Tôi Chưa Từng Biết Yêu

Chương 84-2: Ngoại truyện: Lướt qua chuồn chuồn



Giải quán quân của cuộc thi bóng rổ sẽ nhận được tiền thưởng từ trường. Các thành viên đội quyết định lấy tiền thưởng tổ chức liên hoan ăn mừng
Là hậu vệ ghi nhiều điểm nhất, Giang Tục tất nhiên trở thành ‘Công thần’ lớn nhất đội, cơ hồ là mọi người đều mời anh một ly, dù tửu lượng của anh tốt cũng không qua được trận chiến lấy nhiều đánh một này
Ai nói con trai không nhiều chuyện chứ?
Trong lúc nâng ly cạn chén, tán gẫu chuyện về bóng rổ, về cuộc thi và NBA (giải bóng rổ nhà nghề Mỹ), đề tài lập tức chuyển hướng về hương vị con gái
Trong đội có mấy nam sinh có bạn gái, rượu vào lời ra, uống uống rồi bắt đầu nói chuyện không phù hợp với lứa tuổi thiếu nhi, Nói đến mức làm một bầy sói độc thân chưa có bạn gái cảm thấy hâm mộ và ghen ghét
Một nam sinh cao to, nghe rồi lại nghe, đột nhiên bi phẫn giơ ly bia lên: “Tự Tôn của xử nam!”
Cậu ta vừa giơ lên, lập tức chiếm được sự ủng hộ của đồng loại, một nửa người trong buổi tiệc đứng lên
Giang Tục dường như cũng theo bản năng mà giơ lên. Anh vừa dứng lên, lập tức bị người bên cạnh đè vai lại
“Giang Tục, cậu uống nhiều rồi phải không?” Nam sinh đó cười: “Chỗ xử nam bọn tôi uống, cậu cũng muốn vào góp vui hả.”
Nói xong, mọi người cùng nhau phẫn uất: “Thật sự là kẻ ăn không hết người lần chẳng ra, chúng ta tìm bạn gái đến gian nan, Giang Tục chỉ cần vẫy tay, mỗi ngày đều có thể ngủ với một người khác nhau.”
Giang Tục: “…”
Bị bọn họ rót uống nhiều, Giang Tục cảm thấy đầu có chút choáng váng
Thừa dịp bọn họ uống đến hăng say, anh chuồn êm khỏi quán hít thở không khí
Trong bụng đều là thức ăn và bia, hơi có chút không khỏe. Anh sợ mình sẽ nôn nên dựa vào cạnh thùng rác
Gió đêm mát mẻ, anh cảm thấy có hơi chút tỉnh táo hơn, đang nghĩ muốn về nhà, đột nhiên nghe phía sau có giọng nói quen thuộc, dò xét gọi tên anh
“Giang Tục?”
Áo hoodie  trắng, quần bút chì màu đen, cách ăn mặc giống như học sinh, rõ ràng là dáng vẻ thanh thuần, nhưng anh lại nhìn ra vài phần gợi cảm khác lạ, nhất là đôi chân thon dài kia bao bọc dưới lớp quần jean, đường cong vô cùng gợi cảm, thoáng đi về phía anh, làm tầm mắt anh không thể dời đi nơi khác
Nghĩ đến lời của đám nhóc thối trong kia, trong lòng anh có vài phần đồng cảm
Không phải là kẻ ăn không hết người lần chẳng ra sao? Anh cũng chỉ là người lần chẳng ra kia mà thôi
Giang Tục có chút say, trong lúc mê mang, anh thấy cô nhíu mày, vốn chuẩn bị rời đi, hơi suy nghĩ rồi lại quay đầu
Anh dựa vào cạnh thùng rác không nhúc nhích, Lâm Tây bĩu môi, nhìn anh vẻ ghét bỏ, sau đó nói thầm: “Cậu cũng giúp tôi nhiều lần, nhìn dáng vẻ say như chết bên đường này, cũng có chút không đành lòng.”
