Tôi Có Hệ Thống Bói Toán

Chương 48: Xui kinh khủng



Bởi vì Trần Sơ quá “đỉnh” nên trong những lần đấu giá tiếp theo, chỉ cần Lâm Xuân giơ bảng thì không ai dám tranh với cô nữa. Sau khi giơ hai lần liên tiếp, cô cảm giác mình có hơi ăn hiếp người khác nên không vồn vã giơ bảng lên nữa, đợi đến khi MC bán đấu giá bắt đầu đếm ngược, hoặc sắp tới mức giá mà đồng nghiệp tổ sáu đề ra cho cô thì cô mới bắt đầu giơ bảng.

Sau khi buổi đấu giá kết thúc, hai người đi ra khỏi hội trường, đang định đến nhà hàng ăn cơm, Đường Lam Nguyệt bỗng đuổi theo sau, chặn trước mặt hai người.

“Lâm Xuân đúng không, mời cô tránh ra, tôi muốn nói chuyện riêng với Trần Sơ.” Đường Lam Nguyệt nói với Lâm Xuân.

Cô muốn nói chuyện riêng thì đi mà nói với Trần Sơ chứ, sai tôi làm gì.

Lâm Xuân hơi khó chịu, nhưng vì thể diện của Trần Sơ nên cô vẫn rảo bước, đi ra thang máy trước.

“Có chuyện gì?” Trần Sơ cau mày nhìn Đường Lam Nguyệt.

“Cho cậu cái này.” Cô ta đưa cho anh một cái hộp.

Anh nhìn cái hộp, nhận ra đó là chìa khoá mở cổng không gian, chiếc chìa khoá ép buộc không gian mở cổng, một chiếc tốn 200 nghìn điểm, buổi đấu giá đưa ra mười vật phẩm, Đường Lam Nguyệt đã mua hết sáu món.

Trần Sơ nhìn cô ta với vẻ khó hiểu, nhưng anh vẫn không bước đi.

Đường Lam Nguyệt: “Tớ biết cậu có trực giác mạnh, nhưng có chìa khoá sẽ an toàn hơn. Đợt này toà Khoá Hồn mở cổng, tớ và Gia Mộc sẽ đi vào với cậu, chắc chắn sẽ tìm được vật phẩm cho cậu.”

Một số người dị năng có trực giác mạnh, khi không gian con mở cổng sẽ mau chóng cảm ứng được vị trí của cổng không gian, sau đó sẽ tự đi vào. Đợt trước trong thành phố Bão Tuyết, sau khi Lâm Xuân bị hút vào, Trần Sơ và Vua Bẩn đã dựa vào trực giác để đi vào cổng không gian.

“Đúng vậy.” Bấy giờ Lý Gia Mộc cũng đi tới: “Lần trước chúng ta lên tầng bảy, thoát ra thành công thì lần này nhất định cũng sẽ như vậy.”

Trần Sơ nhìn Lý Gia Mộc: “Không sợ bị nguyền rủa à?”

Lý Gia Mộc: “Lần trước cậu xui, lần này chắc chắn sẽ không.”

Trần Sơ cụp mi, đôi mắt ánh lên vẻ giễu nhại: “Lần trước tôi xui thật.”

Đường Lam Nguyệt cười nói: “Thế chốt vậy nhé, đợi toà Khoá Hồn mở cổng, chúng ta lại đi vào cùng nhau.”

Nói xong, cô ta lại đưa chiếc chìa khoá trong tay về phía trước, tỏ ý Trần Sơ hãy nhận lấy.

“Không.” Anh vẫn không nhận: “Tôi không định vào toà Khoá Hồn.”

Lý Gia Mộc: “Cậu không vào toà Khoá Hồn thì cậu lấy mắt nguyền rủa làm gì?” Đã thế còn ra tay uy hiếp đội phó của đội Huyền Vũ.

Trần Sơ: “Đồng nghiệp tôi là người mua mắt nguyền rủa, cậu ấy là thầy nguyền rủa. Chiều nay tôi sẽ rời khỏi Đế Đô, còn các cậu… Có vào toà Khoá Hồn hay không thì tuỳ mọi người.”

Dứt lời, Trần Sơ gật đầu với hai người rồi đi thẳng ra thang máy. Anh không để hai người đi vào toà Khoá Hồn tìm vật phẩm dị năng giúp mình, còn nếu hai người đó cứ vào thì đó là chuyện của bọn họ.

