Tôi Chờ Em Đến Ba Mươi Tuổi

Chương 197: Thật sự là



Tiêu Ái Nguyệt quả thực bị Quý Văn Việt thức tỉnh, cô lập tức hoảng hốt, cũng không rõ bản thân mình đang cố gắng tranh lấy thứ gì. Quý Văn Việt vốn là tổng giám đốc phòng kinh doanh (tiêu thụ), chị ấy nói không muốn mọi chuyện trở nên phức tạp, có tin được không? Chị ấy không có một chút tâm cơ và toan tính nào mà vẫn có thể đi lên như diều gặp gió, có thể trụ ở vị trí này nhiều năm như vậy sao?

Đáp án rất rõ ràng, Tiêu Ái Nguyệt không tin chỉ dựa vào gia thế hiển hách đã đủ đứng vững trong xã hội tàn khốc này, quan trọng là cô ý thức được Quý Văn Việt không muốn giúp mình.

Đã như vậy thì không cần thiết kiên trì nữa, nghĩ như vậy nên Tiêu Ái Nguyệt quyết định từ bỏ đường dây này, nhưng cô chắc chắn phải có được cổ phần trên tay đối phương.

Hôm sau đến công ty gặp được Bì Lợi, Tiêu Ái Nguyệt nhớ tới lời cảnh cáo của Từ Phóng Tình, ngoài cười nhưng trong không cười gọi Bì Lợi vào văn phòng, sau đó bưng ly cà phê hỏi người kia, "A, Bì tiểu thư của chúng ta hôm nay thật xinh đẹp, chắc quần áo này là của tổng giám đốc Từ tặng đúng không, tôi thật sự không biết thì ra ngoài công việc tài giỏi ra, ngay cả việc tung tin đồn nhảm cô cũng rất giỏi."

Bì Lợi nghe xong lập tức biết người kia đang đề cập chuyện gì, hì hì cười, "Tổng giám đốc Tiêu, tôi không có mật báo, tôi chỉ nói sự thật thôi, tôi cũng không thích phụ nữ, chẳng hiểu tại sao hai người lại kéo tôi vào cuộc, cơ mà mỗi lần chị nhìn thấy đổng sự Tần thì cả hai mắt đều trợn tròn cả lên."

"Nói hươu nói vượn!" Tiêu Ái Nguyệt đỏ mặt quát lớn, "Khó trách Tình Tình nói tôi hái hoa ngắt cỏ, đều là cô hại tôi."

Bì Lợi không vội không chậm bổ thêm một đao, "Tổng giám đốc Từ nói không chỉ riêng đổng sự Tần, còn có tiểu tổng giám đốc Từ nữa. Tiểu Tổng giám đốc Từ lại tuổi trẻ, hoạt bát, đúng không, tổng giám đốc Tiêu."

Tiêu Ái Nguyệt tức giận chỉ tay vào mũi người nọ, "Ra ngoài, ra ngoài, mồm chó nhả không ra ngà voi."

Bì Lợi thấy bản thân đã thành công chọc tức cấp trên nên cười không dừng được, cô che miệng làm son môi dính vào tay, ý thức được son môi bị lem, cô ảo não lau tay rồi xoắn xuýt nói, "Haiz, tôi không thèm nghe chị nói nữa. Tổng giám đốc Tiêu, chị có rảnh thì liên lạc với đổng sự Tần đi, tôi có tìm chị ta mấy lần nhưng chị ta không hề để ý đến tôi."

Lần trước, Tiêu Ái Nguyệt gọi điện thoại, Tần Thất Tuyệt cũng không nhận máy, vừa nghĩ như thế, cô lập tức cảm thấy không thích hợp nhưng vẫn gật đầu, "Tôi sẽ liên lạc sau."

Tần Thất Tuyệt có thể đã xảy ra vấn đề gì đó. Tiêu Ái Nguyệt gọi điện thoại lại, người bắt máy là thư ký Bạch, cô ta giải thích nói em họ của Tần Thất Tuyệt gặp chút chuyện, chị ấy cũng vì chuyện này mà bận đến sứt đầu mẻ trán, không có thời gian quan tâm đến công việc bên Thượng Hải.