Cô vừa nhỏ lại gầy, đứng cạnh anh, như cọng giá nho nhỏ. Cô xắn tay áo, lại vén tóc ra sau tai, dáng vẻ như muốn tung ra hết sức
Anh cúi đầu, nhìn mái tóc ngắn ngủn của cô, viền tai trắng nõn, cái cổ nhỏ và cái áo hoodie to rộng phồng lên
Thật sự không nói được điểm mạnh nào của cô, càng không biết đến cùng là có điểm tốt nào, cố tình chính là anh càng tiếp xúc lại càng mê luyến
Không biết có phải là vì tình nhân trong mắt hóa Tây Thi không
Lâm Tây đỡ cánh tay anh, giọng khó có lúc mà nhẹ nhàng: “Cậu có ổn không?”
Anh mượn lực dựa vào cô, nhép nhép môi: “Không ổn.”
“Sao lại uống nhiều vậy hả?” Lâm Tây ngẩng đầu nhìn anh: “Để Tôi đưa cậu về ký túc nha?”
Giang Tục quay đầu nhìn quán ăn, trả lời quyết đoán: “Được.”
Hai người chênh lệch chiều cao, Lâm Tây chỉ có thể cố hết sức khiêng cánh tay anh, cho anh mượn chút lực để bước đi
Cánh tay anh bị cô khiêng trên vai, anh lợi dụng nó để ghì chặt cô về phía mình
Cô bước đi khó khăn, miệng không nhịn được mà châm chọc: “Cậu cao vậy để làm gì?”
Cồn bắt đầu thấm vào máu, đầu anh càng lúc càng mơ hồ, cảm thấy những chuyện trước mắt như một giấc mộng vậy
Ôm lấy cổ cô, giọng bình thản hỏi cô: “Vậy còn cậu? Sao lại thấp vậy?”
“Tôi là nữ, chiều cao vậy là bình thường rồi.”
Giang Tục cười: “Nam và nữ không giống nhau, nam thường cao lớn là vì để bảo vệ nữ.” Anh hơi dừng một chút, lấy giọng điệu thong thả và chọc người nói: “Cậu là nữ, tôi là nam, cho nên, tôi bảo vệ cậu.”
“Ngưng.” Lâm Tây nhìn anh khinh bỉ: “Hiện tại là tôi đang đỡ cậu đó!”
Đột nhiên anh ôm cô vào lòng, mặt cô dính sát vào ngực anh
“Hiện tại thì, tôi vẫn đang bảo vệ cậu đó chứ?”
“…”
Mặt cô căng ra, hung hăng dẫm mạnh lên chân anh, nghiến răng nói: “Họ Giang kia, lợi dụng khi say rượu, cũng là tội chết.”

Sau hôm ấy, Giang Tục bị thành viên trong đội đặt cho biệt danh, gọi là ‘Giang một nửa’, châm chọc anh đang uống được một nửa đã bỏ chạy
Giang Tục cũng không giải thích gì chỉ tiếp nhận trận chế giễu này
Haiz, để giữ tự tôn của xử nam, thì phải trả giá thôi
*******
Thời điểm giữa học kỳ, Lâm Minh Vũ từng vì sinh hoạt phí mà kiệt sức, mang ý xấu mà tổ chức một vụ cá cược
Rõ là cũng không phải chủ nhật, hôm sau còn có tiết sớm, nhưng anh lấy năm mươi tệ, mở một bàn cược trong phòng, muốn cùng mọi người trong phòng đại chiến một đêm
Nhà nghỉ B&B kế bên làng đại học, là nơi hẹn họ trong truyền thuyết của các cặp tình nhân trong ngày chủ nhật
(Nhà nghỉ B&B: B&B là viết tắt của Bed and Breakfast, hiểu nôm na “Giường ngủ và Bữa sáng” là một cơ sở lưu trú nhỏ có giá rẻ, chỉ cung cấp chỗ nghỉ qua đêm và kèm bữa ăn sáng cho khách ở trọ, thường không cung cấp các bữa ăn khác và đa số do các hộ kinh doanh gia đình làm chủ. Thông thường, người ta sẽ sử dụng nhà riêng với quy mô ít hơn 10 phòng ngủ sẵn có để sử dụng cho mục đích kinh doanh dịch vụ lưu trú.)
