Sao công ty mới này lại được mời đến đây vậy?"

"Công ty mới, à, dùng danh họa xinh đẹp để mồi chài đây mà." Có lẽ tuổi tác của gã mập kia khá lớn nên đã gặp qua nhiều tình huống tương tự, chỉ mấy câu đã đánh trúng yếu điểm, "Đúng rồi, chắc là muốn thông qua đợt đấu giá lần này để thả con tép bắt con tôm."

Tiêu Ái Nguyệt nghe rất thú vị, chen miệng nói, "Ý của anh là Mạnh Niệm Sanh là gạch?"

Hai gã đàn ông đồng thời quay đầu nhìn cô một cái, gã mập dừng một chút rồi khó chịu quay đầu không nói gì.

Gã mở miệng trước cười nói, "Nhìn kìa, thư ký Vệ ra giá."

Thư ký Vệ cả đêm chưa từng ra giá đã giơ thẻ bài lên lần đầu tiên, gã ngồi ở hàng thứ nhất, bên cạnh chính là Trần Vãn Thăng.

Nữ minh tinh ra sân đã bán được một bộ y phục với giá ba trăm mấy ngàn, theo lý thuyết thì bức họa tám cảnh này ít nhất có thể lên đến bảy chữ số, cơ mà sau khi thư ký kia giơ bảng, mấy người đang nhốn nháo đã hoàn toàn yên tĩnh. Mạnh Niệm Sanh quét mắt nhìn dưới khán đài, đợi đến khi chùy rơi xuống bàn mới hời hợt nở nụ cười, "Chúc mừng Vệ tiên sinh."

Năm trăm ngàn, xem như tặng không. Thái độ của Mạnh Niệm Sanh rất nhẹ nhõm, không có chút thất vọng nào, sau khi kết thúc, Trần Vãn Thăng ngoắc Mạnh Niệm Sanh ngồi xuống bên cạnh mình, xung quanh cô cũng có trống mấy chỗ, không biết còn ai chưa tới nữa.

Tiêu Ái Nguyệt thầm tự hỏi, gã đàn ông ngồi bên cạnh cô hảo tâm giải thích, "Thị trưởng của chúng ta bận việc nên không đến được, theo lệ thì trước khi đấu giá sẽ có tiệc rượu, nhưng bây giờ phải chờ đấu giá xong thì tiệc rượu mới bắt đầu."

Vật phẩm đấu giá cuối cùng chính là bức 'vạn mã' của thư ký Vệ, nghe nói là chính gã cũng tham gia vẽ, bức vẽ có tâm nhưng tranh lại không có gì nổi bật.

Bức tranh phổ thông trở thành vật phẩm đấu giá cạnh tranh kịch liệt nhất trong đêm, thoạt đầu chỉ có mấy cục trưởng giả bộ giơ bảng hiệu, cuối cùng đẩy giá lên bốn triệu và chỉ còn lại ba người giơ bảng.

"Bốn triệu ba, tổng giám đốc Dương ra giá bốn triệu ba, còn ai nữa không? Tổng giám đốc Hồ ra giá bốn triệu bốn trăm ngàn, hiện giờ là bốn triệu bốn." Dưới khán đài hừng hực khí thế, MC trên sân khấu cầm micro vàng đi tới đi lui điều động bầu không khí, ánh mắt gã dõi theo bóng dáng của Mạnh Niệm Sanh và tổng giám đốc Dương, miệng không ngừng nhắc tới tổng giám đốc Hồ, "Hiện giờ, mỗi lần ra giá đều chênh nhau năm trăm ngàn, còn có ai ra giá nữa không? Tổng giám đốc Mạnh ra giá bao nhiêu, được, tổng giám đốc Mạnh ra giá bốn triệu chín. Tổng giám đốc Dương ra giá năm triệu tư. Bao nhiêu ạ? Tổng giám đốc Hồ từ bỏ sao? A, tổng giám đốc Hồ đã từ bỏ. Năm triệu bốn trăm ngàn lần thứ nhất, năm triệu bốn trăm ngàn lần... A, tổng giám đốc Mạnh, năm triệu chín, còn ai ra giá nữa không?"

