Tôi Chờ Em Đến Ba Mươi Tuổi

Chương 172: Biệt lai vô dạng



(*) Hy vọng người vẫn khỏe từ ngày chúng ta chia tay.

Hay cho câu 'từ lúc chia tay đến giờ vẫn khỏe chứ?', Khang Thụy Lệ kinh hỉ nhìn Từ Phóng Tình, người bên ngoài cũng không phân rõ được sự kinh hỉ đó là thật hay giả mà chỉ cảm thấy rằng hai người có quan hệ rất thân thiết, không hề mâu thuẫn như lời đồn.

Trong thời khắc khiến người ta vui mừng đó, người phụ nữ sau lưng lần nữa tiến lên một bước đẩy Từ Phóng Tình ra, sau đó dứt khoát ôm Khang Thụy Lệ một cái ngắn ngủi. Lúc này, Khang Thụy Lệ mới chân chính bị giết đến trở tay không kịp, vết son môi của Từ Phóng Tình khắc trên má của bà rất rõ, Tiêu Ái Nguyệt lại nhắm chuẩn bên gò má trái, sau đó ngẩng đầu lên in thêm một vết son môi đậm.

Mỗi bên một vết son môi, thậm chí còn có chút đối xứng. Tiêu Ái Nguyệt ra vẻ mừng rỡ như điên kéo tay Khang Thụy Lệ, lớn tiếng nói, "Đổng sự Khang, tôi chưa kịp chuẩn bị lễ vật gì, hồi tôi còn làm việc ở công ty đã được bà và Khang tiểu thư chiếu cố rất nhiều, lần này tôi mới vừa từ sân bay trở về, đến quần áo cũng không kịp đổi, vậy mà bà còn ra đến cửa nghênh đón nữa, lễ này lớn quá rồi, đi vào đi nào, chúng ta cùng vào chung."

Một mảnh lặng ngắt như tờ, trên mặt Khang Thụy Lệ hiện vẻ âm tình bất định, cũng không ai dám mở miệng nói chuyện, mọi người đứng ở cửa ra vào lâu đến mức khiến những ánh mắt trong phòng dò xét càng nhiều. Tiêu Ái Nguyệt quen biết không ít người trong giới kinh doanh ở Thượng Hải, trong đây cũng có vài người đang hợp tác với cô, chiêu này của Khang Thụy Lệ chẳng khác nào khiêng đá đập lên chân mình, có lẽ mọi người biết chuyện cũng không ngờ Tiêu Ái Nguyệt sẽ thuận nước đẩy thuyền để phản kích. 

Đông Văn Giang là người đầu tiên cầm tay Tiêu Ái Nguyệt chỉ vào bên trong, "Tiêu tiểu thư, mời vào."

Tuy không nhận được lời mời nhưng cô muốn quang minh chính đại đi vào. Mưu kế của Tiêu Ái Nguyệt đã thành công, cô bỏ lại đám người sau lưng rồi đi vào bên trong.

Đương nhiên Từ Phóng Tình biết lúc này giữa hai người nên giữ khoảng cách thì tốt hơn, nhưng sau khi buông tay, cô đưa mắt nhìn bóng lưng quen thuộc đang chậm rãi đi xa, trong nội tâm đột nhiên cảm giác có lẽ cô cũng không hiểu hết được Tiêu Ái Nguyệt.

Đúng vậy, em ấy vĩnh viễn là một kẻ ngu ngốc ở trước mặt cô, đơn thuần, giản đơn và không rành thế sự nên luôn khiến Từ Phóng Tình mãi che gió che mưa, nhưng bắt đầu từ khi nào mà một hạt giống bị che lấp đã trở thành một cây đại thụ che trời, cùng cô kề vai vượt qua sóng gió. Có lẽ lá cây vẫn chưa hoàn toàn đủ dài, có lẽ căn cơ còn chưa vững chắc, nhưng em ấy đã trưởng thành, điều này làm Từ Phóng Tình có chút hoảng hốt.

"Cám ơn." Tiêu Ái Nguyệt bưng ly sâm banh trên khay của phục vụ, quen thuộc đi giao tiếp với khách hàng. Hai dấu đỏ trên mặt Khang Thụy Lệ không được mỹ quan cho lắm nên bà đã sớm mang theo Jojo biến mất, chỉ còn lại Đông Văn Giang đang xã giao bốn bề. Tiêu Ái Nguyệt chạy tới tìm gã đùa giỡn mấy câu mới quanh co yêu cầu gã mang mình đi làm quen với một số người. Lúc hai người đối thoại, cô của Đông Văn Giang và Từ Phóng Tình đều ở bên cạnh, sau khi Đông Văn Giang mang Tiêu Ái Nguyệt đi xa thì cô của gã là Đông Tĩnh Tĩnh bỗng mỉm cười nhìn Từ Phóng Tình, "Cô ấy là một người cơ linh."

