Tôi Chờ Em Đến Ba Mươi Tuổi

Chương 184: Cái gì



Thành phố H có lẽ không phải nơi ở tốt, Từ Phóng Tình bị thương thân, Tiêu Ái Nguyệt bị thương chân, nhưng thay vì nói thành phố này kỳ quái thì đúng hơn chính là Khang Thụy Lệ đã làm sai.

Hôm sau, Khang Thụy Lệ bay về Thượng Hải, bà ta căn bản không hề xem vấn đề của Từ Phóng Tình ra gì. Từ Phóng Tình và luật sư Lâm cũng đã quyết định khởi tố bà ở Mỹ, hai người nói chuyện hết cả đêm, sau khi thương nghị kết thúc thì chỉ chờ đến bước tiếp theo.

Bà ta không được thừa nhận có hai quốc tịch song song cũng không có nghĩa là không thể lấy quyền công dân ở Mỹ để tiến hành duy quyền. Luật sư Lâm nói căn cứ vào chứng cứ trên tay cô, muốn yêu cầu giải trừ quan hệ nuôi dưỡng của hai người Khang Từ rất đơn giản, nhưng Từ Phóng Tình lại yêu cầu đối phương phải chấp hành luật cấm vô điều kiện mãi mãi thì có chút khó khăn. Hiện giờ, chuyện thứ nhất là phải mang chứng cứ đi công chứng, lập án cùng với video và file ghi âm.

Từ Phóng Tình lưu tất cả chứng cứ lại một bản, luật sư Lâm cầm một bản khác đi. Tiêu Ái Nguyệt cũng liên lạc với Đông Văn Giang hỏi Khang Thụy Lệ có về Thượng Hải không. Đông Văn Giang không có ở nhà, xung quanh gã vô cùng ầm ĩ, hình như gã lại tiêu diêu ở chốn thanh sắc. Sau khi gã cúp điện thoại chưa được vài phút liền gửi đáp án cho Tiêu Ái Nguyệt, nói rằng Khang Thụy Lệ đã trở về, bà ta muốn tham gia tiệc sinh nhật mẹ của Trần Vãn Thăng vào nửa tháng sau, mấy ngày nữa có thể sẽ bay về chuẩn bị lễ vật.

Trần Vãn Thăng muốn làm tiệc sinh nhật, vậy mà Tiêu Ái Nguyệt vẫn chưa nhận được thiệp mời. Cô hỏi Từ Phóng Tình, chị ấy ngược lại nói là đã nhận được thiệp. Tiêu Ái Nguyệt gãi đầu, uể oải nói, "Bỏ lỡ một lần cơ hội tốt rồi." Nói xong rồi cười cười, "Nhưng như vậy cũng tốt, họ sẽ không có thời gian quấy rầy chúng ta."

Tiêu Ái Nguyệt nhìn đầu ngón chân tím ngắt của mình, Khang Thụy Lệ quả nhiên đã dùng toàn lực để giẫm khiến cô khập khiễng ở nhà suốt mấy ngày, chờ Từ Phóng Tình làm xong công chuyện, hai người mới trở về Thượng Hải.

Mẹ Tiêu vừa nghe nói các cô trở về liền 'ngựa không dừng vó' hẹn ăn cơm, bà còn dặn dò hai người nhất định phải về ăn cơm tối, không được từ chối.

Vết thương trên người Từ Phóng Tình vẫn chưa ổn định, trên mặt phủ lớp phấn che đi vết thương, không nhìn kỹ sẽ không nhận ra nên cô đã dứt khoát đồng ý. Tiêu Ái Nguyệt thấy người yêu đồng ý, bản thân cũng không nói ra được hai chữ cự tuyệt, dù nói hai mẹ con không thù dai nhưng trong nội tâm cô vẫn cảm thấy không thoải mái, có lẽ phải đợi thêm một thời gian nữa mới bình thường trở lại.

Buổi chiều, Từ Giang Hoan xách một túi hoa quả đến, trên mặt khó nén biểu cảm 'cười trên nỗi đau của người khác'. Cô nhìn chân của Tiêu Ái Nguyệt hồi lâu, thất vọng nói, "Tôi còn tưởng phải bó thạch cao nữa chứ. Bì Lợi nói chân chị bị thương, quà cáp thế này cũng quá nhiều rồi, uổng công tôi xách nặng đến."