Mỗi lần ra giá đều cách năm trăm ngàn, Tiêu Ái Nguyệt nghe trên đài liên tiếp kêu giá, đột nhiên liên tưởng đến hình ảnh mẹ mang trứng ra chợ bán mỗi ngày. Tiền bạc là mệnh của người nghèo nhưng lại là trò chơi của người giàu, hôm nay, Tiêu Ái Nguyệt may mắn được tham dự vào trò chơi này, song trong nội tâm lại có cảm giác hoang đường khó hiểu nổi.

Không cần thiết phải tiếp tục ở lại, Tiêu Ái Nguyệt đứng dậy đi ra ngoài cửa.

Người phụ nữ tóc ngắn lúc nãy vẫn còn chờ bên ngoài, cô đang gọi điện cho Trần Vãn Thăng, "Đúng vậy, tổng giám đốc Trần, bên truyền thông đã chuẩn bị xong, chỉ có ba chỗ mà trước đo chúng tôi đã từng hợp tác, mọi thứ đã bố trí xong ở bên ngoài, tôi đã đưa kịch bản cho họ rồi, tôi sẽ thông báo cho họ làm thâu đêm, dạ, chị yên tâm."

Cô cúp máy, vừa nhìn thấy Tiêu Ái Nguyệt đứng sau lưng cũng không hề hoang mang chút nào, "Có chuyện gì sao?"

Tiêu Ái Nguyệt tẻ nhạt nói, "Tôi muốn về."

"Bây giờ không được, bên ngoài có rất nhiều phóng viên." Người phụ nữ đột nhiên bắt lấy cánh tay kéo cô đi qua một bên sảnh thưa người, "Đấu giá sắp xong rồi, cô chờ thêm chút nữa đi."

Ở trong góc bên này có mấy người ngồi, một bàn đầy món ngon bị họ ngó lơ, hai người chung một tổ ngồi ở vị trí khác biệt.

Những người này chắc là phóng viên mà người phụ nữ tóc ngắn đã bố trí vào. Tiêu Ái Nguyệt thấy bên cạnh họ có máy ảnh nên mới thầm phỏng đoán, gã đội mũ lưỡi trai ở gần đó liền chạy tới hỏi, "Xin chào, chị mới từ hội trường đấu giá ra đấy hả?"

Tiêu Ái Nguyệt gật đầu, "Đúng vậy."

"Ra vậy..." Gã cười nói, "Chị cảm thấy không khí của buổi đấu giá tối nay thế nào?"

"Rất tốt."

"À vâng." Gã nhìn thẳng vào mắt cô, sau đó từ từ hướng dẫn hỏi, "Có gì đặc biệt nữa không? Đây là nơi đấu giá lớn nhất hiện nay đó, hay chị có thể cho tôi biết chút cảm tưởng không?"

Tiêu Ái Nguyệt vừa muốn nói gì đó thì người phụ nữ đưa cô vào lúc nãy đã lập tức lao đến với gương mặt đầy giận dữ. Cô vội vàng đứng lên, nhanh chóng trả lời, "Tôi không có cảm tưởng gì, chỉ cảm thấy tất cả mọi người đều có nhiều tiền."

"Anh là người của bên tạp chí nào thế?" Nói thì chậm mà hành động xảy ra rất nhanh. Người phụ nữ kia đã đứng trước mặt cô, sát khí đằng đằng nắm chặt thẻ trước ngực của gã đàn ông rồi tức giận vứt xuống đất, "Anh là ai? Ai cho anh vào đây? Ra ngoài! Tiểu Lưu, đuổi người này ra ngoài cho tôi."

"Tách" một tiếng, gã đàn ông ấn phím chụp máy ảnh trước ngực, chụp lại một tấm đặc tả gương mặt của Tiêu Ái Nguyệt, bộ dáng vẫn cười đùa tí tửng, "Lưu một tấm làm kỷ niệm nha."

"Này." Người phụ nữ cười lạnh ngoắc gọi hai vệ sĩ vạm vỡ đến, sau đó chỉ vào gã đội mũ lưỡi trai, "Đập vỡ cái máy ảnh này rồi lục soát toàn thân, sau đó ném anh ta ra ngoài, các anh cố gắng chào hỏi vị 'khách không mời mà đến' cho đàng hoàng, để lại cho anh ta chút 'kỷ niệm'."

