Tôi Có Hệ Thống Bói Toán

Chương 42: Cứu con tin



Sau khi thương lượng giá cả, không, phải là sau khi quyết định giúp đỡ, Lâm Xuân đã được mời ra ngoài phòng thẩm vấn. Tương Duệ dẫn cô đến văn phòng của mình, rót cho cô một ly nước.

“Cô định xem bói kiểu gì?” Nói thật, đến mức này rồi nhưng anh vẫn không tin cô biết xem bói thật.

“Corey bị bắt cóc bao lâu rồi?” Lâm Xuân hỏi.

“Gần hai tiếng đồng hồ.” Tương Duệ nhìn cô đầy cảnh giác, trả lời lập lờ.

“Kẻ bắt cóc có yêu cầu gì không? Ví dụ như đòi tiền chuộc?” Cô hỏi tiếp.

Anh gật đầu với vẻ vô cảm: “Có, mười mấy phút trước đã gọi cho bố của Corey, đòi 10 triệu tệ.”

“Phụt!” Lâm Xuân vừa mới uống ngụm trà đã phun hết ra ngoài.

– Bao nhiêu cơ?

“10 triệu.” Tương Duệ lẳng lặng vươn tay ra, dịch chỗ tài liệu bị dính nước của mình sang chỗ khác.

“Nhà em ấy giàu thế cơ à?” Nhìn cách ăn nói của các em học sinh thì cũng có thể đoán được gia đình mấy đứa khá giàu có, nhưng 10 triệu tệ là quá nhiều.

Tương Duệ vẫn luôn quan sát thái độ của Lâm Xuân, anh chắc chắn rằng cô đang khiếp hãi thật chứ không phải giả vờ nên mới giải thích: “Bố của Corey là người sáng lập công ty AG, giá trị thị trường của công ty…”

“Anh không cần nói đâu.” Là một sinh viên tốt nghiệp đã đi tìm việc suốt nửa năm nay, sao Lâm Xuân lại không biết đến công ty AG. Công ty nằm trong top 500 thế giới, là nơi mà cô không dám nộp CV của mình.

10 nghìn tệ quá ít ỏi!!!!

“Nếu tên bắt cóc đòi tiền thì sẽ có cơ hội xem bói được.” Lâm Xuân thay đổi cảm xúc, nói với Tương Duệ.

“Cô xem bói mà phải có cả điều kiện?” Cái kiểu ngụy khoa học mà cũng được coi là khoa học cơ à?

Lâm Xuân nhìn anh, kéo balo để bên chân lên, lôi một tấm áp phích to ra khỏi cặp, đưa cho anh.

Cô còn chưa vào nhà đã bị cảnh sát bắt đến đây nên cứ đeo balo đến tận giờ.

Tương Duệ tò mò mở ra nhìn, vô thức nói: “Nữ phù thủy xem bói, chỉ xem chuyện xui xẻo, không xui không lấy tiền.”

Chắc chắn là xem bói chứ không phải nguyền rủa hả?

– Như anh thấy, tôi chỉ bói điềm xui, để mà nói đơn giản thì tôi có thấy nhìn thấy tương lai xui xẻo của người dính phải vận xui.

“Ừ.” Thâm tâm Tương Duệ vẫn không tin nhưng cũng không phản bác: “Nên có kẻ đã lên kế hoạch bắt cóc Corey trước đấy, biến Corey thành người xui xẻo nên cô mới xem bói được.”

“Thông minh.” Cảnh sát có khác, năng lực suy luận quá đỉnh, không cần cô phải giải thích gì thêm: “Nên bây giờ, nếu muốn bói ra thông tin của kẻ bắt cóc và Corey thì chắc chắn phải tìm ra được người xui xẻo vì sự việc này.”

“Bố của Corey, ngài Grimm.” Tương Duệ trả lời.

“Và cả cảnh sát nữa.” Lâm Xuân bổ sung.

Anh sững lại, nhìn cô với vẻ khó hiểu.

“Cảnh sát phải cứu người mà, lúc cứu người có thể sẽ gặp nguy hiểm nên sẽ bị thương.” Cô nhớ đến anh cảnh sát trẻ khi nãy, cố tình giải thích như vậy. Nếu anh cảnh sát vừa rồi gặp chuyện vì sự việc này thì chắc chắn điều đó sẽ xảy ra trong quá trình cứu con tin, tốt nhất vẫn nên xem bói thêm lần nữa.

