Tôi Chờ Em Đến Ba Mươi Tuổi

Chương 112: Ngươi nói ngươi



Trong mắt Trần Vãn Thăng thấp thoáng chút hoang mang, Tiêu Ái Nguyệt cẩn thận nhìn ác ý cùng thú vị trong đó mới ý thức được quyết định của mình đêm nay sai lầm đến cỡ nào. Trần Vãn Thăng rõ ràng nhận ra hai người phụ nữ kia nhưng lại tỏ ra như không quen biết, ắt hẳn chị ta cảm thấy bản thân rất thành công nên đang mong chờ đó sao? Mong chờ Tiêu Ái Nguyệt đưa ra quyết định sai lầm?

Đương nhiên Tiêu Ái Nguyệt sẽ không ngốc đến mức nói muốn theo dõi, cô lý trí quay đầu qua, tỉnh táo nhìn chăm chú mặt Trần Vãn Thăng trong màn đêm, "Tôi vẫn muốn về hơn."

Trần Vãn Thăng cũng chẳng suy nghĩ gì về quyết định của cô nữa, "Tiểu Giang, trở về đi."

Trên đường về, Tiêu Ái Nguyệt không nói câu nào, chỉ ngồi im ở phía sau trầm tư tất cả mọi chuyện đã xảy ra trong đêm. Đến chung cư, cô đẩy cửa bước xuống xe rồi nói với người phụ nữ bên trong, "Cám ơn chị Thăng, trên đường trở về chú ý an toàn nhé."

Trần Vãn Thăng không mấy vui vẻ, cô vẫn duy trì phong độ mà thân phận của mình nên có, "Tạm biệt Tiểu Tiêu."

Tính ra thì Tiêu Ái Nguyệt cũng có chút không biết tốt xấu, Trần Vãn Thăng là ai chứ? Một nhân vật lớn có mặt mũi ở thành phố Thượng Hải đã tự mình đưa Tiêu Ái Nguyệt đến cửa nhà nhưng đến một câu khách sáo cũng chẳng nhận được, thay vào đó lại nhận được lệnh đuổi khách.

Tiêu Ái Nguyệt vốn không phải là người không hiểu chuyện như vậy nhưng chẳng biết hôm nay bị gì mà lại có chút oán niệm với Trần Vãn Thăng. Cô luôn cảm thấy người kia không hề bình dị và gần gũi như bề ngoài, dù là lần đầu tiên gặp mặt hay chính hôm nay, thái độ của Trần Vãn Thăng đối với cô đều có chút kỳ quái. Tiêu Ái Nguyệt đã 'cong' nhiều năm như vậy, hơn nữa Jojo còn giới thiệu cô cho Trần Vãn Thăng, tiềm thức của cô lập tức cảm thấy đối phương có 'ý khác', chính ý nghĩ này đã khiến cô cảnh giác.

Cũng không thể xem 'cảnh giác' như cơm ăn, Trần Vãn Thăng là 'chén vàng' nên Tiêu Ái Nguyệt không dám tùy tiện đắc tội, cô cũng không lấy lòng, chỉ có thể khó chịu ở cùng Trần Vãn Thăng đến nửa đêm với kỳ vọng xa xỉ là chị ta có thể mất đi đoạn tưởng niệm này với cô và thay bằng tình cách mạng hữu nghị.

Nghĩ tới đây, Tiêu Ái Nguyệt lại cảm thấy bản thân đã thay đổi, cô đối chuyện tình cảm xưa nay luôn trì độn, khi nào người ta chưa chính miệng nói ra thì khi đó cô sẽ chẳng cảm nhận được, nhưng từ khi ở bên Từ Phóng Tình, sự trì độn đó đã dần dần được khai sáng, đầu tiên là vừa liếc qua đã thấy được tình cảm của Jojo dành cho Đông Văn Giang, hiện tại càng hiểu rõ Trần Vãn Thăng đối với cô có ý khác.

Loại thay đổi này là tốt hay xấu? Nếu Từ Phóng Tình biết được sẽ cao hứng hay chế giễu?

Tiêu Ái Nguyệt thở dài, nghĩ đến chuyện đêm nay lại bắt đầu phiền muộn.

Mắt thấy không thể xem là thực, Từ Phóng Tình không phải loại người sẽ 'ăn vụng', nếu chị ấy thật sự muốn vượt quá giới hạn, Tiêu Ái Nguyệt có thể tưởng tượng ra được tình hình đó sẽ như thế nào.

