Tôi Chờ Em Đến Ba Mươi Tuổi

Chương 115: Trốn đi



Tiêu Ái Nguyệt ở Thượng Hải căn bản không quen biết ai, trong lòng Từ Phóng Tình sáng tựa như gương nhưng cũng không vạch trần, chỉ gật đầu cho người kia làm.

Nói mở tiệm thì đơn giản, làm mới thấy khó. Để tìm được cửa hàng thích hợp, ngoài việc có thể chấp nhận tiền thuê ra thì vẫn cần đối tác có kinh nghiệm, quá trình khá rườm rà nên tuyệt đối sẽ không thể giải quyết được trong thời gian ngắn, việc cấp bách trước mắt là phải xin từ chức. Sáng sớm, Tiêu Ái Nguyệt dạo một vòng quanh mấy cửa hàng cho thuê ở đường Phổ Đông đến mười giờ mới đến công ty.

Đại khái là Quý Văn Việt không có ở văn phòng nên thư ký cũng không đi làm, cả văn phòng to lớn, im ắng, lạnh lẽo chỉ có mỗi mình Tiêu Ái Nguyệt. Vương Tự Phát dọn dẹp mặt bàn rất sạch sẽ nhưng vết đen trong ly cà phê vẫn chưa rửa, có thể sáng nay gã có đến một chút rồi tiếp tục đi tung lưới.

Tiêu Ái Nguyệt tìm được mẫu đơn từ chức trên diễn đàn của công ty, sau đó in ra một phần, ngay lúc đang suy nghĩ nên viết như thế nào viết liền nghe được tiếng rống giận dữ truyền đến từ văn phòng của Quý Văn Việt, "Quý Văn Việt, chị không thể ích kỷ như thế!"

Chờ chút, Quý Văn Việt đã trở về rồi ư? Tại sao không ai báo cho cô biết hết vậy?

Cửa văn phòng của Quý Văn Việt không khóa, có lẽ người đang nói chuyện không ngờ hôm nay sẽ có người tới công ty, tiếng la kia rất quen, hình như Tiêu Ái Nguyệt đã nghe thấy ở đâu rồi, nhưng nghe lén người ta nói chuyện cũng không hay ho lắm, cô bèn cầm lấy áo khoác trên ghế, vừa định chuồn đi liền bị câu tiếp theo níu chân lại.

"Quý Văn Việt, chị không thể vì Từ Phóng Tình mà đắc tội với chủ tịch Khang được."

Liên quan gì đến Từ Phóng Tình nhà cô? Tiêu Ái Nguyệt chưa kịp phản ứng vì sao họ lại nhắc tới Từ Phóng Tình thì trong phòng đã im lặng, cách đối nhân xử thế của Quý Văn Việt luôn bình tĩnh, nào giống người vừa mới tiếng cãi lộn, không đúng, người kia... không phải là Quý Giác Hi chứ?

Đúng thật là Quý Giác Hi, Tiêu Ái Nguyệt dán lưng vào tường, dựng lỗ tai, ngừng thở, cố nghe lén người trong phòng đối thoại.

Giọng nói của Quý Văn Việt rất nhỏ nhẹ, dù Tiêu Ái Nguyệt chỉ cách có một bức tường vẫn không thể nghe rõ lời cô nói. Tiêu Ái Nguyệt đổi tư thế để mặt đối diện với vách tường, thân thể hướng tới cửa một chút mới có thể miễn cưỡng nghe rõ hơn.

"Chị nói là chuyện riêng của chị nhưng đây là giao dịch thương nghiệp trị giá bạc triệu đó, chị không nghe lời ba mà cứ khăng khăng muốn chùi mông cho Từ Phóng Tình, chị điên rồi hả?" Dư chấn từ giọng nói đầy nội lực của Quý Giác Hi khiến lỗ tai Tiêu Ái Nguyệt đều tê tái, "Chị suy nghĩ kỹ một chút được không?"

"Tiểu Hi, chị hiểu em lúc em bồng bột nhất, chị cũng cung cấp cho em chỗ dừng chân khi em trốn nhà bỏ đi, thời điểm em nghỉ việc ở bệnh viện, chị là người cho em tiền sinh hoạt, nhưng bây giờ đổi lại được gì? Em lý giải giùm chị đi." Giọng điệu của Quý Văn Việt vẫn rất bình tĩnh, giống như không hề bị tiếng 'sư tử Hà Đông' của em gái ảnh hưởng, "Tiền là do chị kiếm, chị có quyền quyết định phải sử dụng nó như thế nào."

Quý Giác Hi vội la lên, "Nhưng chị cũng không thể..."