Tương Duệ thinh lặng trong thoáng chốc, sau đó nói: “Tôi biết phải làm gì rồi, tôi đi ra sắp xếp một lát.”

Nói xong, anh bước ra ngoài.

Lâm Xuân thấy hơi chán, đang định lôi điện thoại ra lướt, ai ngờ rờ mãi không thấy đâu thì mới nhớ ra cảnh sát tịch thu máy của cô rồi.

“…” Đm, vẫn còn nghi mình đây mà.

Cô có hơi bực mình nhưng vẫn có thể hiểu được chút ít, đây mà là mấy tháng trước, có người bảo cô rằng trên thế giới này có người biết bay thì cô chắc chắn sẽ lôi người ta vào bệnh viện tâm thần.

Trong văn phòng của đồn cảnh sát, bố của Corey chất chứa nỗi lo âu, ánh mắt nhìn chằm chằm vào điện thoại của mình mà không hề chớp mắt, mấy em học sinh cấp ba đến báo cảnh sát đã ra về hết rồi, chỉ còn một mình Trương Thiệu Kiệt ở đây với lí do muốn giúp đỡ cảnh sát phá án. Bố cậu lo cho cậu nên cũng ở lại đây.

“Đội trưởng Tương.” Trương Thiệu Kiệt nhìn thấy Tương Duệ bước ra khỏi phòng làm việc, vội vàng đứng lên.

Nét mặt sếp Grimm cũng đã bình tĩnh trở lại, nhìn Tương Duệ với vẻ trông mong vô cùng, người đàn ông vẫn luôn tung hoành ngang dọc trên thương trường hiếm khi nào lại toát lên vẻ mịt mờ và luống cuống đến như vậy.

Tương Duệ nhìn phản ứng của thân nhân người bị hại, nghĩ xem mình có nên nói hay không. Bình thường, trong quá trình phá án, bọn anh phải đợi đến khi tên bắt cóc liên lạc lần thứ hai, xác định nơi giao dịch tiền chuộc thì mới bắt đầu theo dõi, còn trước đó, cảnh sát sẽ không thể làm được bất cứ điều gì. Tương Duệ cũng đã định làm như vậy, nhưng tưởng tượng đến cuộc gọi của kẻ bắt cóc đấy, anh lại vô thức đi ra, muốn thử thêm chút nữa.

“Trương Thiệu Kiệt, cháu thấy Lâm Xuân – nữ phù thủy đã xem bói cho các cháu có phải đồng bọn của kẻ bắt cóc không?” Tương Duệ hỏi thẳng Trương Thiệu Kiệt.

Trương Thiệu Kiệt sững lại, dưới ánh nhìn chăm chú của cảnh sát và bố mình, cậu suy nghĩ trong chốc lát rồi lắc đầu, đáp: “Cháu nghĩ chị ấy biết xem bói thật ạ.”

Mặc dù cậu vẫn là một học sinh cấp ba nhưng cậu rất giỏi toán và có tư duy logic vượt xa người bình thường: “Có quá nhiều chi tiết diễn ra trong lời bói của chị ấy, đây là những chi tiết mà con người không thể kiểm soát được.”

Ví dụ như kẹo đường thổi, ví dụ như Corey chọn cây kẹo hình con rồng, ví dụ như đứa trẻ đã ngã xuống nền đất.

“Ừ, vậy cháu nói với ngài Grimm giúp chú, nếu nữ phù thủy sẵn lòng xem bói giúp ngài thì ngài có đồng ý hợp tác hay không?” Tương Duệ ngừng lại rồi nói tiếp: “Nữ phù thủy chủ động nói như vậy, chứ đây không phải lời đề nghị từ phía cảnh sát. Nếu ngài ấy không muốn thì cảnh sát bọn chú vẫn sẽ cố gắng hết sức để giúp ngài ấy cứu con trai mình.”

Dù Tương Duệ có ý có nước còn tát nhưng không thể bộc lộ ra rằng đây là suy nghĩ của cảnh sát, nhỡ mà bị lan tin, bảo rằng cảnh sát bọn anh phá án nhờ mê tín dị đoan thì cũng không ổn. Vậy nên anh cố tình nói Lâm Xuân là người đã ngỏ lời xem bói để chứng minh bản thân mình vô tội.

Trương Thiệu Kiệt nghe vậy, ánh mắt đã sáng lên. Nói thật, thực ra cậu có nghĩ đến chuyện sẽ nhờ nữ phù thủy giúp đỡ, bây giờ chị ấy đã chủ động hỗ trợ, sao cậu lại từ chối cho được, vội vàng ngoảnh lại phiên dịch lời của Tương Duệ cho ngài Grimm nghe.

