Tôi Chờ Em Đến Ba Mươi Tuổi

Chương 153: Lãnh đạo



Tiêu Ái Nguyệt nổ máy xe, Từ Giang Hoan bò lên ngồi kế bên tài xế liền thấy cô đang cầm điện thoại gọi, còn chưa kịp tra rõ tình huống đã nghe Tiêu Ái Nguyệt nói, "Xin hỏi có phải tổng giám đốc Lý của công ty Nhân Liên không? Tôi là quản lý Tiêu của Niên Phong, phải, mấy ngày trước đã liên lạc rồi, tôi đã xem qua phương án đó, có thể làm như vậy, hôm nay cứ bắt đầu làm đi, làm thử một tháng trước, được, đúng rồi, trường hợp giao hàng trễ hạn sẽ thống nhất tiền phạt, công ty của chúng tôi chịu phạt."

Cúp điện thoại, Tiêu Ái Nguyệt liếc qua nhìn thấy Từ Giang Hoan đang trầm tư, "Cô lên đây làm gì? Không đi giao hàng nữa sao? Đi theo phó quản lý của cô đó."

Từ Giang Hoan lấy lại tinh thần, nét mặt tươi cười thoải mái, "Quản lý, cám ơn chị."

Tiêu Ái Nguyệt muốn mắng vài câu nhưng nghĩ đến lời người kia đã nói cách đây mấy ngày, cô cũng không muốn biến bản thân thành Từ Phóng Tình, đành phải 'nghĩ một đằng, nói một nẻo' mắng một câu, "Cám ơn cái rắm."

"Chị gọi điện thoại cho bên Nhân Liên là vì công ty của chúng ta giao hàng hôm nay sao?" Từ Giang Hoan vờ như không thấy sự thô bạo của cô, ngược lại vô cùng tò mò về hành động vừa rồi, "Vậy có phải phó quản lý kia sẽ bị phạt? Công ty sẽ trả khoản tiền phạt này sao? Quản lý, có phải chị đang cố ý?"

Tiêu Ái Nguyệt không trả lời thẳng vấn đề, chỉ hừ hai câu, "Cô làm gì hưng phấn dữ vậy?"

"Rất đặc sắc, em cảm giác đấu đá giữa mọi người rất đặc sắc." Từ Giang Hoan mở to mắt nhìn Tiêu Ái Nguyệt, biểu lộ ướt át khiến người ta không thể cự tuyệt, "Em đã đi học hơn mười năm nhưng chưa từng gặp trận đấu nào sáng chói như vậy."

Cô biến vận mệnh của người khác thành một trò đùa nhẹ nhàng. Cô gái này căn bản không phải làm việc mà là đến để xem trò vui. Tiêu Ái Nguyệt nhịn không được, "Chẳng phải chính cô cũng tham dự vào rồi đó sao? Đi công tác với phó quản lý vui lắm phải không?"

"Được lắm, quản lý, chị chế giễu em." Từ Giang Hoan cong miệng nũng nịu, "Cũng không phải là em không biết anh ta sờ ngực nhưng em không biết lái xe hàng, lỡ anh ta ném em xuống đường cao tốc thì biết làm sao bây giờ? Một cô bé đáng yêu như em, nửa đường lại bị người ta nhặt đi mất, ba mẹ em sẽ khóc chết mất."

Tiêu Ái Nguyệt trả lời qua quýt, "Cô biết vậy là tốt."

"Cám ơn chị, cám ơn chị đã cứu em." Từ Giang Hoan vừa nói vừa móc điện thoại di động trong túi ra, mấy cô gái tầm tuổi của cô cứ dính lấy điện thoại không rời dù chỉ một khắc. Tiêu Ái Nguyệt cũng lười phỉ nhổ, chỉ muốn mang đối phương trở về công ty an toàn thôi. Từ Giang Hoan hồn nhiên gửi tin nhắn rồi cất điện thoại vào trong túi, "Mỗi ngày, em phải gửi cho mẹ một tin nhắn, nếu không bà ấy sẽ lo lắng. Trước khi đến đây, mẹ đã cảnh cáo không cho em quá gần gũi với chị, nếu không sẽ bị người khác xem là 'tiểu tam' mà đè ra đất đánh, chuyện này làm sao có thể chứ, trong công ty làm gì có loại người này?"

Tiêu Ái Nguyệt, "...."

Hôm nay, nói chuyện không nổi nữa.

Không đợi Tiêu Ái Nguyệt trả lời, Từ Giang Hoan đã quay đầu nhìn cô, "Quản lý, em rất thích chị."

"Tin ~~" tiếng kèn chói tai vang lên, Tiêu Ái Nguyệt dùng sức nhấn kèn mặc dù phía trước chẳng có một ai, cô hổn hển nói, "Lại sắp kẹt xe nữa rồi."