Ngoài hoàn cảnh, phục vụ, vệ sinh, thì rất phù hợp để nói chuyện yêu đương
Với tính cách trước kia của Giang Tục, sẽ không tùy theo ý tưởng ngớ ngẩn của Lâm Minh Vũ não tàn này, nhưng lần này anh lại hoàn toàn không hờ hửng
Anh lật sách, giống như chỉ thuận miệng hỏi một câu: “Đánh với ai?”
“Vốn muốn tìm mấy đứa sát phòng chúng ta, hôm nay họ không có thời gian, cuối cùng chỉ có thể gọi Lâm Tây.” Lâm Minh Vũ đổi giày xong hỏi anh: “Cậu có đi không? Không đi thì để tôi tìm người khác.”
“Xem như là để luyện tay vậy.”
“Ha Ha.” Vẻ mặt Lâm Minh Vũ tiếc nuối nói: “Lấy vận đỏ đen này của Lâm Tây, thì chính là đưa tiền cho chúng ta rồi. Tôi định đánh nhỏ một chút, góp gió thành bão.”

Một đêm đó, quả thật Lâm Tây muốn ôm hết tiền sinh hoạt phí của Lâm Minh Vũ đến đây khoe khoang
Nhưng rất đáng tiếc, từ nhỏ đến lớn vận đỏ đen của Lâm Tây đều rất tốt, thế nhưng cũng gặp phải khắc tinh
Tỷ như là Giang Tục
Đánh mạt chược cả đêm, Lâm Tây đều thua đỏ mắt
(San: thấy cụm từ đánh mạt chược cả đêm lại nghĩ đến truyện Conan)
Bắt đầu từ ngày hôm sau, cô hoàn toàn phải dựa hết vào Giang Tục
Giang Tục mua điểm tâm, cô lập tức nói cô ở căn tin lấy thêm cái bánh bao, anh mua nước, cô lại nói người bán lấy thêm một chai, tóm lại, cứ như vậy cô bắt đầu một cuộc sống ăn uống đầy đủ
Đối với việc này, ngoài miệng tuy anh nói lời bất mãn, nhưng trong lòng lại như tình trong như đã mặt ngoài còn e
Dùng hết cách cũng không thể tiếp cận cô, cũng không ngờ chó ngáp phải ruồi, để tự cô dính vào anh
Mua sữa, bánh mì kẹp, nhìn cô ăn ngon lành như vậy, Giang Tục hỏi một câu: “Cậu lại tiếp tục ăn vạ nữa hả?”
Lâm Tây nghe anh nói vậy, lập tức lên án: “Vốn tôi muốn thắng tiền sinh hoạt, ai biết nửa đường cậu lại nhảy ra, ăn hết tiền trong túi của tôi.”
“Chơi nhỏ như vậy, tôi mới thắng của cậu có hơn hai trăm.”
Lâm Tây ngại ngùng cắn bánh mì, nhoàm nhoàm nói: “Tháng này tôi chỉ còn hai trăm, nếu không cũng đã không mơ mộng đến tiền sinh hoạt của Lâm Minh Vũ, muốn có thêm tiền tiêu.”
Giang Tục nhíu mày: “Bây giờ mới ngày bảy.”
“Còn không phải do mua nhiều đồ trang điểm sao…” Lâm Tây nói thầm: “Mấy món đồ đó đều rất mắc, tôi còn cách nào đâu…”
“…”
Bữa sáng đã ăn xong, thời gian cơm trưa, Lâm Tây lại xuất hiện đúng giờ
Có vẻ là nghe được từ Lâm Minh Vũ, nghe nói Giang Tục muốn đến trường lấy tiền học bổng, sau giờ học vội chạy đến đây
“Giang đại gia, cậu nhiều tiền vậy rồi, nếu không thì, tiền thắng mạt chược ngày đó, cậu xem như không lấy được không?”