“Đi thôi, đi ăn nào.” Trần Sơ ấn nút thang máy, bấy giờ thang máy đang dừng ở tầng 20, anh đi vào ngay tức khắc.

Sau bữa trưa, cả hai quay về phòng thu dọn hành lý. Thật ra cũng không cần xếp đồ gì hết, chỉ ở đây có hai ngày, cũng chẳng đi shopping hay mua đặc sản gì cả, đồ mua trong đại hội đã được cất giữ ở không gian vật phẩm, không hề chiếm chỗ chút nào.

Từ sân bay đến đây bắt taxi rất tiện, nhưng đi từ resort ra thì không dễ bắt xe, may mà resort có dịch vụ này, có lòng chuẩn bị xe riêng để tiễn khách đến sân bay.

Ấn hạ cửa kính xe, để mặc cho gió núi thổi bay mái tóc dài của mình, Lâm Xuân nói hơi mất mát: “Tiếc quá, hiếm lắm mới đến Đế Đô một lần nhưng còn không vào nội thành.”

Dù đến hay đi thì cũng đều gọi xe, cô cảm giác dường như mình chỉ đi ngang qua Đế Đô vậy.

Trần Sơ nhìn cô: “Nếu em muốn đi chơi thì mai mình về.”

Lâm Xuân lắc đầu ngay: “Không được, đất này thị phi quá, không ở lâu được.”

Trần Sơ bật cười, kể từ khi biết toà Khoá Hồn sắp mở cổng, Lâm Xuân đã sẵn sàng cho việc quay về thành phố Tấn bất cứ lúc nào, từ lúc mình bảo cô ấy có thể rời khỏi resort sau khi buổi đấu giá kết thúc, Lâm Xuân đã mua vé máy bay ngay trong đêm. Đã thế còn chọn giờ rất đẹp, chuyến bay sớm nhất sau buổi đấu giá.

Buổi đấu giá kết thúc lúc 12 giờ trưa, cả hai ăn cơm mất nửa tiếng, sau đó xếp đồ thêm nửa tiếng nữa, dự tính sẽ mất tiếng rưỡi để đến sân bay và lên máy bay lúc ba rưỡi.

Điều duy nhất khiến Trần Sơ hài lòng ấy là cuối cùng Lâm Xuân đã không mua hạng phổ thông nữa rồi.

Trần Sơ đề nghị: “Em có thể mua ít đặc sản Đế Đô ở sân bay.”

Lâm Xuân: “Em có ngu đâu, đồ ở sân bay đắt ói, thà mua trên mạng còn hơn.”

“…” Chàng ngu Trần Sơ lúc nào cũng mua đồ ở sân bay lẳng lặng lật một tờ tạp chí trong xe.

Lâm Xuân lấy điện thoại ra, nhắn tin vào nhóm để báo tin tốt cho mọi người: Em mua được hết đồ rồi, chiều mai các anh có thể đến công ty để nhận.

Cô định nhắn là buổi sáng, nhưng nghĩ lại thì chuyển sang buổi chiều, cô không biết thói quen ngủ nghỉ của các đại ca nên đã đổi thành chiều, thời gian xông xênh hơn.

Vua Biển: Về nhanh thế? Mai đại hội mới kết thúc cơ mà?

Lâm Xuân: Mai là hội giao lưu, em chẳng biết ai hết, cũng không có gì để nói cả.

Vua Biển: Cũng phải, nhưng hiếm lắm mới đến Đế Đô một lần, em đi chơi nữa đi.

Lâm Xuân: Đất này thị phi lắm, không ở lâu được.

Vua Bẩn: Thị phi???

Vua Biển: Ai bắt nạt em? Bảo Trần Sơ đánh nó luôn. @Sơ, tổ sáu của mình có mỗi cô em gái thôi mà mày cũng không bảo vệ được?