Trước đó một ngày, chị ấy sẽ mang chăn mền mới về nhà, sau đó sẽ thẳng thắn nói cho Tiêu Ái Nguyệt biết 'em đã không còn 'khít' nữa, em có thể làm phẫu thuật se khít nó, nhưng nói không chừng ngay cả bệnh viện cũng tìm không xong'. (*)

(*) Faye: Chỗ này giải thích cho mấy bạn nào không hiểu, ý Tiểu Nguyệt tự giễu là Tình Tình chê chỗ ấy của bạn ấy rộng quá, phải làm giải phẫu cho nó nhỏ lại bớt. Giống một số phụ nữ sau sinh cũng phải làm giải phẫu co lại âm đ*o để giữ chồng í.

Đúng vậy, chị ấy sẽ ghét bỏ Tiêu Ái Nguyệt nhưng sẽ không phản bội bởi vì chị ấy là Từ Phóng Tình, là một cô bé xấu tính không có cảm giác an toàn. Tiêu Ái Nguyệt tin tưởng vào cách làm người của Từ Phóng Tình, tin tưởng thái độ của chị ấy đối với tình cảm.

Hay là giả bộ như không biết?

Tiêu Ái Nguyệt đứng lên, bất an đi tới đi lui trong phòng khách, thời gian từng giây từng phút trôi qua, đã 11 giờ đêm rồi mà Từ Phóng Tình vẫn chưa về. Tiêu Ái Nguyệt cầm điện thoại lên nhìn thật lâu rồi lại yên lặng bỏ nó vào túi.

Không rõ rốt cuộc mấy giờ Từ Phóng Tình mới về, đến khi Tiêu Ái Nguyệt mơ mơ màng màng có ý thức liền phát giác ra mình đang bám vào một thân thể ấm áp, chủ nhân của thân thể này dùng tay phải ôm chặt eo cô, tay trái nắm lấy cánh tay cô quàng lên cổ mình.

Từ Phóng Tình đã trở về, trên người còn có vị rượu đỏ ngọt ngào. Trong lòng Tiêu Ái Nguyệt bỗng nhiên sản sinh ra một nỗi oan ức, cô cố ý không mở mắt, giả vờ như đang ngủ để đối phương vất vả dìu vào phòng.

"Sao lại chưa tắm?" Không có người ngoài ở đây, đối mặt với người bẩn thỉu đang ngủ gà ngủ gật, Từ Phóng Tình hiển nhiên không hề cảnh giác, cô vịn Tiêu Ái Nguyệt đứng trước giường, lông mày vo thành một nắm như đang suy nghĩ chuyện gì đó rất nghiêm túc, "Một chút suy nghĩ cũng chẳng có? Tiêu Ái Nguyệt, tại sao em có thể sống để người ta lo lắng đến như thế?"

Âm thanh lầu bầu nhỏ nhẹ khiến đáy lòng người nghe rung động, lần này càng không thể mở mắt, nếu để Từ Phóng Tình phát hiện cô đang giả vờ ngủ, Tiêu Ái Nguyệt chỉ sợ có chín cái đầu cũng không đủ rơi.

Từ Phóng Tình đang phân vân có nên đỡ người kia lên giường không, cuối cùng vẫn không chịu đựng nổi thể trọng của Tiêu Ái Nguyệt nên đành phải xoay người đỡ đối phương đến sofa, cũng không đợi Tiêu Ái Nguyệt có cơ hội mở mắt, ngựa không dừng vó đi vào phòng tắm cầm ra một cái khăn lông thấm ướt nước ấm rồi bắt đầu giúp Tiêu Ái Nguyệt lau người.

Trước khi lau người phải thoát y, việc này kém chút làm Tiêu Ái Nguyệt bại lộ, cô cố nén cảm xúc xao động, cảm thụ bàn tay của Từ Phóng Tình không ngừng dao động trên người cô.

Dưới tình huống này mà vẫn giữ được trấn định như vậy thì có chút bất thường, Từ Phóng Tình nằm ở trước ngực cô, ngửi ngửi, "Sao lại có mùi rượu?"

Giờ phút này, Tiêu Ái Nguyệt vô cùng cảm tạ Trần Vãn Thăng đã kính cho cô ly Remy Martin kia để Từ Phóng Tình phát hiện ra sơ hở, quy hết lý do cho rượu.