Từ Giang Hoan như gặp quỷ, cô ngẩng đầu nhìn con đường phía trước, "Làm gì có ai."

Tiêu Ái Nguyệt không muốn nói nhiều, sâu xa giáo dục người nọ, "Cô mới bao lớn, cô có biết thích là cái gì không? Tôi là lãnh đạo của cô, đừng có mà làm càn, chưa kể chúng ta cùng giới tính, tôi cũng không phải đồng tính. Cô muốn gì? Muốn yêu đương với tôi sao? Nếu cô muốn, vậy mẹ cô có đồng ý không? Mà cho dù mẹ cô có đồng ý, chẳng lẽ mẹ tôi sẽ đồng ý?"

"Em đâu có nói sẽ cùng chị yêu đương." Từ Giang Hoan kinh ngạc trả lời, "Em chỉ vừa mới nói là rất thích có người lãnh đạo như chị thôi. Quản lý, có phải chị đã hiểu lầm gì đó rồi?"

"Ực"  Tiêu Ái Nguyệt lúng túng nuốt nước miếng, "Đừng nói nữa, để tôi chuyên tâm lái xe được không?"

Từ Giang Hoan nhìn mặt cô nửa ngày, cũng không biết đã trông thấy hoa văn gì lại đột nhiên nở nụ cười, "Em phát hiện lúc chị không mắng người thật sự rất đáng yêu."

"Không biết lớn nhỏ." Tiêu Ái Nguyệt đen mặt phỉ nhổ, "Dù sao thì tôi cũng là lãnh đạo của cô."

"Ừ, ừ, ừ." Từ Giang Hoan gật đầu giả bộ nghe lời, "Chị là lãnh đạo, chị lớn nhất."

Vì sao cô ta không sợ mình? Tiêu Ái Nguyệt cảm thấy rất nghi hoặc, rõ ràng lúc cô ở chung với Từ Phóng Tình đã sợ chị ấy muốn chết, tại sao Tiểu Từ lại không sợ cô chứ?

Tiêu Ái Nguyệt trằn trọc cả đêm, cô nghĩ có phải bản thân đã bất cẩn đi theo con đường lãnh đạo nghiêm khắc này hay không. Trời còn chưa sáng, ngoài cửa đã truyền đến âm thanh ồn ào, Tiêu Ái Nguyệt bị quấy đến nhức đầu, mở cửa ra liền trông thấy vợ của Trương Lão Lục và mẹ chồng đang đứng cãi nhau trong sân, nguyên nhân chính là vì Tiêu Ái Nguyệt.

Mẹ của Trương Lão Lục vì chuyện gã bị sa thải nên không muốn để Tiêu Ái Nguyệt tiếp tục thuê nhà. Vợ của Trương Lão Lục thì muốn lấy đại cục làm trọng, đợi có khách trọ khác mới yêu cầu cô rời khỏi đây.

Dù sao Tiêu Ái Nguyệt cũng phải đi, cô nghe rõ ràng nên đã lấy lại tiền thế chấp rồi đóng gói hành lý chuẩn bị rời đi. Trương Lão Lục ngồi xổm một bên hút thuốc, một câu cũng chẳng nói.

Công ty bên này chẳng có việc gì lớn, chuyện chuyển hàng trễ của phó quản lý Trình tối qua đã bị phản ánh. Mới sáng sớm, khách hàng đã fax qua cho Tiêu Ái Nguyện một tờ đơn phạt tiền. Cô không nói hai lời lập tức ký tên, sau đó tức thời tập họp tài xế căn dặn họ phải nắm chắc thời gian và chuyển hàng đúng giờ, nếu tài xế nào trễ vì lý do cá nhân sẽ phải tự bỏ tiền nộp phạt.

Câu chữ đều nhằm vào phó quản lý Trình. Mấy ngày trước, đơn giá công ty của họ đồng loạt tăng cao khiến cho khách hàng có ý kiến rất lớn. Khách hàng cáo buộc do họ chuyển hàng trễ nên bị neo hàng. Quản lý phòng sales đã tìm Tiêu Ái Nguyệt nói chuyện một hai lần, cô cũng đã tìm gặp khách hàng để tháo gỡ tình hình, xem như cô đã nể mặt gã mà làm tổn hại đến sỉ diện của bản thân.

Xét về phương diện này, cô hoàn toàn không bằng Từ Phóng Tình. Từ Phóng Tình là nhân vật điển hình cho 'chờ đợi thời cơ đến mới tiến hành trả thù', chị ấy sẽ nhẫn nhịn để bày bố thế trận, nhưng Tiêu Ái Nguyệt lại không chịu được như thế. So với sự 'yêu hận rõ ràng' của người kia, Tiêu Ái Nguyệt lại là kẻ thích mang thù, bất chấp phòng quản lý sẽ nhận hậu quả thế nào cũng phải khiến quản lý Trình không được dễ chịu.