Bọn họ đều là lão làng trong giới dị năng, ai cũng biết trong đại hội tập hợp đông đủ người dị năng thế này, dù có chính phủ ra mặt thì cũng chỉ đảm bảo người ta sẽ không chết chứ không thể tránh khỏi xích mích giữa người dị năng với nhau. Kì thực, những năm vừa qua trợ lí Đàm đến đây cũng đã bị ăn hành rất nhiều, nhất là trong buổi đấu giá, không bao giờ giành được vật phẩm mà mình mong muốn. Thậm chí ai cũng đoán rằng, năm nay trợ lí Đàm bế quan vào thời điểm này để bắt ép Trần Sơ tham gia đại hội thông qua Lâm Xuân. Chỉ cần có người dị năng cấp S ở đó, mình có thể tung hoành ngang dọc khắp đại hội, đó cũng là lí do vì sao mọi người lại nhao nhao viết thêm danh sách vật phẩm khi biết Trần Sơ tham dự đại hội.

Chắc hẳn Trần Sơ cũng hiểu điều này, nên nếu anh đi thì tức là anh sẽ bảo vệ Lâm Xuân.

Anh biết cô đang chat chít trong nhóm, nhưng anh đang ở cạnh cô, có cô nhắn tin rõ ràng rành mạch trong nhóm thì anh cũng không cần ra mặt, tiếp tục cúi đầu đọc tạp chí, thi thoảng mới nhìn qua điện thoại, mãi đến khi Vua Biển tag anh thì anh mới mở inbox nhóm ra.

Trần Sơ thấy Vua Biển chất vấn, nghiêng đầu nhìn Lâm Xuân.

“Anh ấy hiểu lầm, để em giải thích.” Nói xong, cô cúi đầu gõ bàn phím, nếu không có anh ngồi cạnh thì cô đã nhắn voice chat luôn rồi.

Lâm Xuân: Không phải đâu, bởi vì toà Khoá Hồn sắp mở cổng, mà số em xui quá xui rồi còn gì, em sợ mình lại đi vào nên muốn rời khỏi đây càng nhanh càng tốt.

Vua Biển: Thì ra là vậy.

Thanh Không: Với cái số của em thì lo cũng phải.

Lâm Xuân: Nhờ?

Cô nhìn thấy Thanh Không, bỗng có cảm giác tìm được bạn tri kỉ.

Vua Bẩn: Bao giờ toà Khoá Hồn mở cổng?

Lâm Xuân không biết nên cô quay đầu nhìn Trần Sơ.

Anh ngẫm nghĩ trong thoáng chốc: “Anh cũng không biết, nhưng chắc là hai ba hôm nữa.”

Đường Lam Nguyệt không nói thời gian cụ thể toà Khoá Hồn mở cổng cho anh, nhưng theo lời cô ta nói thì cũng không khó để đoán ra, thời gian không gian con xuất hiện sẽ ngay sau khi đại hội kết thúc.

Lâm Xuân nhận được câu trả lời, cúi đầu đáp: Đàn anh Trần Sơ nói là khoảng hai ba ngày nữa.

Vua Biển: Tại sao Trần Sơ lại để cho em nói?

Thanh Không suy ra một lí do khả thi duy nhất: Điện thoại của cậu ấy hết pin hoặc bị hỏng?

Anh loại trừ khả năng điện thoại bị mất ngay tức khắc, đùa à, ai dám cướp điện thoại của người dị năng cấp S? Tên trộm có dị năng cấp S à?

Câu này trả lời thế nào?

Sơ: Vì tao lười gõ.

Lâm Xuân thở phào nhẹ nhõm, may quá, ơ nhưng nó đúng là như vậy mà?

Vua Bẩn: Mấy giờ máy bay hạ cánh xuống thành phố Tấn?

Lâm Xuân: Bọn em bay lúc ba rưỡi, đến nơi cũng khoảng sáu giờ.

Vua Bẩn: Thế anh mua chuyến sau sáu giờ, anh chờ em ở cửa ra sân bay, em đưa mắt nguyền rủa cho anh.

Vua Bẩn muốn đến sân bay để lấy mắt nguyền rủa, nôn nóng như thế ư?

Thanh Không: Cậu muốn vào toà Khoá Hồn à?

Lâm Xuân sực tỉnh, Vua Bẩn vừa hỏi mình bao giờ toà Khoá Hồn mở cổng, nhằm xác nhận thời gian để chạy đến kịp thời.

Cô trả lời ngay: Vâng, đến lúc đấy em đứng ở cửa ra đợi anh.

Vua Bẩn: Cảm ơn em.

Cô trả lời không có gì.

Nhắc đến toà Khoá Hồn, Lâm Xuân tự nhiên sẽ liên tưởng đến lời nguyền của Trần Sơ, cô không kìm được nghiêng đầu nhìn anh.