Từ Phóng Tình không nói gì.

Đông Văn Giang là con rể tương lai của nhà họ Khang nên người gã dẫn theo bên cạnh nhất định có quan hệ với Khang gia, thế là Tiêu Ái Nguyệt từ kẻ thù của Khang Thụy Lệ lập tức biến thành bạn bè của Khang Thụy Lệ. Người ngoài sẽ không hiểu sự chuyển đổi này nhưng Trần Vãn Thăng lại không phải người ngoài, cô liếc nhìn Tiêu Ái Nguyệt đang đến gần mình, sau đó bất động thanh sắc bưng ly rượu đỏ lên.

Trường hợp này không thể vạch mặt, Trần Vãn Thăng cũng không phải là Khang Thụy Lệ nên sẽ không ngồi chờ chết để Tiêu Ái Nguyệt ôm lấy bắp đùi, cô đánh đòn phủ đầu nói, "Hôm nay Tiểu Tiêu xuất hiện ở đây đúng là ngoài ý muốn của tôi."

Trước khi Tiêu Ái Nguyệt đến, Trần Vãn Thăng đang nói chuyện phiếm với mấy người bạn bên thương hội, họ đều biết Tiêu Ái Nguyệt nhưng cô không trả lời Trần Vãn Thăng ngay mà vẫn hàn huyên vài câu với mấy gã đạo mạo khác rồi mới quay mặt về hướng Trần Vãn Thăng, "Chị Thăng, mấy ngày trước ăn cơm ở nhà chị, tôi đã nói sẽ nấu vài món ngon nhưng sau này bận việc mãi, đúng thật là đáng tiếc, lần sau nếu có thời gian sẽ hẹn nhau nữa nhé."

Trần Vãn Thăng đã đoán đúng, Tiêu Ái Nguyệt quả thật muốn bấu víu quan hệ với mình, cô đương nhiên nhìn thấy mấy người khác đang trao đổi ánh mắt, cũng không lập tức giải thích mà lại làm như ngoài ý muốn, "Đường lớn ở trên trời, đã không phải người cùng đường thì đừng nên hứa hẹn quá nhiều."

Tiêu Ái Nguyệt cúi đầu cười, "Chị Thăng nói đúng lắm, mấy ngày nay tôi cứ suy tư mãi, chị Thăng đã chỉ cho tôi con đường có tiền đồ xán lạn nhưng tôi lại hữu tâm vô lực nên vẫn quyết định đi theo chị, chị Thăng chỉ chỗ nào, tôi liền đến chỗ đó."

Đông Văn Giang nghiêm túc giơ cổ tay lên nhìn đồng hồ rồi cúi thì thầm bên tai Tiêu Ái Nguyệt, sau đó ngẩng đầu, mặt mũi tràn đầy áy náy, "Thật có lỗi, tôi xin lỗi các vị vì không tiếp tục tiếp đãi được nữa, tôi đi thăm hôn thê của tôi một chút, các vị có gì cần thì cứ trực tiếp tìm phục vụ hoặc Tiêu tiểu thư nhé, thật có lỗi."

Lời này càng khẳng định địa vị của Tiêu Ái Nguyệt ở nhà họ Khang và khiến ánh mắt của Trần Vãn Thăng đối với Đông Văn Giang cũng thay đổi. Tiêu Ái Nguyệt biết nếu mình còn ở lại nhất định sẽ bị Trần Vãn Thăng công kích, cô tự biết công lực của bản thân không thâm hậu bằng Trần Vãn Thăng nên sẽ không chiếm được tiện nghi, "Chị Thăng cứ từ từ nói chuyện, cần gì có thể tìm tôi."

Lời nói đó mập mờ đến cỡ nào chứ? Theo cách nhìn của Trần Vãn Thăng, Tiêu Ái Nguyệt giống như đang bật hack vì không biết Tiêu Ái Nguyệt đã sớm luyện thành thói quen thay đổi các loại tiếng nói và nét mặt khác nhau, cô cùng với Vương Tiểu Dũng - cháu trai của Từ Giang Hoan, kẻ xướng người hoạ quậy tung nửa vòng quan hệ, mưa dầm thấm đất, Tiêu Ái Nguyệt học được rất nhiều từ những chuyện 'ngươi lừa tôi gạt'.

