Tôi Chờ Em Đến Ba Mươi Tuổi

Chương 141: Chờ việc



Trong tưởng tượng của Tiêu Ái Nguyệt, cuộc sống chờ việc hẳn là cùng Từ Phóng Tình xách ba-lô lên và đi du lịch khắp thế giới, không thì hai người sẽ ôm nhau sưởi ấm trong phòng, nhưng hiện giờ Từ Phóng Tình đang làm gì thế kia???

Tiêu Ái Nguyệt cảm thấy đối phương còn bận bịu hơn so với trước kia, lúc ra ngoài cũng không cần cô chở, ngày nào cũng đi sớm về khuya, nơi duy nhất có thể nhìn thấy chị ấy chính là nhà bếp và phòng ngủ. Mỗi sáng, hai người sẽ hôn nhau một cái, sau đó Từ Phóng Tình nhanh chóng bưng cà phê rời đi giống như đang gia nhập 'tổ chức tà giáo' nào đó khiến Tiêu Ái Nguyệt vô cùng sợ hãi.

Cam Ninh Ninh đang giữ hai con mèo, thời điểm Tiêu Ái Nguyệt đến đón mèo, người kia cứ mãi trốn trong phòng ngủ không chịu ra. Mạnh Niệm Sanh kéo Tiêu Ái Nguyệt qua một bên, "Hợp đồng thuê nhà của Ninh Ninh đến cuối tháng này sẽ đáo hạn, vài ngày nữa chúng tôi sẽ dọn nhà. Chị Tiêu có thời gian đến hỗ trợ không?"

"Có chứ." Tiêu Ái Nguyệt đồng ý, "Hai đứa định chuyển đi đâu?"

"Đối diện nhà chị."

"Hả?" Mấy ngày trước, Tiêu Ái Nguyệt mới nhìn thấy có người xem nhà, không ngờ đã bị Mạnh Niệm Sanh mua, cô kinh ngạc nói, "Hai đứa mua hay sao?"

Mạnh Niệm Sanh cẩn thận liếc qua cửa phòng ngủ, "Ninh Ninh không chịu mua vì chê đắt, tôi mới khuyên cậu ấy thuê trước hai năm nhưng bên kia lại không chịu cho thuê, không có cách nào nên tôi liền..."

"Em liền mua?" Tiêu Ái Nguyệt vô cùng cảm thán đối với hành vi xa xỉ của đám con nhà giàu này, "Sau đó lại cho Tiểu Bàn thuê? Em ấy không biết sao? Em không thương lượng với em ấy?"

Mạnh Niệm Sanh lắc đầu, "Hiện tại, tôi cho cậu ấy thuê đồng giá với người ta, nếu để cậu ấy biết nhất định sẽ không chịu, đành phải làm vậy thôi."

Cam Ninh Ninh đúng là vô tâm, hoàn cảnh và vị trí hai căn chung cư hoàn toàn khác biệt mà cô cũng không hề đem lòng hoài nghi. Tiêu Ái Nguyệt hỏi thời gian dọn nhà, dự định sẽ bàn bạc với Từ Phóng Tình ở nhà nấu vài món ăn, sau đó mời hai người Cam Mạnh tới làm khách.

Hơn bảy giờ sáng, Từ Phóng Tình rời giường, cô hiếm khi nhìn thấy Tiêu Ái Nguyệt vẫn còn ngủ bèn đá vào mông người kia một cái, "Tiêu Ái Nguyệt, nhanh dậy nấu cơm."

Tiêu Ái Nguyệt mơ màng mở mắt, "Em muốn ngủ thêm một lát." Nói xong lại nhắm mắt ngủ như chết.

Từ Phóng Tình thấy bộ dáng lười biếng không ra người kia liền tức giận không có chỗ xả, cô cởi quần ngủ của Tiêu Ái Nguyệt ra đánh mấy vài vào bờ mông trắng nõn căng mọng, "Có dậy hay không? Em có dậy hay không? Tiêu Ái Nguyệt, tôi đếm đến ba."

"Má ơi, đau chết con rồi." Tiêu Ái Nguyệt mở to mắt xoay người bổ nhào về hướng Từ Phóng Tình, hai tay đè lên ngực người nọ, "Còn đánh nữa, em sẽ đè dẹp chị ra."

Từ Phóng Tình nhấc chân đạp cô xuống, "Tiêu Ái Nguyệt, lá gan em to ra sao? Em cho rằng em đang luyện Cửu Âm Bạch Cốt Trảo sao? Còn muốn đánh tôi? Có muốn giữ tay nguyên vẹn không?"

Tiêu Ái Nguyệt đặt mông ngồi dưới đất, hậu tri hậu giác phát hiện phía dưới hơi hơi mát mẻ, "Tại sao quần của em lại ở trên giường?"

