Tôi Chờ Em Đến Ba Mươi Tuổi

Chương 256: Kế hoạch tốt



Phục vụ nhanh chóng mang thức ăn lên dưới bầu không khí lắng đọng, chủ đề tạm thời kết thúc.

Đồ ăn của Tần Thất Tuyệt vẫn chưa lên, cô cúi đầu cười khẽ, tâm tình có vẻ rất tốt, "Công ty của chúng tôi dự định sẽ hợp tác với tập đoàn Audi Blue với mức đầu tư tám trăm triệu, nay mai sẽ bắt đầu khởi động chương trình Sao Mai, tôi có vài người bạn hỗ trợ, cũng đã lấy được trợ cấp của chính phủ, không biết tổng giám đốc Từ có hứng thú gia nhập không?"

Tiêu Ái Nguyệt đã từng nghe qua 'kế hoạch Sao Mai' nhưng đây là lần đầu tiên cô nghe Tần Thất Tuyệt nói muốn gia nhập. Cô giả bộ như không biết rõ tình hình, hắng giọng một cái, cười ngượng ngùng, "Đổng sự Tần, sao tôi chỉ mới nghe qua kế hoạch này vậy?"

Hôm nay, Tần Thất Tuyệt không hề nhìn đến Tiêu Ái Nguyệt, chị ta vốn không phải là tân binh, thủ đoạn không hề nông cạn, nhưng chị ta lại cố ý không để tâm đến sự tồn tại của cô, điều này không thể nghi ngờ chính là một biểu hiệu hết sức kỳ lạ. Bây giờ, nghe Tiêu Ái Nguyệt chủ động đặt câu hỏi, chị ta mới tùy ý nhìn đến cô một chút, khóe môi cười cười, "Là một hạng mục đầu tư lớn, tám trăm triệu chỉ là số tiền tạm thời thử nghiệm. Nếu tổng giám đốc Tiêu có hứng thú, sau này tôi sẽ giao cho cô một phần bưu kiện giống như trước đó."

Lời nói này hoàn toàn mập mờ, Tiêu Ái Nguyệt nghiêng đầu bưng ly rượu lên, "Cũng có thể."

"Lần này, hy vọng tổng giám đốc Tiêu có thể kịp thời ra quyết định."

Quý Văn Việt bất chợt cảm thấy có một cơn lạnh gió thổi qua, cô nghi ngờ ngẩng đầu nhìn Từ Phóng Tình đang ngồi bên cạnh và bình thản cắt miếng bò bít tết, cô mới đưa dĩa mình mới cắt xong qua, vừa quan tâm lại không mất lễ phép nói, "Tình, em ăn cái này của tôi nhé?"

Hai người đều gọi bò bít tết giống nhau, Quý Văn Việt vừa cắt xong vẫn còn chưa đụng tới. Từ Phóng Tình lười nhấc mí mắt, cô nhanh chóng nhận lấy rồi nhẹ nhàng nói câu cám ơn. Tiêu Ái Nguyệt ở một bên thấy vậy liền khó chịu, thịt dê vẫn chưa bưng lên, trên bàn chỉ có hoa quả, salad cùng đồ ngọt, vị nồng của canh lại quá nặng, Từ Phóng Tình cũng chưa đụng vào món gì. Tuy hai người là bạn, nhưng so với mối quan hệ của 'bạn gái chính quy' thì có phải Quý Văn Việt đã ân cần quá mức rồi không?

Tiêu Ái Nguyệt thật sự không rõ tình cảm của Quý Văn Việt đối với Từ Phóng Tình là loại gì, cô chỉ cảm thấy Quý Văn Việt rất tốt, vô cùng tốt, tốt đến mức không thể bắt bẻ, cơ mà cứ mãi tốt hết lần này tới lần khác sẽ ngẫu nhiên khiến Tiêu Ái Nguyệt có chút phiền lòng, cảm xúc khó chịu luôn ấp ủ trong lòng.

