Tôi Chờ Em Đến Ba Mươi Tuổi

Chương 180: Tiểu thư



Đông Tĩnh Tĩnh hiển nhiên không có tâm thái tốt như Khang Thụy Lệ, dù sao bà cũng là viện trưởng, là lãnh đạo tối cao của trường học này, nhưng Từ Phóng Tình lại phỉ nhổ bà ngay trước mặt nhiều người như vậy, sắc mặt bà đương nhiên không được đẹp cho lắm, lúng túng cười nói, "Việc tư giữa hai người còn kéo tôi vào sao?"

Khang Thụy Lệ từng kinh qua sóng to gió lớn, dĩ nhiên đã quen với sự ác liệt của Từ Phóng Tình nên cũng chẳng quan tâm đến những chuyện như này, bà tỉnh bơ an ủi Đông Tĩnh Tĩnh như không có việc gì, "Hai đứa nhỏ nhà tôi đều cứng đầu cứng cổ như vậy. Sammi và Jojo không khác nhau là mấy, viện trưởng đừng để trong lòng. Chị và Sammi quen biết lâu như vậy, cũng không phải là ngày đầu, oắt con thì luôn không hiểu chuyện mà."

Đôi ba lời nói đã giải vây cho Từ Phóng Tình, sắc mặt của Đông Tĩnh Tĩnh tốt hơn được đôi chút, bà cũng biết rõ tính cách của Từ Phóng Tình, nụ cười trên mặt tươi đẹp hẳn, bà thân thiết kéo tay của Khang Thụy Lệ, "Biết rồi biết rồi, người một nhà cả mà, không cần phải nói nhiều như vậy, đêm nay tôi làm chủ, cùng đi ăn cơm nhé."

Hai người, kẻ xướng người hoạ làm tiêu tan hiềm khích trước đó, cùng nhau diễn một vở kịch hay cho người ngoài xem. Từ Phóng Tình không có hứng thú hùa theo, cô thu dọn tư liệu trên bàn, sau đó ôm lấy laptop rồi vô cảm đi ra khỏi phòng học, căn bản không hề để mấy người kia vào trong mắt.

Tiêu Ái Nguyệt đã sớm chạy trốn, cô không muốn Từ Phóng Tình biết mình đã trông thấy được cảnh đó, không phải là không quan tâm, vì quá quan tâm mới lựa chọn không đối mặt.

Cô đoán Từ Phóng Tình chắc chắn không lái xe tới nên đã đứng ở cửa gần nhất đợi, qua mười mấy phút mới nhìn thấy bóng người của Từ Phóng Tình xuất hiện. Người phụ nữ này đi tới đâu liền khiến phong cảnh chỗ đó tịnh lệ hănra. Chị ấy đẹp mà không biết mình đẹp, cứ cúi đầu đi, trên người lan tràn khí lạnh mọi nơi, người ở khắp sân trường đều nhìn chị ấy với ánh mắt kinh diễm. Bước chân của Từ Phóng Tình vững vàng, trên tay cầm theo một cái túi đựng lap top màu nâu làm Tiêu Ái Nguyệt rất muốn chạy đến quỳ xuống liếm chân hô to 'nữ vương vạn tuế'.

"Tình Tình." Một chiếc taxi màu vàng đậu trước cổng trường, Từ Phóng Tình vừa mở cửa xe liền nghe giọng nữ quen thuộc sau lưng truyền đến, cô quay người nhìn lại thì thấy Tiêu Ái Nguyệt đang đứng bên cạnh sạp trái cây, trong tay cầm hai trái lựu màu vàng, mặt mũi đần độn phất tay về hướng mình, "Tình Tình, chờ em một chút, em mua ít trái cây đã."

Áp lực và giận dữ trong lòng bỗng nhiên biến mất, Từ Phóng Tình đóng cửa xe rồi nói khẽ với tài xế, "Thật ngại quá, tạm thời không cần nữa."

Tiêu Ái Nguyệt đang lựa trái cây, chờ Từ Phóng Tình tới gần liền lột một miếng quýt nhét vào trong miệng của cô, "Nếm thử xem, trái cây bên đây tương đối tươi ngon, ngày mai chúng ta quay lại mua ướp lạnh về khách sạn ăn."

