Tôi Chờ Em Đến Ba Mươi Tuổi

Chương 170: Lão từ (ngoại truyện 3)



Rạng sáng, bên ngoài đổ một trận mưa to, Từ Phóng Tình cả đêm không ngủ, mãi đến hừng đông mới ngủ được một chút. Dạ dày bất ổn suốt cả đêm, uống thuốc cũng không có tác dụng gì quá lớn. Buổi sáng, cô rời giường soi gương ngắm nhìn khuôn mặt tiều tụy, thật sự không thể đến công ty để đối mặt với cấp dưới của mình được.

Dù có cố gắng chống đỡ cơ thể đến cỡ nào cũng không thể vực dậy trạng thái tinh thần, cũng không muốn để bản thân mình chật vật xuất hiện trước mặt mọi người. Từ Phóng Tình xin nghỉ buổi sáng, cô cầm áo ngủ đi vào phòng tắm ngâm cơ thể héo hon thường ngày trong bồn tắm đến mức suýt chút ngủ thiếp đi. Cô có cảm giác như mình trở lại ngôi nhà ở Mỹ, Khang Thụy Lệ đặt cô nằm trên một chiếc giường đầy nước, sau đó dạy cô học thứ "tiếng Nhật" (*) khó dị thường. Cô không thoải mái, đặc biệt khó chịu, những lời nói và cử chỉ vuốt ve kỳ quái ấy khiến Từ Phóng Tình bắt đầu lâm vào cơn ác mộng không cách nào tỉnh được. Cô nhìn thấy một bé gái mười mấy tuổi với đôi chân trần đứng giữa xa lộ, trên đường đầy người nhưng chẳng có ai là người nhà của cô bé.

(*) Tiếng Nhật: đoạn này tác giả chơi chữ, trong tiếng Trung chữ Nhật (日) hoặc đọc là thiên (ngày) là tiếng lóng trên mạng nói về chuyện quan hệ tình dục, nếu từ này dùng thay cho động từ sẽ dịch là F*ck. Các bạn sẽ bắt gặp từ này ở nhiều QT có liên quan ngôn ngữ mạng như "Tôi ngày ngươi"... chẳng hạn.

"Đinh đinh đinh" "Đinh đinh đinh", tiếng chuông điện thoại đơn điệu đột nhiên vang lên trong phòng tắm yên tĩnh, Từ Phóng Tình mở choàng mắt lập tức thoát khỏi trạng thái nửa mê nửa tỉnh, đã bao lâu rồi cô không còn thấy giấc mộng buồn nôn này? Từ Phóng Tình thở dài nhẹ nhõm, đến khi cô thấy rõ cái tên gọi đến trên điện thoại thì tâm tình muốn cảm ơn đối phương đã cứu mình khỏi cơn ác mộng bỗng nhiên bay biến sạch sẽ, chỉ để lại một tiếng ũ rũ, mặc dù không giận nhưng vẫn không hề suy giảm tính khí trang nghiêm, "Tiêu Ái Nguyệt, hôm nay tôi xin nghỉ, có việc gì thì ngày mai hẵng tìm tôi."

"Quản lý Từ." Vừa định cúp điện thoại thì người phụ nữ bên kia đã mất khống chế gọi cô một tiếng rồi nói năng lộn xộn về một đống chuyện, "Hàng hư của Hạo Nhã đã không còn nữa, tôi để ở trong túc xá, bây giờ tất cả đều đã biến mất, làm sao bây giờ? Tôi đúng là đồ ngu, quản lý Từ, mất hết rồi, tất cả đều mất hết rồi, hu hu hu."

Nghe đến đoạn sau, đầu Từ Phóng Tình bắt đầu đau đớn, người phụ nữ kia khóc đến tê tâm liệt phế như đang chịu oan ức vô cùng to lớn. Từ Phóng Tình đã từng tiếp xúc với thuộc hạ thông minh, thuộc hạ xảo trá, nhưng cô chưa từng gặp phải loại phụ nữ nào 'một lời không hợp liền khóc nhè' này, đánh không được mà mắng cũng chẳng xong nên đành phải chờ tiếng khóc ở đầu dây bên kia nhỏ đi một chút mới cau mày nhắc nhở, "Tiêu Ái Nguyệt, cô đã sắp ba mươi tuổi rồi."

