Tôi Đã Yêu Một Trai Thẳng

Chương 8: Nhật ký của Bạc Văn Du 8: Anh tôi sắp kết hôn rồi



Tôi nhìn dáng vẻ anh tôi mặc áo cưới màu đỏ trên thiệp, rất đẹp trai, rất dịu dàng.Thời gian như bóng câu qua khe cửa, chí ít là đối với phần lớn người bình thường mà nói.

Tôi nhìn dáng vẻ anh tôi mặc áo cưới màu đỏ trên thiệp, rất đẹp trai, rất dịu dàng.

“Tôi thật sự rất yêu cô ấy… Cô ấy rất dịu dàng, cô ấy đối xử với tôi cực kỳ tốt, chăm sóc tôi lúc tôi bị ốm, ở bên tôi khi tôi cô đơn, nấu canh giải rượu cho tôi khi tôi uống sau, dạy tôi cách đối xử tốt với một người, dạy tôi cách yêu một người… Vừa ở bên đã là năm năm! Năm năm tốt nhất trong cuộc đời chúng tôi, đều cho nhau! Sao cô ấy có thể đá tôi như thế…”

Tôi ở nhà một mình uống rất nhiều rượu, tôi không hận anh tôi, nhưng tôi không thể quên được anh.Thất thần khi lái xe là điều tối kỵ, tôi biết, ngày đầu tiên học lái xe huấn luyện viên đã nói cho tôi biết.Anh tôi sắp kết hôn rồi, buổi tối một ngày trước khi kết hôn anh đã gửi thiệp mời cho tôi.

Lần trước, là uống say tỏ tình với anh tôi, kết cục đều là tiếc nuối. Lần này, là lần cuối cùng vĩnh biệt anh tôi, tôi không hối hận.

Tôi nhìn chằm chằm tấm ảnh kia rất lâu, sự bình tĩnh trong lòng khiến bản thân tôi cũng cảm thấy khiếp sợ.

Sau ngần ấy năm, tôi chưa bao giờ làm bất cứ chuyện gì theo ý mình muốn.Tôi nhìn dáng vẻ anh tôi mặc áo cưới màu đỏ trên thiệp, rất đẹp trai, rất dịu dàng.

“Tôi thật sự rất yêu cô ấy… Cô ấy rất dịu dàng, cô ấy đối xử với tôi cực kỳ tốt, chăm sóc tôi lúc tôi bị ốm, ở bên tôi khi tôi cô đơn, nấu canh giải rượu cho tôi khi tôi uống sau, dạy tôi cách đối xử tốt với một người, dạy tôi cách yêu một người… Vừa ở bên đã là năm năm! Năm năm tốt nhất trong cuộc đời chúng tôi, đều cho nhau! Sao cô ấy có thể đá tôi như thế…”

Đèn xanh trước mặt sáng lên, tôi vô thức đạp chân ga.

Anh tôi sắp kết hôn rồi.

Khoảnh khắc va chạm xảy ra, hình như tôi nhìn thấy thời đại học, anh tôi mặc áo sơ mi trắng, cười đùa tí tửng gọi tôi, “Sư đệ, phải vui vẻ, suốt ngày nhíu mày sẽ có nếp nhăn đấy.”Tôi nhìn chằm chằm tấm ảnh kia rất lâu, sự bình tĩnh trong lòng khiến bản thân tôi cũng cảm thấy khiếp sợ.

Lần cuối cùng tôi mở mắt ra, tôi muốn bắt lấy bóng hình kia, tôi không muốn đi một mình lẻ loi.

Sau ngần ấy năm, tôi chưa bao giờ làm bất cứ chuyện gì theo ý mình muốn.

Tôi vẫn cho rằng tôi đã chuẩn bị tâm lý, tôi bằng lòng yêu anh tôi, không cần đền đáp gì cả, anh không yêu tôi cũng không sao. Nhưng khi tôi tận mắt nhìn thấy thiệp cưới của anh tôi, biết anh sắp kết hôn, tôi vẫn đau lòng như sắp nứt ra.Lái xe theo cảm xúc rất nguy hiểm, tôi biết, trước kia mỗi lần tôi tức giận hoặc là đau lòng, anh tôi đều sẽ lái xe đưa đón tôi. Anh sợ tôi xảy ra chuyện.Tôi nhớ đến rất nhiều chuyện trước kia.

