Tôi Chờ Em Đến Ba Mươi Tuổi

Chương 252: (Nt) từ phóng tình



Người phụ nữ kia phải có lá gan to bằng trời mới dám hôn trộm mình! Từ Phóng Tình giận dữ lau sạch vết son ngoài miệng rồi dứt khoát tung đòn sát thủ bắt Tiêu Ái Nguyệt nhất định phải đến gặp mình, nếu không thì tự gánh lấy hậu quả!

Nhưng cô muốn người kia trở lại rồi nói gì? Chính Từ Phóng Tình cũng không rõ, trong lòng như bị sự ngột ngạt đè nén. Tiêu Ái Nguyệt đã hôn cô, chẳng lẽ cô cần cô ta chịu trách nhiệm sao? Nói cách khác, cô ta có năng lực gì có thể chịu trách nhiệm?

Bất quá thì Tiêu Ái Nguyệt chỉ là một loser nhỏ nhoi mà thôi!

Càng nghĩ càng tức, cô tân binh đó ngoại trừ gây rắc rối ra thì cái gì cũng không biết. Từ Phóng Tình bị chọc tức, Tiêu Ái Nguyệt khúm núm đứng trước mặt cô, ngay cả đầu cũng không dám ngẩng cao, đúng là đồ ngốc! Cô ta nghe được một nửa thì gãi đầu, ý thức hoàn toàn rối bời, run rẩy đưa bao tay tình nhân cho Từ Phóng Tình, kết quả lại bị trả về. Hai người đứng đấy mặt đối mặt, Từ Phóng Tình cảm khái 'đúng là không có thuốc nào cứu được!'

Thấy người nào đó bắt đầu gãi ngứa hệt như khỉ đột, Từ Phóng Tình vô cảm lui về sau một bước, cô sợ đối phương sẽ lây bệnh truyền nhiễm kỳ quái nào đó cho mình, nhưng người kia lại không nhìn thấy động tác nhỏ này, chỉ cúi đầu lẩm bẩm, "Quản lý Từ, chị xem này, tôi vừa mới mua cho chị."

Lúc đầu, mọi chuyện vốn gió êm sóng lặng nhưng trước khi đi, cô ta còn dùng cặp bao tay xấu xí kia làm người ta buồn nôn một phen, bản lĩnh cũng thật lớn, không chỉ người đần mà ngay cả phẩm vị cũng kém! Nghĩ đến bản thân bị kiểu người này thích, Từ Phóng Tình đã cảm thấy bất lực, cô ta đến đây đã có chuẩn bị trước? Hành vi hôn trộm hôm nay, cộng thêm đôi bao tay tình nhân đã sớm chuẩn bị kia, rốt cuộc Tiêu Ái Nguyệt là kẻ ngu đần hay đang giả heo ăn thịt hổ?

Nói tóm lại, trước hết phải điều tra xem cô ta có mang bệnh truyền nhiễm đến hay không. Nghĩ đến bộ dáng hèn mọn vò đầu bứt tai của đối phương hôm nay, Từ Phóng Tình lại cảm thấy đau đầu.

Sáng hôm sau, sau khi cô kiểm tra xong bản báo cáo công việc của Tiêu Ái Nguyệt thì Mẫn Nhã Tiệp lại tới. Từ Phóng Tình triệu tập cuộc họp, Tiêu Ái Nguyệt như ngồi trên bàn chông liếc trộm cô, cô cũng chỉ coi như không thấy. Trần Hải trơ trẽn công khai làm phản, Từ Phóng Tình cũng không lấy làm ngạc nhiên, tâm tình cũng chẳng hề bị ảnh hưởng, cơ mà trải qua chuyện Trần Hải phản bội, thời điểm cô nhìn Tiêu Ái Nguyệt lập tức cảm thấy sự trung thành của cô ta đối với mình đáng yêu đến cỡ nào.

Một điểm trung thành, một điểm cần cù, không muốn phát hiện vấn đề là điều rất khó. Từ Phóng Tình gọi điện thoại muốn phái người kia điều tra công ty thu mua phế liệu, nói được nửa câu thì lại hoài nghi kẻ ngu xuẩn đó sẽ không giải quyết được, nghe thấy đối phương định tắt điện thoại, cô lập tức không chút hoang mang nói, "Chờ một chút, cô về công ty đón tôi, tôi đích thân đi."

Tiêu Ái Nguyệt ở đầu bên kia điện thoại không biết cấp trên không tin tưởng mình, còn nói thêm lời thề son sắt, "Quản lý Từ, tôi có thể đi một mình."