Trần Sơ đã nhận ra khi Lâm Xuân nhìn mình, anh cũng đoán được suy nghĩ bây giờ của cô, anh cố tình không ngẩng đầu, giả vờ không để ý đến ánh mắt của cô, không cho cô cơ hội mở lời.

Cô biết anh không muốn nói về chuyện lời nguyền, nếu không anh đã chẳng tỏ thái độ như thế trong bữa trưa hôm qua, nhưng chắc chắn trên người anh có lời nguyền. Mặc dù anh không hề thừa nhận điều này nhưng anh cũng không chối, với tính cách của anh, nếu trên người anh không có lời nguyền thì anh chắc chắn sẽ không để cho người khác mạo hiểm vì mình. Vậy nên trên người anh chắc chắn có lời nguyền, không những vậy còn rất khó để hoá giải.

Cô ngập ngừng mãi, quyết định không hỏi Trần Sơ.

Anh đợi đến khi cô quay đi thì mới lật tạp chí sang trang tiếp theo.

Lâm Xuân nhìn inbox nhóm, nghĩ ngợi một lát rồi ấn vào avatar của Vua Bẩn, nhắn tin riêng cho anh: Mắt nguyền rủa có thể nhìn thấy được lời nguyền đúng không anh? Thế lúc anh đeo lên thì có thể nhìn thấy lời nguyền trên người người khác không?

Vua Bẩn hiểu ra ngay: Em muốn biết lời nguyền trên người Trần Sơ là gì.

Lâm Xuân: Vâng, đàn anh Trần Sơ đã cứu em rất nhiều lần nên em muốn giúp anh ấy.

Vua Bẩn: Em định giúp thế nào? Vào toà Khoá Hồn tìm vật phẩm hoá giải lời nguyền? Em nghe tin toà Khoá Hồn mở cổng thì đã mua vé máy bay về ngay còn gì?

Cái đồ Vua Bẩn này, sao lại nói trúng tim đen thế hả?!

Lâm Xuân tức đến nỗi dẩu môi: Giờ em không giúp được gì nhưng đâu có nghĩa là em mãi mãi không giúp được.

Sao lại coi thường cô thế, dù gì cô cũng là người “gian lận” mà, nhỡ có ngày nhân phẩm của mình bùng nổ, bỗng dưng lấy được vật phẩm có thể thanh tẩy tất cả các lời nguyền ở trong hệ thống thì sao?

Vua Bẩn: Mắt nguyền rủa có thể thấy lời nguyền thật, đến lúc đấy anh sẽ nhìn xem. Còn vật phẩm hoá giải lời nguyền, nếu có cơ hội anh sẽ đi lấy ở trong toà Khoá Hồn.

Lâm Xuân nhìn thấy câu trả lời, thâm tâm sung sướng, gõ lời cảm ơn: Cảm ơn anh.

Mặc dù Vua Bẩn là người độc mồm độc miệng nhưng nhân cách lại rất tuyệt vời.

Vua Bẩn: Em lấy thân phận gì để cảm ơn anh, em là bạn gái cậu ấy à?

Lâm Xuân thấy tin nhắn của anh, cô giật mình nhảy bật lên, Vua Bẩn nói nhăng nói cuội gì thế, lỡ anh Trần Sơ nhìn thấy, hiểu lầm mình nói xấu anh thì sao?

Cô chột dạ liếc nhìn Trần Sơ, chắc chắn rằng anh vẫn đang tập trung đọc tạp chí thì mới hung hăng cúi đầu gõ chữ: Vua Bẩn, anh nói bậy cái gì đấy?

Vua Bẩn: Anh bảo em đừng có tự dát vàng lên mặt mình đấy, anh giúp Trần Sơ chứ không phải em. Lần trước ở thành phố Bão Tuyết, anh nợ ơn cậu ấy.

Lần trước ở thành phố Bão Tuyết, nếu như Trần Sơ không dẫn Lâm Xuân bay đến, anh cũng không thể vào được không gian con. Anh không thích nợ ơn người khác, nếu như lần này thật sự có cơ hội lấy được vật phẩm hoá giải lời nguyền ở trong toà Khoá Hồn, anh sẽ cố gắng hết sức, nhưng sẽ không bạt mạng.