Lời này nghe vào tai Tiêu Ái Nguyệt lại biến thành thâm ý khác, cô thầm đoán Tần Thất Tuyệt đã được Jojo giúp đỡ nên muốn vứt bỏ cô. Cô ở Thượng Hải lo lắng bất an mấy ngày, cuối cùng mất kiên nhẫn tự mua vé bay đi Bắc Kinh tìm Tần Thất Tuyệt bàn chuyện làm ăn.

Tần Thất Tuyệt đối nhân xử thế ít khi có lúc không thoả đáng, nghe được tin Tiêu Ái Nguyệt tới Bắc Kinh tìm mình, cô tức thì phái thư ký Bạch đến sân bay đón khách. Thư ký Bạch rất trẻ trung, mặc đồ chức nghiệp đến trước mặt Tiêu Ái Nguyệt rồi thân thiết chào hỏi, "Tổng giám đốc Tiêu, đổng sự Tần của chúng tôi ngày nào cũng ở nhà chăm người bệnh, chị ấy sắp xếp chúng ta trực tiếp đến biệt thự riêng."

Bì Lợi ở bên cạnh nhìn Tiêu Ái Nguyệt, cũng không phản đối. Tiêu Ái Nguyệt gật đầu đi theo thư ký Bạch.

"Trước đó không lâu, công ty của tôi gặp chút việc nên phải nán lại ở nước ngoài vài ngày để xử lý, không ngờ vừa về đến thì em họ tôi lại cáu kỉnh nên không có thời gian tìm cô, thật có lỗi. Tổng giám đốc Tiêu uống trà đi, quản lý Bì cũng uống thêm nhé." Tần Thất Tuyệt vẫn giữ dáng vẻ thanh thuần không dính khói lửa nhân gian, cô ngồi trong hoa viên châm trà cho hai người kia. Phía sau vườn, muôn hoa đua sắc thắm, vào mùa này mà có thể trồng ra nhiều chủng hoa tươi đẹp như thế, quả nhiên là hao tốn rất nhiều tâm huyết. Tiêu Ái Nguyệt nghĩ đến việc người yêu hoa cũng xinh đẹp như hoa, thật là một người phụ nữ luôn làm người ta sinh lòng yêu thương, "Hai người ngồi đây một chút nhé, tôi đã cho người chuẩn bị bữa tối, đêm nay cứ ăn ở chỗ của tôi, đợi lát nữa bạn của tôi cũng đến, mọi người cùng nhau tâm sự."

Tiêu Ái Nguyệt nghĩ nghĩ, cũng không khách khí, "Được thôi, cung kính không bằng tuân mệnh."

Ban đêm mùa đông đến sớm, thời điểm bạn của Tần Thất Tuyệt đến đã năm giờ chiều. Lúc Tiêu Ái Nguyệt đang tham quan phòng sách thì nghe thấy bên ngoài có tiếng cười, cô cùng Bì Lợi nhìn nhau một chút rồi sóng vai đi ra liền trông thấy một người phụ nữ với khuôn mặt trái xoan đang ngồi trên sofa ôm eo Tần Thất Tuyệt nũng nịu, "Chị Thất, lâu lắm rồi chị không tìm em, ngày nào em cũng hẹn gặp chị nhưng chị lúc nào cũng không thèm để ý đến em."

Tiêu Ái Nguyệt cùng Bì Lợi đều có chút xấu hổ, có cảm giác phá vỡ gian tình của người khác. Bì Lợi ở sau lưng đẩy một cái, Tiêu Ái Nguyệt bất đắc dĩ đành phải ho khan một tiếng cắt ngang hai người kia, "Đổng sự Tần, vị này là...?"