Giang Tục đi đến tòa nhà quyền lực nhất trường, cũng không liếc nhìn Lâm Tây một cái: “Sao tôi phải làm vậy?”
“Dựa vào lòng lương thiện, nhân ái của cậu.”
“…”
Lâm Tây vuốt mông ngựa (nịnh nọt) không được, bắt đầu chơi xấu: “Thời gian lên lớp của cậu và tôi không giống nhau, tôi vì miếng ăn, mỗi ngày đều phải chạy rất xa, vất vả mới no bụng, chạy trở về lại đói lại! Nếu không thì cậu cho tôi mượn tiền trước cũng được, nha!”
Giang Tục cũng không ngốc như vậy, đưa tiền cho cô rồi thì sao cô đến tìm anh được chứ?
“Không được.” Giang đại nhân thiêt diện vô tư
Lâm Tây thấy anh cứng mềm đều không chịu, bĩu mỗi xoay người muốn đi
“Quay lại.” Giang Tục nói
“Làm gì?” Lâm Tây tức giận liếc anh
“Cậu đi đâu?”
“Về phòng.” Lâm Tây bĩu môi: “Không trả lại thì thôi, tôi xin ba mẹ, mỗi ngày đều chạy đến chỗ cậu cũng không được.”
Giang Tục nhìn cô, nghĩ đến gia đình cô, ba mẹ hòa hợp, yêu thương con gái, nếu cô mở miệng, tuy là mắng cô nhưng cũng sẽ cho cô tiền, cuối cùng sợ là cô sẽ trốn khỏi anh mất
Anh trầm tư một lát, nói: “Đi theo tôi.”
“Đi đâu?”
“Lấy tiền học bổng.”
“Woah~” Lâm Tây lập tức quay lại ôm lấy cánh tay anh, vẻ mặt chân chó: “Giang đại thiện nhân, xin cho tiểu nữ tử làm một phần trang sức của người.”
Trên cánh tay có một cô gái dịu dàng ấm áp, thân thể anh nóng lên
“Đừng nháo.” Trong giọng nói mang theo vài phần cưng chiều
********
Nhưng cũng chỉ là học bổng, cũng chỉ có một ngàn tệ
Đương nhiên, với giá cả của năm 2006, số tiền này cũng khá đáng kể
Từ trong phong bì anh rút một tờ 100 tệ đưa cho cô
Lâm Tây thấy chỉ có 100, vội mở to hai mắt: “Tôi thua hơn hai trăm đó…”
Giang Tục như một người cha nghiêm khắc, cau mày nhìn cô: “Chờ cậu xài hết rồi đến tìm tôi.”
“Tại sao?” Lâm Tây bất mãn: “Sao cậu giống như ba mẹ tôi vậy chứ.”
“Tránh cho cậu hoang phí.”
Hai người đi qua hành lang dài, vào thang máy
Thời gian làm việc, nhân viên trong trường đều ở văn phòng, trong thang máy cũng chỉ có anh và cô
Hai người đứng trong góc thang máy, cô cầm lấy tờ 100, miệng còn lải nhải
“Bủn xỉn! Giàu còn keo kiệt!”
Giang Tục không nói gì, dựa vào vách thang, nghe cô lẩm bầm. Cô đang oán giận, đột nhiên thang máy ‘Rầm rầm’ một tiếng, rồi đứng yên
Bảng điện tử đứng yên ở số 8
Đèn thang máy nhấp nháy hai lần, lập tứ ‘Phụt’ một tiếng, tắt điện
“Éc…” Lâm Tây kinh ngạc
Không gian tối đen, Giang Tục cảm nhận được thanh âm hít thở của cả hai
Giang Tục bước lên, muốn đến ấn nút trên bảng điện tử, cảm giác được bên người dính vào một cây giá
Lâm Tây nuốt nước bọt, run rẩy hỏi anh: “Sao lại thế? Thang máy bị hư rồi hả?”