Từ Phóng Tình đã rất cho đối phương mặt mũi, không ngờ cô ta lại không thức thời nên cô đành phải trực tiếp nói thẳng, "Tiêu Ái Nguyệt, cô không ứng phó được bọn họ đâu, trở về đón tôi đi."

Cũng không phải là chưa gặp tổng giám đốc của công ty thu mua phế liệu, người đàn ông đó họ Ngũ, là bạn hợp tác làm ăn với cô của Đông Văn Giang. Từ Phóng Tình biết rõ thành phố càng nhỏ càng có nhiều đầu rắn, ông chủ Ngũ là đầu gắn của thành phố H, dĩ nhiên không phải là loại người Tiêu Ái Nguyệt có thể đối phó. Hai người lái xe thẳng về phía trước, thấy sắc trời càng ngày càng tối, Tiêu Ái Nguyệt bắt đầu rút lui, "Trời sắp tối rồi, quản lý Từ, hay là ngày mai chúng ta lại đến nha?"

Từ Phóng Tình không muốn trả lời, trong lòng càng ghét bỏ thêm một chút, cũng chẳng biết cô đã thầm mắng người phụ nữ sợ chết này bao nhiêu lần, chê cô ta đần, chê cô ta nhát gan, chê cô ta không nghe lời, không có tiền đồ.

Cô ta nghĩ mình không biết chỗ ngồi kế bên tài xế đã có người ngồi qua rồi? Từ Phóng Tình biết điều kiện không ai được ngồi trong xe này có chút hà khắc, nhưng cô ta đã đồng ý rồi, có phải hứa rồi lại không muốn thực hiện? Từ Phóng Tình chán ghét cô ta tùy tiện, sắc mặt càng ngày càng khó coi. Cô nhìn thấy ở xa xa phía trước có vài người đứng gác, vừa muốn mở miệng nhắc nhở thì Tiêu Ái Nguyệt đã lập tức thắng gấp, chiếc xe dừng ở trước những gã đàn ông kia.

Cô ta ngừng xe xong rồi còn cẩn thận liếc nhìn Từ Phóng Tình, giống như là sợ sẽ bị trách mình lái xe ẩu. Từ Phóng Tình làm bộ không nhìn thấy động tác nhỏ của đối phương, cô tự mình xuống xe đi đến trước mặt gã trai khôi ngô, còn chưa kịp nói chuyện thì Tiêu Ái Nguyệt cũng nhảy xuống xe chạy đến bên cạnh cô rồi kéo cô ra phía sau hệt như gà mái bảo vệ đàn con, "Các người muốn làm gì? Tôi nói cho các người biết, đừng có làm bậy, chúng tôi sẽ báo cảnh sát."

Con người là động vật rất kỳ quái, dù bình thường có nói trăm ngàn lời cũng không bằng một câu quan tâm trong thời khắc nguy nan. Gã đàn ông nọ lập tức híp mắt nói lời bẩn thỉu khiến Từ Phóng Tình cảm giác như trở về cái ngày trên thuyền vượt biên sang Mỹ. Đêm đó, có một người phụ nữ cũng bảo vệ cô như thế, tuy bà ấy không phải là mẹ ruột của cô nhưng hành động đó lại làm Từ Phóng Tình cả đời khó quên. Gương mặt của bà ấy dần mơ hồ trong hồi ức, cuối cùng biến mất theo tiếng thở dài... từ đó đến giờ đã không còn ai vì cô mà liều mình nữa.

Tiêu Ái Nguyệt không giống người phụ nữ ấy nhưng thật ra lại có chỗ nào đó rất giống nhau, Từ Phóng Tình đột nhiên có chút không khắc chế được cảm xúc bi thương của bản thân.

Lúc trở về, tâm tình của Tiêu Ái Nguyệt buông lỏng hơn nhiều, cả đường líu lo không ngừng kể về chuyện ấu thơ. Từ Phóng Tình nghe xong mới biết được tuổi thơ của cô ta và mình cũng có điểm giống nhau, cô ta mất cha, là con gái lớn phải gánh vác cả gia đình. Tiêu Ái Nguyệt dùng giọng điệu bình tĩnh nhất để miêu tả những gian nan và sự nghèo khó của mình, cô ta không phàn nàn, trong giọng nói chất chứa tình yêu thương.

Nói như vậy thì Tiêu Ái Nguyệt cũng không phải là người kém cỏi, cô ta hiếu thuận, trung thành, trung thực, tính tình lại tốt, nhiều ưu điểm hội tụ như vậy mà cô ta có thể độc thân lâu đến thế, là thật sự ngốc hay do quá lãnh cảm?