Người phụ nữ xa lạ kia nhanh chóng quay đầu, trên mặt nổi lên địch ý kỳ lạ. Tần Thất Tuyệt bình thản giới thiệu, "Em ấy là Tề Tam tiểu thư - Tề Gia Nhạc, đây là bạn của tôi ở Thượng Hải - Tiêu Ái Nguyệt, đây là thuộc hạ của cô ấy - Bì Lợi."

Tề Gia Nhạc hừ lạnh một tiếng như khinh thường làm quen cùng người khác, cô đứng dậy trực tiếp chạy lên lầu, "Em đi lấy rượu."

Tiêu Ái Nguyệt ngượng ngùng thu hồi bàn tay lơ lửng lại, sau đó quay đầu nhìn Bì Lợi, "Tề Tam tiểu thư thật có cá tính."

Tần Thất Tuyệt nở nụ cười, "Em ấy vốn như vậy, là con nhà ba đời làm quan nên có hơi không coi ai ra gì."

Tề Tam tiểu thư cầm chai rượu ở lầu hai lẩm bẩm nói, "Cái gì mà không coi ai ra gì, em luôn đặt chị ở sâu trong lòng đấy."

Bầu không khí lập tức lúng túng. Tần Thất Tuyệt tốc chiến tốc thắng, lúc ăn cơm liền giao một chồng văn kiện cho Tề Gia Nhạc rồi lên tiếng dụ dỗ, "Giúp tôi một chuyện, tôi muốn mạng của người này."

Tiêu Ái Nguyệt đang nhai cơm trong miệng suýt chút cắn nát đầu lưỡi của mình.

Tề Tam tiểu thư mở văn kiện nhìn một hồi rồi quái dị nở nụ cười, "Chị Thất, nếu là người này thì không cần chị tự mình xuất thủ giúp Cung tiểu thư tiên hạ thủ vi cường đâu. Chị cứ đợi đi, không bao lâu nữa, Đổng Bách Hân tuyệt đối sẽ xảy ra chuyện thôi, cơ mà em họ của chị bị cô ta ép sao? Ha ha, chị Thất, người này nổi danh yêu thích S~M đấy."

Tiêu Ái Nguyệt bắt đầu hối hận khi ở lại ăn cơm tối, phải uống hết cả hai chai rượu đỏ nữa. Cô đá chân Bì Lợi ở dưới bàn, Bì Lợi trừng cô một cái rồi lau miệng từ chối cho ý kiến.

Tần Thất Tuyệt không biết tại sao bầu không khí lại đột nhiên yên tĩnh, đến khi cơm nước xong xuôi, Tề Tam tiểu thư đòi ngủ lại, mắt cô mới tối sầm đi, "Lần sau đến Thượng Hải sẽ dẫn em theo rồi ở chung với em mấy ngày."

Tề Tam tiểu thư vui vẻ gật đầu nói, "Vậy em lại tin chị thêm lần nữa, nếu chị lại gạt em thì sau này em sẽ không giúp chị nữa."

Sau khi tiễn Tề Tam tiểu thư đi khỏi, Tiêu Ái Nguyệt cũng muốn đi, Tần Thất Tuyệt nhìn cô một cái rồi lại nhìn Bì Lợi, sau đó chỉ vào phòng sách ở lầu hai, "Chúng ta nói chuyện riêng được không?"

Bì Lợi nhún nhún vai biểu thị bản thân mình không quan tâm.

Tiêu Ái Nguyệt quay đầu nhìn Tần Thất Tuyệt, "Được."

Tần Thất Tuyệt thu hết cử chỉ của hai cô vào trong mắt, lúc vào phòng sách còn để một ly sữa bò ở trước mặt Tiêu Ái Nguyệt, tràn ngập thâm ý nói, "Tổng giám đốc Tiêu làm người quá ôn hòa."

Là bà chủ nhưng thỉnh thoảng vẫn phải nhìn sắc mặt của thuộc hạ, Tần Thất Tuyệt không thể đồng tình về điểm này. Cô cũng không thân thiết gì quá với Tiêu Ái Nguyệt nên chỉ nhắc nhở nhẹ một chút rồi lập tức chuyển chủ đề, "Tổng giám đốc Tiêu, chuyện liên quan tới Khang thị, cô dự định như thế nào?"

