Tôi Chưa Từng Biết Yêu

Chương 57



Lâm Tây không thể không thừa nhận, cấu tạo cơ thể của nam và nữ bất luận là hình dáng đặc thù gì cũng là hoàn toàn bất đồng
Đối với chuyện giữa nam và nữ, người không có kinh nghiệm thật sự không có quyền lên tiếng
Lúc trước, cô cũng từng muốn yêu đương và phá thân, cảm thấy có một số việc cần phải trải qua thì đời người mới hoàn chỉnh. Nhưng khi đến thời điểm phát sinh, cô mới phát hiện, thì ra có một số việc cứ không phải trải qua là được, mà phải cam tâm tình nguyện diễn ra, mới tính là hoàn chỉnh.
Hai tay cô đang ngăn Giang Tục đều run run, dường như muốn khóc
Giang Tục thấy cô tưởng thật, càng lúc càng sợ, cũng không muốn cô bị ám ảnh tâm lý, không muốn đùa nữa
Chống người lên một chút
“Không đùa cậu nữa.”
“Cái gì?” Hốc mắt Lâm Tây còn chút ướt át: “Cậu đùa tôi? Cậu là người hài hước vậy à?”
Giang Tục hơi nhếch khóe môi, ánh mắt mang theo vài phần khiêu khích: “Không tình nguyện, tôi không ép.”
“Cậu có cần dọa người đến vậy không? Có biết như vậy sẽ hù chết người không?” Lâm Tây đánh một cái lên vai Giang Tục: “Sao cậu cứ luôn quá đáng như vậy? Cậu có phải người không?”
Lâm Tây như pháo nổ liên tục chỉ trích Giang Tục, tay vẫn còn tiếp tục đánh anh. Đối với mấy câu hỏi của Lâm Tây, Giang Tục vẫn không trả lời câu nào, chỉ lẳng lặng chống đỡ, tùy ý cô phát giận. Hồi lâu, anh nhẹ nhàng chỉnh lại tóc mái cho cô, vừa muốn đứng dậy
Lúc này, Lâm Minh Vũ vừa trở về, trên tay vẫn còn cầm cái hộp lớn lúc mới đi.
Anh vào phòng, nhìn thấy cảnh này, không hỏi một tiếng chỉ hét lớn
“Cầm thú! Cậu muốn làm gì?!”
Lâm Minh Vũ tung một đấm, nếu không phải Giang Tục né nhanh, một quyền kia đoán chừng sẽ trực tiếp giáng lên đầu anh rồi
“Cậu - - “ Lâm Minh Vũ chỉ vào Giang Tục: “Đi ra đây!”
“...”
Hai người đứng ngoài ban công phòng khách nói chuyện. Ban công khép kín, Giang Tục thấy hơi ngộp, mở cửa cho thoáng khí.
Giang Tục cúi đầu nhìn thoáng qua hộp PS3 trên tay Lâm Minh Vũ, trong mắt âm thầm mang theo chút cười nhạo
Lâm Minh Vũ nhìn theo ánh mắt Giang Tục, vội giấy PS3 ra sau, chột dạ nhìn sang hướng khác, không còn vẻ hùng hồn lúc ban đầu
“Tôi cảnh cáo cậu, trước khi kết hôn, không được phát sinh loại chuyện này!”
Giang Tục thấy biểu cảm mặt anh như đang bao che cho con, cười nhẹ: “Không phải cậu nói, tốt nghiệp đại học vẫn còn là xử nam, thì không có tôn nghiêm sao?”
“Sao có thể giống nhau được!” Lâm Minh Vũ nổi trận lôi đình: “Hiện tại là cậu muốn làm em gái tôi!”
“À,” Giang Tục nhìn anh một cái, vẻ trầm tư: “Vậy sao.”
“Vậy sao cái rắm!” Lâm Minh Vũ nắm áo Giang Tục: “Cậu phải cam đoan với tôi! Trước khi kết hôn, phải theo khuôn phép cũ!”
Giang Tục nhẹ nhàng hất tay Lâm Minh Vũ như phủi bụi, nhàn nhạt nói: “Tôi cam đoan, tôi sẽ không chủ động.”