Buổi sáng, Từ Giang Hoan mang một phần bánh bao đến, thấy hành lý của cô để ở văn phòng mới ngạc nhiên nói, "Quản lý, chị mang đồ đến công ty ở hả?"

"Đúng rồi." Nói đến đây, Tiêu Ái Nguyệt mới nhớ đến hiện thực tàn khốc của bản thân, ban đêm không có nhà để về, "Cô giúp tôi tìm phòng ở đi, đừng cách công ty quá gần, cũng không cần quá xa, giao thông thuận tiện, quan trọng là phải an toàn, không cần quá lớn, mấy chục mét vuông là được rồi, bây giờ đi tìm liền đi, tôi sẽ thuê ngay tức thời, tối nay dọn qua ở luôn."

Từ Giang Hoan cười híp mắt nói, "Không thành vấn đề, để đó em lo cho."

Tiêu Ái Nguyệt thấy cô như đã có sẵn dự tính, trêu ghẹo hỏi, "Sao cô hưng phấn dữ vậy?"

Từ Giang Hoan nháy mắt mấy cái, "Bởi vì vui vẻ đó."

Công việc chậm rãi đi vào khuôn khổ, Tiêu Ái Nguyệt cũng không có thời gian cùng người kia ba hoa, khoát tay đuổi người, "Làm việc cho tốt đi."

Lý do khiến cô bé vui vẻ không có gì ngoài mấy thứ kia. Lúc Tiêu Ái Nguyệt tan việc cũng chẳng thấy người kia đâu, cô phát hiện hành lý của mình đã biến mất. Cô gọi điện thoại hỏi Từ Giang Hoan đang ở đâu nhưng cô ta chỉ nói mình đang ở bên ngoài, Tiêu Ái Nguyệt chỉ cần đến đại lộ số 5 sẽ tìm thấy.

Đại lộ 5 không có ai, chỉ có một chiếc Honda dừng ở ven đường. Từ Giang Hoan ngồi trong xe, nhiệt tình phất phất tay, "Quản lý, chúng ta đi xem nhà nào."

Nhà rất lớn, rộng hơn chín mươi mét vuông, hai phòng ngủ, một phòng khách, ánh sáng rất tốt. Từ Giang Hoan đã chuyển hết hành lý của cô đến đây giống như đã biết cô sẽ nhất định vào ở, "Tiền thuê nhà rẻ lắm, một tháng chỉ cần đưa... đưa 900 đi. Máy nước nóng, điều hoà, tủ lạnh, TV, máy giặt,... cái gì cũng có. Sáng nay, em đã mua chăn mền và đã giặt luôn rồi, chắc bây giờ cũng khô rồi, quản lý thấy có được không?"

"Rẻ như vậy sao?" Tiêu Ái Nguyệt buồn bực, "Căn rộng ba mươi mét vuông mà tôi thuê trước đó đã hơn hai ngàn rồi, sao cái này lại rẻ đến vậy?"

"Là thuê chung ở ghép đó." Từ Giang Hoan che giấu, "Còn có một khách trọ khác nữa, hai người cùng thuê."

Tiêu Ái Nguyệt khó chịu nói, "Tôi không quen sống cùng người khác, thôi được rồi, tìm nhà khác đi."

"Không phải." Từ Giang Hoan cuống lên, vội vàng giải thích, "Người thuê chung với chị rất dễ chịu, vừa chịu khó lại vừa sạch sẽ, con người còn đặc biệt đáng yêu nữa. Quản lý, chị suy nghĩ thêm một chút đi, đã trễ như vậy rồi, còn đi đâu tìm phòng?"

Tiêu Ái Nguyệt đã nắm chắc trong lòng, ánh mắt cáu bẩn nhìn người kia chằm chằm, "Cô nói đi, người kia là ai?"

"Đừng như vậy mà." Từ Giang Hoan thuyết phục không được liền nũng nịu kéo cánh tay của cô chơi xỏ lá, "Quản lý, chị thấy em đáng yêu như thế, thật sự sẽ nhẫn tâm cự tuyệt em sao? Em sẽ quét dọn vệ sinh, em còn biết nấu cơm nữa, cái gì cũng biết, chị ở lại nha."

Mấy cô gái trẻ thời đại bây giờ đều nũng nịu như thế sao? Tiêu Ái Nguyệt không được tự nhiên tránh đụng chạm, cô đi đến bên cạnh cửa sổ nhìn xuống dưới lầu, "Hoàn cảnh cũng không tồi."

"Đúng vậy, mẹ em cố ý giúp em tìm đó." Từ Giang Hoan mở miệng liền nhắc đến mẹ, dường như cô đã tôn mẹ mình thành Thượng Đế, "Bà ấy nói nơi này an toàn, còn nói em chỉ tạm thời ở đây thôi. Không bao lâu nữa, quản lý có thể ở đây, em không ở thì chị cũng có thể thuê một mình."