Tiêu Ái Nguyệt nghe được câu hỏi, vội vàng khoát tay nói, "Tôi vẫn đang đợi đổng sự Tần lên tiếng."

Tần Thất Tuyệt tùy ý ồ lên một tiếng, hững hờ hỏi, "Tôi trong lúc lơ đãng cũng bị bạn quý chơi một vố, khẩu vị của tôi rất lớn, đáng tiếc không thích ăn cơm thừa rượu cặn. Tổng giám đốc Tiêu, tôi có thể trực tiếp nói thẳng, tôi đang chờ thời cơ để thu mua Khang thị, nhưng trước khi làm điều đó, cô muốn đối phó với Khang Thụy Lệ thế nào?"

Tiêu Ái Nguyệt không ngờ đối phương lại thẳng thắn như thế, nghĩ kỹ lại cảm thấy sở dĩ chị ấy dám nói thẳng như vậy nhất định là vì đã biết rõ hành động bí mật của cô, "Đổng sự Tần có chủ ý gì hay sao?"

"Hai ý." Tần Thất Tuyệt nói thẳng vào yếu điểm, "Thứ nhất, chỗ của tôi vẫn còn một con dấu hợp đồng của Jojo để lại, chúng ta có thể giả tạo chứng cứ tạo thành vụ án lừa gạt góp vốn. Thứ hai, khiến mắt xích tài chính của Từ Giang Hoan đứt gãy, biến vốn hợp pháp thành vốn phi pháp, sau đó đánh đỗ cô ta, đồng thời khiến hai người họ Khang cùng rớt đài, như vậy đều có thể tạo thành án hình sự làm cho hai mẹ con Khang gia không kịp xoay sở, về phần Giang gia thì bất quá chỉ bị tổn thất một cái ấn soái. Tôi đã đắc tội nhiều người, đắc tội thêm nhà họ Giang cũng chẳng nhằm nhò gì."

Cặp mắt thâm sâu khó đoán của Tần Thất Tuyệt khiến Tiêu Ái Nguyệt có chút sợ hãi, cô chưa từng nghĩ đến pháp luật nhưng Tần Thất Tuyệt lại có quyết định này. Con người tâm ngoan thủ lạt (*) ẩn dưới tướng mạo thanh thuần hoàn mỹ đó khiến người ta không hề phòng bị. Tiêu Ái Nguyệt hận Khang Thụy Lệ, ý của Tần Thất Tuyệt có thể giúp cô nhưng vừa nghĩ tới Jojo, cô không nỡ nhẫn tâm, "Có thể đừng kéo Jojo vào được không?"

(*) Tâm ngoan thủ lạt: thủ đoạn ngoan độc

Tần Thất Tuyệt ngơ ngác một lúc, cô yên tĩnh nhìn chằm chằm vào gương mặt của người đối diện, chế giễu nói, "Tôi xưa nay chưa bao giờ thả hổ về rừng. Tổng giám đốc Tiêu, tôi lựa chọn làm bạn với cô cũng không phải là vĩnh viễn, cô phải biết Từ Giang Hoan thông minh hơn cô rất nhiều."

Tiêu Ái Nguyệt chảy mồ hôi lạnh, trong chốc lát cảm thấy bản thân mình chênh lệch với người kia quá nhiều. Cô nhớ mình thật sự không phải là thương nhân tài ba, cũng không độc ác như Tần Thất Tuyệt, "Chị để tôi suy nghĩ một lúc đã."

Tần Thất Tuyệt đánh giá nét mặt của đối phương rồi cười an ủi, "Tề Tam tiểu thư có thể giúp chúng ta rất nhiều trong giới chính trị, nếu đi nước cờ này, cô không cần lo lắng sẽ liên lụy đến bản thân, tôi sẽ không bao giờ khai chiến khi không nắm chắc."