Từ Phóng Tình ngồi phơi nắng ở ban công, hiển nhiên không có ý định xã giao. Tiêu Ái Nguyệt rót cho người nọ một chén trà, nghe người kia 'xùy' một tiếng bèn nhẹ giọng hỏi, "Sao thế?"

"Đi nha." Từ Giang Hoan ôm lấy Mặt Trời từ trên đất rồi vỗ vỗ vào cái mông đầy lông, "Mẹ tôi biết chuyện nên đã mắng tôi một trận, cơ mà bà ấy nói cũng không phải là không nói đạo lý, chuyện xảy ra là do chúng ra đã đắc tội với ai đó nhưng chúng ta có thể làm gì? Mẹ tôi nói tạm thời đừng nói cho bà ngoại biết, bà ấy còn nói hợp đồng của chị không ổn, nếu chị muốn tham gia thì phải bỏ vốn đầu tư, chỉ có một con đường đó thôi."

Tiêu Ái Nguyệt nghe xong thì cảm thấy vui vẻ, "Mẹ cô nghĩ thật hay, chúng ta đã ký hợp đồng rồi, giấy trắng mực đen, bây giờ nói không tính là sao?"

"Tôi không phải đang thương lượng với chị đâu nha." Từ Giang Hoan nghe đối phương đổi ý liền liếc mắt nhìn qua rồi chế nhạo, "Chị gấp cái gì? Người bên nhà chị còn chưa lên tiếng mà, chị ta có bản lĩnh lớn như vậy, sao lại ẩn cư ở sau màn? Trên tay chị ta vẫn còn ngân sách của mấy nhà quỹ, sao không lợi dụng tài nguyên đó để nâng đỡ chị lên nhỉ?"

Hóa ra ý không ở trong lời, Tiêu Ái Nguyệt khinh bỉ nói, "Mẹ cô muốn lôi kéo tôi là bởi vì Tình Tình nhà tôi đúng không?"

"Không phải mẹ tôi không tín nhiệm chị đâu." Từ Giang Hoan chậm rãi giải thích, "Chỉ là chị ta có giá trị hơn chị."

Tiêu Ái Nguyệt cười, "Cô còn thật lòng xem tôi là bạn?"

Từ Giang Hoan vừa cười vừa trêu ghẹo, "Tôi cũng chỉ nói cho chị nghe lời này thôi. Chị Tiêu, tôi biết chị muốn dựa lưng vào cây cao bóng cả, hiện giờ tôi chỉ là một cái cây trần trụi, chị lại mượn gió đông đổ sức lực vào giúp, tôi rất cảm kích, nhưng có gió đông tốt như vậy để mượn sao? Trên đời này chẳng có ai vô duyên vô cớ trợ giúp mình, cũng không có ai vô duyên vô cớ yêu thương mình. Trần Vãn Thăng là cây đại thụ lớn nhất bên cạnh chị, tôi rất chướng mắt chị ta nhưng nếu chị ta đã ra tay giúp đỡ thì tôi đương nhiên sẽ không cự tuyệt, nhưng chị không mượn chị ta được, chẳng lẽ chị có thể mượn được Tần Thất Tuyệt? Người Bắc Kinh chúng tôi thường có một câu, triệu vì sao trên đất Tần chỉ có thể nhìn thấy từ xa, chị thật sự có thể làm được sao?"

"Cô đừng kích tôi." Tiêu Ái Nguyệt đờ đẫn nhìn vẻ mặt đắc ý của người kia, "Từ Giang Hoan, chiêu này đối với tôi vô dụng, tóm lại hợp đồng đã đàm phán thành công, cư theo đó mà xử lý, tôi sẽ tìm gió đông cho cô, còn cô cho tôi tiền."

Thấy Tiêu Ái Nguyệt sa vào tiền bạc khiến Từ Giang Hoan rất tiếc hận, "Chị Tiêu vốn xem tiền tài như cặn bã lúc trước của tôi đâu rồi?"

Tiêu Ái Nguyệt ba hoa, "Đã chết vào ba mươi năm trước rồi."

Từ Giang Hoan quệt miệng, cô nhìn chằm chằm bóng lưng của Từ Phóng Tình một chút, "Được, tôi đi đây, nghe Bì Lợi nói chị muốn tìm Mạnh Niệm Sanh? Chỗ bạn bè nên tôi nhắc nhở chị một câu, Mạnh Niệm Sanh là 'người' của Trần Vãn Thăng chứ không phải là thuộc hạ, là 'người' đó, chị hiểu không?."