Ngài Grimm nghe xong, chưa nói gì nhưng bố của Trương Thiệu Kiệt lại chau mày, nói với con trai: “A Kiệt, con để ngài Grimm tự quyết định.”

Ông không cản con trai phiên dịch cho ngài Grimm, nhưng khi dịch, con ông lại cực lực khuyên nhủ ngài Grimm nên xem bói, như vậy là không đúng.

“Tôi đồng ý.” Ngài Grimm chỉ ngập ngừng mất mấy giây rồi đồng ý ngay: “Tôi sẵn lòng thử một lần xem sao.”

Dù là nước nào đi chăng nữa thì người làm ăn vẫn sẽ tin vào tâm linh dù ít hay nhiều.

10 phút, Lâm Xuân lại bị đưa vào phòng thẩm vấn, nhưng giờ cô ngồi ở vị trí cảnh sát, đội trưởng đội hình sự Tương Duệ thì cầm laptop ngồi ở vị trí thư kí, còn ngài Grimm – bố của Corey ngồi đối diện Lâm Xuân. Ở giữa hai người có một quả cầu pha lê to bằng quả bóng bowling vẫn được cô mang theo từ trong balo.

Ngài Grimm ngồi xuống, ống quẻ màu vàng đen trong hệ thống đã hóa thành hình quả cầu thủy tinh, tỏa ra những tia sáng bàng bạc. Lâm Xuân nhìn qua đã biết là có kết quả xem bói rồi.

So sánh giữa hai phương thức bói toán, cô thấy xem quẻ vẫn tốt hơn, quả cầu thủy tinh còn bắt cô phải chủ động xem video, mà quẻ thì sẽ ghi luôn kết quả xem bói, cô đọc qua là biết chuyện gì sẽ xảy ra, như thế cũng bớt rách việc.

“Tiền xem bói là 10 nghìn tệ.” Thu tiền trước rồi làm gì thì làm.

Mọi người trong phòng sững sờ khi Lâm Xuân vừa dứt lời. Tương Duệ còn đơ cả ra, toi rồi, anh quên nói chuyện xem bói phải mất tiền với mọi người. Anh đương định nói số tiền sẽ được thanh toán sau khi xem bói xong, nhưng Trương Thiệu Kiệt đi cùng với ngài Grimm đã đồng ý ngay tức khắc.

“Được, giờ em chuyển tiền cho chị.” Vừa nói xong đã lôi máy ra ngay.

Tương Duệ thấy vậy thì im thin thít.

Còn trẻ mà đã có cả bội tiền như này, đúng là con nhà giàu có khác. Lâm Xuân đọc số tài khoản của mình, đợi Trương Thiệu Kiệt thanh toán xong mới bắt đầu xem bói cho ngài Grimm.

“Ngài đặt tay lên đây, sau đó cho tôi biết tên của ngài.” Lâm Xuân nói ra lời thoại mà mình đã biên tập sẵn, thật ra cô đã kiểm tra video xuất hiện trong hệ thống từ lâu rồi.

Đoạn video không phát cảnh trả tiền chuộc như những gì cô tưởng tượng, mà lại là cảnh ngài Grimm khóc nức nở ôm Corey trong tình trạng bê bết máu trong đống đổ nát. Video rất ngắn, căng nhất cũng chỉ đến 10 giây.

Lâm Xuân mở mắt ra, khuôn mặt nghiêm trọng, biểu cảm không ổn chút nào.

“Cô nhìn thấy cái gì?” Gần như cả Tương Duệ và Trương Thiệu Kiệt đã hỏi cùng một lúc.

Cô chần chừ không biết mình có nên nói hay không, bởi vì trong video, cả người Corey toàn máu là máu, không hề cựa mình, cô không xác định được cậu đã mất hay chưa.

“Từ từ, tôi phải xem lại đã.” Lâm Xuân lại nhắm mắt, âm thầm nói chuyện với hệ thống.

– Tôi muốn xem quẻ để bói lại lần nữa.

“Trừ một điểm công đức.” Hệ thống.

– Chốt.

Quả cầu thủy tinh phai đi, ổng quẻ màu vàng đen lại xuất hiện, sau khi đung đưa thì rơi ra một quẻ.

Dawson Grimm, nam, 42 tuổi, ôm con trai cứng đờ, khóc nức nở trong đống đổ nát.