Nét cười xinh đẹp sáng chói của Tiêu Ái Nguyệt bỗng cứng ngắc, lúc này cô mới nghĩ đến việc đi tìm Từ Phóng Tình, cô nhìn về hướng Đỗ Y Sơ nhưng chị ấy không ở đó, chỉ thấy Đỗ Y Sơ đang lấy đồ ngọt cho mẹ mình.

"Tiêu tiểu thư."

Cô tìm thêm vài phút vẫn không thấy Từ Phóng Tình đâu, ngược lại đã thấy được một người khác. Tần Thất Tuyệt đang mặc một bộ lễ phục màu đen lộ vai đứng ở cửa sổ, rèm cửa mở rộng, bên ngoài ngựa xe như nước. Người đứng ở đó không hợp với quang cảnh xung quanh nhưng lại giống như tiên nữ lạc xuống nhân gian. Trên mặt Tiêu Ái Nguyệt có chút nóng, cô sờ sờ lỗ tai đi đến bên cạnh Tần Thất Tuyệt, sau lại khôi phục dáng vẻ ngu đần trước đó, "Tần tiểu thư hôm nay cũng ở đây sao."

"Tới hơi trễ." Tần Thất Tuyệt che miệng cười một tiếng như gặp được người đặc biệt, trong nháy mắt khiến đám người cô vừa lướt ngang qua lộ ra vẻ ảm đạm, "Tiêu tiểu thư là bạn của Khang tiểu thư sao?"

"Tôi..." Tiêu Ái Nguyệt luôn không biết nói dối với người mình thích, huống chi trong mắt của Tần Thất Tuyệt còn lộ ra ánh sáng nhàn nhạt, "Tôi là bạn của Đông tiên sinh."

Thật sự không cần thiết nói quá rõ, Tần Thất Tuyệt cũng không ngốc, cô thâm ý gật đầu nói, "Mùi thơm của hoa nhựa và hoa thật chẳng khác gì mấy nhỉ."

Tiêu Ái Nguyệt giật mình, trong đầu vốn đang rất hỗn độn lại vừa đúng lúc bị Tần Thất Tuyệt làm tỉnh, buồn bã thầm nghĩ, "Nhân sĩ yêu hoa đều nhìn ra được mà."

"Thế giới này có bao nhiêu nhân sĩ yêu hoa?" Lời nói của Tần Thất Tuyệt như lọt vào sương mù, người khác chỉ nghĩ cô đang giả thần giả quỷ nhưng câu nói kia lại rơi sâu vào lòng Tiêu Ái Nguyệt, "Hoa có đẹp hay không, thật hay không, không quan trọng, cách nó đập vào mắt người khác thế nào mới quan trọng."

"Chị là nhân sĩ yêu hoa." Tiêu Ái Nguyệt nhẹ thở ra một hơi, "Tôi rất vui khi chúng ta không phải là kẻ thù."

"Tôi xuất thân nghèo khốn, thuở nhỏ rất yêu hoa, bây giờ có điều kiện nên đã hái không ít hoa dại ở quê mang lên Bắc Kinh và bỏ ra thời gian rất dài mới khiến chúng thích ứng với khí hậu ở Bắc Kinh, nhưng cũng may mọi thứ đều sống sót." Lúc Tần Thất Tuyệt nói chuyện rất thích nhìn thẳng vào mắt đối phương, hành động này rõ ràng khiến người ta cảm thấy không thoải mái, song khi đối mặt với cặp mắt đưa đẩy ẩn tình kia lại không hề cảm thấy bất mãn, ngược lại càng khiến nhịp tim chạy loạn như hươu con, "Nếu Tiêu tiểu thư thích thì rất hoan nghênh cô đến Bắc Kinh, tuy hạt giống hoa không nhiều nhưng kiểu gì cũng sẽ thỏa mãn được thứ cô cần."

Trí thông minh của Tiêu Ái Nguyệt vẫn chưa đuổi kịp tiết tấu của đối phương, sau khi Khang Thụy Lệ quay lại, Tiêu Ái Nguyệt đã không còn hứng diễn kịch nữa, bà ta cũng không tiếp tục gây sự với Tiêu Ái Nguyệt, sắc mặt bà đã khôi phục lại bình thường và hàn huyên với Đông Tĩnh Tĩnh thật lâu.