Vua Bẩn hiểu Trần Sơ hơn Lâm Xuân, cũng hiểu rõ toà Khoá Hồn hơn, mặc dù anh không biết Trần Sơ dính lời nguyền từ bao giờ, nhưng đến bây giờ Trần Sơ vẫn không hoá giải được, tức là lời nguyền đấy không dễ gỡ chút nào. Nếu không, với sức mạnh cấp S của cậu ấy thì tại sao lại không tự hoá giải được? Dù cần thầy nguyền rủa giúp đỡ, với cấp bậc và chiến công của cậu ấy thì phía chính phủ chắc chắn sẽ phái thầy nguyền rủa giúp cậu thôi.

Lâm Xuân: Thế lúc anh nhìn ra được thì có thể nói cho em biết đấy là lời nguyền gì không?

Vua Bẩn: Nhờ ơn em mua được mắt nguyền rủa cho anh đấy nhé.

Lâm Xuân cười toe, cô biết Vua Bẩn đã đồng ý, định nhắn cảm ơn anh vô thức, nhưng cô sực nhớ đến cảnh tượng vừa rồi, bực mình xoá luôn lời cảm ơn mình vừa gõ.

Quay lại inbox nhóm, đúng lúc thấy Vua Biển nhắn tin vào nhóm.

Vua Biển: Anh đã hẹn ngày mai đi ăn vịt quay với một em gái, ăn xong tiện thể về với bọn em luôn, nhưng chắc không được rồi.

Lâm Xuân ngạc nhiên: Anh cũng đang ở Đế Đô à?

Vua Biển: Anh ở ngay cạnh bọn em.

Ngay sau ấy, Vua Biển gửi một tấm ảnh vào nhóm, trong ảnh xuất hiện một người đàn ông có cơ bụng tám múi, mặc quần lót tam giác, buộc tóc đuôi ngựa lả lơi đứng bên bãi biển với chiếc ván lướt sóng trong tay. Sau lưng là mặt biển xanh biếc và người đẹp mặc bikini.

“Vua Biển có khác.” Lâm Xuân kìm lòng chẳng đặng chửi một câu, giọng nói ngập tràn vẻ chê bai.

Đa số con gái sẽ không thích kiểu vua biển nuôi lắm cá, nhất là cái loại Giải Tinh Vũ còn đặt thẳng tên tài khoản trên mạng của mình là Vua Biển.

Cảm nhận được sự bỉ bai nồng nặc trong giọng của Lâm Xuân, Trần Sơ tò mò cầm máy lên mở inbox nhóm, nhìn thấy tạo hình phóng đãng của Giải Tinh Vũ.

Trần Sơ: “Cậu ấy ở sông Mộc Đới, mình sẽ bay qua đầu nó đấy.”

Lâm Xuân: “Sông á? Anh ấy không ở biển ạ?”

Anh giải thích: “Sông Mộc Đới nằm ở vùng trực thuộc tỉnh Giang Bắc, trong vùng đấy có bãi tắm, là khu nghỉ mát của các quan chức vào thời cổ đại. Bây giờ nó là một điểm thu hút khách du lịch.”

Lâm Xuân “Ồ” lên, cô chưa đi du lịch bao giờ chứ đừng nói là phương Bắc như thế này, nên cô cũng chẳng biết về cảnh quan gì hết.

Thanh Không: @Vua Biển, chú không phải Lâm Xuân thì sợ cái gì?

Vua Biển: Không sợ nó xảy ra mà chỉ sợ chẳng may thôi, tôi cũng không muốn vào toà Khoá Hồn, nhỡ bị nguyền rủa thì sao?

Thanh Không: @Vua Biển, chú quá đáng thế, sao chú lại là chẳng may được, Lâm Xuân xảy ra rồi còn gì? Mà ẻm còn xảy ra gấp trăm lần.

Vua Biển: Há há há há há há…

Lâm Xuân: Còn cười, cẩn thận em mang anh vào đấy.

Lâm Xuân hung tợn gửi thêm cái meme mèo con giận dữ.

Vua Biển: Nếu anh ở cạnh cô thì chắc anh sẽ sợ đấy, nhưng lát nữa cô ngồi máy bay rồi, sao dẫn anh vào được?

Lâm Xuân: Anh ở sông Mộc Đới chứ gì, tí nữa bọn em bay qua đầu anh.

