Tôi Chờ Em Đến Ba Mươi Tuổi

Chương 139: Cô như vậy



Hai người bị thương cùng xuất hiện ở bệnh viện cũng không bị quá nhiều người vây xem, bệnh nhân đến bệnh viện nửa đêm đều để chữa thương, ngay cả bản thân còn chưa lo xong, đâu rảnh hơi quan tâm người khác.

Thế giới này không đẹp như bạn nghĩ lúc nhỏ, cũng không xấu như phán đoán của bạn hiện giờ. Tiêu Ái Nguyệt kiểm tra X-Quang không phát hiện vấn đề mới cầm thuốc chuẩn bị về nhà.

Ở cửa bệnh viện gặp được người vừa đánh nhau với cô. Khang Thụy Lệ che cổ được Jojo dìu vào cửa. Đông Văn Giang phờ phạc đi theo sau lưng hai mẹ con nhà họ Khang, gã vừa đi vừa đá hòn đá nhỏ dưới chân.

"Từ Phóng Tình!" Jojo là người đầu tiên phát hiện hai người Tiêu - Từ đang cố ý muốn tránh mặt, cô hô lớn, "Sao các người lại ở chỗ này?"

Đông Văn Giang nhanh chóng ngẩng đầu giống như phát hiện ra hành tinh mới, nét mặt uể oải bỗng nhiên thoải mái hẳn, "Sammi."

Cách mười mấy thước, ánh đèn ở cửa bệnh viện rọi vào khuôn mặt Từ Phóng Tình, dấu bàn tay hiện rõ trước mắt từng người. Jojo chỉ vào mặt cô, hả hê cười, "Ha ha ha, cô lại bị đánh, đáng đời."

Đông Văn Giang quay đầu nhìn vợ mình, trong mắt loáng thoáng sự giận dữ, "Jojo."

"Chúng ta đi thôi." Từ Phóng Tình không để ý tới 'kẻ xướng người hoạ' bên kia, cô kéo tay Tiêu Ái Nguyệt, lãnh đạm nói, "Trông thấy thứ không sạch sẽ, phải về rửa mắt mới được."

Chỉ cần Từ Phóng Tình mở miệng sẽ làm Jojo tức chết. Jojo giận dữ buông mẹ ra rồi chạy đến trước mặt Từ Phóng Tình, lớn tiếng chỉ trích, "Sớm muộn gì cô cũng sẽ bị người khác đánh chết thôi, loại phụ nữ như cô thật sự khiến tôi buồn nôn chết đi được."

"Jojo!"

Trăm miệng một lời vang lên sau lưng, Đông Văn Giang khép miệng kinh ngạc nhìn người phụ nữ đồng thanh với gã. Sắc mặt Khang Thụy Lệ tái xanh, bà chỉ vào người Jojo, nghiêm nghị ra lệnh, "Con quay về đây cho ta, đó không phải là lời con nên nói, càng ngày càng không biết thước tấc, trở về ngay!"

Đông Văn Giang rất khó hình dung tâm tình của bản thân, gã hiểu rõ quá khứ giữa Từ Phóng Tình và Khang Thụy Lệ. Trước kia gã vẫn cho là Khang Thụy Lệ có lòng tham chiếm hữu với Từ Phóng Tình nên tình cảm bị biến tướng, hôm nay bà ta lại quang minh chính đại che chở cho Từ Phóng Tình, điều này làm gã không khỏi nhớ đến năm đó lúc lên đại học, ngày nào Khang Thụy Lệ cũng đúng ngày đúng giờ đưa đón Từ Phóng Tình, nhớ bà ta tặng cho cô vô số quà, có lẽ người đàn bà này thật lòng yêu Từ Phóng Tình, tiếc thay đã dùng sai phương pháp.

"Khụ khụ." Khang Thụy Lệ nói quá to, cổ lại bị Tiêu Ái Nguyệt đả thương nên ảnh hưởng đến khí quản, bà che cổ của mình ho khan, "Trở về đây."

Bà đã già rồi, dù có trang điểm dày cách mấy cũng không thể giấu được vết tích của tuổi tác. Từ Phóng Tình quay đầu, mặt không thay đổi nhìn lại, "Có ý gì?"

Lạnh lùng, lạnh lùng và lạnh lùng là thái độ duy nhất của Từ Phóng Tình đối với Khang Thụy Lệ. Tiêu Ái Nguyệt nắm tay đối phương, Chúng ta trở về đi."

Ai cũng có quá khứ, dù tốt hay xấu đều đã qua. Tiêu Ái Nguyệt có thể xác định bản thân cô đã yêu Từ Phóng Tình sâu đậm, chẳng phải như vậy là đủ rồi sao? Đèn đường là sự bảo hộ tốt nhất cho người qua đường, người đến người đi rộn rộn ràng ràng, ngoại trừ người bên gối ra, cô còn có gì?