Tiêu Ái Nguyệt cẩn thận chỉnh lý lại mối quan hệ trong lời nói, nghĩ nghĩ một lúc mới thử thăm dò, "Mẹ của cô họ Giang sao?"

Từ Giang Hoan không phủ nhận cũng không xác nhận, lời nói xoay chuyển, "Dù sao thì ba của em họ Từ."

Đây là ngầm thừa nhận đúng không? Tiêu Ái Nguyệt trầm tư, "Được thôi, ở lại cũng được, nhưng tiền thuê nhà thì mỗi người trả một nửa, cô không thể tính rẻ cho tôi như vậy, còn nữa, hai chúng ta sống chung, nếu không có chuyện gì thì cô đừng quấy rầy tôi, có việc cũng đừng quấy rầy, quyết định vậy đi."

Giọng như không muốn thương lượng kia chọc cười Từ Giang Hoan, "Có thể chứ, em đồng ý."

Một cô tiểu thư nhà giàu rảnh rỗi sinh nông nỗi chạy đến chỗ này làm gì? Lãnh đạo Giang sẽ yên tâm sao? Tiêu Ái Nguyệt cất hành lý, nhìn thấy phòng ngủ đã được dọn dẹp vô cùng ngăn nắp và sạch sẽ, cô bé kia chắc cũng không khó sống chung đâu nhỉ. Cô ngồi trên giường nhìn bản ghi chú hiện lên ngày sinh nhật của Từ Phóng Tình gần ngay trước mắt. Tiêu Ái Nguyệt đã do dự suốt mấy ngày, quà cáp và giấy chuyển phát nhanh cũng đã viết xong nhưng cô vẫn không giữ được bình tĩnh. Ngày hôm sau, cô gọi Từ Giang Hoan vào văn phòng rồi đưa thẻ căn cước nhờ mua giúp một tấm vé máy bay đi Thượng Hải.

Nhậm chức chưa tới một tháng đã muốn nghỉ phép đi du lịch? Từ Giang Hoan do dự hơn cô nghĩ, "Thời điểm này có thể đi sao?"

Tiêu Ái Nguyệt không kiên nhẫn nói, "Kêu mua thì cứ mua đi."

Thế là Từ Giang Hoan thật sự đi mua, lúc trở về còn nói, "Mẹ em nói bây giờ đi cũng được, nhưng phải giải quyết xong chuyện bên này trước."

Con oắt này chính là gián điệp a!!! Đúng không!!

Tiêu Ái Nguyệt giận không có chỗ xả, "Cô là cái đồ nội gian, cô đi cáo trạng tôi! Từ Giang Hoan, tôi đối xử với cô đâu có tệ! Tại sao ngay cả khi tôi xin nghỉ phép mà cô cũng đi cáo trạng hả!"

"Mẹ em còn nói thứ năm tuần sau bà ấy sẽ qua đây họp, còn dặn chị chuẩn bị tài liệu, dù sao chị cũng kêu em mua vé bay vào thứ sáu tuần sau lận mà."

Tiêu Ái Nguyệt hồ đồ rồi, "Chuẩn bị tài liệu gì?"

Từ Giang Hoan nói, "Chị không biết sao? Ông chủ Hoàng muốn bán công ty cho mẹ em, ông ta còn kêu giá ba trăm triệu, mẹ em xem bảng báo cáo xong thì cho rằng giá này quá cao. Nghe đâu có người ra giá bốn trăm triệu gì đó nữa, ông ta muốn mẹ hùn vốn ba năm, sau ba năm sẽ căn cứ lợi nhuận thực tế để chia tiền. Em cảm thấy không có lợi, còn mẹ thì muốn thử một lần nên đã an bài chị đến công ty trước rồi nhét em theo sau, chị tiên phong, em làm hậu phương."

Tiêu Ái Nguyệt càng hồ đồ, "Cô làm gì?"

"Thẩm định tài sản." Từ Giang Hoan ngồi xuống ghế đối diện, cô hướng nửa người về phía trước rồi dùng hai cánh tay đỡ lấy đầu, "Chẳng lẽ em không giống sao?"

"Ngưng." Tiêu Ái Nguyệt nghiêng đầu khinh thường nói, "Giống chỗ nào? Trên hồ sơ ghi cô chỉ mới có hai mươi hai tuổi."

"Bộ nó viết cái gì thì chị liền tin cái đó sao." Từ Giang Hoan đi đến bên cạnh người kia, sau đó lấy tay chọc chọc đầu đối phương, "Lãnh đạo, tại sao chị có thể ngốc nghếch một cách đáng yêu như thế?"