“…”

“… …”

Clm khác nào cái tao xem trong video đâu?

“Kết quả xem bói sẽ không thay đổi chỉ vì vật chủ đổi một phương thức bói toán khác.” Hệ thống đáp.

Tôi cũng không muốn thay đổi kết quả bói mà, nhưng cũng phải cần thông tin chứ? Tại sao ngài Grimm lại khóc, con trai ngài ấy sẽ chết hay chỉ bị thương thôi? Còn cả địa điểm nữa, qua loa thế không biết, viết tên cái chỗ đổ nát đấy không được à?

“Thông tin sẽ không thay đổi chỉ vì vật chủ đổi một phương thức bói toán khác.” Hệ thống nói.

Lâm Xuân kìm nén cơn điên muốn chửi người, cô lại mở mắt ra, giờ thì cô hiểu rồi, rõ ràng con hệ thống này không muốn để cô lợi dụng bug của mình. Cô cứ tưởng xem quẻ thì sẽ cho ra một địa chỉ rõ ràng, lần trước xem bói cho anh shipper còn viết chi tiết đâu ra đấy cơ mà.

“Sao thế?” Mọi người đều nhìn về phía cô.

Cô ngẫm nghĩ rồi nói ra đúng sự thật: “Tôi nhìn thấy ngài ôm con trai khóc tức tưởi ở một nơi đổ nát.”

Tương Duệ hơi cau mày, Trương Thiệu Kiệt cũng đanh mặt nhưng vẫn nói cho ngài Grimm nghe kết quả xem bói một cách nhanh chóng.

– Tinh, chúc mừng vật chủ đã hoàn thành nhiệm vụ xem bói, được thưởng 1 điểm công đức, tiền quẻ 10 tệ.

Tiền quẻ 10 tệ? Mình lấy 10 nghìn tệ cơ mà? Mặc dù Lâm Xuân đang ngờ vực nhưng giờ cô không có hơi đâu để tìm hiểu chuyện này.

“Tại sao? Tại sao tôi lại ôm Corey khóc tức tưởi, Corey làm sao thế?” Ngài Grimm kích động hỏi.

“Tôi chỉ thấy được cảnh tượng đó, còn tôi không biết những chi tiết khác, nhưng Corey có vẻ không ổn lắm, người bê bết máu.” Lâm Xuân đáp.

“WHY?!” Bỗng chốc ngài Grimm càng kích động hơn, dường như ngài muốn nhào đến ghì lấy bả vai Lâm Xuân, cuối cùng Tương Duệ đã ra mặt để ngăn giữa hai người, rồi để bố con Trương Thiệu Kiệt trấn an ngài Grimm, còn anh ở lại một mình trong phòng thẩm vấn, tiếp tục hỏi Lâm Xuân một cách cặn kẽ.

“Cô thấy đống đổ nát đó như thế nào?” Anh hỏi.

“Hình như là một nhà máy bị bỏ hoang, có rất nhiều đồ rỉ sét.” Cô nhớ lại cẩn thận.

– Còn gì nữa không? Thêm một số chi tiết khác, tốt nhất là có thể phong tỏa được vị trí đó.

Lâm Xuân lại đào sâu về kí ức: “Bóng bay, một quả bóng bay màu đỏ bay trên bầu trời, có vẻ còn gắn thêm băng biểu ngữ, hình như có dòng chữ, trong đó có một chữ “Năm” thì phải, tôi cũng không chắc lắm.”

Video quá ngắn, với cả bóng bay là nền trên bầu trời nên không nhìn được rõ lắm.

“Còn gì nữa không?” Tương Duệ vừa hỏi vừa ghi chép.

“Hết rồi.” Lâm Xuân lắc đầu, đối tượng được xem bói chủ yếu là ngài Grimm nên video đều quay ngài ấy là chính.

Tương Duệ lại cau mày, đứng dậy đi ra ngoài giao nhiệm vụ: “Kiểm tra tất cả các trung tâm thương mại đang tổ chức sự kiện ở thành phố Tấn, lễ kỉ niệm hay sự kiện gì cũng được, miễn là có bóng bay màu đỏ thì tìm hết cho tôi. Sau khi kiểm tra xem xung quanh đấy có nhà máy bỏ hoang nào không.”

Lâm Xuân có thể nhìn thấy chữ trên biểu ngữ thì chứng tỏ khoảng cách cũng sẽ không quá xa.

“Đại ca, anh tin cô ta biết xem bói thật à?” Có người chất vấn.