Tiêu Ái Nguyệt nghĩ vậy liền thả lỏng, "Em sẽ từ chức."

Sự nhượng bộ, cố gắng và nỗ lực nhiều ngày qua đều uổng phí, nhưng dù chuyện xảy ra tối nay có nghiêm trọng đến cỡ nào thì Từ Phóng Tình vẫn luôn giữ tỉnh táo, cũng không quên hủy đi bậc thang của người nọ, "Nếu em không muốn từ chức thì không nên đánh bà ta, chuyện này không phải kết quả em có thể lựa chọn, nhưng từ chức cũng tốt, làm chuyện em muốn làm, không cần phải chết dí một chỗ."

Tiêu Ái Nguyệt nghĩ một lúc cũng cảm thấy đúng, "Tốt lắm, cứ quyết định như vậy đi, dù sao cũng chỉ là công việc."

Vừa rạng sáng hôm sau, vết tích trên mặt Từ Phóng Tình đã biến mất. Tiêu Ái Nguyệt nấu xong bữa sáng, đang suy nghĩ nên mở miệng khuyên người kia đừng đến công ty như thế nào thì Từ Phóng Tình đã đổi xong quần áo, tay cầm sữa bò chuẩn bị xuất phát, "Tiêu Ái Nguyệt, đừng ăn nữa, chúng ta đến công ty trước."

Còn đến công ty làm gì? Tiêu Ái Nguyệt nghĩ thầm, "Tình Tình, công việc của chị đã bàn giao gần xong rồi, hay là..."

"Tiêu Ái Nguyệt, tôi là loại người làm việc qua loa cho xong sao?" Có lẽ do hôm qua ngủ quá muộn nên tâm tình của Từ Phóng Tình không được tốt lắm, cô cau mày nói, "Mặc kệ là vì ai, công việc là công việc, không thể nhập làm một."

"Được được, em sai rồi." Tiêu Ái Nguyệt nhấc tay đầu hàng, "Em không nên làm chậm trễ chị, đi thôi, Tình Tình, bây giờ chúng ta đến công ty."

Trước khi đi, Từ Phóng Tình cầm theo một cái túi, Tiêu Ái Nguyệt mấy lần muốn hỏi bên trong đựng gì nhưng thấy đối phương ngồi ở vị trí kế bên tài xế nhắm mắt dưỡng thần giống như không có tâm tình nói chuyện, cô cũng không dám hỏi ra miệng.

Sắc mặt của Quý Văn Việt chẳng khác Từ Phóng Tình là mấy, hai người gặp nhau ở phòng sales, Quý Văn Việt sửng sốt, "Tổng giám đốc Từ, hôm nay đến công ty sớm thế?"

Tiêu Ái Nguyệt ngồi lại vị trí của mình rồi mở máy tính lên copy tư liệu khách hàng ra.

"Hôm qua cám ơn chị." Từ Phóng Tình nâng tay để cái túi trong tay ra trước mặt Quý Văn Việt, "Chút quà nhỏ, đừng khách khí."

"A..." Trên mặt Quý Văn Việt có chút mê mang, cô nhận cái túi trong tay Từ Phóng Tình, nghĩ đến gì đó bèn vội vàng nói, "Em chờ một chút."

Cô quay người chạy vào văn phòng của mình, bước chân vừa nhanh vừa vội, âm thanh giày cao gót phút chốc vang vọng khắp phòng.

Từ Phóng Tình đi đến bên cạnh Tiêu Ái Nguyệt, thấy cô đang chuyển toàn bộ tài liệu trong máy tính vào hòm thư liền nhíu mày, cố ý hỏi, "Tiêu Ái Nguyệt, em lắm mưu nhiều mẹo như vậy từ khi nào?"

"Ừa, cái này gọi là lo trước mối hoạ." Tiêu Ái Nguyệt ngẩng đầu, mặt mũi đầy nghiêm túc, "Em mang thứ em cần đi để trao đổi đồng giá với Khang Thụy Lệ, sau này nhất định sẽ có dịp dùng đến."

"Em có biết những tài liệu này bị tiết lộ ra ngoài, ai sẽ chịu trách nhiệm không?" Từ Phóng Tình xoay người đè con chuột của người kia lại, sau đó bấm loạn vài chỗ trên máy tính, "Tiêu Ái Nguyệt, người có lỗi với em không phải là Quý Văn Việt, em đừng liên lụy đến chị ấy."

Thế là hòm thư bị tắt, máy tính khởi động lại. Tiêu Ái Nguyệt giật mình, vẻ mặt đau khổ nói, "Em không nghĩ đến điểm này."