Từ Phóng Tình chưa từng tiếp xúc sâu với cộng đồng L, trước kia Khang Thụy Lệ có dẫn cô đến rất nhiều hội sở khác nhau, toàn bộ khách trong đó đều là phụ nữ, khác biệt từ màu da đến tướng mạo, họ quyến rũ nhau, thấy vừa mắt thì lập tức đưa nhau vào phòng để giải quyết, thậm chí dù có bất đồng ngôn ngữ cũng có thể giải quyết ngay tại chỗ. Mỗi khi tình huống này xảy ra, Khang Thụy Lệ sẽ ôm cô vào ngực rồi thì thầm vào tai của cô, "Con nhìn đi Sammi, cách xa họ ra, nếu không thì con sẽ trở nên giống họ."

Năm đó, Từ Phóng Tình chỉ mới mười sáu tuổi, tình cảm của cô đã sớm bị Khang Thụy Lệ tạo thành 'bách độc bất xâm', có thể gặp được Tiêu Ái Nguyệt là một chuyện ngoài ý muốn, nhưng chuyện lần này thật sự đã vượt ra khỏi tầm kiểm soát của cô, cũng khiến cô bắt đầu suy nghĩ cái gì là 'thà thiếu chứ không ẩu'.

Chuyện này làm Từ Phóng Tình cảm thấy mất tự nhiên, lúc trước ở Thượng Hải, cô đã từng được nhiều người theo đuổi, có nhiều nam sĩ không biết quan hệ giữa cô và Khang Thụy Lệ nên đã quang minh chính đại theo đuổi, cũng có vài người phụ nữ thầm mến cô, nhưng họ chỉ làm cô cảm thấy bực bội, song lần này Tiêu Ái Nguyệt lại khiến cô phải thay đổi suy nghĩ, khó có ai được ngưỡng mộ lại sinh lòng chán ghét.

Lúc về đến nhà, rốt cục trời cũng mưa. Mùa mưa ở thành phố H rất dai, không biết Tiêu Ái Nguyệt có dừng lại đợi mưa tạnh không? Mưa lớn như vậy, nếu cô ta cứ tiếp tục lái xe thì quá nguy hiểm. Từ Phóng Tình cầm điện thoại lên, do dự một chút rồi buông lỏng tay, chần chờ hồi lâu, cuối cùng vẫn bấm xuống.

'Tiêu Ái Nguyệt, cô về đến nhà chưa?'

Một tin nhắn ngắn gọn như thế đã là ranh giới lớn nhất của Từ Phóng Tình rồi. Cô rất mâu thuẫn, dù sao thì Tiêu Ái Nguyệt cũng là cấp dưới của cô, nếu cô ta vừa đưa mình về xong lại gặp chuyện ngoài ý muốn thì cô làm sao bàn giao lại với người khác?

Điện thoại nhanh chóng nhận được tin nhắn trả lời của Tiêu Ái Nguyệt, 'Vẫn chưa, bên ngoài mưa rất lớn, tôi đang tránh mưa ở dưới siêu thị Wal-Mart. Quản lý Từ, chị đang quan tâm tôi đó sao O(∩_∩)O'

Sao người này lại ngu xuẩn đến thế? Từ Phóng Tình nhìn dòng tin nhắn rồi cảm thấy có chút bất lực, người ngu đến mức này trên đời thực sự không nhiều lắm, nếu cô cứ nhắn tin như thế, Tiêu Ái Nguyệt có thể xem hiểu sao? Từ Phóng Tình ôm mớ suy nghĩ phức tạp, cuối cùng vẫn quyết định gọi điện thoại.

Một cú điện thoại, một tin nhắn ngắn, sẽ có ý vị như thế nào? Sau khi cô vừa cúp điện thoại thì Khang Thụy Lệ đột nhiên gọi đến, đúng rồi, cô đã quên điện thoại di động của mình đang bị giám sát, chắc hẳn bà ta cũng biết được tin nhắn của Tiêu Ái Nguyệt. Từ Phóng Tình như đang khỏa thân nằm trong bồn tắm, thái độ trả lời của cô rất vừa phải, không qua loa, cũng không gây xung đột, "Cấp dưới của tôi, bà không biết sao? Không biết nên mới điều tra cô ta? Bà trở nên khẩn trương như vậy từ khi nào vậy?"

Giọng nói của Khang Thụy Lệ trong điện thoại mang theo sự uy nghiêm không thể kháng cự, "Ta không quan tâm những kẻ lộn xộn xuất hiện bên cạnh con, tóm lại là tháng sau về Thượng Hải, con chuẩn bị sẵn sàng đi."