Quýt rất chua, vẻ cao ngạo lạnh lùng vừa nãy của Từ Phóng Tình đã biến mất, miệng 'suỵt' một tiếng rồi quay mặt qua chỗ khác cố gắng nuốt vào bụng, "Thật là khó ăn."

Tiêu Ái Nguyệt buồn cười nói, "Hóa ra chị sợ chua? Em thấy ăn cũng được mà, đâu có chua lắm." Nói xong rồi nhét hết số quýt còn lại vào trong miệng hệt như con nít. Từ Phóng Tình lạnh lùng nhìn người kia ăn như hổ đói, sau khi ăn xong còn làm bộ chưa thỏa mãn vỗ vỗ vào miệng, nhịn nửa ngày mới lên tiếng, giọng nó cũng thay đổi, "Uầy, cái này chua hơn trái hồi này, a... ông chủ, quýt chua quá, tôi không mua nữa."

Tiêu Ái Nguyệt cảm thấy hàm răng của mình đều ê ẩm, cắn nho cũng không nổi, vẻ mặt cầu xin nói, "Làm sao bây giờ?"

"Đáng đời." Từ Phóng Tình gõ vào đầu đối phương một cái, trên gương mặt đóng băng ẩn hiện ý cười, "Ăn thử như vậy có tốt không? Thiên hạ này không có bữa cơm nào miễn phí, Tiêu Ái Nguyệt, em lại tham món lời nhỏ rồi!"

Thấy người kia bị mình chọc cười, Tiêu Ái Nguyệt dương dương tự đắc, "Người khác muốn ăn cũng không có đâu, em quấy rầy đòi mãi, ông chủ mới tốt bụng cho ăn thử một trái đó. Lúc chị vừa đến, em nói cho chị nếm thử thì cậu ta liền đồng ý, chị nói có tức hay không."

Chủ tiệm là học sinh của trường, nghe Tiêu Ái Nguyệt nói vậy, mặt gã đỏ rần vội vàng cân nho và bưởi cho cô, ngay cả tiền lẻ cũng quên thối, sau đó gã nhanh chóng tìm cô gái khác tới thay ca.

Tiêu Ái Nguyệt cười ha ha, một tay cầm trái cây, một tay kéo cánh tay của Từ Phóng Tình, "Nếu họ chưa thấy dáng vẻ này của chị, nhất định sẽ nghĩ chị là giảng viên giả."

Hai người sóng vai đi lên phía trước, mặc dù trong tay xách không ít đồ nhưng cũng không muốn đón xe. Hai cô rời khỏi cổng trường đi bộ về hướng tây, học sinh ngày càng thưa thớt, Tiêu Ái Nguyệt lén đánh giá chung quanh thêm vài lần, xe cộ dần ít đi, chạng vạng tối cũng không có ai đi ngoài đường nhiều, điều này làm cô lập tức có tâm tư khác.

Trước đó, cô đã từng có ý nghĩ này, hiện tại cũng nhịn không được nữa. Tiêu Ái Nguyệt thăm dò kề đầu vào bên mặt của Từ Phóng Tình, sau đó hung hăng hôn một cái lên bờ môi mỏng, "Em nhớ chị muốn chết, cả đêm không gặp, tâm như bị vứt đi."

Từ Phóng Tình sờ đầu cô như con mèo ở nhà, "Ngoan một chút, về nhà rồi náo."

Hôm nay, Từ Phóng Tình dịu dàng không thể tưởng. Tiêu Ái Nguyệt lập tức yên tĩnh gật đầu như cô vợ nhỏ, "Dạ."

Tình cảm giữa hai người lên men quá nhanh, trong mắt hoàn toàn không quan tâm đến ai, đương nhiên cũng không để ý có một đôi mắt đang dõi theo họ ở cách đó không xa. Vài tiếng kèn dồn dập vang lên sau lưng dọa Tiêu Ái Nguyệt phản xạ có điều kiện quay đầu lại nhìn liền thấy một chiếc BMW theo sau một chiếc Audi, chiếc xe có vẻ mất kiên nhẫn thúc đuổi xe phía trước.

