Tôi Chờ Em Đến Ba Mươi Tuổi

Chương 127: Không về



Trần Vãn Thăng gật đầu ra hiệu cô tiếp tục nói.

Tiêu Ái Nguyệt giữ lại chút rối rắm trong công việc rồi kỹ càng yêu cầu Trần Vãn Thăng giúp cô mở rộng mối quan hệ.

Đối mặt với lời khẩn cầu chân thành kia, Trần Vãn Thăng chỉ cười không nói, cô an tĩnh nghe Tiêu Ái Nguyệt kể rõ hết thảy mới chậm rãi cầm khăn nóng trên bàn lau tay, sau đó đứng lên cất bước rời khỏi nhà ăn.

Có chủ nhà nào bỏ mặc khách cô đơn ở lại không? Tiêu Ái Nguyệt "chẹp" một cái, cảm giác răng đau buốt, cô theo sát sau lưng Trần Vãn Thăng ra ngoài, chưa kịp tới gần đối phương liền bị người hầu ngăn cản, "Trần tiểu thư của chúng tôi muốn nghỉ ngơi, cô hãy về đi."

Tiêu Ái Nguyệt không rõ trong hồ lô của người phụ nữ kia có thuốc gì. Trên đường trở về, cô luôn suy nghĩ bản thân có nói sai lời nào không, càng nghĩ càng thấy bất thường, đầu cô rối như tơ vò nhưng vẫn không thể bắt ra được đầu mối.

Chuông điện thoại của cô vang lên giữa hành lang vắng vẻ, Tiêu Ái Nguyệt nhìn số điện thoại quen thuộc, đờ người ra một lúc, đến khi điện thoại đã cúp mới hậu tri hậu giác gọi lại.

"Chị." Giọng nói địa phương quen thuộc từ trong điện thoại truyền đến, Tiêu Ái Nguyệt dừng bước dựa lưng vào vách tường. Tiêu Hiếu Nam không thấy được động tác của cô, trong điện thoại kích động nói, "Chị, là chị phải không? Em là Tiểu Nam nè."

"Tiểu Nam." Thời gian chưa đến ba tháng, Tiêu Ái Nguyệt thoáng chốc cứ ngỡ như đã qua mấy thế kỷ chưa gặp em trai. Cô che miệng lại, tận lực không để cho mình thất thố, "Em... em vẫn khỏe chứ? Mẹ có khỏe không? Thân thể của mẹ không có vấn đề gì chứ?"

"Không có vấn đề gì, không có sao hết, tất cả đều tốt, chị, còn chị thì sao?"

"Chị cũng rất tốt." Tiêu Ái Nguyệt bị vui lây, cười ngây ngô nói, "Đã lâu không gặp, em chuẩn bị thi đại học sao rồi? Có lòng tin không? Trong nhà có đủ tiền không? Chị đưa mẹ tiền tiết kiệm rồi, nếu em cần thì cứ lấy dùng, không đủ thì báo cho chị biết."

"Chị, chị đừng lo." Tiêu Hiếu Nam kiêu ngạo, phàn nàn nói, "Sao chị vẫn không yên lòng về em vậy? Đúng rồi, chị, ngày mai công ty của chị có được nghỉ không? Có muốn về nhà không?"

Về nhà? Tiêu Ái Nguyệt không hiểu ý gã lắm, "Mẹ chịu để chị về rồi sao?"

"Hì hì, mẹ không nói gì, nhưng hôm qua ăn cơm ở nhà cậu, cậu nói kêu chị về, mẹ cũng không phản đối."

Tiêu Ái Nguyệt kinh hỉ vạn phần, kích động truy vấn, "Vậy chị Từ của em có thể về cùng chị không?"

"Tết thanh minh mà, chị Từ về làm gì?" Tiêu Hiếu Nam kháng nghị nói, "Trong đầu chị toàn là chị Từ, ngày mai là Tết thanh minh, chị phải về tảo mộ cho ba đó nha."

Tết thanh minh? Trong đầu Tiêu Ái Nguyệt 'ầm' một tiếng, rốt cục cô đã biết mình quên gì ở trong nhà Trần Vãn Thăng, vội vàng nói, "Tiểu Nam, tối nay chị về sẽ trả lời, bây giờ có chút việc."

"Ok." Tiêu Hiếu Nam thất vọng trả lời, "Được rồi, chị nhớ đó nha, nhớ đặt vé máy bay trước, lát nữa nhớ trả lời cho em biết."

