Tối Cường Thần Thoại Đế Hoàng

Chương 1610: Tiêu Yêu Thiên Tôn (1)



- Hì hì, nào có, phụ hoàng ta xác thực mạnh a!

Xảo Nhi che miệng cười nói, đối với người Hoắc Tầm Đế nói tới, nàng càng cảm thấy hứng thú.

Nàng chưa từng nghe Hoắc Tầm Đế tôn sùng qua một người như thế.

- Đó là ngươi nhãn giới thấp!

Hoắc Tầm Đế trừng Xảo Nhi một chút, hừ nói.

Hắn vĩnh viễn quên không được tràng cảnh lần thứ nhất nhìn thấy Tần Quân, khi đó Thiên Đế đã danh vang thời kỳ Hỗn Độn, cùng Vận Mệnh đại chiến trở về, trên người mang theo quang mang ức vạn trượng

- Hừ, nhãn giới của ta thấp, vậy ngươi ngược lại nói a!

Xảo Nhi không phục, bắt đầu bóp cánh tay của Hoắc Tầm Đế

Đáng tiếc vô luận nàng bóp như thế nào, Hoắc Tầm Đế cũng ngậm miệng không nói, chỉ nói nàng cứ yên tâm

Thiên Đế trở về!

Hoắc Tầm Đế bỗng nhiên rất chờ mong, không còn e ngại.

Hắn có dự cảm, đại hôn của hắn sẽ oanh động toàn bộ Cổ Thánh Đế Đạo, hơn nữa không phải lấy trò cười thể hiện.

Thời gian xoay chuyển, ba tháng vội vàng đi qua.

Nội vũ trụ không có phong ba quá lớn, sau khi bị Đại Tần thiên đình thống nhất, Nội vũ trụ bình yên hơn rất nhiều, cảnh tượng như vậy ngược lại để càng ngày càng nhiều sinh linh bắt đầu thừa nhận Đại Tần thiên đình.

Chúng sinh không ngốc, mặc dù có thế lực kích động dư luận, nhưng bọn hắn có thể thấy rõ tình huống chung quanh mình.

Bọn hắn gặp áp bách ít hơn trước kia, hưởng thụ được tư nguyên nhiều hơn trước kia, cái này còn không tốt sao?

Ngày xưa, năm thế lực bá chủ hoàn toàn là bóc lột chúng sinh, bây giờ Đại Tần thiên đình thống nhất, mở ra rất nhiều tư nguyên, cũng quản thúc rất nhiều khu vực hỗn loạn, tuy có không ít tiếng mắng chửi, cho rằng Đại Tần thiên đình ước thúc tự do của bọn hắn, nhưng càng nhiều sinh linh thì đang hoan hô.

Vô luận ở đâu, kẻ yếu vĩnh viễn nhiều hơn cường giả.

Một ngày này, Tần Quân ở trong tẩm cung của Liễu Nhược Lai.

Nhược Tâm nằm ở trên giường ngủ trưa, Tần Quân cùng Liễu Nhược Lai ngồi đối diện trước bàn nhỏ.

Tần Quân châm trà cho nàng, cười nói:

- Làm sao? Ở không quen?

Liễu Nhược Lai mặt không biểu tình nói:

- Ngươi giam giữ ta, ta sao có thể quen?

Bởi vì tu vi chênh lệch quá lớn, nàng căn bản không cách nào phá mở cấm chế toà tẩm cung này.

Tần Quân khoan thai cười nói:

- Trẫm nói, đừng đuổi theo Vận Mệnh, sớm muộn có một ngày, trẫm sẽ chộp Vận Mệnh tới tặng cho ngươi.

Hắn cùng Liễu Nhược Lai còn có một nhiệm vụ giao đấu, bất quá hắn đã không để ý, dù sao khen thưởng cũng không nhiều.

Liễu Nhược Lai cũng không tức giận, tình cảm của nàng bị bóc ra, thậm chí không có phẫn nộ, không cam lòng, rất có cảm giác Thái Thượng vô tình.

Đến đâu thì hay đến đó.

Không tranh không đoạt, chẳng quan tâm, không nghe không nói.

Nhìn trạng thái của Liễu Nhược Lai như thế, Tần Quân khẽ nhíu mày, hắn từng để Lý Bạch thử đi bắt Vận Mệnh, đáng tiếc Vận Mệnh phiêu miểu, Lý Bạch không chỗ có thể tìm ra.

Muốn cho Liễu Nhược Lai cảm tình, nhưng không thần thông có thể làm được.

Vô Cực là quá trình siêu việt Đại Đạo, chỉ có vượt qua Vô Cực, mới có thể chân chính áp đảo Đại Đạo.

Sau khi siêu việt Vô Cực, bản thân các cường giả chính là một phương Đại Đạo, có thể sáng tạo chư thiên vũ trụ, diễn hóa ngàn vạn quy tắc của mình

Dựa theo Lý Bạch nói, Vô Cực cảnh diệu dụng không chỉ ở trên thực lực, còn có lý giải đối với Đại Đạo quy tắc.

Trước kia Tần Quân nghĩ Đại Đạo liền cao hơn Thiên Đạo một cấp, thực thì không phải vậy, chúng sinh mạnh, Đại Đạo cũng như thế, vĩnh viễn không có điểm dừng.

- Bồi tiếp Nhược Tâm thật tốt, ngươi cũng có thể tu luyện, chỉ là không thể xuất cung.

Tần Quân thổi chén trà nói.

Nếu thả Liễu Nhược Lai, trời mới biết nha đầu này sẽ chạy đến nơi đâu.

Nghe Nhược Tâm nói, trên đường đi, Liễu Nhược Lai tao ngộ rất nhiều cuộc chiến đấu, lúc trước ở Cổ Thánh Đế Đạo còn tốt, sinh linh đều rất nhỏ yếu, lại hướng trước, hậu quả khó mà lường được

Liễu Nhược Lai nhẹ nhàng gật đầu, dù sao cũng trốn không thoát, dừng lại tu luyện cũng không tệ.

Hiện tại ở trong lòng nàng có một mục tiêu, cái kia chính là siêu việt Tần Quân.