Từ Phóng Tình không biết ở góc nào xông ra, Khang Thụy Lệ cũng đang ở đây nên cô không nói chuyện mà chỉ đưa mắt nhìn về phía Tiêu Ái Nguyệt, thấy đối phương thè lưỡi nhìn lại làm cô có chút bất đắc dĩ nở nụ cười.

Ánh mắt Từ Phóng Tình lấp lóe, hạ giọng dứt khoát, "Tôi về trước."

Yến hội mới bắt đầu chưa đến một nửa thì nữ chủ nhân cũng đúng lúc đăng tràng. Khang Thụy Lệ đối với Từ Phóng Tình là vừa yêu vừa hận nhưng lại không có cách nào giữ cô lại nên đành phải thu hồi ánh mắt trên người cô, sau đó nhìn về phía Đông Tĩnh Tĩnh, "Chốt lại, sáng mai cùng ăn bữa cơm đi, Sammi đi cùng nhé?"

"Không đi." Từ Phóng Tình thờ ơ với lời mời, "Không có hứng."

Đông Tĩnh Tĩnh là thân nhân duy nhất của Đông Văn Giang nên không có cách nào cự tuyệt, bà cũng hết cách với Từ Phóng Tình, lắc đầu nói với bóng lưng đang dần xa của hai người Tiêu Ái Nguyệt, "Cô ấy bận thì chúng ta đi cùng nhau là được rồi."

Hai người lên xe lúc chưa tới chín giờ, rời khách sạn một hồi lâu, Tiêu Ái Nguyệt mới nghĩ ra thâm ý trong lời nói của Tần Thất Tuyệt, cô cười nói, "Có thâm ý ha, em nói chị ấy yêu hoa, sau đó chị ấy ám chỉ là chị ấy chẳng những yêu hoa mà còn bảo hộ hoa nữa. Tình Tình, em phát hiện Tần Thất Tuyệt này đặc biệt thông minh, chị cảm thấy sao? Em còn có cảm giác chị ấy đang ném cho em một cành ô liu, chẳng lẽ chị ấy không sợ em chính là một con cáo mượn oai hùm, chính là hoa giả sao?"

Biểu hiện của Tiêu Ái Nguyệt trong đêm nay vượt ngoài dự kiến của Từ Phóng Tình. Trong lòng cô có rất nhiều cảm xúc, nghe đối phương nhắc đến Tần Thất Tuyệt, cô lập tức liên tưởng tới một người khác, "Từ Giang Hoan cũng rất thông minh."

Đột nhiên nói đến Từ Giang Hoan, Tiêu Ái Nguyệt thật bất ngờ, "Hai người họ hoàn toàn khác biệt, không thể so sánh."

"Tiêu Ái Nguyệt, em nghĩ tại sao Từ Giang Hoan lại muốn dùng em?" Chấp niệm của Từ Phóng Tình đối với Từ Giang Hoan vẫn luôn tồn tại, cô tự hỏi tự trả lời, "Cô ta rất thông minh, em là người xuất thân từ công ty của Khang Thụy Lệ và đã từng là cấp dưới của Quý Văn Việt, cuối cùng còn có chút quan hệ với Trần Vãn Thăng. Em cho rằng cô ta xử trí theo cảm tính mới dùng em sao? Không phải, cô ta muốn mở rộng thị trường ở Thượng Hải nên không chỉ có mình em là quân cờ, dù bỏ ai cũng không bỏ em. IQ của em không đủ để suy đoán lòng người, cô ta là một đối thủ rất tâm cơ nhưng cô ta đã đánh giá thấp em rồi. Tiêu Ái Nguyệt, đi theo Từ Giang Hoan, em sẽ không lo đến chuyện cơm áo gạo tiền nữa."

Tiêu Ái Nguyệt bị quay tới quay lui càng hồ đồ, "Em không hiểu, Tình Tình, ý chị là sao?"

Đêm nay, Tiêu Ái Nguyệt hoàn toàn bị người ta chú mục, Từ Phóng Tình nhịn không được đã nói cho cô nghe vài chuyện thâm sâu. Nghe Tiêu Ái Nguyệt hỏi như thế, Từ Phóng Tình ý thức được bản thân mình đã đánh giá đối phương quá cao rồi. Cô nhíu chặt lông mày, trong nội tâm không rõ đang ảo não về bản thân hay ảo não Tiêu Ái Nguyệt, "Em đã thấy huấn luyện chó chưa? Ném một miếng thịt đến trước mặt con chó, đừng ném quá nhiều, lúc nàonó cần mới ném thêm một miếng nữa, như vậy mới có thể nuôi dưỡng nó thành thục giữ nhà và kiếm tiền. Tiêu Ái Nguyệt, em chính là con chó đó. Từ Giang Hoan rất thích hợp làm thương nhân, cô ta có thể khiến cho công ty lớn mạnh nhưng không thể chỉ có một mình, cô ta sẽ thu nhận vô số con chó bán mạng cho mình, nếu em nguyện ý thì có thể đi theo cô ta ăn đến chết, cô ta sẽ không bỏ đói em."