Audi dừng lại bên đường cái, đại khái là bởi vì xe sang trọng nên có không ít xe kiêng dè, đợi mấy giây sau, chiếc BMW cũng chuyển hướng qua một con đường khác. Tiêu Ái Nguyệt cảm thấy kỳ quái, vừa định phỉ nhổ chủ xe không có tâm đức với Từ Phóng Tình thì cửa xe Audi đột nhiên mở ra, một người đàn ông đeo kính râm bước ra từ chỗ ngồi kế bên tài xế rồi đi thẳng về hướng hai cô, mấy bước liền chạy tới trước mặt Từ Phóng Tình.

Tiêu Ái Nguyệt vội kéo Từ Phóng Tình ra sau lưng mình, bất an hỏi, "Ông muốn làm gì?"

Từ Phóng Tình không kịp phản ứng chuyện gì đang xảy ra nên có chút trở tay không kịp, "Sao vậy?"

"Tiểu thư, đổng sự Khang mời cô qua đó." Gã đàn ông mang kính râm không để ý đến Tiêu Ái Nguyệt, đôi mắt cứ nhìn chằm chằm Từ Phóng Tình, "Mời cô lên xe."

Biển số của chiếc Audi là số bản địa, xem ra là xe thuê. Từ Phóng Tình biết Khang Thụy Lệ luôn không để cô chịu khổ, cô không đau không ngứa nói một câu, "Nếu bà không muốn để thanh danh mà bản thân đã vất vả tạo dựng bị bôi xấu thì đừng ra tay trên đường cái."

Gã đeo kính hơi động dung, "Tiểu thư, cô hiểu rõ tính cách của đổng sự Khang mà, cần gì phải tự mình chuốc lấy khổ chứ?"

Từ Phóng Tình kéo tay Tiêu Ái Nguyệt lại, lãnh đạm trả lời, "Chú Cao, tôi đã không còn là tiểu thư gì đó nữa rồi."

Hóa ra hai người họ quen biết nhau, Tiêu Ái Nguyệt đã hiểu, gã đeo kính cũng không có đuổi theo. Lúc hai người trở về khách sạn chưa đến bảy giờ, Từ Phóng Tình mất đi tâm tình ăn cơm, cô mang tâm sự nặng nề vào phòng tắm tắm rửa, trước khi tắm còn đưa số cho Tiêu Ái Nguyệt gọi điện đặt thức ăn ngoài.

Dù sao thì thành phố H cũng là quê hương của Tiêu Ái Nguyệt, thế nào lại không biết chỗ mua đồ ăn. Cô gõ cửa phòng tắm nói, "Tình Tình, em ra ngoài mua đồ ăn, chị tắm xong thì chờ em một chút nha."

Thời gian vẫn còn rất sớm, Tiêu Ái Nguyệt không gấp nên đã cố ý đón xe đến nhà hàng Quảng Đông mà Từ Phóng Tình thích ăn trước kia để mua đồ ăn. Nhà hàng này rất đông khách, phải xếp hàng chờ hơn bốn mươi phút mới đến phiên cô. Lúc cô mua được ba món xào trở về, leo lên taxi mới phát hiện đã chín giờ tối rồi, trong nội tâm có chút lo lắng Từ Phóng Tình sẽ không chịu ăn khuya muộn như vậy.

Đi đường hơn 20 phút, khách sạn cũng không xa lắm. Tiêu Ái Nguyệt lên lầu 7, cô vừa cầm điện thoại vừa đi đến cửa, định gọi Từ Phóng Tình ra mở thì cửa lại tự động mở ra từ bên trong

Hả????

Bốn mắt nhìn nhau. Khang Thụy Lệ không hề bối rối, đồng tử màu đậm dao động vô cùng kỳ quái, giọng nói nhẹ nhàng mang theo trêu chọc, "Muộn như vậy rồi cũng nên ăn bữa khuya nhỉ."

Tại sao bà ta lại ở chỗ này??? Đồ ăn trong tay Tiêu Ái Nguyệt rơi xuống mặt đất, cô đẩy Khang Thụy Lệ ra rồi luống cuống chạy vào trong phòng.