Từ Phóng Tình hừ lạnh một tiếng rồi cầm quần lên ném vào mặt người kia, "Thức dậy đi đánh răng nhanh lên."

Hôm nay, tâm tình của người nào đó không tốt lắm, Tiêu Ái Nguyệt bưng trứng ốp la tới trước mặt Từ Phóng Tình, mỉm cười nịnh nọt, "Tình Tình, hôm nay chị có sắp xếp gì không?"

Từ Phóng Tình đang định ra cửa, cô cắn một miếng trứng trong đĩa rồi nâng cái nĩa lên nhét phần không ăn vào miệng Tiêu Ái Nguyệt, "Sao? Em muốn ở bên cạnh tôi sao?"

"Hì hì, có được không?" Tiêu Ái Nguyệt nhai thức ăn trong miệng, hai mắt sáng rực, "Chị có thể mang em theo cùng không?"

Từ Phóng Tình hơi suy tư, nghĩ đến gì đó liền nhíu mày, "Em thật sự muốn đi chung?"

Trong lời nói đầy ý trêu đùa, Tiêu Ái Nguyệt sửng sốt hồi lâu, sau đó ngơ ngác theo Từ Phóng Tình lên xe, nghe chị ấy chỉ huy mình chạy về hướng ngoại thành, đường càng chạy càng xa, đã cách trung tâm thành phố mấy trăm km. Tiêu Ái Nguyệt có chút mờ mịt, "Tình Tình, chị lại muốn đi gặp dì sao?"

Con đường này dẫn đến thôn của mẹ Từ, chỉ khác ở chỗ là cái chợ bán thức ăn ồn ào kia đã bị sang bằng, Tiêu Ái Nguyệt có thể dừng xe dưới bóng cây. Từ Phóng Tình đẩy cửa xuống xe, "Tiêu Ái Nguyệt, cùng đi đi."

Một đội thi công hạ trại trong đồng ruộng, từng loạt nhà màu trắng dựng lên trong bùn đất, ngay cả mái tóc của chủ thầu cũng có vẻ vô cùng bẩn, gã thấy hai người Từ Phóng Tình đến gần, trên mặt đầy mừng rỡ, "Ai u, tổng giám đốc Từ, sớm như thế mà cô đã tới rồi sao, sau khi nhận được bản thiết kế, hôm nay tôi liền khởi công, cô nhìn thử xem?"

"Chất lượng là quan trọng nhất, tôi sẽ giám sát toàn bộ công trình, bao gồm cả việc sử dụng xi măng và cốt thép của các anh." Từ Phóng Tình nhận bản vẽ gã đang cầm trong tay, nghiêm túc xem hồi lâu, "Tôi tin với kinh nghiệm và kỹ thuật của bên anh vốn đã tốt sẽ càng tốt hơn, hy vọng chúng ta hợp tác vui vẻ."

"Dĩ nhiên rồi." Chủ thầu chỉ huy gã đàn ông gần đó mang qua hai cái nón bảo hộ, "Tổng giám đốc Từ, cô đội vào đi, vẫn nên cẩn thận một chút."

Từ Phóng Tình vốn quen sạch sẽ cũng không ghét bỏ, cô cầm mũ ra lệnh Tiêu Ái Nguyệt đi tới bên máy trộn bê tông, "Tiêu Ái Nguyệt, học cho tốt vào."

"Học cái gì cơ?" Tiêu Ái Nguyệt như rơi vào trong sương mù, "Tình Tình, chị mua lại miếng đất này rồi hả?"

"Tôi muốn xây một ngôi trường tiểu học ở chỗ này." Từ Phóng Tình mở bản thiết kế ra, khoa tay chỉ dẫn cho Tiêu Ái Nguyệt xem, "Em nhìn này, kỳ thật số người ở đây rất nhiều nhưng xung quang chỉ có một ngôi trường ở thị trấn nhỏ kế bên, phải đi cỡ chừng sáu đến mười cây số. Họ đều là nông dân, tuy trường học có xe đưa đón nhưng một tháng cần phải trả ba trăm tệ, họ làm gì có tiền đóng, hơn nữa nếu họ tự mình đưa đón thì lại không có thời gian, đại đa số gia đình chưa từng coi trọng giáo dục, đứa trẻ nào có thành tích không tốt sẽ bị ép ở nhà kế thừa nghề nông. Tuy nơi này là Thượng Hải nhưng cách quá xa trung tâm, mấy năm tiếp theo cũng sẽ không có cơ hội phát triển, cho nên đầu tư xây trường học rất có tiền đồ."