Vua Biển: Cô lại không biết rồi, sông Mộc Đới nằm ở phía Đông Đế Đô, toà Khoá Hồn chỉ xuất hiện ở phía Nam thôi, không ảnh hưởng đến anh.

Thanh Không: Theo nghiên cứu về không gian con của các nhà khoa học, khi không gian con di chuyển trên bầu trời trong lúc không gian nhiễu loạn thì sẽ không đi theo quy luật. Về mặt lí thuyết, nó sẽ chồng lên bất cứ địa điểm nào trên Trái Đất, chỉ khác về thời gian mở cổng thôi. Toà Khoá Hồn chỉ xuất hiện ở Nam Đế Đô vì nó đã mở cổng ở nơi có thể bao trùm toàn bộ phía Nam Đế Đô, chứ không có nghĩa là nó không thể xuất hiện ở phía Đông Đế Đô, nhỡ nó tự dưng mở cổng sớm thì sao?

Vua Biển: Chú đừng có nói lung tung, tôi rợn tóc gáy rồi đây, tiên tri đã bảo rồi, toà Khoá Hồn sẽ không mở cổng trong thời gian tổ chức đại hội!

Vua Bẩn: Trực giác của tiên tri cũng không chuẩn lắm đâu, căng nhất là địa điểm tổ chức đại hội sẽ không bị không gian con bao trùm trong thời gian này mà thôi.

Thanh Không: Quan trọng nhất là bây giờ Lâm Xuân không ở trong resort nữa.

Vua Biển: Ôi vl, vận xui của Lâm Xuân sẽ không mạnh đến nỗi ảnh hưởng tới việc không gian mở cổng đâu nhỉ?

Vua Bẩn: Ai biết được?

Thanh Không: Khéo thế đấy.

Lâm Xuân: Anh cũng biết em xui mà.

Vua Biển: … Anh sai rồi, tha cho anh đi.

Lâm Xuân cười đắc chí: Sau này nói chuyện cẩn thận vào nghen, mặc dù em không nguyền rủa nhưng xui lắm đó.

Trần Sơ vẫn luôn đọc inbox nhóm: “…”

Em đã xui mà còn hếch mặt lên trời nữa hả?

Lướt điện thoại, tám chuyện với nhau, thoáng chốc xe đã đến sân bay, xe còn bị tắc ở bên ngoài một lúc vì có quá nhiều người đang chạy xô để kịp giờ bay, Lâm Xuân đang sợ thời gian mình dự tính không đủ để qua cửa kiểm tra an ninh và lên máy bay, ai ngờ lối VIP cứ đi tằng tằng, kiểm tra an ninh mấy phút là xong, cuối cùng cũng không hề xuất hiện tình huống không đủ thời gian mà hai người còn được nghỉ ngơi trong phòng chờ sân bay tận 20 phút vì đến sớm.

Hoá ra tiền có thể mua được thời gian thật.

Đây là suy nghĩ mà Lâm Xuân đã đúc kết ra được sau khi ngồi trong phòng chờ VIP ăn đồ ăn vặt suốt 20 phút.

20 phút sau, lần đầu tiên trong đời cô được ngồi ở khoang hạng nhất, không gian rộng rãi, ghế ngồi có chức năng massage, thậm chí chưa cần máy bay cất cánh cũng đã được ăn rồi, đãi ngộ khác hẳn luôn mà.

Bởi vì đã ăn rất nhiều đồ vặt trong lúc đợi máy bay, thành ra mới bay được một lúc, Lâm Xuân bỗng thấy tưng tức bụng.

Đồ ăn ở phòng VIP không hết hạn đâu nhỉ, mình cũng chưa ăn gì nhiều mà.

Lâm Xuân ôm bụng, đau khổ đi vào nhà vệ sinh, vừa mới bước vào thì trước mắt đã tối sầm lại.

Trần Sơ ngồi ở khoang hạng nhất bỗng bật dậy, lao vào phòng vệ sinh với tốc độ khó tin trước ánh mắt kinh ngạc của nữ tiếp viên.

Nữ tiếp viên hàng không: Nước mình bây giờ cũng cởi mở như thế à?

*

Tác giả có lời muốn nói:

Vua Biển: Clm anh xin lỗi rồi mà?

Lâm Xuân: Xin lỗi mà có tác dụng thì cần cảnh sát làm gì?