Nói xong rồi để lại cho Tiêu Ái Nguyệt một ánh mắt mập mờ, sau đó quay người cười híp mắt đi khỏi.

Từ Phóng Tình đang ngồi ở ban công xem thẩm kế học Montgomery, Ngốc Nguyệt rất bám cô, một tấc cũng không rời quấn lấy chân mà ngủ, ngay cả chỗ Tiêu Ái Nguyệt đang đứng cũng bị nó chiếm đoạt, Tiêu Ái Nguyệt chỉ có thể giữ khoảng cách hôn lên mặt người kia. Từ Phóng Tình nâng cây bút chì trong tay lên đâm chuẩn vào mũi của Tiêu Ái Nguyệt, "Tiêu Ái Nguyệt, đừng quấy rầy tôi."

Tiêu Ái Nguyệt buông ly sữa đậu nành trong tay xuống, mặt mũi tràn đầy thành khẩn nói, "Em muốn giải thích với chị về chuyện của Mạnh Niệm Sanh."

Từ Phóng Tình lộ vẻ quái dị rồi ngẩng đầu nhìn người nọ, "Vừa nãy, cô ta đã nói gì?"

"Từ Giang Hoan hả?" Ban công nhỏ chỉ có thể miễn cưỡng đặt một bàn và một ghế, Tiêu Ái Nguyệt ngồi xuống bên người cô, vẻ mặt đau khổ nói, "Cô ta nói Mạnh Niệm Sanh và Trần Vãn Thăng có quan hệ gì đó rất kỳ quái."

Trên mặt Từ Phóng Tình lộ ra cảm xúc khinh thường, cô cười nhạo nói, "Cô ta biết gì chứ? Cả Trung Quốc này có quan hệ với Trần Vãn Thăng rất nhiều, cô ta còn hết lần này tới lần khác thăm dò Mạnh Niệm Sanh là có ý gì? Khó trách hôm nay lại chạy đến đây. Tiêu Ái Nguyệt, có thể sử dụng Mạnh Niệm Sanh được hay không thì phải cần nhìn biểu hiện của cô ta. Chủ nhân của cô ta từ lâu đã không còn là Trần Vãn Thăng, hiện giờ cô ta có giá trị rất lớn, em không nên động vào, cũng không cần phải tiếp xúc."

"Còn luật sư Lâm thì sao?" Tiêu Ái Nguyệt lo âu hỏi, "Chúng ta cần chị ấy giúp một tay không?"

"Không cần." Từ Phóng Tình trả lời rất quả quyết, "Tôi đã thuê chị ta với giá cả cao khó tưởng, không phải là bởi vì tôi khờ mà vì chị ta đáng giá. Tiêu Ái Nguyệt, em cứ làm việc của em đi, không cần lo lắng cho tôi bên này."

"Được rồi." Tiêu Ái Nguyệt gật đầu nói, "Tối mai, đổng sự Tần về Thượng Hải, em sẽ hẹn gặp chị ấy, hay là chị đi cùng với mẹ em đi, em không yên lòng để chị lại một mình, em sẽ liên lạc với Tiểu Trương tìm giúp vệ sĩ, anh ta nói mấy ngày nữa sẽ tới, mấy ngày nay, chị cứ ở chung mẹ, không cho phép không đồng ý."

Từ Phóng Tình hé miệng muốn cự tuyệt trước ánh mắt tràn ngập mong đợi của Tiêu Ái Nguyệt gần trong gang tấc nhưng vô cùng sáng tỏ, Từ Phóng Tình rung động tâm thần, quỷ thần xui khiến nới lỏng miệng nói, "Tối nay rồi bàn tiếp."

Buổi tối, Cam Ninh Ninh cũng ở đây cùng mẹ Tiêu cấp tốc phát triển tình hữu nghị, hai người hỏi đáp thảo luận trong phòng bếp về cách chưng xương sườn phải cho vào bao nhiêu hạt vừng mới phù hợp. Tiêu Ái Nguyệt chẳng hiểu tại sao cô gái mập mạp kia lại xuất hiện ở đây, cô hỏi Tiêu Hiếu Nam, "Sao Tiểu Mập Mạp lại tới đây?". Truyện Đô Thị

Cô đặt nick name cho Cam Ninh Ninh nhưng tinh thần trọng nghĩa của Tiêu Hiếu Nam lại đột nhiên tăng cao, gã bất mãn kháng nghị, "Chị Ninh Ninh có tên có tuổi mà, chị đừng gọi chị ấy là Mập Mạp nữa, chị ấy cũng là phụ nữ, gọi như vậy bất nhã lắm."