“Cậu không chủ động là có ý gì?” Lâm Minh Vũ nghi hoặc: “Cậu muốn chơi đùa sao?”
“Nếu như cô ấy chủ động, tôi từ chối, chẳng phải sẽ làm tổn thương lòng tự trọng của cô ấy sao?” Giang Tục mím môi cười nhẹ: “Tôi không phải người không biết săn sóc.”
“Cậu nghĩ cũng hay thật đấy.”
Không muốn nói nhiều với Lâm Minh Vũ nữa, Giang Tục cuối đầu, liếc nhìn PS3 phía sau Lâm Minh Vũ, nói ẩn ý: “Cậu thấy cô ấy rồi hả?”
Nói đến đây, Lâm Minh Vũ tức giận: “Cậu thật âm hiểm, có phải cậu đã sớm biết chú của Phó Tiểu Phương mở cửa hàng kế bên đúng không? Cũng sớm biết nghỉ đông cô ấy sẽ đến đây phụ trong tiệm?”
“Cũng không sớm lắm, một tuần.”
Lâm Minh Vũ: “... Đến cuối cùng thì cậu có xem ông đây là bạn không?”
Giang Tục cười: “Là bạn, mới tạo cơ hội cho cậu.”
Lâm Minh Vũ: “Cái rắm!”
....
Lâm Minh Vũ một lần bi rắn cắn, mười năm sợ dây thừng, sống chết cũng không tin Giang Tục nữa, nói muốn gắn thêm ổ khóa trên cửa phòng Lâm Tây
Công ty thực tập này là đơn vị hợp tác với trường học, có thể thay thế học phần. Vị trí nằm gần phòng trọ của Giang Tục, ở đây tương đối thuận tiện, hơn nữa Phó Tiểu Phương lại là nhân viên trong cửa hàng gần đó, lấy tính cách của Lâm Minh Vũ, anh chắc chắn sẽ không đi. Chỉ cần ở dưới tầm mắt Giang Tục, anh ta muốn làm gì cũng có thể.
Tuy là Giang Tục trêu chọc Lâm Tây, nhưng Lâm Tây vẫn còn sợ hãi, nhớ mãi không quên diendanlequydon
Lâm Minh Vũ biết điều này, mua thêm ổ khóa, gõ gõ đóng đóng lên cửa phòng
Lâm Tây quấn áo bông quanh người, nhịn không được nói: “Em không thể ở lại đây, Giang Tục ở đây, cậu ta lại... Anh hiểu mà, đây là không được.” Lâm Tây nghĩ nghĩ lại nói: “Anh đưa em về lại nhà đi, em dậy sớm chút bắt chuyến xe đầu tiên đi làm được rồi.”
Lâm Minh Vũ chột dạ xoay đầu liếc nhìn xem xét Lâm Tây, nói nhỏ: “Anh gắn thêm nhiều khóa cho em, lại có anh ở đây giám sát, không có việc gì.”
Lâm Tây cũng có chút buồn bực: “Sao anh lại không cho em về nhà hả?”
Lâm Minh Vũ khụ khụ hai tiếng, nói nhỏ: “Em về, ba mẹ sẽ biết anh không thuê phòng, bọn họ cho anh 4000 tệ, anh lấy mua PS3 rồi...”
“...” Lâm Tây không ngờ Lâm Minh Vũ lại đứng giữa kiếm tiền bỏ túi riêng như vậy. Cô trợn mắt trừng Lâm Minh Vũ: “Cho nên, anh quyết định đưa em gái mình đi bán hả? Anh không sợ em gặp nguy hiểm phải không?”
Lâm Minh Vũ đuối lý, không dám trả lời, cúi đầu gõ mạnh vào cửa vài cái. Ổ khóa đã gắn xong, anh thử khóa một lần, lại kéo kéo cửa, có sợ dây xích trên cửa: “Em xem, như vậy sẽ không sao, không cần phải lo lắng.”
Không đợi Lâm Tây nói gì, anh còn nói: “Hơn nữa, không phải còn có anh sao, cậu ta nếu dám làm gì, anh sẽ đánh gãy chân cậu ta!”