Nhìn bộ dáng chết lặng của đối phương, Từ Phóng Tình nhịn không được muốn mắng, "Làm việc gì cũng phải động não, xét về 'giở chiêu trò' thì ai ở đây cũng lành nghề hơn em. Em cần chính là bạn chứ không phải kẻ thù. Tiêu Ái Nguyệt, những tài liệu này căn bản không giúp được gì cho em cả, em cho rằng mình thông minh nhưng thật ra chỉ là em tự cho là đúng thôi. Có phải mấy ngày nay tôi không mắng em nên đầu bắt đầu gỉ sét rồi? Ở bên cạnh tôi, tôi không thích em hành động 'lấy oán trả ơn' như thế. Nếu bị tôi phát hiện, tôi sẽ không chút do dự báo cáo em."

"Sao thế?" Âm thanh giày cao gót vang lên sau lưng, Quý Văn Việt cầm trong tay một cái hộp màu trắng tinh xảo xuất hiện trước mặt hai người, khó hiểu hỏi, "Xảy ra chuyện gì?"

"Không có gì." Tiêu Ái Nguyệt có tật giật mình đứng lên lấy cà phê trong tủ ra, "Tôi đi châm trà."

"Cái này... quà cho em." Chờ Tiêu Ái Nguyệt đi xa, Quý Văn Việt mới giao đồ trong tay cho Từ Phóng Tình, "Đã mua lâu lắm rồi nhưng không có cơ hội nào để đưa cho em, lúc đầu tôi định đợi đến sinh nhật năm nay của em, như chắc là không có cơ hội nữa, em cất đi."

Từ Phóng Tình cũng không nói gì, cô mở hộp để lộ ra một sợi dây chuyền bạch kim rất xinh đẹp, cũng nhìn rất quen mắt. Từ Phóng Tình nhất thời không biết nên nói gì, cô cấp tốc đậy nắp hộp lại, tiếng nói mang theo chút bất đắc dĩ, "Rất đẹp, tôi rất thích."

"Ừ, tôi cũng thích nó, cảm thấy đường nét rất thích hợp với em." Quý Văn Việt mẫn cảm phát giác ra người kia dị thường, ánh mắt lấp lóe cúi đầu xuống, sau đó chậm rãi lấy ra món quà Từ Phóng Tình đưa. Lễ vật được đóng gói trong một cái hộp gỗ rất bình thường, một sợi dây chuyền hiện ra trước mắt hai người. Quý Văn Việt bỗng nhiên nở nụ cười, "Cũng thật ăn ý."

Đã nhiều năm như vậy, sự ăn ý giữa hai người chưa từng tan biến, cùng nhãn hiệu, cùng hình dáng, cùng chất liệu, hai món quà giống nhau y như đúc, còn có thể nói gì?

"Tạm biệt." Từ Phóng Tình bỏ chủ đề này qua một bên, cô cười nhạt một tiếng, dường như tái hiện lại hình ảnh lần đầu tiên hai người gặp mặt, "Rất hân hạnh được biết chị, Quý tiểu thư."

"Tôi cũng thế." Quý Văn Việt vươn tay, "Tạm biệt, Từ tiểu thư."

Hai người từ biệt, nắm tay xã giao trong giây phút ngắn ngủi. Tiêu Ái Nguyệt chưa pha xong cà phê thì Từ Phóng Tình đã trở về phòng riêng. Quý Văn Việt cũng quay lại phòng làm việc, thoạt nhìn cô rất bình thường, cô cầm bút máy chuyên chú ký tên, thỉnh thoảng sẽ ho khan vài tiếng, không thể nhìn ra cô và Từ Phóng Tình vừa mới xảy ra chuyện gì.

"Tổng giám đốc Quý, nước của chị nè." Tiêu Ái Nguyệt bưng ly trà để lên bàn làm việc, "Bị cảm nên uống chút nước ấm, cà phê sẽ hại thân."

"Tôi không sao." Quý Văn Việt ngừng bút, cô khẽ ngẩng đầu nhìn Tiêu Ái Nguyệt, "Cô về nghỉ ngơi đi, nơi này có tôi là được rồi."

Đối mặt với sự quan tâm dịu dàng của Quý Văn Việt, Tiêu Ái Nguyệt nhớ lại hành vi vừa rồi, cô thừa nhận mình quả thật quá ngu xuẩn, suýt chút liên lụy đến người tốt rồi, chưa kể tối qua Quý Văn Việt đã giúp các cô, chỉ riêng phần tình cảm này đã khiến Tiêu Ái Nguyệt thực tình đối đãi. Cô xóa bỏ tài liệu có liên quan đến mình trong máy vi tính, viết xong đơn xin từ chức, đang muốn đưa cho Quý Văn Việt ký tên thì điện thoại bỗng vang lên.