Tiêu Ái Nguyệt không kịp nghĩ gì khác, vội vàng cúp điện thoại, sau đó mở 3G tìm kiếm tên 'Trần Vãn Thăng', google không phụ lòng người, quả thật đã tra ra sinh nhật của Trần Vãn Thăng trùng với Tết thanh minh.

Phụ nữ càng lớn tuổi càng biết nhiều chuyện nên càng sẽ ít cảm động với chuyện thường tình, phụ nữ như Trần Vãn Thăng căn bản sẽ không quan tâm đến áo ngoài lấp lánh. Tiêu Ái Nguyệt không nghĩ ra sẽ tặng quà gì cho cô, ngồi trước máy tính nửa ngày mới quyết định viết cho Trần Vãn Thăng một phong thư.

Có thể tra nội dung thư trên mạng nhưng đa số câu từ đều quá mức xốc nổi, không giống thủ bút của Tiêu Ái Nguyệt chút nào. Cô tra hơn hai tiếng, cuối cùng vẫn quyết định từ bỏ internet, tự tay viết thư cho Trần Vãn Thăng.

Thư là viết tay, giấy là khổ A4, dù có tặng kèm một bó hoa bách hợp cũng lộ ra sự hời hợt vô vị. Sau khi anh trai giao đồ cầm hoa tươi và thư đi, Tiêu Ái Nguyệt ở trong phòng đợi đến giờ tan tầm nhưng vẫn không nhận được hồi âm của Trần Vãn Thăng. Đêm nay, Từ Phóng Tình phải tăng ca, cô trở về một mình cũng không có ý nghĩa gì. Cô mang tâm thần bất an ăn xong cơm tối, vừa về đến nhà, đang chuẩn bị đặt hai tấm vé máy bay đến thành phố H thì Từ Phóng Tình gửi tin nhắn nói mình đã tan việc, bảo Tiêu Ái Nguyệt đến đón.

Về đến nhà, Tiêu Ái Nguyệt chủ động nói ra chuyện cô muốn về quê. Từ Phóng Tình dùng tay trái chống đầu dựa vào ghế sofa, đôi mắt xinh đẹp không chớp nhìn mặt đối phương, "Em cũng mua vé cho tôi rồi?"

Vé còn chưa kịp đặt nhưng Tiêu Ái Nguyệt lại gật đầu, sau đó vội lắc đầu. Cô ủ rũ ngồi trước mặt Từ Phóng Tình, dùng tay níu váy làm nũng, "Tình Tình, chúng ta cùng trở về nha, em muốn đưa chị về cho ba gặp."

Từ Phóng Tình dùng tay phải cầm điện thoại, thỉnh thoảng gõ gõ lên màn hình, cười như không cười nói, "Chuyện của hai người nhưng một mình em đã quyết định xong, còn cần hỏi tôi làm gì. Nếu đêm nay em trực tiếp đánh tôi ngất xỉu rồi sáng mai đem tôi đi bán, tôi cũng không có cách nào."

"Em cũng mới nhận được thông báo thôi mà." Tiêu Ái Nguyệt tội nghiệp giải thích, "Khó lắm mẹ mới chịu xuống nước, Tình Tình, Tình Tình, chúng ta về chung nha." Cô vừa nói vừa đứng lên khoác hai tay lên hai vai Từ Phóng Tình, mặt chỉ cách lỗ tai có mấy li, "Em còn tiền riêng đang giấu trong phòng ngủ ở quê, chị về với em đi, em sẽ đưa hết cho chị."

Cái ngữ khí mừng vui khấp khởi này là sao? Từ Phóng Tình nhíu mày, trầm mặc nửa ngày, "Tôi còn phải sắp xếp xong xuôi công việc, ngày mai còn phải làm thêm. Tiêu Ái Nguyệt, tôi không rảnh rỗi như em, em tự đi đi."

Tiêu Ái Nguyệt ủ dột trong lòng, hai từ 'rảnh rỗi' nghe sao cũng không thoải mái, giận dỗi nói, "Không đi được thì thôi, em đi một mình vậy."

Từ Phóng Tình liếc nhìn mặt cô mấy giây, vậy mà cũng đồng ý?, "Nhớ mang theo la bàn, coi chừng lạc đường."

Tiêu Ái Nguyệt bị chọc tức, lặng lẽ thở phì phò, mua xong vé máy bay liền lên giường đi ngủ. Cô bực mình lật qua lật lại, làm sao cũng không ngủ được, nghe Từ Phóng Tình đẩy cửa bước vào, nghĩ kỹ vẫn thấy không phục, lập tức ôm gối nhảy dựng lên trên giường, "Từ Phóng Tình nữ sĩ, em muốn cùng chị chiến tranh lạnh!"