Gã vừa dứt lời thì Cam Ninh Ninh gặm nửa quả cà chua đi tới, nhìn thấy Tiêu Ái Nguyệt liền giơ tay nhiệt tình nói, "Mắt Gà Chọi, chị đã đến."

Tiêu Hiếu Nam, "..."

Từ Phóng Tình ngồi bên cạnh Tiêu Ái Nguyệt, Cam Ninh Ninh không thể không nhìn thấy bèn nhảy nhót chạy đến trước mặt của Từ Phóng Tình, "Chị Tình Tình, mấy ngày nay, tôi rất nhớ chị."

Tiêu Ái Nguyệt, "..."

Hai chị em nhà họ Tiêu yên lặng liếc nhau một cái thấu hiểu.

Có Cam Ninh Ninh ở đây nên mọi người ăn uống rất vui vẻ, đã lâu không thấy, Cam Ninh Ninh gầy đi không ít, cô nói mình đã về quê, còn mang không ít đặc sản lên cho mọi người.

Tiêu Hiếu Nam hiếu kì về mối quan hệ giữa cô và Mạnh Niệm Sanh, nhịn hồi lâu mới cẩn trọng mở miệng hỏi, "Chị Ninh Ninh, sao mấy ngày nay không thấy chị Mạnh đâu hết vậy? Còn nữa, sao chị không ở đối diện bọn em nữa vậy?"

"À..." Cam Ninh Ninh chất phác ăn xong bắp ngô mà vẫn chưa thỏa mãn liếm môi một cái, "Cậu ấy bận yêu đương rồi, tôi cũng không biết nữa, Mạnh Niệm Sanh cho tôi thuê chỗ khác nhưng tôi không đi mà tự tìm nhà khác của một cô bé mới quen ở chỗ tập yoga."

Xem ra là có mâu thuẫn! Tiêu Hiếu Nam kiên định ra kết luận, mẹ Tiêu cũng có ý kiến giống gã, hai người kéo Tiêu Ái Nguyệt vào phòng bếp 'hỏi chuyện' lại tình cờ phát hiện vết thương ở chân cô. Mẹ Tiêu bèn xoay người đi hỏi Từ Phóng Tình nhưng đối phương chỉ đưa lưng về phía bà để dạy Cam Ninh Ninh cách chơi số, lúc Cam Ninh Ninh chuẩn bị ăn dưa leo thì mẹ Tiêu tức thì cắt ngang, "Tình Tình, chân của Tiểu Nguyệt bị gì thế?"

Thân thể Từ Phóng Tình chấn động, tay phản xạ có điều kiện cầm trái dưa leo, "Dạ, hả?"

Người sáng suốt vừa nhìn liền biết, thấy trên người của Từ Phóng Tình cũng có vết thương, sắc mặt mẹ Tiêu đột nhiên trắng bệch, bà bất giác liên tưởng tới chân của Tiêu Ái Nguyệt rồi thầm kêu không tốt, không thể để lộ việc hai đứa đánh nhau ra ngoài ánh sáng được!

Từ Phóng Tình chưa kịp giải thích rõ ràng thì Tiêu Ái Nguyệt đã gọi mọi người ăn cơm. Năm người nói dăm ba câu làm bầu không khí trong lúc nhất thời vô cùng náo nhiệt. Cam Ninh Ninh là cao thủ chọc mẹ Tiêu cười đến hằn sâu nếp nhăn nơi khoé mắt. Tiêu Ái Nguyệt thấy ai nấy đều vui vẻ bèn dứt khoát nói ra tin tức Từ Phóng Tình muốn chuyển về nhà.

Nụ cười trên mặt mẹ Tiêu tắt lịm trong nháy mắt, "Sao vậy? Đã xảy ra chuyện gì?"

Tiêu Ái Nguyệt không muốn giải thích quá nhiều, chỉ nói, "Dạo này con rất bận, không có thời gian chăm sóc chị ấy."