“Bảo tra thì tra đi, nói năng kiểu gì đấy.” Tương Duệ mắng người ta, anh không tin tưởng Lâm Xuân mà anh tin Sở Liên Thanh.

Lâm Xuân ngồi trong phòng thẩm vấn đợi một lát, nhận ra chẳng có ai đoái hoài đến cô hết.

Đã bảo ngoài ngài Grimm ra thì cảnh sát cũng phải xem bói còn gì? Đội trưởng Tương quên rồi à, hay vì mình đưa giá đắt quá, làm người ta không dám xem bói nữa? Với cảnh sát, hình như trả 10 nghìn tệ cho một lần xem bói thì cũng đắt thật, nhưng có thể để ngài Grimm trả cho mà. So sánh với số tiền 10 triệu tệ mà lũ bắt cóc yêu cầu thì cái phí xem bói này nhằm nhò gì.

Lâm Xuân xoắn xuýt một lúc, cuối cùng vẫn không đành lòng, mở cửa bước ra ngoài. Kệ đi, bọn họ không xem bói thì mình tự đi bói cho vậy.

Cô bắt đầu dạo bước trong đồn cảnh sát, ra vẻ vừa vô tình lại vừa cố ý đi sát lại gần từng người cảnh sát trong phạm vi ba mét, Tương Duệ cũng chú ý đến hành động kì lạ của cô, cứ thấy cô đi tới đi lui nhưng cũng không nhìn linh tinh, thậm chí còn không ý định rời khỏi đồn cảnh sát nên anh cũng để mặc cô.

Lâm Xuân dành hơn một tiếng đồng hồ, đứng cách từng người cảnh sát ba mét để xem bói cho mọi người, nhưng hệ thống không hề làm việc. Nói cách khác, ngoài anh cảnh sát Sài Phổ Tâm ra thì không ai gặp chuyện hết.

Cô ngẫm nghĩ, vẫn quyết định xem bói thêm lần nữa, có lẽ sẽ lần thêm được nhiều manh mối hơn. Vậy nên cô chủ động bước đến trước mặt Sài Phổ Tâm, xem bói một lần nữa: “Bói bằng quả cầu pha lê.”

– Trừ một điểm công đức.

Khi lời nhắc trừ một điểm công đức vang lên, một video cũng lẳng lặng xuất hiện, trong video, Sài Phố Tâm duỗi tay chân, nằm ngửa trên mặt đất, máu ở sau gáy cứ mãi tứa ra, người anh run rẩy nhưng đôi mắt vẫn nhìn chằm chằm lên phía trên.

Cảnh máu me khiến cô gai người, cô hít một hơi, lùi về sau một bước, đụng vào cái bàn ở sau lưng, suýt nữa ngã xuống.

“Cô không sao chứ?” Sài Phổ Tâm ngạc nhiên nhìn Lâm Xuân.

“Tôi không sao.” Cô lắc đầu.

Từ video trong quả cầu, dường như cô đã có thể kết luận được rằng, Sài Phổ Tâm mất vì rơi từ trên cao xuống. Tuy nhiên cô vẫn chưa nắm bắt thêm được nhiều thông tin, video vẫn tối tăm như thế, ngoài sàn bê tông sần sùi ra thì chẳng có manh mối gì hết.

Từng khắc từng khắc trôi đi, Tương Duệ không kìm được nhà máy bỏ hoang theo miêu tả của Lâm Xuân, kẻ bắt cóc cũng không gọi điện đến, Lâm Xuân không có việc gì làm, cuối cùng không đồng được nữa nên đã nằm ngủ trên ghế.

Mãi đến chín giờ sáng, tên bắt cóc mới gọi điện lại.

– Nhanh, nghe cho cẩn thận.

Lâm Xuân bị đánh thức, nhưng cô vẫn chưa tỉnh táo hoàn toàn, đầu bên kia đã gọi xong rồi.

– Kẻ bắt cóc yêu cầu ngài Grimm cầm 10 triệu tệ tiền mặt đến trung tâm thương mại Mã Thái trên đường Tử Ngọ vào 12 giờ trưa hôm nay.

“Đùa gì đấy, nó có biết 10 triệu tệ tiền mặt nặng thế nào không? Mang cho nó rồi nó có vác được không?” Tương Duệ cảm thấy có gì đó không ổn, 10 triệu tệ mặt phải nặng gần một trăm cân, đưa ra yêu cầu quá lớn, không thể lấy tiền trong im lặng được. Hơn nữa, hung thủ chỉ cho ngài Grimm xoay tiền trong đúng một đêm, thời gian ngắn như này thì sao có thể gom đủ 10 triệu tệ.