Nhưng Từ Phóng Tình không có ở đó, chăn trên giường có chút lộn xộn, Tiêu Ái Nguyệt vừa buông lỏng lại lập tức căng thẳng nhìn vào cửa phòng tắm đang đóng chặt, nhất định có người ở bên trong! Tiêu Ái Nguyệt đi qua gõ cửa, khí lực càng lúc càng lớn, hơn nửa ngày mới nghe được có người trả lời, "Chờ một chút."

Giọng nói của Từ Phóng Tình hữu khí vô lực, không đúng, Tiêu Ái Nguyệt đợi một hồi rồi vội xoay núm cửa muốn xông vào nhưng còn chưa kịp dùng sức thì cả người bỗng nhiên nằm dài trên đất. Từ Phóng Tình đúng lúc mở cửa, vô cảm cúi đầu nhìn người kia chằm chằm, "Tiêu Ái Nguyệt, em ăn cơm chưa?"

Chị ấy lại làm bộ điềm nhiên như không có việc gì, nhưng gương mặt sưng đỏ kia đã bán đứng chủ nhân của nó. Tiêu Ái Nguyệt bật dậy đưa tay chạm vào khuôn mặt sưng đến dọa người của đối phương, "Tình Tình, chị..."

"A" Từ Phóng Tình bị đau hô lên một tiếng, khuôn mặt xinh đẹp tinh xảo lộ ra vẻ thống khổ, cô cắn chặt cánh môi, tuy sắc mặt trắng bệch nhưng vẫn quật cường, "Đừng hỏi, tôi không sao."

Tiêu Ái Nguyệt thấy người yêu đau đớn cũng không dám tùy tiện hành động, cô khẩn trương kéo đối phương ngồi xuống sofa, cố nén nước mắt không nhìn tới gương mặt cùng canh tay sưng đỏ kia, "Để em đi lấy khăn mặt."

"Đã lau rồi." Từ Phóng Tình quay người dựa đầu lên vai của Tiêu Ái Nguyệt, giống như giao hết bản thân cho cô. 

Tiêu Ái Nguyệt nào dám cử động, khuôn mặt nhỏ nhắn nhăn lại, hai tay nắm chặt thành quyền, "Chúng ta đến bệnh viện kiểm tra được không?" Cô nhìn kỹ xuống chiếc khăn tắm màu trắng kia, đầu gối sưng không thể tưởng, còn nghiêm trọng hơn cả mặt. 

Từ Phóng Tình nhắm mắt lại, biểu lộ vô cùng mỏi mệt, "Tiêu Ái Nguyệt, đừng nhúc nhích, tôi muốn ngủ một lát."

Có một số việc, không phải muốn trốn tránh là có thể, thí dụ như sự dây dưa của Khang Thụy Lệ, thí dụ như vẻ mặt không đành lòng của gã đàn ông đeo kính râm kia, chắc không phải là lần đầu tiên? Tiêu Ái Nguyệt không thể tưởng tượng được Từ Phóng Tình đã theo người phụ nữ kia suốt hai mươi năm và bị bà ta hành hạ cả chục năm, chị ấy làm thế nào có thể vượt qua những năm tháng đó?

Tiêu Ái Nguyệt có thể dễ dãi cho qua mọi thứ nhưng lần này Khang Thụy Lệ phải chết! Bất kể ra sao, đó chính là mục đích duy nhất của cô trong tương lai.

Vẫn phải đến bệnh viện thôi! Sau khi an tĩnh ngồi một lúc, chỗ bị sưng đã bắt đầu bầm tím. Bàn tay cô như bị nhiệt độ trên mặt của Từ Phóng Tình thiêu đốt, cô run rẩy ôm bả vai của người nọ rồi lên tiếng, "Dù thế nào thì chúng ta cũng nên đến bệnh viện xem thử một chút."

"Reng reng reng" Từ Phóng Tình mệt mỏi mở to mắt, còn chưa lên tiếng thì chuông cửa lại vang lên.

Chạng vạng tối, gã đàn ông vẫn mang kính râm đứng ở ngoài cửa, trong tay xách một cái túi màu trắng, trong giọng nói lộ rõ sự lo lắng, "Đổng sự Khang kêu tôi mang đến."