Tiêu Ái Nguyệt thở một hơi, "Đổng sự Tần, tôi bắt đầu cảm thấy may mắn khi chúng ta không phải là kẻ địch."

Tần Thất Tuyệt lộ ra má lúm đồng tiền, "Tôi cũng rất vui vì cô đã ở lại ăn bữa cơm này."

Bì Lợi ở bên ngoài đợi, nhìn thấy Tiêu Ái Nguyệt mang sắc mặt khó coi đi ra cũng không biết đã xảy ra chuyện gì, cô quay đầu nhìn Tần Thất Tuyệt đang nghiêng người đứng ở cửa ra vào, khóe miệng mỉm cười lấy lòng, "Bà chủ của cô là người tốt, phải cố gắng theo cô ấy."

Bì Lợi thấy lãnh đạo của mình khó chịu rất lâu, bèn cắn môi lên tiếng, "Đổng sự Tần, ở thương trường nói chuyện thương trường, vòng tròn lại lớn như vậy, bà chủ của chúng tôi là người thiện tâm, công ty nhà cũng nhỏ nên phải cần có tài nguyên lớn như chị."

Đã hiểu ám hiệu, Tần Thất Tuyệt từ chối cho ý kiến, "Cũng là bởi cô ấy thiện lương nên tôi mới hợp tác, tôi cũng không thích cố sự nông phu và con rắn." (*)

Trên máy bay về Thượng Hải, Tiêu Ái Nguyệt ngủ li bì. Bì Lợi giúp cô đắp tấm chăn nhỏ rồi đau đầu thở dài. Các cô đã đợi ở Bắc Kinh ba ngày, Tần Thất Tuyệt luôn tìm mọi lý do để đưa Tiêu Ái Nguyệt ra ngoài kết bạn, vô duyên vô cớ giúp đỡ Tiêu Ái Nguyệt như thế, nhất định không phải vì cô ấy là người tốt. Nghĩ tới đây, Bì Lợi thật sự muốn tự tử, ai mà chẳng biết Tần Thất Tuyệt là loại người như thế nào vì đã nghe không ít chuyện tình gió trăng của đối phương, cô nhìn chằm chằm gương mặt xinh đẹp của Tiêu Ái Nguyệt, suy tư nửa ngày mới đột nhiên vỗ đùi tỉnh ngộ.

Má ơi, Tần Thất Tuyệt sẽ không coi trọng tổng giám đốc Tiêu yếu đuối của chúng ta đó chứ! Nhưng rất khó lường, nếu bị từ cuối, biết đâu người đó sẽ nuốt sống đối tượng luôn không chừng!

Đến Thượng Hải, Tiêu Ái Nguyệt ngồi trong xe của Từ Giang Hoan ngáp liên tục. Từ Giang Hoan trêu chọc, "Làm sao khổ thế, tối qua đi ăn trộm hả?"

Tiêu Ái Nguyệt trở mình, không thèm để ý.

Từ Giang Hoan nghĩ người kia thẹn thùng bèn nhéo nhéo khuôn mặt của cô, "Chị Tiêu, nói đi, chị và đổng sự Tần đã nói gì thế?"

Nếu cô ta biết Tần Thất Tuyệt muốn lộng chết mình, đoán chừng sẽ không cười được nữa. Tiêu Ái Nguyệt mở to mắt, vô cảm nói, "Chị ấy hỏi cô có thích xe của chị ấy tặng không?"

Từ Giang Hoan khẽ híp một mắt, cổ linh tinh quái nói, "Thích, rất là thích, tôi đã bán cho Vương Tiểu Dũng giá gốc."

Tiêu Ái Nguyệt nghẹn lời, càng không muốn để ý đến cô ta, "Mau cút đi."

