Tôi Cùng Anh Trời Sinh Một Cặp

Chương 60: Thích thú



Nguyễn Hàn Minh hai mắt nhìn ba người Đăng Quan khóe miệng khẽ cong lên đầy thích thú, chỉ cần nhìn thôi cậu đã đoán được bọn họ định làm gì trong tình cảnh này.

Bởi vì đoán được mà cậu cảm thấy thật thích thú với bọn họ. Con người ai chẳng sợ chết nhưng đứng trước cái chết vẫn có thể khiến cho kẻ địch không thể thoát được vòng vây mới là cái chết đúng nghĩa. Cuộc sống chưa bao giờ là công bằng, càng không nói đến một nơi giống như thế giới xem trong kẻ mạnh chèn ép kẻ yếu như thế giới này.

Để có thể sống sót thứ mà những con người yếu ớt cần phải làm chính là dám đương đầu với mạo hiểm. Đương đầu với cái chết không phải là buông tay cũng không phải là khiến mình thật sự chết đi mà là khiến cho nỗi sợ hãi về cái chết hoàn toàn tỉnh lặng.

Con người luôn là loài có trí tuệ biến những thứ không thể thành có thể biến con đường chết phía trước thành con đường sống biến một nơi như địa ngục trở thành con đường hoa đầy rực rỡ.

Thứ Nguyễn Hàn Minh nhìn vào trong mắt không phải sức mạnh của bọn họ cũng chẳng phải tiền tài danh vọng mà thứ cậu muốn nhìn thấy chính là một con đường sống nở đầy hoa, chỉ cần bước đi theo con đường đó thì cho dù có là người tàn phế cũng có thể kiêu ngạo ngẩn cao đầu với thế nhân.

Từng là một vũng bùng cậu hiểu rất rõ những người giống như cậu đã trải qua những thứ gì, tuy hiểu rõ nhưng cậu không có sự đồng cảm với những thứ đó. Không phải cậu không có sự đồng cảm mà bởi vì thế giới cậu từng sinh sống không cho phép cậu làm như vậy, sự đồng cảm, sự giúp đỡ chỉ khiến người khác xem cậu như một thằng hề nhảy nhót, có rất nhiều người mong chờ sự cứu giúp từ người khác mà chẳng muốn động đậy tay chân.

Cậu không chán ghét những người như thế nhưng cậu cũng sẽ không vươn tay về phía họ. Con đường tràn ngập trong gai phía trước sẽ không biến mất nếu như chỉ chông chờ vào người khác, bất kỳ ai cũng chỉ giúp một hoặc hai lần không ai sẽ giúp bạn cả đời.

Nguyễn Hàn Minh biết rất rõ cũng chiêm ngưỡng rất rõ cái phứt tạp của thế giới mà cậu đã sinh sống, bởi vì hiểu rõ nên mới tạo ra một con người tùy hứng điêu ngoa không xem bất cứ thứ gì vào trong mắt như cậu đây. Cậu tự nhận bản tính mình không thề có hai chữ hiền lành nhưng cậu sẽ không vô duyên vô cớ muốn mạng của người khác, sinh mạng đối với cậu chính là thứ rất tốt nhưng cậu cũng không quỳ trọng nó.

Đúng vậy cậu nhìn người khác không nhìn sinh mệnh của họ cũng sẽ không quý trọng bất kỳ sinh mệnh nào trước mắt cậu, cậu có thể thản nhiên nhìn người khác chết dần chết mòn. Tuy nhiên cậu lại rất hứng thú với những sinh mệnh thấp bé yếu ớt nhưng vẫn vùng vẫy để được sống.

Những người đối mặt với cái chết nhưng không trơ mắt mặc kệ cho cái chết của mình chính là thứ để cậu nhìn vào.

Ba người Đặng Quan vậy mà có thể chạm đến cái hứng thú dị hợm đó của cậu khiến cậu không khỏi cực kỳ vui vẻ mà thưởng thức bọn họ.

Nguyễn Hàn Minh hai mắt tỏa sáng bên trong đã không còn chút chừng chờ nào, cậu sẽ giúp những kẻ vùng vẫy trong bùn đất này nhưng cái giá họ phải trả cho cậu chính là cả đời người kia.

"Không biết khi nói ra bọn họ sẽ có biểu cảm thế nào." Cậu mỉm cười nhìn móng vuốt quái thú vỗ mạnh lên đầu Dương Lệ Tú: "Đúng là chờ mong.". Truyện Kiếm Hiệp

Dương Lệ Tú cắn răng nhìn chằm chằm bàn chân đang càng ngày càng gần với đầu mình, cô ấy hít sâu một hơi không dám thở ra quá mạnh chỉ sợ đến lúc mấu chốt lại bởi vì run rẩy mà phạm phải sai lầm không thể cứu vãn.

Con quái thú nhìn con mồi không động đậy liền kích động không thôi nó vồ móng vuốt xuống càng lúc càng đến gần con mồi.

Dương Lệ Tú nhìn lớp đệm chân của nó cách đầu mình chưa đến năm xentimet thì giơ mạnh thanh đao trên tay lên, mũi nhọn thanh đao chọc thẳng vào lớp đệm chân xuyên vào trong bàn chân.

"Grừ..." Tiếng hét lớn đầy đau đớn của con quái thú kêu lên, hai mắt tròn xoe của nó đỏ chót đầy khó tin nhìn bàn chân của mình.

Nó ngã ngửa ra sau rồi đập mạnh mông xuống đất.

Dương Lệ Tú trơ mắt nhìn thanh đao của mình dính chặt vào chân quái thú, trong mắt đầy sự khó tin. Cô ấy vậy mà làm được rồi, vậy mà đâm trúng rồi, chuyện này sao có thể với cái thân thể chậm chạp này cùng với nỗi sợ khiến cả người cô ấy run rẩy không ngừng, cho đến lúc nhìn thấy móng vuốt sắc bén trên đỉnh đầu khiến cô ấy có ý nghĩ bỏ chạy, vậy mà cô ấy không những không chạy mà còn đâm trúng nơi cô ấy nhắm đến rồi.

Làm sao có thể?

Hai mắt cô ấy lúc này trợn tròn nhìn con quái thú ngã ngồi trên đất, nó giơ chân bị đâm của mình lên nhìn trong miệng phát ra những tiếng gầm gừ thống khổ.

Đặng Quan cùng Hoàng Hào nhìn thấy từ đầu đến cuối không khỏi vui mừng, hai nhìn nhìn nhau rồi nắm chặt thanh đao trong tay rồi xong về phía quái thú 'Dương Lệ Tú làm được rồi, bọn họ sao có thể nhát gan không dám xong tới như vậy thì còn là đàn ông cái gì'.