Tần Thất Tuyệt là một người tỉ mỉ, có thể nào không nhìn ra tâm tình chập chờn của Tiêu Ái Nguyệt. Chị ta nhìn thấy hành động quen thuộc của Quý Văn Việt cũng không cảm thấy có vấn đề gì, nhưng đối với Tiêu Ái Nguyệt mà nói thì quả thật có chút bất công. Tuy Tiêu Ái Nguyệt không thể để lộ sự toan tính của bản thân ra ánh sáng, nhưng lúc đối mặt với cảnh này, Tần Thất Tuyệt đúng là rất thích thú muốn xem kịch vui, vả lại bốn người phụ nữ ở đây có tuổi tác cũng không nhỏ, tranh giành tình nhân kiểu này sẽ không xuất hiện trong từ điển sống của Từ Phóng Tình và Quý Văn Việt, ít ra họ sẽ không để lộ ra ngoài.

Cho nên mới nói đây chính là chỗ đáng yêu của Tiêu Ái Nguyệt, khi tức giận chỉ biết ngồi rầu rĩ cúi đầu dùng bữa, cũng không làm được gì khác. Cô vừa vểnh tai nghe lén Từ Phóng Tình và Tần Thất Tuyệt nói chuyện, vừa cúi đầu buồn bực hệt như con vịt, cho đến lúc ký xong hợp đồng cũng không nói thêm câu nào, ngược lại cô thỉnh thoảng rót thêm rượu cho mọi người và thêm chút đường vào sữa đậu nành cho Từ Phóng Tình.

Giống như một con chó ngoan biết khôn vặt và trung thành, chịu khó và thân thiện, tính cách lại ôn hòa, phụ nữ nào cũng thích những đức tính đó, đúng không? Trong đầu Tần Thất Tuyệt lập tức hiện ra một bóng người, bóng người này và khuôn mặt của Tiêu Ái Nguyệt chậm rãi hòa vào nhau, quỷ dị đến khó tiêu tan.

Tần Thất Tuyệt cẩn thận cất hợp đồng bỏ vào túi công văn, sau đó lại dời ánh mắt qua Quý Văn Việt đang mặc âu phục ka ki, chất liệu tơ dệt tinh tế, tỉ mỉ, sơ mi trắng bên trong, dưới chân mang một đôi giày da thấp gót, cả người lộ ra sự gợi cảm, hào phóng, cảm giác vừa sâu sắc vừa ôn nhuận, nho nhã, không từ ngữ nào có thể hình dung được khí chất của Quý Văn Việt, Tần Thất Tuyệt không khỏi có thêm chút tán thưởng.

Quý Văn Việt đang nhỏ giọng nói chuyện với Từ Phóng Tình, cảm thấy có người quan sát bèn nhẹ nhàng quay đầu nhìn người phụ nữ kia, đôi mắt xinh đẹp thoáng nghi ngờ chậm rãi rơi lên mặt Tiêu Ái Nguyệt, sau đó nhanh chóng khôi phục lại sự bình tĩnh. Cô dứt khoát xoay hẳn người lại, mắt nhìn thẳng Tiêu Ái Nguyệt, "Tiểu Tiêu, trễ lắm rồi, cô và Tình cần phải trở về."

Ngữ khí tự nhiên như là gia trưởng của Từ Phóng Tình. Tiêu Ái Nguyệt không muốn bản thân ghen tuông, cô gãi gãi mũi, buồn bã nói, "Đúng rồi, Tình Tình, chúng ta trở về đi."

Từ Phóng Tình nhìn cô một cái, khóe miệng cong lên, "Đi thôi, Tiêu Ái Nguyệt."

Hai người cùng dắt tay đi tới bãi đậu xe, Tiêu Ái Nguyệt đối với cách xử lý của Tần Thất Tuyệt có rất nhiều nghi hoặc, nhưng vừa nghĩ tới Quý Văn Việt thì sự ghen tuông đột nhiên xuất hiện lấp đầy toàn bộ xe.