Cả đêm Từ Phóng Tình cũng không thèm an ủi cô, cũng đúng, nếu người phụ nữ đó biết an ủi và nuông chiều người khác, chỉ sợ đến trời cũng sập xuống. Lần thứ nhất chiến tranh lạnh, Tiêu Ái Nguyệt chủ động ngủ ngoài phòng khách nhưng trong lòng lại hối hận không thôi, muốn trở vào lại không bỏ sỉ diện xuống được nên đành phải cắn chăn mền thầm mắng Từ Phóng Tình không có lương tâm.

Sáng ngày hôm sau, sau khi Tiêu Ái Nguyệt thu dọn xong hành lý liền xem đồng hồ, lại nhìn thấy Từ Phóng Tình vẫn còn chậm rãi uống cà phê, cô kìm lòng không đặng đưa mặt thối ra chống đối, "Còn nói mình bận bịu, đã gần 10 giờ rồi còn chưa đến công ty, làm lãnh đạo thật là tốt biết bao."

Từ Phóng Tình không thèm để ý đến người nọ, vừa uống cà phê vừa cầm điện thoại gửi tin nhắn.

Tiêu Ái Nguyệt tức xanh mặt, miệng căng phồng giống như đang ngậm hai viên thuốc lớn, "Đừng nói là chị còn muốn em lái xe đưa đi làm nha?"

Từ Phóng Tình rốt cuộc cũng dời sự chú ý lên người kia, cô buông ly trong tay xuống, nhếch lông mày, vẻ mặt đương nhiên, "Không phải vậy thì sao? Em còn ở đó lề mề, nhanh lên, Tiêu Ái Nguyệt, em sắp muộn rồi đó."

Biết mình sắp muộn còn bắt mình đưa đi làm! Từ tiểu thư, chị đừng khinh người quá đáng nha!

Tiêu Ái Nguyệt thắt chặt dây an toàn, mặt không thay đổi nhìn người bên cạnh, "Chị sẽ không bao giờ thương cảm cho em đúng không?"

Câu nói này đương nhiên không thể hỏi ra miệng. Từ Phóng Tình chỉ nhìn thấy Tiêu Ái Nguyệt đang nắm chặt vô lăng, ngơ ngác nhìn mình, "Đi thôi, đừng có ngẩn người nữa, nhìn em không có tinh thần chút nào, về nhà bị mẹ trông thấy còn tưởng rằng bị tôi ngược đãi."

Tiêu Ái Nguyệt chu miệng, cố ý nâng cằm ra vẻ cao ngạo, lạnh lùng, không để ý đến đối phương.

Từ Phóng Tình cười lạnh, "Lái xe mà để con mắt chỉa lên trời. Tiêu Ái Nguyệt, tôi thấy em không phải muốn dẫn tôi đi gặp ba, em là muốn dẫn tôi đi gặp Thượng Đế."

Tay Tiêu Ái Nguyệt run lên một cái, vẻ lạnh lùng giả vờ lập tức bị đâm thủng, sắc mặt khôi phục lại bình thường, "Hừ, hôm nay, em không thèm để ý đến chị."

Nói về cao ngạo và lạnh lùng, chắc không có ai so được với Từ Phóng Tình. Tiêu Ái Nguyệt cảm giác mình vừa nói xong, không khí trong xe tức thì ngưng trọng, giống như sinh ra một loại ảo giác Từ Phóng Tình không hề chân thực. Cô thận trọng đưa tay phải ra định vỗ vào người bên cạnh nhưng lại bị cái liếc mắt lạnh như băng kia cảnh cáo. Tiêu Ái Nguyệt bị hù run lẩy bẩy, không còn dám liếc nhìn Từ Phóng Tình nữa.

Đây mới là bầu không khí mà chiến tranh lạnh nên có. Tiêu Ái Nguyệt cảm giác cả đời mình sẽ không học được tinh túy trong đó. Đối với hành động tuyên chiến hôm qua cùng Từ Phóng Tình, nếu sớm biết vậy đã chẳng làm. Đây là lần đầu tiên hai người tách ra sau khoảng thời gian sống chung, Tiêu Ái Nguyệt muốn nói thêm vài câu tâm tình nhưng lời vừa đến khóe miệng lại chẳng nói nên câu.