Tiêu Ái Nguyệt hoàn toàn giật mình, cô nhìn gã đội mũ lưỡi trai bị mấy người kia kéo ra ngoài, miệng kinh hãi không khép lại được, "Anh ta... anh ta là ai vậy?"

"Là nhân viên của một tờ tạp chí Hồng Kông." Người phụ nữ cúi đầu lấy điện thoại ra, sau đó bàn giao cho Tiêu Ái Nguyệt một câu, "Tôi họ Giang, cô có gọi tôi là Giang tiểu thư, từ giờ trở đi, bất kể người bên công ty truyền thông nào hỏi, cô cũng không nên trả lời, có việc gì có thể gọi nhân viên phục vụ."

Cô vô cùng lo lắng rời khỏi đại sảnh, không lâu sau lại có thêm mấy gã khác đến và bắt đầu kiểm tra những phóng viên đang ngồi chờ bên chỗ vắng vẻ kia.

Dù là thái độ hay hiện trường đều vô cùng nghiêm túc và cẩn thận. Tiêu Ái Nguyệt đã sống gần ba mươi năm, nhưng đây vẫn là lần đầu tiên cô chứng kiến cảnh này. Cô ngoan ngoãn bưng đĩa trái cây ngồi xuống sofa ở nơi vắng nhất, nghe bước chân càng ngày càng nhiều, tiếng người huyên náo mỗi lúc một lớn, trông vô cùng náo nhiệt. Có lẽ buổi đấu giá đã kết thúc nên khách khứa rời khỏi hiện trường đi đến đây, cô thầm mừng mình may mắn đi sớm nên không cần phải đối mặt với những người xa lạ mà cô không muốn gặp.

Bọn người bên truyền thông bắt đầu bận rộn và tiến hành phỏng vấn vài người, đại minh tinh kia quả nhiên quen thuộc ống kính, cô ta rất biết cách cướp đầu đề thế nào, nửa bước cũng không rời khỏi sau lưng Trần Vãn Thăng. Mặc dù cô ta ở cách xa đám người của Trần Vãn Thăng nhưng nhìn từ phía xa giống như đang tham dự toàn bộ quá trình, cô ta còn không ngừng liếc mắt đưa tình với bên truyền thông vài phút một lần.

Mạnh Niệm Sanh lại không ở bên đó, Tiêu Ái Nguyệt nhìn quanh một hồi mới phát hiện ra bóng người đang khoanh tay đứng ở góc tường bên phía đông sảnh lớn, cô ấy đang lạnh nhạt nói chuyện với người phụ nữ mặc âu phục.

Tiêu Ái Nguyệt dựa vào nét mặt ôn hoà gắng gượng kia liền đoán ra Mạnh Niệm Sanh không vui, đĩa trái cây trong tay cũng chẳng vơi được bao nhiêu, cô chậm rãi đứng lên đi về hướng của Mạnh Niệm Sanh để chào hỏi.

Người phụ nữ mặc âu phục đang đưa lưng về phía Tiêu Ái Nguyệt nên cũng không để ý có người bước đến, miệng vẫn uy nghiêm cảnh cáo Mạnh Niệm Sanh, "Đã bỏ ra nhiều tiền như vậy, tôi còn để ý cô mang ra ngoài sao? Chỉ cần thư ký Giang coi trọng, nếu tôi là cô, tôi sẽ tự mình dâng tới cửa cho anh ta. Mạnh Niệm Sanh, cô đừng quên mình có bao nhiêu cân lượng, nếu không có tôi, cô đã sớm tiêu đời rồi."

Tiêu Ái Nguyệt dừng bước lại, cảm giác mình tới không đúng lúc, cô quay người định trở về nhưng Mạnh Niệm Sanh đã trông thấy cô liền khẽ ho khan một tiếng, nhỏ giọng nói, "Tiêu tiểu thư."

Người phụ nữ mặc âu phục quay đầu lại, ánh mắt dừng trên mặt Tiêu Ái Nguyệt mấy giây, "Tôi đi trước."

Bị người khác nghe được bí mật cũng không làm cô ta xấu hổ hay bất an. Tiêu Ái Nguyệt nghiêng người nhường đường, ánh mắt vẫn nhìn Mạnh Niệm Sanh chằm chằm, "Hình như tôi đến không đúng lúc."