Ngẫm lại thì Quý Văn Việt là ai? Chị ấy là đại tiểu thư của gia đình tài phiệt nổi danh ở Thượng Hải, có tiền, có nhan sắc, có phẩm vị, tính cách lại tốt, chẳng có chỗ nào đáng chê cả, mà dù có như thế nào cũng phải tôn trọng người ta chứ? Chiêu ra cờ hiệu quan tâm người yêu kia khiến Tiêu Ái Nguyệt càng ngày càng sợ, chưa kể mỗi khi được Từ Phóng Tình gọi thì chị ấy liền lập tức chạy đến, tiền đầu tư hơn cả triệu nói cho liền cho, thử hỏi có cô gái nào đỡ được cách theo đuổi như vậy?

Đừng nói là Từ Phóng Tình, ngay cả chính Tiêu Ái Nguyệt cũng không thể cam đoan có thể chống lại sự dụ hoặc này hay không. Nói Quý Văn Việt chưa hết hy vọng đối với Từ Phóng Tình? Chị ấy thật sự đã cố giấu đi sự chúc phúc đối với hai người Từ - Tiêu vì không muốn thừa nhận sự tuyệt vọng của bản thân, nếu không thì tại sao chị ấy lại độc thân nhiều năm như vậy, còn thể hiện ra tình bạn siêu việt như thế để làm gì? Quý Văn Việt vốn là một người sợ phiền toái, nhưng Từ Phóng Tình chỉ mới nói muốn sinh con thì chị ấy đã ngàn dặm xa xôi xách đồ trẻ con từ nước ngoài về, chỉ dựa vào hai chữ 'tình bạn' thì ai mà tin?

Tiêu Ái Nguyệt lặng lẽ liếc qua Từ Phóng Tình, thầm nghĩ người này cũng quá đáng, vừa lên xe đã nhắm mắt ngủ, không chủ động nói gì an ủi cô. Vừa nghĩ như vậy, Từ Phóng Tình đột nhiên mở mắt, do vội vàng không kịp chuẩn bị, ánh mắt hai người lập tức giao nhau, chị ấy hững hờ mở miệng nói, "Tiêu Ái Nguyệt, nếu bệnh viện bên kia không có kết quả, tôi muốn một mình đến Mỹ thử."

Không ngờ chủ đề lại đi xa đến vậy, Tiêu Ái Nguyệt bỗng dưng biến sắc, "Không phải chị vừa ký hợp đồng sao? Tình Tình, em cảm thấy việc sinh con không thể vội vàng như vậy, chị đợi em xử lý xong hết việc bên này, sau đó em sẽ cùng chị đi ra nước ngoài, di dân luôn cũng được."

Mặt Từ Phóng Tình không đổi sắc, bất động phỉ nhổ, "Anh ngữ của em đã qua cấp tám chưa? Em thi IELTS chưa? Ở trong nước, em có lý lịch tốt không? Tiêu Ái Nguyệt, lúc em học đại học đã đánh nhau với người khác đến mức bị bắt vào cục cảnh sát, em còn nhớ không?"

Tiêu Ái Nguyệt quẫn bách, chuyện xa xưa như vậy rồi, không ngờ Từ Phóng Tình cũng biết. Thời điểm lên đại học cùng với Đổng Tiểu Hạ, cô đã bày hàng bán ở chợ đêm để kiếm tiền, kết quả vì gã bán hoa quả kế bên trêu ghẹo nên gã đã bị Đổng Tiểu Hạ đập bể đầu, sau đó hai người bị bắt vào cục cảnh sát, nói đến đây, Tiêu Ái Nguyệt vừa thẹn vừa xấu hổ, lắp bắp, "Chị... tại sao chị lại điều tra em!"

Từ Phóng Tình liếc mắt, mặt ngoài cười nhưng trong không cười, "Người ưu tú như tôi muốn biết quá khứ của người yêu đã trải qua mấy mối tình, ngồi tù bao nhiêu lần, nuôi mấy con mèo, có lỗi sao? Tiêu Ái Nguyệt, người hoàn mỹ đối với tôi chỉ là một loại biểu tượng, mặc dù em vừa ngốc vừa nát lại vừa trì độn, học hành cũng không có gì nổi bật, nhưng tôi rất chán ghét bản thân làm chuyện vô ích, tôi đã kiên nhẫn điều tra em chứng tỏ tôi đã bỏ ra tâm tư nên những chuyện râu ria khác đó đều là quá khứ."