Phụ nữ sắp ba mươi tuổi thì sao, trí thông minh chưa chắc sẽ phát huy tác dụng, nghe đối phương lắp bắp kể xong chuyện đã xảy ra, đầu Từ Phóng Tình càng đau hơn, "Đi ra cổng chờ tôi, bây giờ tôi qua đó."

Không biết người kia có phải bị dọa đến hồ đồ rồi hay không mà lúc này mới nhớ tới thân thể của cô, "Nhưng chị đang bị bệnh mà."

Nếu không phải đang cách nhau cái điện thoại, Từ Phóng Tình thật sự rất muốn cạy đầu của người kia ra xem bên trong rốt cuộc có chứa đồ gì, bản thân đã thành ra như thế mà lại còn quan tâm người khác? Cô ta có tư cách quan tâm sao? Đúng là đồ 'thành sự không có, bại sự có thừa'! Từ khi Từ Phóng Tình ngồi vào xe taxi đã nghĩ kỹ nên mắng người kia như thế nào, ai ngờ Tiêu Ái Nguyệt vừa nhìn thấy cô xuống xe, đôi mắt lập tức lóe sáng chạy tới, trên khuôn mặt nhỏ nhắn ngấn nước mắt khiến ai gặp cũng thương. Từ Phóng Tình hơi mềm lòng, ngay cả nói chuyện cũng ôn nhu mấy phần, "Cô ăn cơm chưa?"

Mặc dù đần như lễ tiết nên có vẫn có, Tiêu Ái Nguyệt nghe lời ra ngoài mua bữa sáng. Từ Phóng Tình vốn không muốn quản những việc nhỏ như lông gà vỏ tỏi ở cái công ty chứa đầy sâu mọt và chẳng có tiền đồ này, nhưng họ cũng ngàn vạn lần đừng nên nhắm mục tiêu vào phòng mua hàng. Từ Phóng Tình là một lãnh đạo máu lạnh, cô vẫn luôn giữ thái độ 'bỏ mặt không quan tâm' đối với Đại Hải và Tiểu Thu, nhưng tại sao phải ra mặt vì Tiêu Ái Nguyệt? Cô quy kết mọi lý do thành 'đối phương khinh người quá đáng'.

Từ Phóng Tình đương nhiên hiểu bản thân không phải loại người thích xen vào việc của người khác, nhưng nếu lúc này Tiêu Ái Nguyệt bị lột da trở về thì mấy người ở phân xưởng sẽ cười chê cô quản lý không tốt gì gì đó, có thể mặc kệ người ta cưỡi lên đầu lên cổ mình sao? Từ Phóng Tình ảo não Tiêu Ái Nguyệt vô năng, nhưng càng phẫn nộ vì sao bản thân mình phải can thiệp. Phó tổng giám đốc Hoàng hiểu rõ nội bộ đã xảy ra chuyện gì nhưng gã chỉ nói ra mấy câu bảo toàn mặt mũi cho Từ Phóng Tình, sau đó lại ám hiệu người ở phân xưởng phải bảo trì cảnh giác, không nên khinh địch.

Nếu Từ Phóng Tình nghe không hiểu thâm ý trong lời nói của đối phương thì đầu óc của cô chẳng khác nào Tiêu Ái Nguyệt. 

Đông Văn Giang mang theo cả đội quân tới kiểm kê, gã thấy rõ Từ Phóng Tình ghét bỏ Tiêu Ái Nguyệt bèn cười híp mắt kéo cô qua một bên, "Thuộc hạ kia của cô thật sự không tệ nha."

Từ Phóng Tình lười nhấc mi mắt, "Anh thích thì mang đi đi."