Sau ngần ấy năm, tôi chưa bao giờ làm bất cứ chuyện gì theo ý mình muốn.

Thời thiếu niên, tôi cảm thấy tôi lớn rồi, tôi nói với bố mẹ tôi muốn học vẽ tranh, tôi cảm thấy tương lai của tôi thuộc về nghệ thuật, họ nói với tôi rằng tương lai của tôi thuộc về tài chính, họ sinh ra tôi là để tôi kế thừa công ty;Lần trước, là uống say tỏ tình với anh tôi, kết cục đều là tiếc nuối. Lần này, là lần cuối cùng vĩnh biệt anh tôi, tôi không hối hận.Một lần một anh bạn của tôi bị cô gái cậu ta yêu năm năm cắm sừng. Hai chúng tôi cùng uống say mèm, cậu ta gào khóc, khóc như đứa trẻ không hiểu chuyện.

Anh, em biết ngay anh không đành lòng… Anh đến đón em rồi… Anh đón em… Chúng ta đi thôi…

Thời thiếu niên, tôi cảm thấy tôi lớn rồi, tôi nói với bố mẹ tôi muốn học vẽ tranh, tôi cảm thấy tương lai của tôi thuộc về nghệ thuật, họ nói với tôi rằng tương lai của tôi thuộc về tài chính, họ sinh ra tôi là để tôi kế thừa công ty;

Tới đi, đón lấy đi, đây là điều mày muốn, đâm vào mày sẽ được giải thoát!Gió gào thét thổi qua bên tai tôi, bóng tối lập tức nuốt chửng tôi, bên tai vang lên tiếng phanh xe chói tai, tiếng va chạm của tấm thép và tiếng kính chắn gió vỡ vụn.Cậu ta nói, tôi cố gắng cho cô ấy những thứ tốt nhất… Sao cô ấy có thể không cần tôi nữa?

Gió gào thét thổi qua bên tai tôi, bóng tối lập tức nuốt chửng tôi, bên tai vang lên tiếng phanh xe chói tai, tiếng va chạm của tấm thép và tiếng kính chắn gió vỡ vụn.

Tôi cứ vậy, mặc cho những suy nghĩ xấu xa nuốt chửng tôi từng chút một.Tôi lái xe chẳng có mục đích gì, trên cổ đeo sợi dây chuyền làm từ khóa cửa nhà anh tôi, ghế phụ lái đặt thiệp mời kết hôn của anh tôi.“Tôi thật sự rất yêu cô ấy… Cô ấy rất dịu dàng, cô ấy đối xử với tôi cực kỳ tốt, chăm sóc tôi lúc tôi bị ốm, ở bên tôi khi tôi cô đơn, nấu canh giải rượu cho tôi khi tôi uống sau, dạy tôi cách đối xử tốt với một người, dạy tôi cách yêu một người… Vừa ở bên đã là năm năm! Năm năm tốt nhất trong cuộc đời chúng tôi, đều cho nhau! Sao cô ấy có thể đá tôi như thế…”

Thời thanh niên, tôi yêu một người, giống như tất cả bạn bè bên cạnh, tôi ôm một tấm chân tình theo đuổi anh, mặc sức tưởng tượng tương lai tốt đẹp của chúng tôi, anh nói với tôi, em mãi mãi là em trai ngoan của anh, anh sắp kết hôn rồi…

Tôi bình tĩnh đón lấy vận mệnh của mình.

Tôi vẫn cho rằng tôi đã chuẩn bị tâm lý, tôi bằng lòng yêu anh tôi, không cần đền đáp gì cả, anh không yêu tôi cũng không sao. Nhưng khi tôi tận mắt nhìn thấy thiệp cưới của anh tôi, biết anh sắp kết hôn, tôi vẫn đau lòng như sắp nứt ra.Lái xe theo cảm xúc rất nguy hiểm, tôi biết, trước kia mỗi lần tôi tức giận hoặc là đau lòng, anh tôi đều sẽ lái xe đưa đón tôi. Anh sợ tôi xảy ra chuyện.Tôi rất thương cậu ta.