“Không phải vì anh, em mới ở đây sao?” Lâm Tây tức giận nói
“Khụ khụ... Cái này không quan trọng. Tóm lại em cứ yên tâm, anh sẽ bảo vệ em.”
Khi anh nói lời này, cố ý từ khe cửa buộc xích sắt nhìn lướt ra ngoài
Lúc này, Giang Tục đang yên lặng ngồi trên sofa, tầm mắt lơ đãng quét qua bên kia, Lâm Minh Vũ vẫn còn đang thuyết phục
“Đàn ông đều là cầm thú, mặt người dạ thú càng đáng sợ hơn. Sau này ai gõ cửa phòng, em mở ra nhìn, xác định không có vấn đề gì mới được mở khóa an toàn.”
Giang Tục nghe nói như vậy, khinh thường liếc nhìn hai anh em họ Lâm một cái
Với chỉ số thông minh của hai người bọn họ, có cũng như không. Nếu Giang Tục có tâm, Lâm Tây sợ là đã sinh ra cả một đội bóng rồi
Nếu Giang Tục muốn, chỉ cần một chút tiểu xảo còn không thể mở khóa phòng sao? Giang Tục hừ lạnh một tiếng, đứng dậy về phòng...
-----
Dằn co cả một buổi sáng, Lâm Tây rửa mặt, nghĩ không muốn hại Lâm Minh Vũ, dù sao bác trai bác gái đều là nhân vật lợi hại, cuối cùng chỉ có thể chấp nhận, ở chung phòng với hai tên con trai
Lâm Minh Vũ đổi áo khoác da, dáng vẻ khoái chí. Tóc anh đã dài ra không ít, không còn là dánh vẻ trứng mặn lúc trước, nhưng tóc anh cứng, dựng thẳng tắp, độ dài cũng vừa đúng như là trứng mặn có lông. Anh chỉ có thể dừng keo xịt tóc ép chúng xuống. Mùi này, làm Lâm Tây nhịn không được nhíu mày lại
“Anh đây là muốn đi đâu? Ăn mặc đỏm dáng như vậy?”
Lâm Minh Vũ xấu hổ ho hai tiếng: “Anh có chút việc ra ngoài một chút.”
“Con gái?”
“Em đừng quan tâm.” Lâm Minh Vũ chỉnh chỉnh tóc, dặn Lâm Tây: “Tối anh về, sẽ mua cơm cho em, sau khi anh đi, nếu Giang Tục gõ cửa, em không được mở, chiêu trò của cậu ta nhiều, em không phải là đối thủ của cậu ta.”
Lâm Tây gãi gãi cằm, lúng túng gật đầu: “Ừm.”
Lâm Minh Vũ vừa đi, trong phòng bỗng chốc yên tĩnh trở lại
Lâm Tây lấy máy tính ra, chơi trò chơi, chơi xong thì đã hơn sáu giờ
Bụng đã kêu nãy giờ, Lâm Minh Vũ là tên lừa gạt, từ đầu đã không có ý về
Đứng lên khoác thêm áo, đi đi lại lại trong phòng, đang suy nghĩ có nên ra ngoài hay không, cửa phòng đã bị gõ mấy cái
Cốc cốc cốc, âm thanh rất có tiết tấu
Lâm Tây theo lời Lâm Minh Vũ, gắn chốt an toàn xong mới mở cửa
Mở ra một khe nhỏ, liếc mắt nhìn ra ngoài
Giang Tục hơi hơi nghiêng đầu, nhàn nhạt hỏi: “Tôi làm cơm, có ăn không?”
Lâm Tây cũng không tin tưởng Giang Tục: “Lâm Minh vũ nói sẽ mua cơm cho tôi.”
“À.” Giang Tục cũng không kiên nhẫn: “Vậy thôi.”
“Này này đợi chút.” Lâm Tây vội mở khóa an toàn, vội đuổi theo. Rõ ràng là bụng đã đói, ngoài miệng thì còn nói cứng: “Đừng tưởng rằng một bữa cơm thì có thể mua chuộc được tôi.”
.....