Nụ cười trên mặt Đông Văn Giang đặc biệt mập mờ, "Tôi lại cảm thấy cấp dưới của cô rất thích cô nha. Cô nhìn thử xem, mặc dù cô ta đang đưa lưng về phía chúng ta nhưng vẫn quay đầu liếc trộm mấy lần, thỉnh thoảng còn quan sát xem cô ở đâu, chắc cô ta không coi trọng tôi đâu ha. Sammi, hay là cô tiếp nhận cô ta đi, dù sao ở thành phố H cũng chán, chơi đùa một chút có thể buông lỏng cả thể xác lẫn tinh thần.". 𝘛ìm‎ 𝘵𝗿u𝓎ệ𝔫‎ ha𝓎‎ 𝘵ại‎ ||‎ 𝘛𝗿𝐔m𝘛𝗿u𝓎‎ 𝓮𝔫.𝒗𝔫‎ ||

Đông Văn Giang trước giờ vẫn luôn xem nhẹ chuyện tình cảm, tuy nói Tiêu Ái Nguyệt là người 'đồng tính luyến ái' chính cống nhưng cũng không thể có ảo tưởng không thực tế được, nhưng giờ phút này, người khiến tâm tình Từ Phóng Tình tệ đi không phải Tiêu Ái Nguyệt mà chính là gã đàn ông đứng bên cạnh. Khóe miệng của cô chứa đầy ý cười lạnh lẽo, "Anh cho rằng người trong công ty này dòm ngó tôi ít lắm sao?"

Đông Văn Giang khẽ giật mình, không biết nghĩ tới điều gì, mặt lộ ra vẻ bất nhẫn, "Sammi, tóm lại phải đoạn tuyệt với bà ta, nếu đã thích người khác thì còn sợ hãi làm gì?"

Từ Phóng Tình biết gã đã hiểu sai nhưng cũng không muốn giải thích, "Chờ tôi có vốn liếng rồi nói sau."

Nhưng người hiểu lầm không chỉ có một mình gã, đám người kia hiển nhiên cũng hiểu lầm mối quan hệ của hai người họ. Trong đám người Đông Văn Giang mang tới lại có người mở miệng gọi Từ Phóng Tình là 'chị dâu'. Tiêu Ái Nguyệt ngồi xổm một bên nhìn sản phầm lỗi trên mặt đất, lúc nghe người kia mở miệng gọi 'chị dâu' liền ngẩng đầu nhìn thoáng qua Từ Phóng Tình, trong mắt có một sự nghi hoặc rất rõ ràng.

Từ Phóng Tình không hiểu sao tự dưng lại có chút tức giận đi qua đá cho cô một cước, "Cô ngồi xổm trên mặt đất kiểu gì vậy hả? Tiêu Ái Nguyệt, đừng như người vừa chui ra khỏi thùng rác như vậy, đứng lên đi, nếu không có ghế ngồi, dù phải quỳ cũng không được ngồi xổm."

Mấy gã vừa rồi còn đang nói đùa lập tức lặng ngắt như tờ, họ bị tính khí của Từ Phóng Tình dọa sợ, mặt mũi Tiêu Ái Nguyệt biến thành màu gan heo, chân tay luống cuống đứng lên nói, "Tôi sai rồi, quản lý Từ."

Đám đàn ông kia còn định tiếp tục xem trò hay nhưng Từ Phóng Tình đã chuyển đôi mắt đẹp sang hướng của họ rồi hừ lạnh một tiếng, "Thế nào? Muốn tôi đích thân biểu diễn cho các anh cái gì gọi là 'kiểm kê' sao?"

Mấy chục 'đại hán khôi ngô' đột nhiên gục ngã trước mặt cô, người dẫn đầu cười cười nói, "Anh em làm nhanh lên nào, còn đứng đây làm gì? Đi, đi, đi."

Người đang bị bệnh nên tâm tình đương nhiên không được tốt, Từ Phóng Tình có hơi lớn tiếng lúc nói chuyện điện thoại với Khang Thụy Lệ, tâm trạng của đối phương ở bên kia cũng tệ không kém, "Không giải quyết được thì dẹp nó đi, chỉ là một cái xưởng nhỏ thôi, con ở đó xem náo nhiệt làm gì! Sammi, phải biết giữ mình, ta đã dạy con biết bao nhiêu thứ, bảo con thu liễm tính tình lại thì con nhất định phải đắc tội với tất cả mọi người mới chịu dừng tay sao? Muốn xen vào cũng không tới phiên con, ta không quan tâm công ty kia có lỗ thủng gì vì dù có hay không cũng đều sẽ có người dùng, con không nên hành động thiếu suy nghĩ, con biết có bao nhiêu người đang chờ con xảy ra chuyện không? Con còn muốn về Thượng Hải không?"