Từ Phóng Tình lại đi đổi một chút nước, lúc ra còn mang theo cái chậu rửa mặt, ngay lúc Tiêu Ái Nguyệt đang nghi ngờ cô muốn làm gì thì cô liền nhẹ nhàng cởi bỏ bít tất của Tiêu Ái Nguyệt, sau đó ấn hai chân vào trong nước ấm.

Toàn thân Tiêu Ái Nguyệt run lên, có chút không được tự nhiên nhích người một cái. Từ Phóng Tình cho là cô không thoải mái nên bèn đứng lên đặt sau lưng cô một cái đệm mềm mại.

Người này là Từ Phóng Tình thật sao?

Hai tay Từ Phóng Tình ở trong chậu dừng lại mấy phút, không có chút nào ghét bỏ Tiêu Ái Nguyệt. Ngón út đã đóng vảy kia cũng bị cô sờ soạng rất nhiều lần, này là do Tiêu Ái Nguyệt vì giúp cậu chuyển thóc lúc nhỏ đã bất cẩn té xuống sườn núi rồi bị tảng đá đập trúng để lại vết tích. Từ Phóng Tình phát hiện ra nó liền dùng sự dịu dàng đặc hữu vuốt ve lên 'quá khứ đã sớm khép lại' của Tiêu Ái Nguyệt.

Tắm rửa, thay quần áo, nên sờ, nên nhìn đều đã tiến hành xong. Tiêu Ái Nguyệt không có hề cảm thấy xấu hổ, cô an tĩnh nằm trên giường, yên lặng chảy nước mắt trong bóng đêm.

Có ít người sẽ không tham dự quá khứ của bạn, cũng sẽ không vạch trần thương tích của bạn và cố truy vấn vết thương của bạn từ đâu mà có, người đó sẽ không nói lời tâm tình, cũng sẽ không dịu dàng quan tâm, nhưng người ấy yêu bạn, yêu mọi thứ thuộc về bạn và nguyện ý dùng hành động để chứng thực bạn đáng ngưỡng mộ biết bao.

Từ Phóng Tình đã ngủ, rõ ràng chị ấy đã rất mệt mỏi, rõ ràng chị ấy có thể không cần phải để ý đến 'con lợn chết' trong phòng khách, có thể ghét bỏ nhau như các đôi vợ chồng vẫn làm, sau đó tùy tiện ném đại một cái chăn lên người đối phương rồi sáng sớm mai sẽ ra tay đánh nhau.

Yêu có thể thay đổi mọi thứ, cũng có thể khiến tất cả trở thành thành tựu, đây chính là kết quả mà Tiêu Ái Nguyệt đã chờ đợi suốt ba mươi năm, thà thiếu chứ không ẩu, cuối cùng cô cũng đã chờ được.

Ngón tay nhẹ nhàng rơi trên mặt Từ Phóng Tình, Tiêu Ái Nguyệt chậm rãi đưa tay ôm lấy người bên gối, "Cám ơn chị đã yêu em, cám ơn chị đã đồng ý để em yêu chị."

Ngày hôm sau có thời tiết rất đẹp, Tiêu Ái Nguyệt dậy rất sớm để chuẩn bị bữa sáng phong phú chờ Từ Phóng Tình thức dậy. Lúc Từ Phóng Tình dậy còn cách giờ đi làm nửa tiếng, cô nhìn đồng hồ xong liền nổi giận, hung ác vỗ lên mông của Tiêu Ái Nguyệt một cái, "Đã trễ như thế rồi, em còn ở nhà làm gì?"

"Em... Hì hì, em chờ chị á." Tiêu Ái Nguyệt khéo léo đi theo sau cô vào phòng tắm, thấy cô bắt đầu đánh răng liền ngo ngoe hỏi thăm, "Tình Tình, em nhớ tối hôm qua em ngủ ở phòng khách mà, làm sao lại bò được lên giường vậy?"

Từ Phóng Tình không dừng động tác dù chỉ một giây, qua mấy phút, cô mới nhổ bọt kem trong miệng ra, mặt không đổi sắc trả lời, "Tiêu Ái Nguyệt, em hỏi tôi, tôi biết hỏi ai? Bản thân em uống say như một con lợn chết, làm gì cũng không biết mà vẫn còn có mặt mũi hỏi tôi? Nhìn tôi làm gì? Tôi giống người sẽ chuyển em lên giường lắm sao? Em biết em nặng bao nhiêu không? Ba tuyển thủ cử tạ cộng lại cũng không nâng nổi em, em còn dám hỏi tôi? Bình thường không dành thời gian để vận động, ra ngoài đi, đừng quấy rầy tôi rửa mặt."

