Tôi Cùng Phe Với Phản Diện

Chương 112: Nhượng bộ



Edit: Mei A Mei

What we do for ourselves dies with us. What we do for others and the world remains and is immortal.

Những gì bạn làm cho bản thân sẽ chết theo bạn, nhưng những gì bạn làm cho người khác và thế giới sẽ tồn tại mãi mãi.

Trong gian đồ nam tại khu bách hóa Macy, New York.

Vesper nhìn vào mắt anh. Chẳng hiểu sao cô lại thấy hơi ngỡ ngàng.

Vẻ ngoài của anh rất lịch lãm và đẹp trai, nhưng không thuộc dạng hấp dẫn. Có lẽ so với chiều cao trung bình hơn một mét tám ở cánh mày râu Bắc Mỹ thì vóc người của anh chỉ thuộc tầm trung.

Tuy nhiên khi bắt gặp đôi mắt xanh cùng khóe miệng cong cong ấy, Vesper lại cảm giác như tim mình đang tan chảy giữa một hồ nước trong vắt.

Vesper nhìn chiếc xe lăn anh ngồi – hẳn cô có thể thử chữa khỏi cho anh?

Cứ coi như là vì khuôn mặt đẹp trai này đi.

Charles Francis Xavier nhìn cô nhóc kia. Mặt thoáng vẻ khó tin. Anh chưa từng thấy dị nhân nào sở hữu tiềm lực mạnh mẽ đến thế.

Vesper nhìn người đàn ông mang khí chất Anh quốc đầy hào hoa đó rồi nhíu mày hỏi, "Giáo sư X?"

Giáo sư X Charles Xavier, người đứng đầu tổ chức X-Men, đã cống hiến cả cuộc đời mình cho cuộc sống hòa bình giữa dị nhân và loài người, đồng thời chịu trách nhiệm chống lại những dị nhân xấu xa, giữ gìn nền trật tự thế giới.

Anh có khả năng ngoại cảm mạnh nhất trên trái đất, còn đọc được suy nghĩ và ký ức của người khác mà không cần tiếp xúc vật lí.

Hơn nữa anh cũng có thể sử dụng năng lực để tước đoạt, kiểm soát suy nghĩ, điều khiển đối phương hành động theo ý mình.

Nhưng chẳng phải trong comic vị giáo sư nổi tiếng này bị hói đầu do tác dụng phụ của đột biến thời trung học sao?

Vậy thì điều gì đang xảy ra với mái tóc vàng sẫm đẹp đẽ kia?

Cách phát âm chuẩn giọng Anh của Charles nghe rất êm tai, "Cô Lynd, cô có muốn gia nhập Học viện năng khiếu thanh niên Xavier không?"

Charles đã biến một dinh thự ở West Chester, New York, thuộc quyền sở hữu gia đình mình, thành trường tư thục – "Trường năng khiếu thanh niên Xavier", và anh là giáo sư duy nhất.

Giáo sư X tin rằng nhóc dị nhân này cần được hướng dẫn dạy dỗ một cách bài bản.

Vesper chớp chớp mắt, "Anh đến chỗ Magneto trộm người à?"

- - Mặc dù anh đẹp đấy, nhưng việc này khá vô lý, đúng chứ?

Mắt Charles còn xanh hơn nước biển, toát lên phong thái gợi cảm mà bất cần đời, "Erik đối xử với loài người hơi cực đoan. Hẳn cô nên thử hiểu rõ hơn một chút về lập trường của cậu ấy."

Vesper thản nhiên nói, "Thế anh định cống hiến cả cuộc đời mình cho cuộc sống chan hòa giữa loài người và dị nhân sao?"

Thoạt trông anh vẫn còn trẻ. Gương mặt đẹp dịu dàng, sâu lắng mà cô độc.

Charles sở hữu một cặp mắt xanh đa tình, "Những gì cô làm cho bản thân sẽ chết theo cô, nhưng những gì cô làm cho người khác và thế giới sẽ tồn tại mãi mãi."

Vesper luôn tỏ thái độ tôn trọng đúng mực trước bậc vĩ nhân mang tâm hồn thiêng liêng cao cả cùng sự hy sinh và cống hiến to lớn này, nhưng lúc nhìn Giáo sư X trẻ tuổi, cô phải công nhận trông anh vẫn rất quyến rũ.