Từ Phóng Tình liếc xéo qua thấy có người đang đến gần nên cũng không muốn tiếp tục cùng bà ta nói lung tung, cô lạnh nhạt trả lời Khang Thụy Lệ rồi cúp điện thoại, trông thấy vẻ mặt sợ hãi của Tiêu Ái Nguyệt đang nhìn mình chằm chặp, muốn nói thêm vài câu nhưng lại phát hiện mình không có khí lực.

Tiêu Ái Nguyệt cũng không phải hoàn toàn vô lương tâm, cô ta mua thức ăn và nước ấm về cho cô, vẻ ân cần đó làm Từ Phóng Tình nảy sinh cảnh giác, trong lòng cô có rất nhiều thứ nghĩ mãi vẫn không hiểu. Cô lấy lại tinh thần, sau đó cầm ly nước uống theo quán tính, cô cảm giác được dòng nước ấm kia vuốt ve lên cổ họng ngứa ran rồi lan tràn đến tứ chi, không hiểu sao lại có chút ấm áp, đến khi nhìn lại đã không còn thấy bóng dáng của Tiêu Ái Nguyệt đâu. Từ Phóng Tình chạy vào trong an bài công việc, lúc trở ra lấy máy tính liền nhìn thấy cái ly mình vừa mới uống đã được rửa sạch, bốn phía không có ai, Từ Phóng Tình cũng không ngốc, đương nhiên biết người làm việc này là ai.

Có đôi khi, trái nghĩa với không ngốc cũng không hẳn là thông minh. Ở phương diện tình cảm, Từ Phóng Tình hầu như là con số không. Xưa nay, bên cạnh cô không thiếu người theo đuổi, nhưng Tiêu Ái Nguyệt lại có kịch bản khác hẳn, có ai ngu ngốc biểu hiện bản thân vô năng ở trước mặt người mình thích không? Cho nên mới nói Tiêu Ái Nguyệt đối với cô thật sự chỉ đơn thuần là 'lấy lòng', nghĩ tới đây, Từ Phóng Tình loáng thoáng cảm thấy mình quả thực quá mức dung túng người kia rồi.

Vậy đại khái mục đích của cô ta chính là lấy lòng lãnh đạo. Tiêu Ái Nguyệt không có sở trường gì để có thể tồn tại ở công ty, ôm đùi ai mới là vấn đề mấu chốt. Từ Phóng Tình rất lý trí nhưng lý trí đó cũng không được duy trì lâu bởi vì biểu hiện tiếp theo của Tiêu Ái Nguyệt đã làm rối loạn toàn bộ mạch suy nghĩ của cô.

Mặc dù cô đã cố gắng trang điểm đậm và tinh xảo hơn trước kia nhưng đến đêm khuya vẫn không thể duy trì nổi thân thể. Từ Phóng Tình suy yếu toàn thân, lúc Tiêu Ái Nguyệt ôm cô lao ra ngoài, cô rõ ràng cảm giác được trái tim của đối phương đập bình bịch, thân thể bị ôm thật chặt, lỗ tai dán ở lồng ngực mềm mại của đối phương, mặt cọ qua cọ lại có chút dễ chịu. Tiêu Ái Nguyệt thở hồng hộc, tốc độ lái xe y như bay, Từ Phóng Tình còn chưa mắng thì cô ta đã quái dị khóc lên, "Từ Phóng Tình, chị là kẻ ngu sao? Bên ngoài có nhiều người như vậy, tại sao chị không kêu lên cho họ biết? Nếu chị không gọi ai thì cũng phải biết tự đi ra ngoài chứ, tại sao nhiệt độ lạnh đến vậy mà chị vẫn ở lì trong đó. Từ Phóng Tình, chị còn mắng tôi nữa chứ, chị nhìn ngoài đường xem có ai không? Ai sẽ ra ngoài lúc hai giờ sáng chứ? Chị cứ luôn lo lắng chuyện chưa xảy ra nhưng vì sao lại không quan tâm đến thân thể của mình? Chị không tự chăm sóc bản thân được hay sao? Chị có phải là đồ đần không? Tinh anh bên tổng bộ đều là người ngu ngốc giống chị sao?"