“Đến đường Tử Ngọ kiểm tra trước đi.” Mặc dù thấy kì lạ nhưng ít nhất đã có địa điểm rõ ràng.

“Đại ca, anh nhìn này.” Bấy giờ có một người cảnh sát trẻ cầm điện thoại chạy vọt ra ngoài.

Tương Duệ cầm máy lên nhìn, vừa liếc qua đã hiểu, ngoảnh mặt nhìn Lâm Xuân.

Lâm Xuân đang xoa vùng cổ đau nhức, thấy Tương Duệ nhìn mình với ánh mắt như thể đang nhìn ma thì vô thức ngồi thẳng người dậy.

“Sao đấy?” Cô hỏi.

Tương Duệ đẩy anh cảnh sát sang một bên, sải bước đến bên cô, chỉ vào video đang chạy trên điện thoại: “Quả bóng mà cô thấy trông như thế này ư?”

Lâm Xuân nhìn vào màn hình, thấy trong chiếc điện thoại mà Tương Duệ cầm đang phát video Douyin. Trong video, một quả bóng bay đang được cố định ở trung tâm quảng trường, nhưng không hiểu vì sao lại bị đứt nên nó đã kéo theo một chiếc biểu ngữ dài thật dài lên bầu trời, và có thể nhìn thấy rõ ràng hàng chữ được in trên biểu ngữ.

Nhiệt liệt chào mừng kỉ niệm 1 năm ngày khai trương Chint Plaza, giảm giá 50% toàn bộ sản phẩm.

Trong video còn có tiếng cười của người quay video: “Ha ha ha~~”, có em bé cởi dây bóng bay, mẹ bé đang đi xin lỗi người ta kìa.”

“Có phải cái này không?” Tương Duệ hỏi lại.

– Tôi cũng không chắc, nhìn trông rất giống.

Tương Duệ quay người ngay lập tức: “Tra cho tôi, xung quanh Chint Plaza có nhà máy bỏ hoang nào không?”

Nếu lúc trước anh vẫn còn bán tín bán nghi với tài xem bói của Lâm Xuân thì bây giờ anh đã tin rồi, bởi vì trong video có xuất hiện một chiếc đồng hồ điện tử khổng lồ. Theo đồng hồ hiển thị thì thời gian mới cách đây 1- phút. Nói cách khác, 10 phút trước, quả bóng đó mới bay lên bầu trời.

Hơn nữa, trên biểu ngữ còn có cả chữ “Năm”.

“Tra được rồi.” Tối qua, Tương Duệ đã yêu cầu cấp dưới điều tra tất cả các nhà máy bỏ hoang hoặc những nơi bị bỏ hoang tương tự ở thành phố Tấn. Bây giờ, có được tọa độ của Chint Plaza nên đã phong tỏa được mục tiêu một cách nhanh chóng: “Có nhà máy sản xuất giấy đã bị di dời vào sáu năm trước do ô nhiễm môi trường.”

“Tổ một tổ hai đi với tôi, đội phó Lưu, anh và tổ ba ở lại, tiếp tục nghe trộm cuộc điện thoại của tên bắt cóc.” Tương Duệ nói xong đã đứng dậy đi ra ngoài ngay.

“Rõ.” Sau khi đáp lại, mười mấy người cảnh sát hình sự đã cầm trang bị chạy ra ngoài. Lâm Xuân nhìn thấy một bóng người quen thuộc, cô “Á” lên, vội vàng đứng dậy đuổi theo. Nhưng tốc độ của cô không thể đọ được với các thành viên của đội cảnh sát hình sự đang hành động cấp tốc, đến khi cô chạy ra ngoài cửa thì xe cảnh sát đã lên đường.

Lâm Xuân sốt ruột vô cùng, cô vẫn chưa nói cho Sài Phổ Tâm biết kết quả xem bói. Cô chỉ đành chạy nhanh về, tiện thể túm lấy một anh cảnh sát: “Gọi điện cho đội trưởng của các anh, tôi có chuyện muốn nói với anh ấy.”

Người cảnh sát ấy sững lại, nhưng anh nhớ đến video vừa rồi nên đã mở máy, gọi cho đội trưởng.

– Có chuyện gì thế?