Tính tình Charles cực kì mâu thuẫn, đã ngây thơ như thiên sứ còn bản lĩnh chuẩn đàn ông.

Anh không quá nghiêm túc, ngược lại mang sự bất cần đời hấp dẫn, thoạt trông vừa cá tính vừa chân thực.

Nhưng Vesper chưa hề quên đối tượng công lược của cô là Magneto Erik Lehnsherr.

"Xin lỗi, thưa Giáo sư X –" Chưa kịp dứt lời cô đã trông thấy Erik bước ra khỏi phòng thử đồ với chiếc sơ mi trắng mới thay.

Cằm hắn vuông vức và lún phún râu, nhưng đồng thời cũng đầy khí chất cấm dục. Sức hút nam tính khêu gợi đến ngỡ ngàng.

Quý cô nhan chó, người gần đây đang bị ám ảnh bởi "Vòng eo số 1 châu Âu", vô tư ngắm eo Magneto.

Erik thì nhíu mày nhìn khoảng cách gần kề giữa hai người, "Vesper, hãy nói cho ngài giáo sư đây biết em đã có thầy dạy rồi đi."

Vesper ngoan ngoãn làm theo. Cô cúi đầu nhìn Charles chăm chú, "Trước khi ngủ cùng thầy Erik Lehnsherr thành công, tôi sẽ không rời xa thầy ấy đâu."

Magneto: "..."

Giáo sư X: "..."

Vesper nhún vai vô tội, "Hoặc trừ phi thầy ấy đột nhiên tăng cân và mất vòng eo quyến rũ."

Erik Lehnsherr gạt phăng, "...Trật tự!"

Charles trao cho ông bạn Magneto một cái nhìn thông cảm. Cô nhóc này có vẻ khó đối phó lắm đây.

Vesper buông tay hắn rồi nhìn về phía Charles, "Hai chân anh sao vậy?"

Mặt Charles thấp thoáng nỗi cô đơn khó phát hiện. Erik đi về phía bọn họ, "Nữ đặc vụ chính phủ Moira MacTaggert bắn tôi. Lúc tôi chặn đạn bất cẩn văng trúng vào dây thần kinh thắt lưng cậu ta làm chân cậu ta bị liệt."

"Nghe Raven kể hai người là bạn thân hả?" Vesper nói giọng đều đều, "Hình như nữ đặc vụ kia là bạn gái cũ của Giáo sư X."

Erik lạnh lùng nhìn cô, "Raven Darkholme đã kể cho em tất cả những gì cô ta biết trên đời à?"

"Hẳn đó là sự hấp dẫn giữa phái nữ chăng?" Vesper chân thành nói, "Thú thật, em vẫn rất muốn nhập bọn với Raven và Destiny rồi chơi kiểu 3P lãng mạn."

Magneto: "..."

Giáo sư X: "..."

Erik cảm thấy sớm muộn gì mình cũng sẽ không nhịn nổi mà bóp chết nhóc dị nhân này mất. Hiển nhiên Charles hơi khiếp hãi.

Vesper tiếp tục nhìn Erik, nghiêm túc hỏi, "Em có thể chữa khỏi chân cho anh ấy được không?"

Charles ngây ra một lúc. Anh khá bất ngờ trước giọng điệu nhẹ tênh của nhóc dị nhân kia.

Erik tập trung nhìn hai chân Charles Xavier.

Mặc dù Magneto và Giáo sư X đối lập nhau về mặt quan điểm nhưng Erik cũng không mong người bạn cũ phải ngồi xe lăn cả đời.

Magneto im lặng, nhưng thái độ đã ngầm chấp nhận.

Charles nhìn cô bé xinh đẹp tuyệt trần trước mặt, dịu dàng nói, "Tôi cũng có thể dùng khả năng ngoại cảm để chữa trị cho những bệnh nhân bị liệt thần kinh hoặc cơ thể. Tuy nhiên nó chỉ giống như một hiệu ứng thôi miên mà thôi. Nó thực sự không chữa khỏi được dây thần kinh thắt lưng bị tổn thương của tôi đâu."

Nhìn cặp ngươi xanh thẳm kia, Vesper sốt ruột nói, "Chữa khỏi hai chân đã là gì. Tôi còn giúp anh không hói đầu nữa là."