"Dạ." Tiêu Ái Nguyệt đã đoán được người kia sẽ trả lời như vậy nên cố ý chuyển chủ đề, "Em nằm mơ thấy có rất nhiều cá đang giúp em rửa chân, đặc biệt dễ chịu."

"Sau này, mấy con cá đó sẽ bị trúng độc chết hết không chừng." Từ Phóng Tình thả bàn chải đánh răng bằng điện xuống rồi cầm lấy sửa rửa mặt trên bàn nhìn một chút, "Không ai thèm giúp em rửa chân đâu, Tiêu Ái Nguyệt, sao em không ra ngoài đi, tôi không bảo đảm có lấy chân đá em ra hay không nữa."

Hôm nay không thể nói chuyện nổi nữa, Tiêu Ái Nguyệt bắt đầu hoài niệm cái người Từ Phóng Tình dịu dàng và biết quan tâm lúc tối qua. Cô ngồi trước bàn ăn, không chớp mắt nhìn Từ Phóng Tình ăn điểm tâm, cố nhịn mà vẫn không thể nhịn được, "Tình Tình, chị và chủ tịch của chúng ta có quan hệ như thế nào?"

"Quan hệ cấp trên và cấp dưới thôi." Tay cầm báo của Từ Phóng Tình khẽ run một cái, cô ngẩng đầu nhìn Tiêu Ái Nguyệt một chút rồi trấn định nói, "Mới sáng sớm, em hỏi bà ta làm gì? Chê tôi ăn chưa đủ ít sao?"

"Không phải." Tiêu Ái Nguyệt từng bước thử dò xét, "Bà ấy cho chị cổ phần, lại còn chiếu cố chị như vậy mà chị vẫn còn muốn từ chức, em có chút không hiểu. "

"Chuyện em không nghĩ ra ít lắm sao?" Từ Phóng Tình để tờ báo trong tay xuống, mặt mũi đầy vẻ không kiên nhẫn, hờ hững lấy trứng chần trong đĩa, "Bản thân tôi có năng lực, vì sao phải đi ăn nhờ ở đậu? Tiêu Ái Nguyệt, làm việc không nên nhìn mặt ngoài, Marian là thương nhân, em không phải, về sau đừng nhắc đến bà ta nữa."

Tiêu Ái Nguyệt thấy cô đứng lên bèn vội vàng chạy qua đưa áo khoác vào tay đối phương, "Nhưng chị đã lo chuyện bên công ty xong chưa? Chị cũng chưa nói cho em biết, em rất lo lắng."

"Lo lắng cũng vô dụng." Từ Phóng Tình cúi đầu sửa sang lại văn kiện trong bao tài liệu, "Khi nào giải quyết xong, tôi sẽ nói cho em biết."

"Nhưng em cũng muốn giúp đỡ."

"Em không giúp được." Mọi thứ đều đã chuẩn bị thỏa đáng, "Tôi cho em biết sẽ tăng thêm phiền não thôi. Tiêu Ái Nguyệt, tôi có năng lực có thể nuôi em, nếu em không muốn làm thì có thể từ chức về nhà."

"Rồi sau đó để một mình chị bươn chải gió táp mưa sa sao?" Gương mặt tươi cười của Tiêu Ái Nguyệt có chút buồn bã, "Tình Tình, em không phải là con sâu gạo."

Từ Phóng Tình nhìn cô thật lâu, cuối cùng cũng không nói gì, chỉ nắm lấy tay của cô, sau đó thấp giọng hỏi ngược lại, "Làm sâu gạo không tốt sao?"

Có tốt không? Tiêu Ái Nguyệt muốn theo Từ Phóng Tình cùng tiến cùng lùi, cô đã nói ra suy nghĩ này từ rất lâu nhưng vẫn chưa từng nỗ lực hành động, giống như chị ấy đã nói, cô chỉ là một người nói giỏi hơn làm.

Tự phân tích bản thân là một chuyện rất thống khổ, phòng sales vào buổi sáng vẫn nhàm chán hệt như ngày thường, Trần Vãn Thăng gọi đến hai lần nhưng Tiêu Ái Nguyệt đều không bắt máy, sau đó cô nhận được tin nhắn của Trần Vãn Thăng hẹn cô ra ngoài ăn bữa tối.

