Tôi Cùng Anh Trời Sinh Một Cặp

Chương 69: Chậm rãi



Tiếng hét cùng tiếng kêu cứu càng lúc càng xa khiến Nguyễn Hàn Minh cau mày không nói tiếng nào mà nhanh chóng chạy đi.

Ba người Đặng Quan sửng sốt nhưng rất nhanh đã đuổi theo, cả một đoạn đường bọn họ đều nhận ra người trước mặt này không phải người thích lo chuyện bao đồng. Có lẽ cậu đã cảm thấy có thứ gì đó không nên xuất hiện ở nơi này.

Bốn người nhanh chóng chạy theo hướng phát ra tiếng hét, khoảng cách giữa hai bên khá xa nên không thể nhanh chóng nhìn đến được, hai nhóm người một chạy một đuổi, tốc độ của bên chạy còn khá nhanh khiến người khác khó lòng chạy theo kịp.

Với khoảng cách này Nguyễn Hàn Minh đã có thể xác định người bị đuổi theo là nhóm người nào, lần này cậu cũng không vội vã nữa mà từ chạy chuyển sang thông thả nhấc từng bước chân. Từ hướng chạy của bọn họ cậu có thể chắc chắn không gặp bất kỳ người nào khác, đây là địa bàn của những con quái thú nguy hiểm, chẳng có một người nào ngu ngốc lãng vảng quanh đây.

Trong trường học những học sinh năm nhất có bản lĩnh không quá nhiều, đa phần đều là tấm chiếu mới vừa bước chân trên con đường học tập sức mạnh. Đối với những thứ không nắm chắc có mấy ai thật sự fám thử thách trừ khi đó là những kẻ ngạo mạn hoặc tin tưởng vào sức mạnh của bản thân.

Mà Nguyễn Hàn Minh là một người cực kỳ vô tâm nhưng cậu cũng không muốn chuyến đi này có trắc trở gì, dù sao thời gian là quý giá, cậu đang nhẩm tính đến ngày có thể gặp lại anh. Không thể để chuyện này làm gián đoạn cuộc thi, nhưng cũng không thể cứu những kẻ đã từng có ý xấu với cậu được, chậm rãi để bọn họ nếm trải sự tàn khốc của thế giới không có kẻ mạnh, chỉ cần không nguy hại đến tính mạng thì chơi bọn họ sắp chết cũng không có gì.

Ba người Đặng Quan chạy phía sau không hiểu tại sao lại cảm thấy lạnh lẽo, bọn họ nhìn thấy cậu thả chậm bước chân thì cũng đi theo, ba người bọn họ giữ khoảng cách với cậu khoảng hai ba bước chân. Cùng nhau ở cạnh một ngày bọn họ cũng hiểu được chút tính tình của cậu, có lẽ cậu không thích thân cận với bất kỳ người nào ngoại trừ tướng quân, tuy đi bên cạnh cậu sẽ không tỏ vẻ gì nhưng xung quanh cậu sẽ tỏ ra luồn khi lạnh lẽo khiến người khác cảm thấy khó chịu.

Ba người không biết người khác thế nào nhưng bọn họ chính là cảm thấy như vậy.

Bốn người vừa đi vừa nghe một bản hòa ca kinh hồn bạt vía, những con động vật nhỏ trong rừng cũng vì thiên tính cảm nhận được nguy hiểm mà chạy ngược hướng với bọn họ, dọc đường đi có thể nói là cực kỳ náo nhiệt cùng kinh ngạc.

Hoàng Hào cau mày khó hiểu, dù sao những động vật trong rừng đều thích nghi với quái thú trong khu vực, bọn chúng sẽ không thể nào làm ra động thái hoảng loạn như thế được.

Đặng Quan cũng biết tình thế khó đoán, nhưng hiện tại bọn họ đi cùng cậu, không có việc bọn họ thấy nguy hiểm thì sẽ bỏ mặc cậu rồi mạnh ai nấy chạy được. Dù là những kẻ được xem là phế vật nhưng bọn họ hiểu một chuyện, đùi vàng không phải lúc nào cũng có thể ôm vì vậy một khi đã ôm thì ôm cho chặt.

Phía trước là thứ gì đều không quan trọng bằng đùi vàng, nếu thật sự quá nguy hiểm thì ba người bọn họ liền bất chấp mà xách người bỏ chạy cùng là xong. Nhưng Đặng Quan cảm thấy dù phía trước có là trùng tộc uy danh kinh khủng thì cũng không thể nào chạm được vào một cộng tóc của Nguyễn Hàn Minh.

Bốn người chậm rãi đi về hướng phát ra tiếng hét thê thảm, hình như nhóm người phía trước đã không còn hơi sức để chạy tiếp, âm thanh đã từ từ chậm dần cuối cùng thì ngừng hẳn, hình như bọn họ đã hoàn toàn chịu thua trước thể lực của chính mình.

"Bọn họ không bấm nút cầu cứu sao?" Dương Lệ Tú nghi hoặc hỏi.

"Bọn họ sẽ không ngu ngốc như vậy đâu!" Đặng Quan không nghi hoặc đáp lại, không ai nghỉ rằng những dòng tộc thế gia thà hy sinh tính mạng củng không bấm nút từ bỏ cuộc thi. Đối với bọn họ cuộc thi này cũng chỉ là một cuộc thi để nở mày nể mặt mà thôi, đối với trường học thì cho dù có phải là ngôi trường nổi tiếng đế đô này hay không cũng không can hệ.

Nhưng nếu nghĩ theo hướng này thì sao những người phía trước lại vẫn bị đuổi theo, tiếng hét này không phải là tiếng hét kinh sợ bình thường mà giống như tiếng hét tuyệt vọng, nhìn thấy cái chết trước mắt vậy.

Hoàng Hào mím môi, cảm thấy khu rừng này không có con quái vật nào có thể làm ra được chuyện như vậy, lá chắn mà nhà trường tạo ra không thể nào không chịu nổi những dòn tấn công của quái vật trong khu rừng nhỏ này. Đói với người dân hành tinh này thì khu rừng của thành phố A chỉ là một khu rừng nhỏ không có bao nhiêu nguy hiểm cho người dân, nhưng cũng không phải người nào cũng có thể đi vào.

Tuy nhiên loài quái vật có thể tồn tại trong rừng không có sức mạnh tàn phá lá chắn do chính những nhà khoa học quốc gia tạo ra.

Nguyễn Hàn Minh cũng cau mày, hiện tại sinh mệnh bọn họ không đáng ngại tuy nhiên mùi máu đã tản vào trong không khí, có lẽ vết thương của những người đó không nhẹ chút nào.

Tuy cậu không thích bọn họ, thặm chí muốn dùa chết người nhưng hiện tại xung quanh đều đang ghi hình của cậu không thể thấy chết mà không cứu, ít nhất có thể lụm được tính mạng còn chút hơi tàn của bọn họ.