Trong thang máy có điện thoại khẩn cấp, Giang Tục mô tả tình hình trong này với nhân viên kỹ thuật, bọn họ nói mười lăm phút nữa sẽ đến
Mười lăm phút, ở cùng nhau trong một không gian tối đen thế này, anh cảm thấy trải nghiệm này rất kỳ diệu
Sau khi nghe nhân viên kỹ thuật nói, Lâm Tây không còn khẩn trương nữa
Anh vốn cho là cô sẽ hét toáng lên rồi nhào vào lòng anh, không ngờ não của cô không giống với những người khác
“Đói bụng không?” Anh hỏi cô
“Không sao, buổi sáng ăn cũng nhiều.” Cô nói xong câu đó, đột nhiên thong thả đi lại hai bước: “Giang Tục, tôi kể chuyện xưa cho cậu nhé?”
“Ở quê tôi có một truyền thuyết, trước kia có một người đàn ông, đi đòi nợ thất bại, sau đó anh ta vào thang máy, không ngờ thang máy bị trục trặc.” Cô hơi dừng rồi nói tiếp: “Giống như chúng ta bây giờ vậy, lơ lửng giữa không trung.”
“Đợi thật lâu cũng không có người đến cứu, anh ta đợi không được nữa, cố sức kéo cửa thang máy ra, sau đó mới phát hiện bản thân đang ở giữa hai tầng. Anh ta nghĩ muốn nhảy xuống tầng dưới, thì có thể được cứu. Anh ta ước chừng khoảng cách, nghĩ hẳn là không có vấn đề gì.”
Cô vừa kể, vừa lại gần Giang Tục, cố ý dùng giọng thong thả nói: “Kết quả, anh ta nhảy một cái…”
“Rầm- -” Đột nhiên Giang Tục quay đầu, la lớn một tiếng về phía cô: “Đột nhiên thang máy rơi xuống.”
“Má ơi- -” Lâm Tây sợ đến mức ngã dập mông xuống đất
“Cậu có bệnh hả! Làm tôi sợ muốn chết!”
Anh nhún vai: “Chuyện này, vừa hay tôi cũng đã nghe qua, kế tiếp là như vậy đúng không.”
Vốn cô muốn dọa anh, kết quả là bị dọa ngược, tức giận: “Hy vọng người đàn ông trong chuyện hiện về tìm cậu, xem cậu làm thế nào.”
Giang Tục dần thích ứng với bóng tối, thấy rõ chỗ của cô, cố ý giơ tay chỉ sau lưng cô: “Xin chào.”
Lâm Tây rụt cổ: “Cậu chào ai vậy?”
“Anh ta đến rồi.”
“A - -”
Cô hét chói tai trốn vào lòng anh
“Lừa cậu thôi.” Anh nói
Cô đánh anh một cái, tránh khỏi người anh, anh lại nói một câu: “Không phải sau lưng cậu, mà ở bên cạnh.”
“A- -” Lại một tiếng hét chói tai
Trong bóng tối, cô kéo áo khoác của anh, không chút ngại ngùng nép vào, run rẩy quấn lên người mình
Bởi vì sợ hãi, cô bám chặt lấy cánh tay anh không dám động, giọng run rẩy, nói lời hung hăng: “Giang Tục, tôi nói cậu biết, tôi không sợ ma, cậu dọa tôi cũng không có tác dụng đâu.”
Anh cười: “Vậy cậu đi ra chào hỏi thử xem.”
Lâm Tây không dám nói lời nào, chỉ là càng ôm chặt lấy tay anh hơn
Giang Tục thỏa mãn, đưa tay ôm chặt cô
Cô khom người núp trong áo khoác anh, miệng còn lảm nhảm: “Các vị anh em, tôi vô ý đụng chạm, chỉ là bịa chuyện để dọa người, lỡ đắc tội xin mọi người thông cảm. Muốn tìm thì hãy tìm tên họ Giang này, không phải cậu ta tôi cũng sẽ không đến đây đâu.”
Giang Tục vuốt ve sau lưng cô, trong lòng thầm nghĩ:
Các vị anh em, nếu các người thật sự tồn tại, thì hiện ra nhiều hơn, vô cùng cảm kích