Đây không phải là lời giải thích tốt nhất cho việc Từ Phóng Tình muốn mở trường học, ngay cả tình huống xung quanh cũng được điều tra rõ ràng, mỗi ngày cô ra ngoài chạy đông chạy tây, chẳng lẽ chỉ là vì lợi nhuận thôi sao? Không thể nào, nơi này cách xa Thượng Hải, giá cả đất đai cũng cao chất ngất, vậy mà còn đến đây xây trường học? Nếu học phí quá cao thì đám học trò kia thà đi bộ mấy chục cây số đến chỗ khác còn hơn, nhưng Từ Phóng Tình cứ nhất quyết mô tả hành động của mình như một việc kinh doanh khiến tâm tình của Tiêu Ái Nguyệt trở nên phức tạp, đành phải hùa theo, "Được á, em cũng cảm thấy nơi này rất có tiền đồ phát triển."

Sao Từ Phóng Tình có thể không nhìn ra người đang 'nghĩ một đằng, nói một nẻo', cô vỗ lên đầu Tiêu Ái Nguyệt rồi chỉ huy, "Đi thôi, đi chuyển gạch."

Chuyển gạch??? Tiêu Ái Nguyệt tự nhận mình là gái già yếu ớt, cô muốn phản kháng. Từ Phóng Tình nhìn mặt mà nói chuyện, nhàn nhã đứng một bên nói mát, "Không nghe lời tôi thì sau này không cần theo đuôi nữa."

Có ý gì? Tiêu Ái Nguyệt kéo tay áo lên, hùng hổ nói, "Chuyển thì chuyển, ai sợ ai!"

Người đang ngồi vĩnh viễn sẽ không hiểu được cái khổ của người đang đứng. Tiêu Ái Nguyệt nói chuyển liền chuyển, chuyển hơn nửa giờ đã làm hỏng hết một đôi bao tay trắng, lòng bàn tay cũng nổi lên bong bóng. Từ Phóng Tình cầm bản vẽ dạo một vòng xung quanh trở về, nhìn thấy cô mồ hôi đầm đìa đang thở hổn hển bèn trêu chọc, "Nghe từ đằng xa còn tưởng rằng trâu nhà ai đang thở."

"Hay là chị thử một chút xem." Tiêu Ái Nguyệt bị chọc tức, hai cánh tay đau nhức không nhấc lên được, nửa câu an ủi cũng không có, lại còn bị người nào đó cười nhạo, "Chị chuyển đi, có bản lĩnh thì chuyển thử xem."

Từ Phóng Tình không chấp nhặt với người kia, "Lên xe đi, chúng ta đến chỗ khác."

"Còn muốn chuyển gạch nữa sao?" Tiêu Ái Nguyệt vừa buồn vừa vui, sợ người kia mang mình đến một công trường khác để lao động mới do dự nói, "Đi đâu á?"

"Về trung tâm thành phố."

Xe chạy với tốc độ như rùa về phía trước, Từ Phóng Tình ở trong xe nghe điện thoại, Tiêu Ái Nguyệt mỏi mệt ngồi ở chỗ kế bên tài xế ngủ thiếp đi. Đến lúc cô tỉnh lại, xe đã dừng lại ở một bãi đỗ thật rộng, Từ Phóng Tình đã ra ngoài, đứng tại cách đó không xa gọi điện thoại. Tiêu Ái Nguyệt chưa kịp đến gần thì cô đã cúp máy, nghiêm mặt đi tới, "Tiêu Ái Nguyệt, lúc nãy em ngủ ngáy rất to."

Tiêu Ái Nguyệt tự động lờ tịt đối phương, "Đây là đâu?"

"Nhà hàng."

Nhà hàng được trang trí với phong cách Trung Tây kết hợp rất uyển chuyển, từ cửa đến phòng riêng, tất cả phục vụ viên đều mặc sườn xám đồng màu. Từ Phóng Tình chưa chọn món ăn thì họ đã lập tức bày thức ăn ra như thể đã được đặt trước. Sau khi các món ăn Giang Chiết chất đầy bàn, Tiêu Ái Nguyệt nếm thử miếng tôm rồi gật đầu nói, "Cũng không tệ lắm nha, Tình Tình, chị nếm thử xem."

Từ Phóng Tình không đụng đũa, cô dựa lưng vào ghế, yên lặng nhìn người nọ, "Tiêu Ái Nguyệt."

"Sao thế?" Tiêu Ái Nguyệt lùa cơm vào miệng, nghe người kia kêu tên của mình liền ngẩng đầu, nhai cơm hỏi, "Sao chị không ăn?"

"Nơi này..." Từ Phóng Tình giơ tay lên nhìn quanh bốn phía, "Là nhà hàng của tôi."