Lại khóc, khóc cái gì mà khóc? Từ Phóng Tình muốn hỏi Tiêu Ái Nguyệt nhưng nước mắt cứ rơi từng giọt từng giọt lên mặt làm trôi hết lớp trang điểm trông chẳng khác gì mặt mèo, dáng vẻ đáng yêu như bị ai khi dễ, nhưng tại sao phải khóc chứ? Người bị bệnh có phải là cô ta đâu? Đến lúc này vẫn còn diễn kịch lấy lòng sao? Từ Phóng Tình không hiểu, cô không thích phụ nữ yếu đuối nhưng giờ phút này, cô không mắng ra được câu nào vì có người đang khóc, đang khóc vì mình, cô ta thật sự quan tâm đến mình sao?

"Quản lý Từ, chỉ cần chị chưa đuổi tôi đi, tôi sẽ luôn đi theo bên cạnh chị. Tôi rất nghe lời, chị là một người lãnh đạo tốt, tôi luôn muốn làm việc cùng chị."

Thừa dịp người ta đang ngủ để thổ lộ quả thực là chuyện cô ta có thể làm. Từ Phóng Tình nhắm mắt nghe Tiêu Ái Nguyệt lẩm bẩm bên tai, cô nghĩ cô thật sự đã đánh giá cao Tiêu Ái Nguyệt rồi, với đảm lượng và trí thông minh kia rõ ràng không đủ để gài bẫy người khác, là yêu thích sao? Cô ta thích mình sao? Nghĩ tới đây, Từ Phóng Tình khẽ giật mình, dạ dày càng đau hơn. Trước đó, lúc phát hiện Tiêu Ái Nguyệt là les, cô đã cảnh cáo đối phương không được có ý nghĩ xấu nào với mình, cũng không phải cô nghĩ quá nhiều, chỉ là không thích cùng ai phát sinh quan hệ bất thường nào.

Bị một kẻ ngốc thích, cảm xúc rất phức tạp, cả đêm Tiêu Ái Nguyệt không về nhà mà chỉ ngồi đợi ở ghế ngoài, cũng không dám vào phòng bệnh, thỉnh thoảng sẽ nghe thấy tiếng ho khan vang lên trên hành lang. Từ Phóng Tình rất muốn ra ngoài đuổi người kia đi, nhưng cũng rất mâu thuẫn hy vọng cô ta ở lại, tâm tình chợt cao chợt thấp, không hiểu rõ bản thân rốt cuộc muốn gì.

Sau nửa đêm, bên ngoài không còn bất kỳ thanh âm gì, Từ Phóng Tình ngủ được mấy tiếng, lúc mở mắt ra thì trời đã sáng, Tiêu Ái Nguyệt không có ở đây, y tá kiểm tra phòng xong cũng đi mất. Từ Phóng Tình không muốn nói chuyện, bà lão giường sát bên vách đang dùng cơm có mùi rất nồng, cô nhíu mày nghĩ thầm tối nay sẽ đổi qua phòng dịch vụ, lúc đang thử chuẩn bị rời giường đánh răng thì trước cửa đột nhiên có người bước vào.

Trong tay người kia cầm một cái thau rửa mặt đi tới như kẻ mộng du rồi đứng ở trước giường Từ Phóng Tình, "Quản lý Từ, chị đánh răng đi."

Mặt của người kia được rửa rất sạch, cũng không trang điểm lại, quần áo vẫn chưa thay, trên tay cầm một cái bàn chải đánh răng hình hoạt hoạ giơ lên trước mặt Từ Phóng Tình, mặt mũi tràn đầy vui mừng hớn ha hớn hở, "Quản lý Từ, chị tỉnh rồi, đánh răng trước đi, tôi vừa mới mua bàn chải đánh răng."

Hai bà lão đang ăn cơm bên kia đồng loạt nhìn về bên này, công phu hầu hạ người khác của Tiêu Ái Nguyệt quả thực khiến Từ Phóng Tình muốn mở miệng mắng chửi, nào là bưng nước nóng rồi đưa bàn chải và kem đánh răng đến trước giường? Từ Phóng Tình đẩy người kia một cái, cổ họng có chút khàn khàn, "Tiêu Ái Nguyệt, tránh ra đi."