“Sài Phổ Tâm, anh cảnh sát lúc trước vào phòng thẩm vấn gọi anh đấy.” Lâm Xuân nói thẳng kết quả xem bói: “Tôi bói được anh ấy sẽ rơi từ trên cao xuống, hi sinh vì nhiệm vụ.”

Đầu dây bên kia đã im lặng trong tích tắc.

“Dù anh có tin hay không thì cũng đừng để anh ấy đi lên chỗ cao.” Lâm Xuân dặn dò.

“Tôi biết rồi.” Tương Duệ ngừng lại rồi nói tiếp: “Cảm ơn cô.”

Cô thở phào nhẹ nhõm, trả lại di động của chủ nhân của nó. Người cảnh sát trẻ cầm điện thoại, nhìn cô với vẻ hãi hùng: “Cô nói thật à?”

“Tôi đói rồi, có gì ăn không?” Lâm Xuân không muốn giải thích nữa, có phải thật hay không thì sẽ biết nhanh thôi.

20 phút sau, xe cảnh sát đỗ bên ngoài nhà máy sản xuất giấy, Tương Duệ dẫn tổ một đi vào trong âm thầm. Vừa bước vào nhà máy, mọi người đã nghe thấy tiếng ở bên trong.

– Đứa nào hiểu tiếng sao Hỏa không, nghe xem thằng nước ngoài kia nói cái gì thế, tao không hiểu.

– Có phải muốn đi đái không, trói nó cả đêm rồi.

– Kệ nó, đợi ba tiếng nữa, một triệu vào tay rồi.

– Tiếc nhờ, nếu mà ăn được cả 10 triệu thì ngon.

– Kệ thôi, nguy hiểm lắm, như bây giờ là được, chỉ cần không ra ngoài thì đếch ai biết chúng ta ở đâu.

Tương Duệ nghe vậy thì đã xác định Corey đang ở đây, anh ra dấu với cấp dưới, mọi người tiếp tục trốn trong nhà máy.

Vừa nãy Tương Duệ đã núp dưới cầu thang tầng một, đang định đi lên thì nghe thấy tiếng chửi ầm ĩ: “Đcm, thằng chó kia chạy rồi.”

Sau ấy là tiếng bước chân chạy dồn dập, cùng với sự đuổi theo quyết liệt của lũ bắt cóc.

Tương Duệ không náu nữa mà co cẳng chạy lên tầng: “Đứng im, cảnh sát đây.”

Anh chạy được nửa đường, bỗng sực ra điều gì đó, quay lại nói với người cảnh sát trẻ đang định đi theo mình: “Tiểu Sài, em đợi ở dưới đi.”

Anh cảnh sát sững lại, nhưng vẫn nghe theo lệnh, đứng đợi ở dưới tầng.

Bấy giờ, ở trên tầng ba, Corey đã thoát khỏi sợi dây trói và chạy ra khỏi căn phòng đang bị ba tên bắt cóc dồn vào ban công có lan can rỉ sét ở đằng sau. Ngày khi cậu không thể lùi xuống được nữa, Tương Duệ đã quát lên khiến ba kẻ bắt cóc hoảng loạn, xoay người chạy biến đi, không ai đoái hoài đến Corey.

Corey nhìn từng tốp cảnh sát đang xông vào ở dưới tầng, cậu biết mình được cứu rồi, thở phào nhẹ nhõm ngồi sụp xuống đất, cánh tay vô tình đụng vào lan can hoen gỉ, “cạch” một tiếng, lan can đã gãy nát.

Cậu nhìn mà toát mồ hôi lạnh, nếu lúc nãy cậu vẫn tiếp tục lùi về sau một bước thì sẽ tựa vào cái lan can này.

Ba trên bắt cóc hiển nhiên không lường được cảnh sát có thể lần được chỗ này, giờ muốn chạy cũng không kịp nữa rồi, loáng chốc đã bị cảnh sát bao vây. Hai trong ba kẻ đã bị ghìm chặt xuống đất, chỉ có một tên lanh lẹ hơn, nhảy thẳng từ chỗ cầu thang đã bị đứt lìa sang phía đối diện.

Sài Phổ Tâm canh giữ ở dưới tầng đã nhìn thấy, chạy theo từ cầu thang bên kia mà chẳng hề nghĩ ngợi gì. Đến khi Tương Duệ phát hiện ra thì Sài Phổ Tâm đã chạy đến tầng ba của tòa đối diện.

“Tiểu Sài!” Tương Duệ thấy người mình lạnh toát, cũng nhảy từ phía cầu thang bị đứt lìa qua.