Mạnh Niệm Sanh lắc đầu, "Cũng vừa đúng."

Hai người đứng đó một hồi, Tiêu Ái Nguyệt cười nói, "Tôi cũng suýt chút nữa đã có thể đi về rồi."

Bờ môi của Mạnh Niệm Sanh mấp máy, đôi mắt vô cùng thanh tịnh nhìn đối phương, dáng vẻ muốn nói lại thôi, "Chuyện hôm nay..."

"Cái gì tôi cũng không biết." Tiêu Ái Nguyệt cơ trí muốn xóa bỏ ký ức, "Cô không cần lo lắng, coi như tôi chẳng nghe chẳng thấy gì hết."

"Thật ra cũng không có gì." Mạnh Niệm Sanh bất đắc dĩ, "Ninh Ninh rất đơn giản, tôi không hy vọng cậu ấy biết."

"Tôi sẽ không nói cho cô ấy biết." Tiêu Ái Nguyệt lập lời thề son sắt.

Trình Quân Khôn quả nhiên cũng đến tham dự, gã đi theo sau lưng tổng giám đốc Hồ của Khải Thạch, nụ cười sáng rực. Tổng giám đốc Hồ chính là gã đàn ông khi dễ Tiêu Ái Nguyệt ở buổi tiệc tối của công ty lần trước, cũng là người vừa đấu giá với Mạnh Niệm Sanh bị thất bại. Trình Quân Khôn luôn cúi đầu khom lưng, Tiêu Ái Nguyệt ở bên này nhìn sang cũng vờ như người qua đường. Người bình thường ở công ty hay vênh váo, đến nơi này lại biến thành rùa đen rút đầu, thật sự quá buồn cười.

Mạnh Niệm Sanh thả ly rượu đỏ trong tay xuống rồi kéo tay Tiêu Ái Nguyệt, ra hiệu cô đi theo mình, "Đi thôi, tôi giới thiệu cho chị quen vài người."

Cô gái này không thể bảo vệ tốt bản thân nhưng vẫn không quên xây dựng thêm cho Tiêu Ái Nguyệt vòng tròn xã giao. Danh dự của cô trong hội này cũng không tệ lắm, những người được giới thiệu đều rất nể tình trao đổi danh thiếp với Tiêu Ái Nguyệt, cuối cùng cô còn bị Trần Vãn Thăng kéo tới chụp ảnh lưu niệm với mấy vị lãnh đạo.

Lúc kết thúc, Trần Vãn Thăng sai Giang tiểu thư sắp xếp xe đưa Tiêu Ái Nguyệt trở về. Mạnh Niệm Sanh cũng thoát thân khỏi đám đàn ông, vừa đúng lúc muốn đi nên có thể thuận đường đưa Tiêu Ái Nguyệt về.

Từ Phóng Tình không có tham gia buổi đấu giá này, Mạnh Niệm Sanh cũng nói không gặp chị ấy ở hội trường. Xe ngừng dưới chung cư, Tiêu Ái Nguyệt vốn còn lo lắng Từ Phóng Tình sẽ về trước nhưng cũng không gặp chị ấy ở bãi đỗ. Cô bước xuống xe của Mạnh Niệm Sanh, sau đó ghé vào cửa sổ xe, cười nói, "Cám ơn cô chuyện đêm nay nhé, có cơ hội sẽ hẹn cô và Ninh Ninh ăn cơm."

Mạnh Niệm Sanh ở trong xe vươn tay xoa lên khóe mắt của Tiêu Ái Nguyệt, "Lông mi giả của chị rớt này."

"Tôi..."

"Tin Tin Tin!", Tiêu Ái Nguyệt lời còn chưa dứt thì sau lưng bỗng nhiên truyền đến tiếng kèn, ở đối diện chiếu đến một chùm ánh sáng trắng vô cùng chói lóa. Tiêu Ái Nguyệt híp mắt nhìn qua liền trông thấy cánh cửa của chiếc Mercedes màu đen đang chậm rãi mở ra, Từ Phóng Tình điềm tĩnh bước xuống.

"Mạnh tiểu thư phải không? Nếu đã có duyên như vậy, chi bằng lên lầu ngồi chơi một lát?"