"Chị đừng nhúc nhích, bác sĩ nói tạm thời không được vận động quá sức." Tiêu Ái Nguyệt đưa tay tính đỡ người kia, có lẽ trông thấy sắc mặt tái nhợt của Từ Phóng Tình nên mới bộc phát 'tình thương của mẹ', líu lo không ngừng, "Quản lý Từ, chị định làm gì? Cần gì thì chị cứ nói với tôi, tôi sẽ làm giúp, chút nữa bác sĩ kiểm tra xong tôi sẽ đi mua cơm, chị nằm xuống đi, đánh răng trước đã, đừng có đi đâu nha." Vừa nói vừa ấn cô về nằm lại giường, "Tôi chuẩn bị xong hết rồi, chị nghỉ ngơi đi."

Từ Phóng Tình âm tình bất định nhìn người kia nửa ngày, cô ý thức được người phụ nữ này không phải đang giả ngu nên đen mặt nhắc nhở, "Tiêu Ái Nguyệt, tôi muốn đi toilet."

"Đi toilet làm gì?" Tiêu Ái Nguyệt tư duy theo quán tính tiếp lời, "Tôi giúp chị đi... chị muốn làm gì? Tôi..."

Tôi... tôi...tôi không nói tiếp được nữa...

Mặt của Tiêu Ái Nguyệt trong nháy mắt ửng đỏ, hai cánh tay níu lấy góc áo của người kia, dáng vẻ hệt như cô vợ nhỏ, cúi đầu nói, "Vậy... vậy tôi đỡ chị đi." Nói xong cũng không biết lại nghĩ tới điều gì liền nhanh chóng ngẩng đầu, cao hứng bừng bừng nói, "Tôi có cách rồi, trước kia bà nội của tôi nằm viện đều xài bô tiểu tại giường, tôi..."

"Tiêu Ái Nguyệt, cút ra ngoài cho tôi." Một tiếng rống sư tử Hà Đông cất lên, sắc mặt của Từ Phóng Tình đã lạnh xuống mức đóng băng, "Tôi là bà nội của cô sao? Trong đầu cô toàn là nước sao? Có cần tôi múc nước ra giúp không? Bình thường ăn óc chó nhiều một chút để bổ não đi, được rồi, cô vẫn nên tiết kiệm tiền mua ít bảo hiểm cho bản thân, đương nhiên điều kiện tiên quyết là cô có thể tìm được công ty bảo hiểm chịu bán bảo hiểm cho cô."

Mắng chửi xong, Tiêu Ái Nguyệt không dám nói thêm câu gì, bà lão giường bên đang ăn cơm lại chen miệng nói, "Ai nha, tuổi còn trẻ lại nóng tính như thế, cẩn thận mắc bệnh ung thư đó." Miệng bà nói vậy nhưng mắt lại nhìn về phía tivi LCD trên vách tường, còn ra vẻ đang bàn về tiết mục trên ti vi, "Mấy người làm lãnh đạo đều thích mắng chửi người ta a, chị có xem chương trình này chưa, ai mắng chửi quá nhiều đều sẽ nhận báo ứng."

Từ Phóng Tình nghe hiểu lời móc mỉa của bà lão, cô cười lạnh một tiếng, cũng không muốn lãng phí thời gian với bà ta, cô tiếp tục đẩy Tiêu Ái Nguyệt ra, muốn ra ngoài tìm y tá đổi phòng. 

Tiêu Ái Nguyệt đứng yên không nhúc nhích, sau đó ngẩng đầu nhìn về phía bà lão vừa mới nói chuyện kia, "Dì nói không đúng rồi, tôi làm sai nên bị chửi là phải, chị ấy có nóng tính hay không, dì cũng không phải là bác sĩ, dựa vào đâu dám nói lời này? Ít ra chị ấy còn mắng trước mặt tôi, còn cái kiểu 'chỉ cây dâu mà mắng cây hòe' như dì không phải là mắng chửi sao? Dì mắng người khác cũng chính là đang tự mắng bản thân, tôi cũng không thấy dì bênh vực kẻ yếu, dì chỉ là ăn no rửng mỡ thôi."

Từ Phóng Tình, "..."

Từ Phóng Tình, "Tiêu Ái Nguyệt, dìu tôi đi toilet."

Tiêu Ái Nguyệt ngoan ngoãn xoay người, "Quản lý Từ, kỳ thật tôi đã mua bảo hiểm rồi."

Từ Phóng Tình, "..."