Đầu Tiêu Ái Nguyệt ông ông, chỉ có một câu 'người hoàn mỹ đối với tôi chỉ là một loại biểu tượng' lọt tai, có thể là Từ Phóng Tình vô tình nói thôi nhưng nó chính là một sự an ủi đối với cô. Tiêu Ái Nguyệt không nghe ra lời châm chọc trong lời của đối phương, hai mắt cô rực sáng, hì hì cười nói, "Đúng vậy, quan tâm hoa nhà hay hoa dại làm gì, tất cả đều là phù vân thôi, chị mới là chuyện đứng đắn nhất của em."

"Chuyện đứng đắn." Đôi mắt thâm thúy của Từ Phóng Tình lộ ra vẻ hài lòng, một lát sau, cô khẽ mở bờ môi mỏng nói, "Tôi quên nói nữa, tuần sau, hai người cùng tôi đi gặp người phụ trách hạng mục đầu tư trước đó, tôi đã đàm phán được giá tốt với anh ta rồi, em mau chóng chuyển cổ phần của Tiêu thị qua cho anh ta đi. Chị Việt đã giúp tôi một việc lớn, trước khi Tần Thất Tuyệt sụp đổ, chúng ta cần làm 've sầu thoát xác', triệt để rời khỏi Tiêu thị và Thượng Hải."

Tiêu Ái Nguyệt lập tức bối rối, cô nghe không hiểu ý tứ trong lời nói, vừa định hỏi tiếp thì Từ Phóng Tình đã khoát tay, yếu ớt lên tiếng, "Tôi ngủ trước một chút, đến nhà gọi tôi dậy."

Thấy thế, Tiêu Ái Nguyệt ngoại trừ đau lòng cũng chẳng có gì khác. Cô quan tâm nâng nhiệt độ trong xe rồi lẩm bẩm phàn nàn, "Sinh con khó quá, chị phải uống thuốc bổ mỗi ngày, ép bản thân mình mệt mỏi như vậy, nếu không phải chị muốn, em cũng không cần con đâu, em đau lòng lắm."

Từ Phóng Tình giật giật mí mắt, hiển nhiên nghe hết nhưng không hề mở mắt.

Kỳ thật Tiêu Ái Nguyệt cũng đã nhìn ra vấn đề của Tần Thất Tuyệt. Từ Phóng Tình và Quý Văn Việt đã thiết kế ra một cái lồng đợi Tần Thất Tuyệt rơi vào bẫy. Tuy cô không biết cụ thể chi tiết là gì, trong một số thời khắc, cô rất muốn cùng Từ Phóng Tình tâm sự nhưng chị ấy lại rất bận, ngày nào cũng uống thuốc bổ rồi chạy đến bệnh viện, chỉ để lại văn bản quy định không cho phép Tiêu Ái Nguyệt tiếp xúc với Tần Thất Tuyệt, nếu có chuyện gì thì phải tìm chị Việt thương lượng.

Mấy ngày trôi qua, Quý Văn Việt cũng bị Tiêu Ái Nguyệt làm cho hồ đồ. Tiêu Ái Nguyệt gọi điện thoại cho Từ Phóng Tình, kết quả không ai nghe máy, cô chợt nhớ chiều nay chị ấy sẽ đến bệnh viện, liền nói, "Hay là chúng ta trực tiếp đến bệnh viện tìm chị ấy đi. Chị Việt đưa tôi một đoạn nhé, mấy ngày nay tôi toàn phải ngồi tàu điện ngầm đi làm."