"Được rồi." Quý Văn Việt cắt đứt lời cô muốn nói, "Ba bảo em khuyên chị thì em liền chạy đến đây, Tiểu Hi, em không còn nhỏ nữa, có một số việc phải có chính kiến và suy nghĩ của riêng mình, đợi sau khi bạn gái của em trở về thì bình tĩnh mà nói chuyện, đừng tùy tiện đòi chia tay chia chân với người ta, không có người tùy hứng nào làm người ta ưa thích cả, em phải hiểu điều này."

Quý Giác Hi muốn chia tay với chị Quất? Tiêu Ái Nguyệt lại nghe thấy một từ mấu chốt, nhưng cái cô chủ yếu muốn nghe không phải cái này mà là Từ Phóng Tình, nhưng Quý Giác Hi lại không nói tiếp, có thể là bị khí thế của Quý Văn Việt trấn trụ nên giọng nói dịu hơn rất nhiều, "Chị cần gì phải như vậy, chị biết rõ chị ấy sẽ không... Haiz, được rồi, em không quan tâm nữa, chị bán nhà giúp em đi, em sẽ nghe lời ba về nhà ở, mẹ của chị ấy bệnh nặng lắm, dù em có đợi cũng vô dụng, nên quên đi thôi."

"Em về đi, chị sẽ giúp em sắp xếp lữ hành đoàn, em theo họ ra nước ngoài một thời gian." Quý Văn Việt nên nói cũng đã nói, cuối cùng chỉ có thể tôn trọng quyết định của đối phương, "Chuyện chia tay nên tự mình cân nhắc cho kỹ, đừng để bản thân phải hối hận."

Nghe thấy lệnh đuổi khách của Quý Văn Việt, lòng bàn chân của Tiêu Ái Nguyệt như được bôi dầu, phi tốc chạy về chỗ của mình.

Lúc Quý Giác Hi đi ra cũng không chú ý tới đối phương, chỉ cúi đầu ra ngoài cửa, đầu tóc đã cắt xén rất nhiều, từ góc độ của Tiêu Ái Nguyệt nhìn qua chỉ có thể thấy một cái đầu tóc húi cua, quả thực làm cô giật mình.

"Tiểu Tiêu, vào đây đi."

Giọng nói ôn hòa của Quý Văn Việt từ trong phòng truyền đến, trong đầu Tiêu Ái Nguyệt vang lên một tiếng vang, cả người cứng như tượng, chân tay luống cuống tiến vào phòng, sắc mặt có chút lúng túng hỏi, "Tổng giám đốc Quý, sao chị biết tôi ở bên ngoài vậy?"

Quý Văn Việt dừng mắt trên màn hình máy vi tính, sau khi Tiêu Ái Nguyệt cất tiếng hỏi, ánh mắt của cô mới chuyển lên người đối phương, không giải thích gì, chỉ trả lời, "Công việc gần đây thế nào?"

Thấy bản thân đã vượt qua 'khâu nghe lén', Tiêu Ái Nguyệt cũng không cần phải tự chui đầu vào lưới, "Cũng thường thôi, tôi đã gửi email phân tích thị trường cho chị rồi."

"Tôi đã xem rồi." Quý Văn Việt đi ra ngoài một chuyến cũng không xảy ra chuyện gì, trên người cô vẫn luôn giữ khí chất khiến Tiêu Ái Nguyệt cảm thấy vừa kính sợ, vừa khoan dung, đây là hai khái niệm hoàn toàn khác biệt nhưng lại đồng thời xuất hiện trên người một người. Cô dùng tay trái vỗ nhẹ lên lọn tóc xoăn bên tai, sau đó dùng một loại biểu cảm vô cùng phức tạp nhìn chằm chằm Tiêu Ái Nguyệt, "Tôi nhận được rất nhiều bản lý luận, chỉ cần bật máy tính lên mạng tra, muốn bao nhiêu liền có bấy nhiêu, nhưng cái tôi muốn không phải cái này, Tiểu Tiêu, cô biết tư liệu có sẵn trong diễn đàn của công ty chúng ta đều được cố ý bày sẵn không?"

"Có ý gì?" Tiêu Ái Nguyệt không hiểu ý trong lời nói của cô cho lắm, "Chị muốn nói gì?"

"Năm phút trước, tôi nhận được một phần bưu kiện." Quý Văn Việt nói gần nói xa, cuối cùng ngắn gọn nói tiếp, "Bộ phận kỹ thuật nói có người dùng địa chỉ IP của phòng sales lên diễn đàn công ty để download một mẫu đơn xin nghỉ việc, Tiểu Tiêu, cô muốn nghỉ việc sao?"