Khi đó tôi cũng uống say, khóc rất dữ dội. Có lẽ là tôi cũng có cảm giác như vậy, thật ra khi đó tôi sớm biết, tôi đã yêu một người không thể có được.

Thời nhi đồng, khi những đứa trẻ khác đều có bố mẹ chơi cùng, tôi chỉ có một mình, ở trong căn phòng to lớn trống rỗng;Quỷ thần xui khiến, tôi không phanh xe.Giống như có một người cầm con dao, đâm vào trái tim bạn, khoét tim bạn ra, còn muốn bạn trơ mắt nhìn nó bị ném trên mặt đất chà đạp.Khi đó tôi cũng uống say, khóc rất dữ dội. Có lẽ là tôi cũng có cảm giác như vậy, thật ra khi đó tôi sớm biết, tôi đã yêu một người không thể có được.

Tôi không muốn tận mắt nhìn thấy anh tôi đeo nhẫn cho người khác, không muốn nghe thấy từ vợ được nói ra từ miệng anh, không muốn nhìn thấy những từ đẹp đôi tự nhiên, trai gái xứng đôi được dùng cho anh tôi và người khác.

Tôi cứ vậy, mặc cho những suy nghĩ xấu xa nuốt chửng tôi từng chút một.Tôi vẫn cho rằng tôi đã chuẩn bị tâm lý, tôi bằng lòng yêu anh tôi, không cần đền đáp gì cả, anh không yêu tôi cũng không sao. Nhưng khi tôi tận mắt nhìn thấy thiệp cưới của anh tôi, biết anh sắp kết hôn, tôi vẫn đau lòng như sắp nứt ra.

Khi chiếc xe tải lớn quá tốc độ vượt đèn đỏ lao về phía tôi, thật ra tôi đã nhìn thấy. Bánh xe ma sát kèm theo tiếng phanh xe chói tai, giống như Địa Ngục đánh về phía tôi.

Thời tuổi nhỏ, khi những đứa trẻ khác bị trầy cánh tay muốn bố mẹ an ủi, tôi chỉ có một câu đàn ông con trai phải học cách trưởng thành, khóc sướt mướt giống kiểu gì.Giống như có một người cầm con dao, đâm vào trái tim bạn, khoét tim bạn ra, còn muốn bạn trơ mắt nhìn nó bị ném trên mặt đất chà đạp.

Lái xe theo cảm xúc rất nguy hiểm, tôi biết, trước kia mỗi lần tôi tức giận hoặc là đau lòng, anh tôi đều sẽ lái xe đưa đón tôi. Anh sợ tôi xảy ra chuyện.

Một lần một anh bạn của tôi bị cô gái cậu ta yêu năm năm cắm sừng. Hai chúng tôi cùng uống say mèm, cậu ta gào khóc, khóc như đứa trẻ không hiểu chuyện.

Thời nhi đồng, khi những đứa trẻ khác đều có bố mẹ chơi cùng, tôi chỉ có một mình, ở trong căn phòng to lớn trống rỗng;

Đèn xanh trước mặt sáng lên, tôi vô thức đạp chân ga.Tôi ở nhà một mình uống rất nhiều rượu, tôi không hận anh tôi, nhưng tôi không thể quên được anh.

Tôi nhớ đến rất nhiều chuyện trước kia.

Tôi không biết tại sao tôi ngốc đến vậy, liều mạng yêu một người đàn ông đã định sẵn sẽ không yêu tôi.

Lái xe theo cảm xúc rất nguy hiểm, tôi biết, trước kia mỗi lần tôi tức giận hoặc là đau lòng, anh tôi đều sẽ lái xe đưa đón tôi. Anh sợ tôi xảy ra chuyện.

Tôi không muốn tận mắt nhìn thấy anh tôi đeo nhẫn cho người khác, không muốn nghe thấy từ vợ được nói ra từ miệng anh, không muốn nhìn thấy những từ đẹp đôi tự nhiên, trai gái xứng đôi được dùng cho anh tôi và người khác.

Tôi nhìn dáng vẻ anh tôi mặc áo cưới màu đỏ trên thiệp, rất đẹp trai, rất dịu dàng.Anh tôi sắp kết hôn rồi.