"Sặc" một ngụm cơm bị phun ra, Tiêu Ái Nguyệt chưa kịp thu lại nước miếng đã trông thấy một lớp chất lỏng màu trắng hạ xuống bốn năm dĩa đồ ăn trên bàn. Từ Phóng Tình đen mặt, Tiêu Ái Nguyệt tranh thủ giải thích, "Em không cố ý."

Từ Phóng Tình vỗ bàn đứng lên, mặt mũi đầy giận dữ đi ra ngoài cửa, "Em tự mình ăn đi."

"A, chị đừng đi mà." Tiêu Ái Nguyệt không ăn cơm, cô theo sau mông người nọ chạy ra ngoài, "Tình Tình, chẳng phải em đang kinh ngạc đó sao, đây là lần đầu tiên em biết chị có mở nhà hàng."

Từ Phóng Tình liếc mắt nhìn lại, cô đối với hành động ngạc nhiên kia cực kì xem thường, "Em cảm thấy tôi không mở nổi nhà hàng sao?"

"Em không có ý đó." Tiêu Ái Nguyệt vỗ mông ngựa nóng hổi, "Chị làm gì, em cũng đều cảm thấy bình thường, chỉ là lần đầu tiên nghe nói, em cũng vừa biết đây thôi."

"À..." Từ Phóng Tình cười lạnh, "Chuyện em không biết vẫn còn rất nhiều, em ngốc như thế thì có thể biết gì? Em nghĩ tôi thật sự sẽ ngồi ở nhà chờ chết sao? Tiêu Ái Nguyệt, thỏ khôn có ba hang, khi gặp chuyện vẫn còn đường ra. Chỉ có đồ đần mới chờ người khác bố thí, không phải em hiểu rõ điều này hơn tôi sao? Tôi dẫn em đi xem những thứ này, là sự nghiệp của tôi, là kế hoạch phát triển của tôi, em có hiểu không?"

Tiêu Ái Nguyệt há hốc mồm, vừa định nói 'hiểu' thì Từ Phóng Tình đã khoát tay chặn lại, "Thôi bỏ đi, em hiểu mới là lạ, bây giờ thấy được công việc mà tôi bận bịu mỗi ngày, em muốn nói cái gì?"

"A......" Tiêu Ái Nguyệt muốn nói lại thôi, "Thỏ khôn có ba hang là chỉ ba cái ổ sao? Nhưng ổ của chị không đủ nhiều mà chị lại nói chị là thỏ khôn, hì hì, chị tự chửi mình à."

"Hì cái gì mà hì." Từ Phóng Tình đã không còn ôm hy vọng với sự thông minh của cô, "Làm con thỏ dù sao cũng tốt hơn con chim đần. Tôi vẫn còn có một công ty, pháp nhân không phải tôi, tôi chỉ là cổ đông, chờ mọi chuyện ổn định, tôi sẽ đưa em đến xem."

"Được." Tiêu Ái Nguyệt nhu thuận gật đầu, "Em sẽ đi theo chị."

Lúc này, Từ Phóng Tình mới hài lòng hơn chút, "Tóm lại, em phải nhớ kỹ, tôi sẽ không để cho em chịu đói, tôi nói muốn nuôi em thì nhất định sẽ làm được, em không cần lo lắng."

"Em không có lo lắng." Hai người dắt tay trở lại bãi đỗ xe, Từ Phóng Tình đuổi quản lý nhà hàng theo đuôi nãy giờ. Tiêu Ái Nguyệt kéo lại cánh tay của cô rồi nép người vào như chú chim non, "Có thịt thì chúng ta ăn thịt, không có thịt thì em sẽ uống canh với chị. Tình Tình, chị cứ làm việc chị muốn làm, em cảm thấy kế hoạch xây trường tiểu học rất tốt."

Từ Phóng Tình thoạt đầu đã nhìn ra đối phương không đồng ý, bây giờ nghe nói vậy liền yên lặng quay đầu qua phản bác một câu, "Ai cần em đồng ý." Tuy nói vậy nhưng khóe miệng lại cong lên, nụ cười trên mặt không lừa được người.

Tâm tình của Tiêu Ái Nguyệt tốt hẳn, cô dáo dác nhìn bốn phía, sau đó nghiêng đầu hôn một cái lên mặt Từ Phóng Tình, "Em yêu chị chết đi mất."

Từ Phóng Tình đánh tay ra, "Tiêu Ái Nguyệt, sẽ bị dính son môi đó! Em điên rồi sao? Chúng ta còn phải đi gặp người khác nữa."

"Nhưng mà..."

"Lại đây." Từ Phóng Tình ngoắc ngoắc ngón tay rồi nâng lên cằm người kia lên hôn lên môi, "Nói em đần, em liền không thông minh."