Hóa ra chị ấy không hề phát hiện hành vi nghe lén kia, Tiêu Ái Nguyệt ý thức được điểm này liền thở phào nhẹ nhõm, "Đúng vậy, tổng giám đốc Quý, tôi cảm thấy tôi không hợp với phòng sales nên vẫn nghỉ thôi."

Quý Văn Việt cười khẽ một tiếng rồi lắc đầu, giống như đang nghĩ đến gì đó, khóe miệng cong nhẹ lên, cũng không biết cô đang cười ai nhưng nụ cười kia càng lúc càng sâu, sâu đến mức khiến người ta vừa liếc qua đã cảm thấy trào phúng, "Cô đã muốn đi, tôi cũng không giữ."

"Dạ." Tiêu Ái Nguyệt không biết nên trả lời thế nào, đành phải ngơ ngác nói, "Cám ơn chị."

"Cô viết xong đơn xin nghỉ việc thì đưa cho quản lý Vương ký tên, chừng nào muốn đi cũng được." Quý Văn Việt lại vùi đầu vào đống văn kiện, động tác rất nhanh nhưng giọng nói vẫn luôn bình tĩnh, "Ra ngoài đi."

"Dạ." Tiêu Ái Nguyệt chỉ có thể trả lời như vậy.

Nói đến chuyện nghỉ việc, Tiêu Ái Nguyệt lại nghĩ tới Từ Phóng Tình, năm ngoái chị ấy đã bàn giao đơn cho công ty, sao gần đây lại không ai có phản ứng?

Mười hai giờ rưỡi trưa, Từ Phóng Tình không ở trong phòng làm việc nhưng người đang quét dọn vệ sinh lại nhận ra Tiêu Ái Nguyệt. Tạ Ninh Thải đạt tiêu chuẩn trong đợt hảo hạch vừa rồi và được đặc cách lên làm quản lý ở đây, cơ mà giờ phút này cô lại không ngại mệt mỏi lau chùi tủ kính hồ sơ cho Từ Phóng Tình. Tiêu Ái Nguyệt gõ vào cửa một cái rồi hỏi, "Chị Ninh, tổng giám đốc Từ không có ở đây sao?"

"Chị ấy cùng chủ tịch ra ngoài rồi." Tạ Ninh Thải quay đầu lại, gương mặt vui vẻ đầy nịnh bợ, "Tiểu Tiêu, cô ngồi đây đợi một chút, tổng giám đốc Từ sẽ lập tức quay lại ngay thôi, uống trà nhé, tôi kêu người đi pha cho cô."

Thái độ này làm cho Tiêu Ái Nguyệt cảm thấy sợ hãi, liều mạng lắc đầu nói, "Không cần, không cần, chị làm việc của chị đi, đừng quan tâm tôi."

Có vẻ như người ở bộ phận mua hàng đều biết quan hệ của cô và Từ Phóng Tình, Tạ Ninh Thải nhanh chóng ra ngoài rót cho Tiêu Ái Nguyệt ly trà, trước khi đi còn quan tâm khép cửa lại.

Hình như Từ Phóng Tình ra ngoài rất đột ngột, Tiêu Ái Nguyệt dạo một vòng quanh văn phòng, nhìn thấy ngăn kéo lần trước chưa rút chìa khoá ra, cô bèn đi tới rồi hững hờ nhìn thoáng qua. Xem xét bên trong xong, toàn thân Tiêu Ái Nguyệt đều nổi da gà, dù trong ngăn kéo không có thứ gì kinh dị ngoài mấy tờ giấy đơn giản nhưng nội dung trên đó lại làm cô hoàn toàn khiếp sợ.

Tại sao Từ Phóng Tình lại tiếp tục ký hợp đồng với công ty?

Không kịp nhìn kỹ nên Tiêu Ái Nguyệt bèn cầm nó đi đến sofa, vừa móc ra điện thoại định chụp hình lại thì bên ngoài đột nhiên có thanh âm ai đó đẩy cửa đi vào.

"Ta cho con cổ phần không phải để con chuyển vào tay người khác."

"Đó là quyền tự do của tôi."

"Sammi, con không thể nhiều lần khiêu chiến ranh giới cuối cùng của ta." Âm thanh hỗn hển đầy giận dữ của người phụ nữ vang lên ở cách đó không xa. Tiêu Ái Nguyệt cong người trốn đằng sau ghế sofa, cô che miệng lại, không dám lên tiếng vì sợ bị đối phương phát hiện.