Anh tôi sắp kết hôn rồi.

Bây giờ, đầu óc tôi không tỉnh táo, cảm xúc rất kích động. Nhưng tôi chỉ muốn ngồi ở trong xe, không muốn đi đâu cả.

Quỷ thần xui khiến, tôi không phanh xe.Lễ cưới đã bắt đầu rồi. Tôi vẫn đang lái xe không mục đích ở trên đường.Tôi lái xe chẳng có mục đích gì, trên cổ đeo sợi dây chuyền làm từ khóa cửa nhà anh tôi, ghế phụ lái đặt thiệp mời kết hôn của anh tôi.

Tôi bình tĩnh đón lấy vận mệnh của mình.

Tôi bình tĩnh đón lấy vận mệnh của mình.Lễ cưới đã bắt đầu rồi. Tôi vẫn đang lái xe không mục đích ở trên đường.

Thất thần khi lái xe là điều tối kỵ, tôi biết, ngày đầu tiên học lái xe huấn luyện viên đã nói cho tôi biết.

Tôi cũng không biết tại sao tôi muốn làm vậy, tôi thậm chí không suy nghĩ đến lý do tôi làm chuyện này. Chỉ là trong lòng tôi có một âm thanh đang dụ dỗ tôi.

Tôi không muốn tận mắt nhìn thấy anh tôi đeo nhẫn cho người khác, không muốn nghe thấy từ vợ được nói ra từ miệng anh, không muốn nhìn thấy những từ đẹp đôi tự nhiên, trai gái xứng đôi được dùng cho anh tôi và người khác.

Xe tải lớn giống như một bức tường dời non lấp biển, tôi thậm chí không giơ tay lên ngăn cản.

Thời tuổi nhỏ, khi những đứa trẻ khác bị trầy cánh tay muốn bố mẹ an ủi, tôi chỉ có một câu đàn ông con trai phải học cách trưởng thành, khóc sướt mướt giống kiểu gì.

Thất thần khi lái xe là điều tối kỵ, tôi biết, ngày đầu tiên học lái xe huấn luyện viên đã nói cho tôi biết.

Tôi nhìn dáng vẻ anh tôi mặc áo cưới màu đỏ trên thiệp, rất đẹp trai, rất dịu dàng.

Giống như có một người cầm con dao, đâm vào trái tim bạn, khoét tim bạn ra, còn muốn bạn trơ mắt nhìn nó bị ném trên mặt đất chà đạp.

Tôi lái xe chẳng có mục đích gì, trên cổ đeo sợi dây chuyền làm từ khóa cửa nhà anh tôi, ghế phụ lái đặt thiệp mời kết hôn của anh tôi.Lái xe theo cảm xúc rất nguy hiểm, tôi biết, trước kia mỗi lần tôi tức giận hoặc là đau lòng, anh tôi đều sẽ lái xe đưa đón tôi. Anh sợ tôi xảy ra chuyện.

Cậu ta nói, tôi cố gắng cho cô ấy những thứ tốt nhất… Sao cô ấy có thể không cần tôi nữa?

Gió gào thét thổi qua bên tai tôi, bóng tối lập tức nuốt chửng tôi, bên tai vang lên tiếng phanh xe chói tai, tiếng va chạm của tấm thép và tiếng kính chắn gió vỡ vụn.

Một lần một anh bạn của tôi bị cô gái cậu ta yêu năm năm cắm sừng. Hai chúng tôi cùng uống say mèm, cậu ta gào khóc, khóc như đứa trẻ không hiểu chuyện.Tôi rất thương cậu ta.Bây giờ, đầu óc tôi không tỉnh táo, cảm xúc rất kích động. Nhưng tôi chỉ muốn ngồi ở trong xe, không muốn đi đâu cả.

Tôi rất thương cậu ta.

Lần cuối cùng tôi mở mắt ra, tôi muốn bắt lấy bóng hình kia, tôi không muốn đi một mình lẻ loi.Tôi cứ vậy, mặc cho những suy nghĩ xấu xa nuốt chửng tôi từng chút một.

Tôi cứ vậy, mặc cho những suy nghĩ xấu xa nuốt chửng tôi từng chút một.