Tiêu Ái Nguyệt nghe đến tê cả da đầu, "Nhưng chị phát hiện cô ta là loại người này từ lúc nào? Còn nữa, tại sao đến hôm nay chị mới nói cho em nghe?"

Vì sao đến hôm nay mới nói ra? Từ Phóng Tình nghẹn lời nửa ngày, cô tận lực tìm từ ngữ nào đó không quá khó nghe để hình dung, "Nhớ lời tôi từng nói không? Tiêu Ái Nguyệt, tôi không hy vọng em đại phú đại quý, trước kia tôi luôn cảm thấy em quá yếu thế, đi đâu cũng không thể khiến tôi yên lòng, hôm nay nghĩ lại, có lẽ em cũng không vô dụng như tôi đã nghĩ."

"Ặc!" Tiêu Ái Nguyệt nhắc nhở, "Em vẫn còn sống mà, được không hả?" Người sống cũng không muốn nghe lời này đâu!

Từ Phóng Tình nhíu mày, trong lời nói mang theo ý cười, "Tôi rất vui, có một số việc, tôi vốn nghĩ không nên làm em quá hiểu rõ, hóa ra tôi đã lo lắng quá độ rồi."

Trái tim của Tiêu Ái Nguyệt như muốn nhảy ra ngoài thân thể, thật lâu cũng không thể lắng lại. Cô hy vọng mình có thể tỉnh táo lại, loại vui sướng khi được người yêu công nhận cảm động hơn mọi lời ngon ngọt. Cô nghĩ đến trước kia cô luôn trách cứ Từ Phóng Tình không cho cô cùng nỗ lực, trong hốc mắt bỗng chốc ướt đẫm, "Em muốn đứng ở bên cạnh chị, muốn cùng chị gánh chịu hết thảy mưa gió mai sau. Thầy bói đã nói em có thể sống đến tám mươi tuổi, vậy là còn năm mươi năm nữa, em phải cố gắng tranh thủ trong năm mươi năm này có thể để chị dựa vào dù chỉ là một năm, hai năm."

Dù Tiêu Ái Nguyệt có cố gắng thế nào cũng chỉ là một cô gái nhỏ thích khóc nhè. Từ Phóng Tình vươn tay vuốt ve mái tóc dài mềm mượt của đối phương, "Tôi chưa bao giờ hối hận khi chọn em, dù chỉ một khắc."

Lần đầu tiên... lần đầu tiên nghe được lời nói tràn ngập yêu thương của người yêu. Bàn tay Tiêu Ái Nguyệt đang nắm chặt tay lái đều run lên, từ thành phố H đến Thượng Hải, từ Bắc Kinh đến Thượng Hải, mỗi bước đi đều khắc cốt minh tâm. Từ Phóng Tình sống quá mức thông thấu, tựa như chị ấy đã nói Tiêu Ái Nguyệt không cần đại phú đại quý, chị ấy nhìn ra mục đích thật sự của Từ Giang Hoan nhưng vẫn không nói, không có nguyên nhân gì khác, chị ấy chỉ là không muốn để Tiêu Ái Nguyệt lâm vào tình thế 'khó cả đôi đường'.

Chị ấy đã nói chị ấy không hối hận. Tiêu Ái Nguyệt lại khóc, lý lẽ xưa nay vốn là 'con người sẽ luôn đi lên chỗ cao hơn', nhưng nào có ai giống như Từ Phóng Tình cam nguyện chịu thiệt. Nếu không có Tiêu Ái Nguyệt, chị ấy đã sớm bỏ lại hết thảy cục diện rối rắm mà rời đi rồi. Dù khổ dù mệt cũng không oán giận, dù đau dù tổn thương cũng không buông tay, có vợ như thế thì còn cầu mong gì hơn? Tiêu Ái Nguyệt kéo thắng tay rồi mở dây an toàn, sau đó bổ nhào qua cho người nọ một cái ôm ấm áp, "Tình Tình, cám ơn chị đã yêu em."