Tục ngữ nói 'chuyện xấu truyền ngàn dặm', chỉ qua mấy giờ, Trần Vãn Thăng đã biết rõ chuyện đánh nhau hôm qua, chị ta không nói nhiều trong điện thoại, chỉ kêu Tiêu Ái Nguyệt đi thẳng đến nhà mình có chút việc.

Thư ký Giang nghiêm túc nhắc nhở Tiêu Ái Nguyệt vài câu, bảo cô nên nói chuyện thế nào, đừng làm Trần Vãn Thăng tức giận, điều này cho thấy tâm trạng của chị ta hôm nay rất ác liệt, Tiêu Ái Nguyệt cần phải cẩn thận một chút.

Có thể ác liệt hơn Khang Thụy Lệ sao? Tiêu Ái Nguyệt chậm rãi thở phào một cái rồi đẩy cửa đi vào.

"Cô còn mặt mũi tới đây sao." Trần Vãn Thăng ngồi trên ghế mây uống trà, sắc mặt vô cùng bình thường, không kém như cô nghĩ, "Gây họa rồi còn không biết tránh, còn ở bên ngoài rêu rao khắp nơi, thật sự không lo lắng người khác sẽ giết cô sao?"

"Tôi cũng không có chỗ nào để trốn." Tiêu Ái Nguyệt gượng cười trả lời, "Hơn nữa trời đất sáng sủa thế này, bà ta thật sự có thể tìm người giết chết tôi sao?"

"Bây giờ cô vẫn còn sống không phải bởi vì mạng cô lớn, cô nên cảm ơn bạn gái của mình đi." Trần Vãn Thăng thưởng thức trà xanh bên cạnh, chậm rãi hỏi, "Cô có biết tôi đã quen bà ấy hơn hai mươi mấy năm rồi không? Tôi hiểu rõ cách làm người của bà ấy hơn cô. Tiểu Tiêu, tôi đã dạy cô nhiều thứ nhưng cô vẫn luôn xúc động như vậy, tôi còn có thể tín nhiệm cô sao?"

"Tôi cũng hết cách, bà ta rất quá đáng."

"Có quá đáng như cô không? Trùm túi rác lên đầu người ta?" Trần Vãn Thăng lập tức nghiêm túc, đôi mắt sắc bén nhìn thẳng vào mặt Tiêu Ái Nguyệt. Người bị nhìn run rẩy toàn thân, cô nuốt nước miếng rồi cúi đầu xuống lẩm bẩm, "Là bà ta ép tôi."

"Bà ấy ép cô? Bà ấy cầm đao đặt lên cổ cô sao?" Trần Vãn Thăng quả thật tức giận nhưng không để lộ ra như Từ Phóng Tình, cũng không bạo ngược giống Khang Thụy Lệ, mà chỉ tiếc rèn sắt không thành thép, ánh mắt hiểu thấu khiến bạn cảm thấy chuyện mình làm là một chuyện ghê tởm nhất trần đời, "Muốn thay đổi ắt sẽ trả giá đắt, dù là tốt hay xấu, cô nhất định phải chấp nhận, bởi vì đó là con đường cô tự chọn, không ai ép cô cả. Tiểu Tiêu, tôi không làm khó dễ cô nữa, bây giờ cô đến gặp và xin lỗi đổng sự Khang đi, còn những chuyện khác, tôi sẽ giúp cô sắp xếp.". T𝘳uуệ𝙣‎ cop‎ từ‎ t𝘳a𝙣g‎ [‎ T‎ 𝙍‎ u‎ M‎ T‎ 𝙍‎ U‎ 𝙔‎ E‎ 𝐍.V𝙣‎ ‎ ]

"Tôi không đi." Tiêu Ái Nguyệt cố chấp phản kháng, "Dù chị cảm thấy tôi không biết tốt xấu, tôi cũng sẽ không xin lỗi. Hôm đó tôi xin lỗi chị là vì tôi tôn kính chị, muốn tôi xin lỗi bà ta, tôi thà chẳng cần gì hết. Chị Thăng, tôi sẽ không xin lỗi bà ta."

"Cô..." Trần Vãn Thăng đứng lên chỉ tay vào Tiêu Ái Nguyệt, tức giận đến mức làm cốc trà bên cạnh cũng rung lên vãi nước ra bàn đá cẩm thạch, "Tôi mặc kệ cô nghĩ gì, tôi là thương nhân, chuyện gì cũng giống nhau cả, có đầu tư thì sẽ có hồi báo, tôi giới thiệu khách hàng cho cô không phải vì muốn tặng tiền cho bên nhà lão Khang, cô có lập trường sao? Lập trường của cô trị giá bao nhiêu tiền? Lập trường của cô là gì? Tiểu Tiêu, nhẫn nại là bước đầu tiên hướng ra xã hội, nếu cô không làm được, đừng nói đến Khang Thụy Lệ, ngay cả Trần Vãn Thăng tôi cũng sẽ không bỏ qua cho cô."

***