Tôi vẫn cho rằng tôi đã chuẩn bị tâm lý, tôi bằng lòng yêu anh tôi, không cần đền đáp gì cả, anh không yêu tôi cũng không sao. Nhưng khi tôi tận mắt nhìn thấy thiệp cưới của anh tôi, biết anh sắp kết hôn, tôi vẫn đau lòng như sắp nứt ra.

Bây giờ, đầu óc tôi không tỉnh táo, cảm xúc rất kích động. Nhưng tôi chỉ muốn ngồi ở trong xe, không muốn đi đâu cả.Đèn xanh trước mặt sáng lên, tôi vô thức đạp chân ga.

Lần cuối cùng tôi mở mắt ra, tôi muốn bắt lấy bóng hình kia, tôi không muốn đi một mình lẻ loi.

Tôi nhớ đến rất nhiều chuyện trước kia.

Lễ cưới đã bắt đầu rồi. Tôi vẫn đang lái xe không mục đích ở trên đường.

Thời thanh niên, tôi yêu một người, giống như tất cả bạn bè bên cạnh, tôi ôm một tấm chân tình theo đuổi anh, mặc sức tưởng tượng tương lai tốt đẹp của chúng tôi, anh nói với tôi, em mãi mãi là em trai ngoan của anh, anh sắp kết hôn rồi…Lần cuối cùng tôi mở mắt ra, tôi muốn bắt lấy bóng hình kia, tôi không muốn đi một mình lẻ loi.Thời nhi đồng, khi những đứa trẻ khác đều có bố mẹ chơi cùng, tôi chỉ có một mình, ở trong căn phòng to lớn trống rỗng;Khi chiếc xe tải lớn quá tốc độ vượt đèn đỏ lao về phía tôi, thật ra tôi đã nhìn thấy. Bánh xe ma sát kèm theo tiếng phanh xe chói tai, giống như Địa Ngục đánh về phía tôi.

Tôi không muốn tận mắt nhìn thấy anh tôi đeo nhẫn cho người khác, không muốn nghe thấy từ vợ được nói ra từ miệng anh, không muốn nhìn thấy những từ đẹp đôi tự nhiên, trai gái xứng đôi được dùng cho anh tôi và người khác.Tôi cười, tôi muốn nói với anh, em rất vui vẻ, anh cũng phải vui vẻ, nhưng tôi đã không khống chế được cơ tể của mình.“Tôi thật sự rất yêu cô ấy… Cô ấy rất dịu dàng, cô ấy đối xử với tôi cực kỳ tốt, chăm sóc tôi lúc tôi bị ốm, ở bên tôi khi tôi cô đơn, nấu canh giải rượu cho tôi khi tôi uống sau, dạy tôi cách đối xử tốt với một người, dạy tôi cách yêu một người… Vừa ở bên đã là năm năm! Năm năm tốt nhất trong cuộc đời chúng tôi, đều cho nhau! Sao cô ấy có thể đá tôi như thế…”Quỷ thần xui khiến, tôi không phanh xe.

Tôi nhìn chằm chằm tấm ảnh kia rất lâu, sự bình tĩnh trong lòng khiến bản thân tôi cũng cảm thấy khiếp sợ.

Tôi cũng không biết tại sao tôi muốn làm vậy, tôi thậm chí không suy nghĩ đến lý do tôi làm chuyện này. Chỉ là trong lòng tôi có một âm thanh đang dụ dỗ tôi.

Tôi nhớ đến rất nhiều chuyện trước kia.Đèn xanh trước mặt sáng lên, tôi vô thức đạp chân ga.Khi chiếc xe tải lớn quá tốc độ vượt đèn đỏ lao về phía tôi, thật ra tôi đã nhìn thấy. Bánh xe ma sát kèm theo tiếng phanh xe chói tai, giống như Địa Ngục đánh về phía tôi.Tới đi, đón lấy đi, đây là điều mày muốn, đâm vào mày sẽ được giải thoát!

Giống như có một người cầm con dao, đâm vào trái tim bạn, khoét tim bạn ra, còn muốn bạn trơ mắt nhìn nó bị ném trên mặt đất chà đạp.