Tên bắt thấy cảnh sát đã bao vây ở dưới thì quay đầu chạy lên tầng, Sài Phổ Tâm cũng đuổi theo, đến khi lên đến tầng năm, một chiếc thùng sắt khổng lồ bỗng rơi xuống đất. Anh vội vàng tránh ra nhưng khúc cua của cầu thang quá hẹp, thùng sắt đã đập vào vai anh, khiến anh rơi ra ngoài lan can.

“Đm nó…” Tương Duệ chạy ào tới.

– Tinh, chúc mừng vật chủ đã hoàn thành nhiệm vụ mở rộng, giúp Sài Phổ Tâm tránh được vận xui, được thưởng 10 điểm công đức, tiền quẻ 0 đồng.

– Tinh, chúc mừng vật chủ đã hoàn thành nhiệm vụ mở rộng, giúp Dawson Grimm tránh được vận xui, được thưởng 9 điểm công đức, tiền quẻ 0 đồng.

Hai lời nhắc liên tiếp vang lên, nỗi lo lắng căng tràn trong lòng Lâm Xuân cũng đã được giải tỏa, khóe môi cô cong cong, nhoẻn nụ cười. Nhưng cô không nói cho ai hết, ngồi đợi ở đây như không có chuyện gì xảy ra, đến khi đội phó Lưu gọi đến, xác nhận đã cứu được con tin, cả đồn cảnh sát vang tiếng hoan hô giòn giã.

20 phút sau, Tương Duệ áp giải ba tên bắt cóc về đồn, điều đầu tiên anh làm không phải thẩm vấn kẻ bắt cóc mà là trả điện thoại cho Lâm Xuân.

“Tôi được vô tội rồi hả?” Cô cười hỏi.

Anh mỉm cười, nhớ ra điều gì đó, mở máy lên nói: “Add WeChat đi.”

Lâm Xuân nhướng mày.

“Không add WeChat thì tôi chuyển khoản 10 nghìn tệ cho cô thế nào?” Tương Duệ nói: “Sài Phổ Tâm chỉ bị thương nhẹ, cảm ơn cô.”

Lâm Xuân cảm nhận được sự chân thành trong lời cảm ơn của anh, cứu được người, cô cũng không cần phải nặng lòng khi lấy tiền của người ta, nhưng nghĩ đến việc cảnh sát gặp phải nguy hiểm trong quá trình truy bắt tội phạm, cô lại thấy hơi ngại khi phải nhận 10 nghìn tệ này.

“Được rồi, tôi tặng cho anh một quẻ miễn phí. Giờ tôi đi được chưa?” Lâm Xuân hỏi.

Tương Duệ tưởng Lâm Xuân không muốn add WeChat với anh vì thái độ khó chịu của anh lúc trước nên anh cũng không ép nữa, dù gì anh đã có phương thức liên lạc của cô, sau này nếu cần giúp đỡ thì cứ tìm cô là được.

– Được rồi, nhưng cô không muốn biết lí do bắt cóc à? Hình như hung thủ không định đòi tiền chuộc.

“Chuyện này đâu có liên quan đến tôi.” Bây giờ Lâm Xuân chỉ muốn về nhà để đi tắm ngay lập tức. Nếu hôm qua quả dưa bị rơi vẫn còn ở đó thì cô phải đi xử lí nhân lúc cô lao công chưa phát hiện ra.

Đi ra khỏi đồn cảnh sát, việc đầu tiên cô làm là mở điện thoại lên, kiểm tra tài khoản của mình, phát hiện số dư tài khoản vẫn chỉ có bốn chữ số.

Ơ hay, hôm qua vừa kiếm được 10 nghìn tệ cơ mà? Chẳng lẽ người ta chưa chuyển tiền?

Lâm Xuân kiểm tra biến động tài khoản, sau đó nhìn thấy hai lần chuyển khoản nối tiếp nhau vào lúc 23 giờ 55 phút.

23 giờ 55 phút 31 giây, Trương ** chuyển vào tài khoản của bạn 10000 tệ.

23 giờ 55 phút 32 giây, bạn chuyển 9990 tệ vào tài khoản Quỹ hộ trợ **.

– Hệ thống!!!!!

*

Tác giả có lời muốn nói:

Viết xong rồi, chương sau cho nam chính lên sàn, không đưa ảnh ra ngoài ánh sáng thì các chị em quên hết mất.

*

Editor có lời muốn nói:

Xót giùm em Xuân luôn á =))))))