Giang Tục chỉ làm mấy món gia đình, sườn xào chua ngọt, trứng chiên cà, cải bó xôi xào và canh rong biển. Lâm Tây nhìn thoáng qua, thập phần ghét bỏ
“Tôi nghĩ cậu là người không gì không làm được, sẽ mở một bữa tiệc mãn hán chứ.”
Giang Tục đưa chén cơm cho cô, lại đưa đôi đũa: “Ăn cơm thì nói ít thôi.”
Lâm Tây động đũa, vừa muốn gắp đồ ăn, đột nhiên động não: “Trong đồ ăn không bỏ thuốc gì chứ?” Lâm Tây càng nghĩ càng sợ: “Xuân dược gì đó, tôi ăn xong sẽ không khống chế được bản thân, sau đó cậu nhân cơ hội này đạt được mục đích?”
Giang Tục gắp một đũa rau chân vịt, tinh tế thưởng thức, mắt nhìn về phía Lâm Tây, hiện lên bốn chữ “Tưởng tượng phong phú”
Thấy Giang Tục ăn qua từng món, Lâm Tây hơi yên tâm, nhưng vẫn còn cảnh giác: “Hẳn loại thuốc này chỉ có tác dụng với nữ, không tác dụng với nam chứ?”
Lần này, rốt cuộc Giang Tục không còn kiên nhẫn, nhíu mày: “Không muốn ăn thì đừng ăn.”
Thấy Giang Tục có ý muốn đuổi người, lần này, Lâm Tây rốt cuộc ngậm miệng, thành thật bắt đầu ăn cơm
Phòng ăn không lớn không nhỏ, phía trên bàn ăn gắn một bóng đèn có ánh sáng dịu, tăng thêm vài phần ấm áp cho bữa ăn
Hai người đều không nói gì, yên lặng ăn cơm. Ăn được một nửa, Giang Tục đột nhiên phá vỡ trầm mặc
“Ngày mai sẽ bắt đầu thực tập, dậy sớm một chút.”
Lúc này cô mới nhớ, nhiệm vụ chủ yếu của kỳ nghỉ đông không về nhà này là đi thực tập lấy học phần. Vội gật đầu đáp ứng: “Tôi có cần mang theo gì không?”
“Mang người theo.”
Lâm Tây: “...”
Lâm Tây ăn vài ngụm cơm, di động Giang Tục vang lên. Anh nhìn thoáng qua, cầm lấy đi đến ban công
Một lát sau, anh quay lại
Cũng không ăn tiếp, chỉ yên lặng đứng cạnh Lâm Tây
Lâm Tây miệng còn nhai cơm, thấy anh như môn thần đứng kế bên, vừa nhai vừa hỏi: “Sao vậy? Không ăn nữa sao?”
Giang Tục chăm chú nhìn vào chén cơm phía trước Lâm Tây, dặn cô: “Ăn nhanh chút, còn một ít thôi.”
Lâm Tây một mặt không hiểu: “Có chuyện gì sao?”
Giang Tục nhìn đồng hồ trên di động, trả lời như không có gi: “Có người sắp đến.”
“Ai?”                _DIENDANLEQUYDON_
“Mẹ tôi.”
“Phụt—“ Lâm Tây phun toàn bộ cơm vào chén
Vốn dĩ Giang Tục nấu các món ăn gia đình khá ngon, Lâm Tây vốn muốn ăn thêm một chén, lúc này đột nhiên anh nói như vậy, cô lập tức khẩn trương, một chén cũng ăn không hết
“Bao lâu nữa mẹ cậu đến? Sao cậu không nói sớm? Tôi đang như này thì làm sao được, mẹ cậu lại nghĩ chúng ta có quan hệ gì? Sống chung ở đây! A a a a, tôi đi trước!” Lâm Tây hoảng loạn đứng dậy, vội vội vàng vàng, xông thẳng ra cửa
Vội tìm giầy, mới mang được một chân, đã nghe Giang Tục nói: “Không cần đi nữa, bà ấy đã lên đến rồi.”
“Cái gì?”
“Ding dong.”