Anh tôi sắp kết hôn rồi, buổi tối một ngày trước khi kết hôn anh đã gửi thiệp mời cho tôi.Sau ngần ấy năm, tôi chưa bao giờ làm bất cứ chuyện gì theo ý mình muốn.

Anh ngược sáng, mặt mũi tràn đầy lo lắng chạy về phía tôi, như thể đang sợ không đuổi kịp tôi.

Thời nhi đồng, khi những đứa trẻ khác đều có bố mẹ chơi cùng, tôi chỉ có một mình, ở trong căn phòng to lớn trống rỗng;

Thời tuổi nhỏ, khi những đứa trẻ khác bị trầy cánh tay muốn bố mẹ an ủi, tôi chỉ có một câu đàn ông con trai phải học cách trưởng thành, khóc sướt mướt giống kiểu gì.Lần trước, là uống say tỏ tình với anh tôi, kết cục đều là tiếc nuối. Lần này, là lần cuối cùng vĩnh biệt anh tôi, tôi không hối hận.

Tôi rất thương cậu ta.Lần này, tôi hoàn toàn nghe theo suy nghĩ trong lòng.

Anh, anh đừng vội, chỉ cần anh bằng lòng, em có thể bước chậm lại chờ anh, anh không đi được, em có thể xoay người chạy về phía anh.

Lần này, tôi hoàn toàn nghe theo suy nghĩ trong lòng.

Tôi nhớ đến rất nhiều chuyện trước kia.Cậu ta nói, tôi cố gắng cho cô ấy những thứ tốt nhất… Sao cô ấy có thể không cần tôi nữa?Thời nhi đồng, khi những đứa trẻ khác đều có bố mẹ chơi cùng, tôi chỉ có một mình, ở trong căn phòng to lớn trống rỗng;

Tôi vẫn cho rằng tôi đã chuẩn bị tâm lý, tôi bằng lòng yêu anh tôi, không cần đền đáp gì cả, anh không yêu tôi cũng không sao. Nhưng khi tôi tận mắt nhìn thấy thiệp cưới của anh tôi, biết anh sắp kết hôn, tôi vẫn đau lòng như sắp nứt ra.

Thời tuổi nhỏ, khi những đứa trẻ khác bị trầy cánh tay muốn bố mẹ an ủi, tôi chỉ có một câu đàn ông con trai phải học cách trưởng thành, khóc sướt mướt giống kiểu gì.

Anh ơi, tân hôn hạnh phúc, sau này, sẽ không có người quấn lấy anh nữa.

Tôi không muốn tận mắt nhìn thấy anh tôi đeo nhẫn cho người khác, không muốn nghe thấy từ vợ được nói ra từ miệng anh, không muốn nhìn thấy những từ đẹp đôi tự nhiên, trai gái xứng đôi được dùng cho anh tôi và người khác.Thời thiếu niên, tôi cảm thấy tôi lớn rồi, tôi nói với bố mẹ tôi muốn học vẽ tranh, tôi cảm thấy tương lai của tôi thuộc về nghệ thuật, họ nói với tôi rằng tương lai của tôi thuộc về tài chính, họ sinh ra tôi là để tôi kế thừa công ty;

Anh tôi sắp kết hôn rồi.Thời thanh niên, tôi yêu một người, giống như tất cả bạn bè bên cạnh, tôi ôm một tấm chân tình theo đuổi anh, mặc sức tưởng tượng tương lai tốt đẹp của chúng tôi, anh nói với tôi, em mãi mãi là em trai ngoan của anh, anh sắp kết hôn rồi…

Anh ngược sáng, mặt mũi tràn đầy lo lắng chạy về phía tôi, như thể đang sợ không đuổi kịp tôi.

Quỷ thần xui khiến, tôi không phanh xe.

Tôi không biết tại sao tôi ngốc đến vậy, liều mạng yêu một người đàn ông đã định sẵn sẽ không yêu tôi.Xe tải lớn giống như một bức tường dời non lấp biển, tôi thậm chí không giơ tay lên ngăn cản.