Charles:...Sao cô nàng này lại giỏi làm người ta á khẩu thế nhỉ.

Thoạt trông cô không tốt tính lắm. Khuôn mặt xinh xắn vô cảm bỗng dí sát gần anh. Cô áp tay phải lên má Charles.

Charles cảm thấy một sức mạnh khó tả đang tích tụ trong cơ thể mình. Đó là sự kiểm soát và sáng tạo của sinh mệnh.

Nhưng bấy giờ, mặt Erik thâm sì –

Tại sao trước đây lúc chữa trị cho những bệnh nhân khác con nhóc kia chẳng cần tiếp xúc cơ thể, còn giờ phải áp tay lên má đàn ông mới sử dụng được năng lực?

Đúng vậy. Không sai. Vesper chỉ muốn hưởng thụ cảm giác sờ soạng gương mặt đẹp trai u buồn của Giáo sư X thôi.

Mắt Charles như biết nói, đầy quyến rũ nồng nàn. Thảo nào tình nhân trong comic nhiều vô số kể.

Thú thực, anh hoàn toàn không thuộc tuýp đẹp trai điển hình. Làn da trắng sữa lấm tấm tàn nhang, nhưng khí chất độc đáo bẩm sinh lại làm anh nổi bật giữa đám đông ngay lập tức.

Lúc Vesper rời tay, Charles sờ chân mình. Anh sửng sốt nhìn nhóc dị nhân kia.

Anh loạng choạng đứng dậy. Khi thành công bước ra khỏi xe lăn, anh bất giác nở nụ cười.

Một nụ cười pha trộn hoàn hảo giữa sự ngại ngùng, nghịch ngợm, tự do và tao nhã.

Erik cũng khẽ nhếch mép – gián tiếp khiến cho bạn bị liệt, đây là nút thắt lâu dài với hắn.

Hiện tại, cuối cùng cũng được nhóc dị nhân của hắn tháo gỡ.

Song Erik nắm chặt cổ tay Vesper, kéo cô về phía sau rồi nhìn Charles.

Erik điềm tĩnh nói, "Vesper là học trò của tôi. Cô ấy sẽ không đời nào ghi danh học viện bên cậu đâu."

"Hoặc tôi có thể cùng cậu dạy cô ấy..." Charles mỉm cười nhã nhặn, "Erik, thực ra cậu thừa biết sớm muộn gì xã hội loài người cũng sẽ để ý tới sự tồn tại của dị nhân. Mà một khi năng lực cô ấy mất kiểm soát thì rất có thể gặp chuyện bất trắc. Việc tôi đảm nhiệm quyền giám hộ sẽ càng có lợi cho an nguy của cô ấy hơn."

Về mặt nào đó, xuất phát điểm giữa Magneto và Giáo sư X đều vì để dị nhân được an toàn, nhưng một bên là hòa bình còn một bên là cực đoan.

Erik nhíu mày. Đầu hắn lóe lên mấy vụ án – năng lực nhóc dị nhân mất kiểm soát dẫn đến thương vong, hậu quả hoặc bị chính phủ giam giữ, hoặc bị loài người sát hại.

Hắn nhìn về phía Vesper, kìm nén ham muốn chiếm hữu vì hành trình trưởng thành an toàn của cô, "Em đồng ý ghi danh Học viện X không? Trường đó có xây khu huấn luyện bí mật tên 'Phòng nguy hiểm', giấu đủ loại mánh khóe, bao gồm bom, lửa và người máy."

"Một mình thầy không dạy được sao?" Cô nàng ngẩng đầu nhìn hắn. Hai tay vội vàng níu lấy áo sơ mi hắn tựa như bé mèo sợ bị chủ nhân bỏ rơi.

Ánh mắt Magneto sáng long lanh. Hắn nhẹ nhàng trấn an cô nhóc trước mặt.

Giọng Erik pha chút Tây Âu đặc biệt, rất có sức hút, "Charles là dị nhân ngoại cảm xuất sắc, hơn nữa còn cực kì giỏi điều khiển tâm trí."

Vesper nào phải cô nàng dễ bị thuyết phục. Cô bất mãn nhăn mũi, "Không! Em muốn ở cùng thầy cơ!"

Charles Xavier:...Anh vừa bị chê sao?