Từ Giang Hoan giả bộ nghiêm túc lấy trong túi ra hai cái vòng tay, "Mẹ tôi nói đây là tiền tài bất nghĩa nên phải tán tài đi, lại đây nào, chị cũng có phần đó, cho chị cái vòng này, Bì Lợi cũng có, cầm lấy đi, không cần cám ơn, không cần cám ơn, đã cho tài xế rồi nên lần này không cho nữa, chỉ còn có hai cái, phải giữ lại cho Cam Tiểu Bàn."

Tiêu Ái Nguyệt đang đau đầu muốn chết, ngay cả cơm tối cũng không ăn nổi. Từ Giang Hoan trực tiếp đưa cô về nhà, nhìn từ dưới lên liền thấy ánh đèn ấm áp sáng rực, nhưng làm sao mà ấm nổi khi chỉ có một mình. Tiêu Ái Nguyệt cô đơn đi vào thang máy, ngay cả đứng cũng không vững.

Cô móc chìa khoá mở cửa ra, trong căn phòng tối đen hoàn toàn yên tĩnh, Tiêu Ái Nguyệt vừa đưa tay sờ đến công tắc đèn thì đột nhiên bị một lực lớn kéo đi khiến cô lập tức sa vào một lồng ngực ấm áp, sau đó chỉ nghe được tiếng đóng cửa nhẹ nhàng, cô chưa có cơ hội phản kích thì thân người đã bị ép chặt lên cửa.

Là cướp tiền hay cướp sắc? Giữa lúc suy nghĩ của Tiêu Ái Nguyệt đang hoàn toàn rối loạn thì môi đã bị hai mảng thịt ấm áp mềm mại chặn lại, sau đó có một chiếc lưỡi thơm tho linh hoạt tiến vào trong miệng, hương vị tràn đầy mùi rượu làm say lòng người, cảm giác quen thuộc kích thích toàn bộ giác quan trên thân thể Tiêu Ái Nguyệt, "Tình Tình...." Cô mập mờ khẽ ngâm nhưng không có ai tiếp lời.

Hôn vẫn còn tiếp tục, người kia vừa bá đạo vừa cường thế xốc áo khoác của cô lên, hai tay không quên xoa nắn bộ ngực mềm mại khiến tim của Tiêu Ái Nguyệt như muốn xông ra khỏi lồng ngực, cô thở phì phò ngâm nga rên khe khẽ, "Tình Tình, Tình Tình."

Cảm giác được thân thể cô mềm nhũn, người kia nhẹ nhàng nắm vành tai của cô rồi dùng đầu lưỡi phác họa lại nó, một cái tay khác lúc nặng lúc nhẹ du ngoạn khắp người cô. Người đó dùng kỹ thuật lão luyện trêu chọc xuống phía dưới làm bầu không khí phút chốc tản ra hormone dục vọng.

Ngón tay xoa nhẹ lên ngực sữa của Tiêu Ái Nguyệt rồi lại đi vòng xuống dưới, sau đó tinh tế lưu luyến dừng trên bờ eo mềm mại, mơn trớn bờ mông căng đầy, sau đó dùng lực vỗ mạnh một cái, "Tiêu Ái Nguyệt? Không có tôi ở nhà, em dám về muộn như vậy sao? Trưởng thành còn mập ra như vậy, là muốn bị đánh sao?"

(*) Truyện nông phu và con rắn: vào một buổi sớm mùa đông một Bác nông phu ra đồng. Bác chợt thấy có một con rắn đang nằm dài trên mặt đất, lặng im và cứng đờ vì lạnh. Mặc dù biết rắn là loài nguy hiểm chết người, bác vẫn nhặt nó lên và ôm nó vào ngực bác để sưởi cho nó sống lại. Chẳng mấy chốc con rắn đã cựa quậy được, và khi nó đã tỉnh hẳn, nó liền cắn người đã có lòng tốt cứu lấy sinh mạng của nó. Cú táp hết sức nguy hiểm và Bác nông phu biết rằng mình sẽ chết. Khi bác trút hơi cuối cùng, bác nói với mọi người xung quanh: Hãy lấy cái chết của tôi làm bài học, đừng bao giờ thương hại những kẻ vô ơn