Không đợi Từ Phóng Tình trả lời, người kia vẫn kết thúc cuộc trò chuyện. Từ Phóng Tình ném điện thoại đi, cô không khỏi cảm thấy bất an, điện thoại của cô bị người ta khống chế, Weibo cũng vậy. Cô chỉ mới offline có vài ngày, hôm nay vừa đăng status thì lập tức phát hiện Weibo của mình bị báo xác nhận chứng thực. Dù sao cô cũng là giám đốc của công ty mua sắm ở Thượng Hải, người phụ nữ tên Khang Thụy Lệ kia không sợ sẽ bị cổ đông làm phản sao?

Một đêm ngủ không ngon, rạng sáng hôm sau, rối cuộc phó tổng giám đốc Hoàng cũng đã ra tay, gã vì chuyện thay người ở phân xưởng mà kết oán với Từ Phóng Tình. Cô vừa nộp hết chứng cứ cho tổng công ty thì gã đã tức tốc chạy đến diễu võ giương oai, nói này nói kia. Từ Phóng Tình cũng rất tự tin đánh một trận với gã, kết quả là buổi chiều hôm đó, Khang Thụy Lệ đã điều tổng giám đốc Lương ở Thượng Hải đến, nói là phái ông Lương đến giúp Từ Phóng Tình thu dọn mọi thứ.

Đối mặt với cổ đông lớn của công ty, dù Từ Phóng Tình không tình nguyện cũng phải giả vờ vui vẻ đi đón gã. Mấy ngày nay, cô cứ loay hoay với công việc nên không có thời gian quản lý 'tùy tùng nhỏ' của bản thân. Đến giữa trưa, Từ Phóng Tình đang ăn cơm cùng tổng giám đốc Lương ở bên cạnh cửa sổ lầu hai của nhà hàng, tổng giám đốc Lương mắt sắc, vừa liếc xuống đã trông thấy người quen bên dưới, "Đó không phải là người ở phòng của con đó sao?"

Từ Phóng Tình quay đầu nhìn lại liền thấy một cô gái ăn mặc trung tính đang cầm dù che mưa cho Tiêu Ái Nguyệt, thân thể họ cách nhau rất gần. Tổng giám đốc Lương lớn tuổi nên có hơi hoa mắt, "Thì ra là đã có bạn trai rồi, chú còn tưởng cô ấy thật sự có quan hệ với con. Con không biết đâu, mấy ngày nay, chủ tịch Khang luôn hối thúc chú đến đây đón con, chú còn nghe Jojo nói con đã cãi nhau với lão Khang vì một cô nhân viên nhỏ ở đây, ha ha ha, nghi lắm nha."

Những cổ đông lâu năm như ông Lương không biết quan hệ giữa Từ Phóng Tình và Khang Thụy Lệ, cô cũng không cảm thấy có gì phải thẹn thùng. Cô bình thản nhướng mày, trong lòng loáng thoáng bất mãn vì cuộc sống cá nhân của mình bị đào bới, cô hững hờ phỉ nhổ, "Tính tình cô ta như thế, ai mà thèm để ý đến cô ta chứ?"

"Con cũng giống vậy mà." Tổng giám đốc Lương cười ha ha, ý vị sâu xa, "Nhưng đâu phải ai cũng nghĩ như vậy."

Ai là ai, có Tiêu Ái Nguyệt trong đó không? Hay là Khang Thụy Lệ? Từ Phóng Tình không biết, cô hơi nhếch khóe miệng, tự tin lắc đầu nói, "Chú Lương, con trưởng thành rồi."

"Nhưng trong một số thời khắc, trưởng thành cũng không phải chuyện tốt." Tổng giám đốc Lương bình thản nói, lời nói chứa thâm ý, "Dục vọng càng sâu thì tổn thương càng lớn, con vẫn luôn hiểu rõ mà."

Từ Phóng Tình hấp hấp môi, muốn nói lại thôi, cô cười khổ một cái, cách một lớp cửa kính có thể trông thấy Tiêu Ái Nguyệt đang từ biệt cô gái lúc nãy, động tác không hề vội vã nhưng cũng không dừng lại quá lâu. Thời điểm cô ta ở cùng những người khác, Từ Phóng Tình luôn ngoài ý muốn nhìn thấy vẻ tự nhiên và sự hào phóng đầy quyến rũ.

Từ Phóng Tình hồi tưởng lại bộ dáng nhu nhược lúc trước của cô ta khi lần đầu đứng ở trước mặt mình, cô so sánh với nụ cười tươi đẹp trong mưa khi nãy thì thấy chênh lệch quá lớn. Từ Phóng Tình buông ly cà phê xuống, trong nội tâm rõ ràng cảm thấy có chút tức giận.