Bản thân mẹ Tiêu có ý kiến với câu 'chăm sóc' này, bà lại nhìn Từ Phóng Tình lặng im liền nói, "Trở về cũng được nhưng cho mẹ một lý do, cái gì mà 'không thể chăm sóc'? Nó là người trưởng thành, không thể tự chăm sóc bản thân được sao?"

Tiêu Ái Nguyệt ngây ngẩn cả người, cô liếc thấy Từ Phóng Tình buông đũa xuống, trong nội tâm lập tức khẩn trương, tức giận nói, "Lý do gì? Đây là nhà của chị ấy, chị ấy về ở phải có lý do sao?"

Mẹ Tiêu nghe xong cũng tức giận theo, "Ý con là mẹ ăn vạ không chịu đi đúng không?"

"Mẹ, chị không có ý đó đâu." Tiêu Hiếu Nam bất đắc dĩ nhảy ra hoà giải, "Ăn cơm đi nào, chị Tình Tình muốn về, sao lại không được chứ? Con vất vả lắm mới về ăn cơm được, mọi người đừng cãi nhau nữa. Chị Ninh Ninh còn ở đây, đừng để người ta chê cười."

Cam Ninh Ninh gặm xương sườn xua tay nói, "Mọi người cứ tiếp tục, đừng quan tâm đến tôi."

Thành kiến của Tiêu Ái Nguyệt đối với mẹ càng lúc càng lớn, nghĩ lại thì cảm thấy Từ Phóng Tình ở đây cũng chẳng phải chuyện gì tốt, cô đen mặt lên tiếng, "Được rồi, không ở đây nữa."

Từ Phóng Tình ở bên cạnh kéo góc áo của người kia một cái, "Tiêu Ái Nguyệt, ăn cơm."

Hành động kéo áo này lại khiến mẹ Tiêu cảm thấy mùi vị khác, bà đặt ly lên bàn một cái rồi rống to, "Con cho rằng mẹ muốn ở lại sao? Nếu không phải do em bé đến trễ, nếu mẹ không lo lắng hai đứa chăm sóc em bé không được thì mẹ đã sớm đi rồi."

"Em bé gì?" Vẻ mặt của mọi người mê mang, Tiêu Ái Nguyệt và Tiêu Hiếu Nam nhìn nhau, "Mẹ nói em bé gì?"

"Con gái của thím họ con." Mẹ Tiêu không ngờ bản thân mình sẽ nói ra, trong mắt bà lóe lên sự ảo não, cam chịu nói, "Là con thứ ba nhưng vẫn là nữ nên họ không nuôi và muốn tặng cho người khác, đúng lúc hai đứa có điều kiện có thể nuôi nên mẹ đã nhận, chờ đứa bé kia đầy tháng sẽ đưa đến đây."

"Chuyện lớn như vậy mà mẹ không hề thương lượng gì với tụi con?" Tiêu Ái Nguyệt vỗ bàn đứng lên, "Ai nói muốn nuôi con khi nào? Mẹ, sao mẹ lại càng ngày càng không tôn trọng người khác như vậy?"

"Mẹ cũng không ép hai đứa nuôi." Mẹ Tiêu chột dạ, một mực chắc chắn nói, "Tự mẹ sẽ nuôi, đợi bên chỗ kế hoạch hoá gia đình bồi thường, cộng thêm tiền của mẹ nữa, đợi nó trưởng thành rồi có thể chăm sóc hai đứa khi về già. Mẹ không yêu cầu hai đứa phải mang ơn mẹ, nhưng hai đứa cũng không có quyền ngăn cản mẹ."

Bầu không khí mất tự nhiên hẳn, Cam Ninh Ninh hậu tri hậu giác buông đôi đũa trong tay xuống, không biết là trì độn thật hay là cố ý làm dịu cục diện bế tắc, cô nhìn về phía Từ Phóng Tình, "Chị Tình Tình, tôi ngủ một mình, hay là chị đến nhà tôi ở đi."

"Cám ơn." Khiếp sợ trong lòng bị Cam Ninh Ninh cắt ngang, vẻ kinh ngạc trên mặt Từ Phóng Tình dần dần biến mất và khôi phục lại sự tỉnh táo, con ngươi thâm thúy khóa chặt trên người mẹ Tiêu, ngữ khí kiên định, lần đầu tiên cô không nghe theo bà, "Dì à, chúng con không cần đứa nhỏ này."