Tiêu Ái Nguyệt đang gõ ba chữ 'không có rảnh' thì điện thoại lại nhận được thêm một tin nhắn, cô còn tưởng là Trần Vãn Thăng nhưng nhìn kỹ mới biết là thông báo của tài khoản ngân hàng, tài khoản của cô cách đây một giây trước đã nhận được 167 đồng tiền lương.

167 đồng?

Tiêu Ái Nguyệt có chút ngây ngốc, cô quay đầu hỏi Vương Tự Phát đang xem cổ phiếu, "Quản lý, tiền lương của phòng sales chúng ta tính thế nào a?"

"Có lương rồi sao?" Vương Tự Phát cầm điện thoại nhìn một chút rồi bĩu môi nói, "Đúng là có rồi, sao vậy? Tiểu Tiêu, cô nhận được bao nhiêu?"

Thật khó mà mở miệng, Vương Tự Phát nén cười cầm điện thoại của Tiêu Ái Nguyệt mà tay run run, kém chút quăng bể luôn, "Không phải chỉ có nhiêu đây đâu, tổng giám đốc Quý có kêu tôi chuyển cho cô một khách hàng, tiền trích phần trăm và lương tạm không chỉ có nhiêu đó, hay cô đến phòng tài vụ hỏi một chút thử xem?"

Đồng nghiệp ở phòng tài vụ vô cùng phách lối, nhìn thấy có người đến hỏi tiền lương, mắt trừng tròn giống như trân châu, hận không thể ăn thịt đối phương, "Thế nào? Chỗ nào sai? Cô là người mới đúng không? Phòng ban nào?"

Tiêu Ái Nguyệt lập tức yếu thế, "Phòng sales."

"Phòng sales?" Người phụ nữ mang kính bấm vào máy vi tính một hồi lâu mới bừng tỉnh hiểu ra, "Tôi biết rồi, phòng sales, lần trước tổng giám đốc Quý của bên cô cũng có tham gia họp, chị ấy không nói cho cô nghe gì sao? Chủ tịch nói phòng sales không có lương cố định, toàn bộ đề nhờ trích phần trăm, cô vẫn chưa ký được hợp đồng nào, lương thấp là đúng rồi, để tôi hỏi bên bộ phận nhân sự gửi bảng lương cho cô."

"Thái độ của cô là sao?" Tiêu Ái Nguyệt bị người kia chọc tức, "Đều là đồng nghiệp với nhau, cô có cần phải như vậy không?"

"Chủ tịch còn nói là công ty không nuôi phế nhân." Sắc mặt của người kia không hề biến đổi, ngược lại càng diễn càng hăng, "Cô có thể chờ đến tháng sau hãy đến nhận là đồng nghiệp của tôi đi, tạm biệt Tiêu tiểu thư."

"Cô..."

Kẻ nịnh hót, một đám nịnh hót!

Tiêu Ái Nguyệt trở lại phòng sales, nhìn thấy Vương Tự Phát đang chuẩn bị ra cửa, thuận miệng hỏi một câu, "Quản lý, anh đi đâu đó?"

"Gặp khách hàng a." Vương Tự Phát lấy mấy tờ giới thiệt công ty trong túi ra, "Chẳng lẽ miệng ăn núi lở sao? Tiểu Tiêu, cô có muốn đi chung không? Tổng giám đốc Quý không về nhanh vậy đâu, hay cô bỏ bảng phân tích thị trường trong tay xuống đi?"

Tiêu Ái Nguyệt nghĩ nghĩ nói, "Được thôi, tôi đi chỉnh trang lại đã."

Hai người vào trong thang máy vừa đúng lúc nghe hai bà dì quét rác tán gẫu, một người hỏi, "Hồi nãy nghe nói ở lầu 7 có đồng nghiệp chỉ nhận được lương có hơn một trăm đồng thôi."

Một người khác trả lời, "Là phòng sales."

Sắc mặt Tiêu Ái Nguyệt có chút khó chịu, Vương Tự Phát vừa muốn mở miệng thì cửa thang đã máy mở, hai bà dì đồng thời đi ra ngoài, để lại một người vừa đi vừa lắc đầu bên trong, "Thật sự là không có tiền đồ mà."