Xe dừng dưới cổng công ty, Từ Phóng Tình không xuống xe, cô trực tiếp gọi điện thoại yêu cầu công ty sắp xếp tài xế xuống đưa cô và Tiêu Ái Nguyệt ra sân bay.

Trong lòng Tiêu Ái Nguyệt đã sớm nhảy cẫng cả lên nhưng ngoài mặt vẫn giả bộ trấn định, "Hì hì, em biết chị sẽ không nỡ bỏ rơi em mà."

Từ Phóng Tình lạnh nhạt nhìn cô một cái, "Tôi chỉ lo lắng xe ở sân bay không có ai lái về thôi."

Vô luận như thế nào, hành động nhỏ của cô đã quét hết bất an trong lòng Tiêu Ái Nguyệt đi. Tiêu Ái Nguyệt kéo cánh tay cô ngồi ở ghế sau, môi thơm chủ động dâng lên, hôn lên môi Từ Phóng Tình, "Tình Tình, em rất thích được chị cưng chiều."

Từ Phóng Tình khẽ hừ một tiếng rồi đưa mắt qua một bên khẽ ho khan một tiếng.

Có chút thẹn thùng. Tiêu Ái Nguyệt che miệng cười trộm, "Chị không nói, em cũng biết."

"Vậy em có bây giờ tôi rất muốn ra tay đánh em không?" Từ Phóng Tình liếc xéo mặt cô, "Tiêu Ái Nguyệt, miệng em son quá đỏ, tôi không thích."

Không thèm để ý tài xế phía trước, Tiêu Ái Nguyệt ngo ngoe muốn động, "Vậy chúng ta thoa đều một chút nhé?"

Từ Phóng Tình coi thường đề nghị của người nọ, nhàn nhạt mở miệng nhắc nhở tài xế, "Lái nhanh một chút."

Xem ra không thể thân mật được rồi. Từ Phóng Tình mang theo một cái túi đến sân bay, Tiêu Ái Nguyệt nắm tay cô, dài dòng nói, "Tình Tình, chị ở nhà nhớ ăn cơm đúng bữa, ngày mai em sẽ trở về, sáng sớm nhớ mặc nhiều quần áo một chút, đừng để bị cảm, phải luôn nhớ em, ban đêm về sớm một chút, nhất định phải khóa cửa."

"Tôi không phải con nít ba tuổi." Từ Phóng Tình không kiên nhẫn cắt ngang lời, cô giơ tay lên nhìn đồng hồ, "Em có thể tự chăm sóc tốt bản thân là được rồi. Tiêu Ái Nguyệt, chứng minh thư đâu, chúng ta đến quầy đăng ký."

"A, a, dạ." Tiêu Ái Nguyệt cúi đầu lục túi xách, "Em bỏ trong này."

"Điện thoại kìa." Từ Phóng Tình nhận túi của cô, tỉnh táo an bài, "Tôi giúp em tìm, em nghe điện thoại đi."

"Ok." Tiêu Ái Nguyệt ngoan ngoãn cầm điện thoại đi qua một bên nghe. Cô đứng ở giữa dòng người nhìn Từ Phóng Tình tìm xong chứng minh thư rồi dáo dác tìm bóng người của cô. Tiêu Ái Nguyệt đơn giản "Ừm" một tiếng với người phụ nữ trong điện thoại, "Biết rồi, chị Thăng, cám ơn."

Tiêu Ái Nguyệt cất điện thoại, trở lại tìm lời nói bừa, "Tình Tình, chị tìm được rồi hả."

Từ Phóng Tình hơi nghi hoặc nhưng cũng không nói gì, "Đi thôi."

"Tình Tình." Người tới lui rất đông, Tiêu Ái Nguyệt tranh thủ giữ chặt tay của người yêu, "Em... đêm nay, em có việc đột xuất nên quyết định không về nữa."

Từ Phóng Tình hít một hơi thật sâu như thể đang cố bình phục tâm tình của mình, "Tiêu Ái Nguyệt, em nghiêm túc?"

Tiêu Ái Nguyệt cũng rất nặng nề, cô cố gắng bóp chặt bàn tay, triệt để hạ quyết tâm, "Nghiêm túc."

"Nghiêm túc?" Từ Phóng Tình lặp lại đáp án lần nữa, sau đó cô đưa tay vuốt vuốt mi tâm của mình, mắt nhìn về cửa máy bay ở cách đó không xa, giọng nói kiên định pha lẫn tiếng thở dài, "Vậy cũng không thể làm gì khác hơn, tôi sẽ đi một mình."

***