Chuông cửa vang lên
“Chết tiệt- -“ Lâm Tây một chân mang giày, tay cầm chiếc còn lại vội chạy về phòng ngủ chính
Căn phòng này khá lớn, thiết kế lại đơn giản, phong cách cũng tối giản, hoàn toàn không có chỗ trốn. Thời gian khẩn cấp, trong đầu chỉ có suy nghĩ muốn trốn, cuối cùng Lâm Tây “rầm” mở tủ quần áo, quyết đoán chui vào trong
Giang Tục mở cửa, mẹ Giang vội đi vào
Giang Tục mở tủ lấy dép đưa cho bà, vội mang vào, trên mặt mang theo biểu cảm mong chờ
“Ăn cơm chưa?” Mẹ Giang nói: “Mẹ dẫn hai đứa ra ngoài ăn?”
Ngược lại, dáng vẻ Giang Tục thờ ơ, sau khi đưa dép cho bà, đi vào phòng khách
“Mẹ nói con nghỉ phép cũng không trở về nhà.” Bà nhỏ giọng, vẻ mặt vui mừng nói: “Con mẹ đã lớn rồi, cũng sẽ Kim ốc tàng kiều rồi.”
Giang Tục nghe đến đó, nhịn không được nhíu mày, quay đầu nói với mẹ Giang; “Mẹ, xin tự trọng.”
Mẹ Giang ý thức được mình dùng từ hơi quá, vung tay lên: “Ai nha, không phải là vì mẹ vui quá sao?” Bà ngưỡng cổ, nhìn vào trong phòng, nháy mắt hỏi: “Này cô gái nhỏ ấy đâu? Dẫn ra cho mẹ xem nào?”
Bà nhìn quanh phòng đều không thấy ai, nào có cô gái nào, không khỏi có chút thất vọng: “Không có ở đây sao?”
Giang Tục liếc qua phòng ngủ chính, lạnh lùng trả lời: “Ừm.”
“Ở đâu?”
... ....
Lúc này, trong tủ quần áo trong phòng ngủ chính, Lâm Tây cố cuộn người. Loại không gian kín này, quả thực muốn hít thở cũng không thông. Cô động cũng không dám động, sợ phát ra âm thanh gì, làm mẹ Giang phát hiện ra cô
“Ừm.” Lâm Tây nghe âm thanh lạnh nhạt của Giang Tục phát lên. Tim như muốn nhày lên cổ
Giang Tục này, sẽ không bán đứng cô chứ?
Chết tiệt!
Tiếng bước chân người ngày càng gần, Lâm Tây có thể nghe rõ tiếng người trong phòng khách, hướng đến phòng ngủ đi đến
Loại biến cố đột ngột này, làm cô lạnh cả người, trong không gian tối đen chật hẹp, Lâm Tây cũng không dám nhích người, chỉ cảm thấy không khí ngày càng nóng, cô cảm giác lỗ chân lông trên người như khép lại, không hít thở nổi
Vài giây sau, tiếng bước chân làm người ta hoảng sợ rốt cuộc dừng lại. Tiếng quần áo sột soạt vang lên ngoài cửa tủ
Lâm Tây cảm thấy giống như âm thanh khi đang lăng trì
Mẹ Giang tràn đầy nghi hoặc: “Con dẫn mẹ đến đây làm gì?”
Giang Tục hừ lạnh, mang theo chút khinh bỉ: “Mẹ muốn thấy người, thì đứng ở đây.”
Nói xong, “két” một tiếng mở cửa tủ quần áo ra...
Lâm Tây trốn ở trong, mắt vừa mới thích ứng với bóng tối, lúc này ánh sáng thình lình ập đến, cảm thấy hơi chói mắt
Cô dụi dụi mắt, mở ra
Trước mắt là vẻ mặt kinh ngạc của mẹ Giang, và Giang Tục đang chờ xem kịch vui
Mà cô, với một chiếc giày dưới chân, một chiếc khác, trong lúc hoảng loạn, vẫn luôn ôm trong ngực
Cả người cuộn sát trong tủ quần áo, nói không phải biên thái, sợ là cũng không ai tin
Mẹ Giang có chút xấu hổ, nhìn Lâm Tây trước mắt, lại nhìn Giang Tục phía sau: “Đây là?”
Lâm Tây từ trong tủ đi ra, cười ngượng ngùng: “Tada.... người còn sống.”