Tôi nhìn chằm chằm tấm ảnh kia rất lâu, sự bình tĩnh trong lòng khiến bản thân tôi cũng cảm thấy khiếp sợ.“Tôi thật sự rất yêu cô ấy… Cô ấy rất dịu dàng, cô ấy đối xử với tôi cực kỳ tốt, chăm sóc tôi lúc tôi bị ốm, ở bên tôi khi tôi cô đơn, nấu canh giải rượu cho tôi khi tôi uống sau, dạy tôi cách đối xử tốt với một người, dạy tôi cách yêu một người… Vừa ở bên đã là năm năm! Năm năm tốt nhất trong cuộc đời chúng tôi, đều cho nhau! Sao cô ấy có thể đá tôi như thế…”Gió gào thét thổi qua bên tai tôi, bóng tối lập tức nuốt chửng tôi, bên tai vang lên tiếng phanh xe chói tai, tiếng va chạm của tấm thép và tiếng kính chắn gió vỡ vụn.

Thời gian như bóng câu qua khe cửa, chí ít là đối với phần lớn người bình thường mà nói.

Anh tôi sắp kết hôn rồi.Tôi bình tĩnh đón lấy vận mệnh của mình.

Lần trước, là uống say tỏ tình với anh tôi, kết cục đều là tiếc nuối. Lần này, là lần cuối cùng vĩnh biệt anh tôi, tôi không hối hận.

Tôi lái xe chẳng có mục đích gì, trên cổ đeo sợi dây chuyền làm từ khóa cửa nhà anh tôi, ghế phụ lái đặt thiệp mời kết hôn của anh tôi.

Tôi cũng không biết tại sao tôi muốn làm vậy, tôi thậm chí không suy nghĩ đến lý do tôi làm chuyện này. Chỉ là trong lòng tôi có một âm thanh đang dụ dỗ tôi.Khoảnh khắc va chạm xảy ra, hình như tôi nhìn thấy thời đại học, anh tôi mặc áo sơ mi trắng, cười đùa tí tửng gọi tôi, “Sư đệ, phải vui vẻ, suốt ngày nhíu mày sẽ có nếp nhăn đấy.”

Tôi cười, tôi muốn nói với anh, em rất vui vẻ, anh cũng phải vui vẻ, nhưng tôi đã không khống chế được cơ tể của mình.

Tôi ở nhà một mình uống rất nhiều rượu, tôi không hận anh tôi, nhưng tôi không thể quên được anh.

Giống như có một người cầm con dao, đâm vào trái tim bạn, khoét tim bạn ra, còn muốn bạn trơ mắt nhìn nó bị ném trên mặt đất chà đạp.Gió gào thét thổi qua bên tai tôi, bóng tối lập tức nuốt chửng tôi, bên tai vang lên tiếng phanh xe chói tai, tiếng va chạm của tấm thép và tiếng kính chắn gió vỡ vụn.Lần cuối cùng tôi mở mắt ra, tôi muốn bắt lấy bóng hình kia, tôi không muốn đi một mình lẻ loi.

Trái lại, bóng hình kia chạy về phía tôi, anh mặc âu phục màu đen thẳng thớm, giống như bộ đồ anh mặc trước kia tôi mơ thấy chúng tôi kết hôn trong mơ.

Anh ngược sáng, mặt mũi tràn đầy lo lắng chạy về phía tôi, như thể đang sợ không đuổi kịp tôi.

Anh, anh đừng vội, chỉ cần anh bằng lòng, em có thể bước chậm lại chờ anh, anh không đi được, em có thể xoay người chạy về phía anh.

Khoảnh khắc va chạm xảy ra, hình như tôi nhìn thấy thời đại học, anh tôi mặc áo sơ mi trắng, cười đùa tí tửng gọi tôi, “Sư đệ, phải vui vẻ, suốt ngày nhíu mày sẽ có nếp nhăn đấy.”Anh, em biết ngay anh không đành lòng… Anh đến đón em rồi… Anh đón em… Chúng ta đi thôi…

Quỷ thần xui khiến, tôi không phanh xe.

Trái lại, bóng hình kia chạy về phía tôi, anh mặc âu phục màu đen thẳng thớm, giống như bộ đồ anh mặc trước kia tôi mơ thấy chúng tôi kết hôn trong mơ.Anh ơi, đám cưới hạnh phúc, sau này sẽ không có người quấn lấy anh nữa.