Xe đã bị Từ Phóng Tình chiếm đoạt, vệ sĩ chỉ ký kết hợp đồng có mấy tháng nhưng bởi vì gió êm sóng lặng nên tạm thời chuyển qua làm tài xế ngắn hạn, thật khiến người ta dở khóc dở cười. Tiêu Ái Nguyệt gọi điện thoại xác nhận Từ Phóng Tình có còn ở bệnh viện với vệ sĩ trước, sau đó mới cùng Quý Văn Việt thong thả bước vào khoa phụ sản. Bên trong có rất nhiều phụ nữ mang thai đến khám cùng chồng, Tiêu Ái Nguyệt trông thấy cảnh này liền cảm thấy khó chịu trong lòng. Cô vừa nghĩ tới mấy tháng nay, Từ Phóng Tình ngày nào cũng đơn thân độc mã đến bệnh viện, có thể tưởng tượng ra được đối phương phải cô đơn và mạnh mẽ biết bao, cho nên không thể không thừa nhận Từ Phóng Tình vô cùng cố chấp và cũng vô cùng đáng yêu.

Muốn tìm Từ Phóng Tình ở đây rất dễ, Tiêu Ái Nguyệt tìm được bác sĩ phụ trách việc mang thai của Từ Phóng Tình, vị bác sĩ kia đã gặp qua Tiêu Ái Nguyệt nên cũng khá quen, gã cười nói, "Tôi hơi bận, bình thường gặp tình huống này là phải ngừng thai nhưng đúng lúc tôi có nghiên cứu qua vấn đề này nên cũng coi như là 'đúng bệnh hốt thuốc', cô ấy vừa mới đi khỏi cách đây vài phút, có lẽ cô ra ngoài ngay sẽ đuổi kịp đó."

Lần đầu tiên Quý Văn Việt đến khoa phụ sản, mắt cô không ngừng dao động trên người của sản phụ, sau khi ra cửa mới thở dài, "Tôi không thể tưởng tượng ra được dáng vẻ mang thai của Tình."

Vừa nhắc tới chuyện này, Tiêu Ái Nguyệt cũng trở nên trầm mặc, kỳ thật sâu trong nội tâm, cô cũng không hy vọng Từ Phóng Tình mang thai, không phải vì lý do nào khác, cô chẳng qua là cảm thấy cơ thể của Từ Phóng Tình sẽ không chịu đựng nổi, nghĩ đến chuyện này thì trong lòng loáng thoáng có dự cảm không tốt, tốc độ xuống lầu ngày càng nhanh. Cô vội vàng ra bãi đậu xe cùng Quý Văn Việt nhưng không thấy bóng dáng của Từ Phóng Tình đâu. Vệ sĩ cũng nói Từ Phóng Tình vẫn chưa xuống lầu, lúc này Tiêu Ái Nguyệt định gọi điện thoại, cô vừa lấy điện thoại ra thì lập tức bị Quý Văn Việt ngăn lại. Cô ngẩng đầu nhìn lại liền trông thấy Từ Phóng Tình xuất hiện ở cửa thang máy và đang chậm rãi đi về phía các cô.

Tứ chi của chị ấy rất tinh tế, chân dài, tay dài, vóc người cao hơn một mét bảy, thể trọng cơ thể chỉ hơn 53 ký, trên mặt chị ấy có đeo một cặp kính mát nên không nhìn thấy rõ biểu cảm, khí chất tràn ngập vẻ thục nữ hết sức quyến rũ. Lúc không nói chuyện, không khí xung quanh chị ấy vừa lạnh lùng lại nghiêm túc, có thể đã trông thấy hai người Tiêu Ái Nguyệt nên chị ấy đã tăng tốc, ưu nhã cất bước.

Tiêu Ái Nguyệt mang tâm lý thấp thỏm đợi đối phương tới gần, cô nuốt nước bọt, còn chưa kịp nói chuyện thì Từ Phóng Tình đã lập tức tháo kính râm, sau đó chậm rãi đi tới trước mặt của các cô, trên cần cổ trắng nõn có đeo một sợi dây chuyền vàng xinh xắn, hai gò má thấp thoáng dưới mái tóc, giọng nói mềm mại, không quá chân thực.

"Tiêu Ái Nguyệt, Chị Việt, tôi sắp làm mẹ."