"Khiêu chiến thì thế nào!" Giọng nói của Từ Phóng Tình không giận dữ như lại đầy vẻ uy hiếp khiến chân tay của Tiêu Ái Nguyệt run lẩy bẩy, "Bà cho rằng tôi không biết bà đã làm gì sao? Marian, bà thật sự nghĩ bà có thể trói chặt tôi cả đời sao?"

Hóa ra là chủ tịch, Tiêu Ái Nguyệt đang suy nghĩ có nên đứng dậy vấn an hai người phụ nữ đang không ngừng tranh luận kia không, nhưng ngại Từ Phóng Tình dễ giận nên cũng không có can đảm đứng lên, chỉ có thể càng quỳ càng thấp, cố gắng ngụy trang thành một con kiến.

"Con muốn làm ta tức chết phải không?" Tiếng thở dài của chủ tịch rất lớn, trong giọng nói xen lẫn mùi vị của sự không cam lòng, đừng nói là Từ Phóng Tình, ngay cả Tiêu Ái Nguyệt cũng nghe rất rõ ràng, "Ta đối xử với con không tốt sao? Con muốn gì, ta sẽ cho con cái đó, chỉ cần con ngoan ngoãn nghe lời, cả cái công ty này ta cũng có thể cân nhắc cho con, tại sao cứ phải chọc tức ta?"

"Lần đầu bà quen biết tôi sao?" Giọng nói của Từ Phóng Tình hết sức lãnh đạm, không chút dao động, "Tôi muốn gì thì chính tôi sẽ cố gắng đạt được, dù bà có giữ tôi thêm ba năm thì ba năm sau tôi vẫn sẽ rời đi, tôi đã trưởng thành, không còn là đứa con nít để mặc cho bà làm nhục."

"Từ Phóng Tình!" Âm thanh gào thét vô cùng phẫn nộ qua đi, ngay sau đó, trong phòng vang lên một chút tiếng bạt tai thanh thúy. Tiêu Ái Nguyệt núp sau ghế, cẩn thận quan sát, nhìn thấy mặt Từ Phóng Tình bị đánh nghiêng qua một bên liền kinh hãi hít vào một ngụm khí lạnh.

Cô bỗng nhiên đứng lên rồi sải bước chạy về hướng hai người kia, "Sao bà lại đánh người?"

Lúc Từ Phóng Tình mới về đến, Tạ Ninh Thải định nói gì đó với cô, khi đó cô còn tưởng rằng là chuyện công việc nên mới mang tâm phiền ý loạn trực tiếp đẩy cửa dẫn theo Khang Thụy Lệ vào phòng, cũng không thèm để ý đến Tạ Ninh Thải, nhưng không ngờ bên trong vẫn còn có Tiêu Ái Nguyệt. Má trái của Từ Phóng Tình có thể thấy rõ dấu bàn tay nhưng dường như cô không hề cảm thấy đau đớn, ánh mắt lộ ra vẻ kỳ quái đăm chiêu nhìn Tiêu Ái Nguyệt, bờ môi luôn đóng chặt, nửa câu cũng không thể nói ra.

Cái này không phù hợp với tính cách của chị ấy cho lắm, giờ phút này, trong lòng Tiêu Ái Nguyệt vô cùng khó chịu, ánh mắt ẩn nhẫn khó nói nên lời của Từ Phóng Tình khiến lòng cô đau như cắt. Cô kéo Từ Phóng Tình ra phía sau mình, tay nắm chặt không chịu buông.

"Ai cho cô vào đây?" Khang Thụy Lệ đang tức giận lại bắt gặp động tác nhỏ kia, trên người nổi đầy lửa giận, đúng lúc tìm được nơi trút giận liền chất vấn Tiêu Ái Nguyệt, "Cô cho rằng đây là công ty nhà cô sao?"

"Sao bà lại đánh người?" Tiêu Ái Nguyệt không nghe được gì, trong đầu đang không ngừng tua lại cảnh tượng Từ Phóng Tình bị đánh, cô nổi giận đến mức môi dưới run rẩy không ngừng, cũng mặc kệ Khang Thụy Lệ có thân phận gì, chỉ thẳng vào mặt bà ta, "Bà có tư cách gì đánh người? Chủ tịch không phải là người sao? Chủ tịch thì có thể không tôn trọng người khác sao?"

Khang Thụy Lệ lờ cô đi, ngược lại quay đầu nhìn Từ Phóng Tình, cười lạnh, "Con thích loại phế vật trắng tay này sao?"

Từ Phóng Tình đanh mắt lại, tay nắm thật chặt cổ tay của Tiêu Ái Nguyệt, cắn răng cảnh cáo Khang Thụy Lệ, "Marian, bà vừa vừa phải phải thôi."