Tôi Đẹp Trai, Cậu Ấy Có Tiền

Chương 75



Sau khi Tiết Diệc Sâm nhìn thấy hình ảnh trên điện thoại thì đặt nó lên lại quầy bar, phát ra tiếng "cạch" vô cùng vang dội. Cậu cúi đầu trầm mặc, mái tóc lòa xòa trước mắt làm khuất một phần con ngươi và che đi cảm xúc của cậu lúc này.

Cậu biết bản thân không nên mất bình tĩnh một cách vô cớ được, Tô Hoan Trạch chỉ vì muốn tốt cho cậu thôi. Bằng không với tính tình dửng dưng với tất cả mọi thứ như cậu ta sẽ chẳng hề muốn dính dáng gì đến chuyện này đâu.

Cậu hiểu, cậu hiểu hết chứ. Nhưng cậu không tài nào vui nổi, trái lại cảm thấy tâm trạng mình rối bời.

Tại sao không nói cho cậu biết? Tại sao lại gạt cậu? Trước khi làm gì đó không thể bàn bạc với cậu được ư? Không phải bọn họ đang hẹn hò à, vì sao... lại khiến cậu như một thằng ngốc, không hề hay biết chuyện gì vậy.

Cậu hậm hực, rất muốn đánh Tô Hoan Trạch một trận nhưng vẫn cố kiềm nén.

Đây là lần đầu tiên cậu yêu đương nên chưa có kinh nghiệm gì, bản thân cậu cũng không biết nên làm thế nào mới phải? Có phải cậu đang kiếm chuyện lắm không?

Vậy nên cậu chỉ biết ngồi im như vậy để cố gắng xoa dịu cảm xúc của mình, có lẽ nên bình tĩnh lại sẽ tốt hơn...

Lòng dạ Tô Hoan Trạch nôn nao, dáng vẻ hoảng hốt ấy không thể che giấu được. Cậu ta muốn nói gì đó nhưng không thể thốt ra, ngập ngừng hồi lâu mới quay đầu nhìn nhân viên đang quét dọn rồi bảo bọn họ tan làm trước. Khi ấy chỉ còn hai người họ trong quán, không còn bất cứ ai làm phiền nữa. Cửa đã đóng, đèn xung quanh cũng tắt hết rồi cậu ta mới ngồi lại bên cạnh Tiết Diệc Sâm.

Vốn cái nơi ầm ĩ như quán bar lại trở nên vắng lặng, trong phòng chưa được dọn dẹp sạch sẽ nên trông có vẻ trống trải. Có lẽ một ly rượu nào đó bị ngã nên có tiếng nước rơi "tí tách", ấy vậy mà có thể nghe thấy âm thanh đó một cách rõ ràng.

Tiếng hít thở của hai người hòa lẫn vào nhau, và đều có vẻ gì đó kiêng dè.

Không thể nghi ngờ gì nữa, chắc chắn Tô Hoan Trạch không biết phải dỗ dành người khác thế nào. Cậu ta rất vụng về ở khoản này, chỉ biết nghĩ bụng phải làm như thế nào và dùng cách gì để đối xử tốt với cậu tốt nhất có thể thôi. Nhưng mà sau khi biết mình nhiệt tình + ngu dốt = phá hoại thì cậu ta cũng tự kiểm điểm nên nội tâm thấp thỏm không yên.

Để tâm đến cậu.

Cực kỳ để tâm đến cậu.

Cậu không khác gì sinh mạng của Tô Hoan Trạch, phải đối đãi với cậu cẩn thận và nghiêm túc. Dù cho có vụng về nhưng vì yêu nên cứ đâm đầu.

"Mấy hôm trước, cậu nói với tôi rằng cậu muốn mua nhà và có một tương lai tươi sáng, tôi sợ khi cậu đang rất hạnh phúc lại bị người đàn ông này làm cho mất hứng nên mới muốn giải quyết trước." Tô Hoan Trạch nhỏ giọng giải thích lý do vì sao cậu ta lại làm như vậy.

Cậu ta vẫn còn nhớ rất rõ, ngày hôm đó Tiết Diệc Sâm hào hứng vẽ ra tương lai tươi đẹp của mình, cậu nói muốn mua tận mấy căn nhà khiến Tô Hoan Trạch phải lo lắng về cha Tiết khốn nạn. Trong lòng cậu ta, Tiết Diệc Sâm sẽ ngày một trở nên ưu tú hơn. Sau này cậu sẽ có thật nhiều tiền, đến khi đó người cha chẳng khác gì quỷ hút máu đó chắc chắn sẽ không chịu bỏ qua cho Tiết Diệc Sâm, còn không bằng chặt phăng mớ bòng bong này từ sớm.

Không phải cha mẹ nào cũng đủ tư cách của một người làm cha làm mẹ, cha Tiết khốn nạn không phải là một người cha tốt.

Bây giờ có thể giải quyết những rắc rối này với một trăm ngàn, cậu ta lại cảm thấy nó không thành vấn đề. Bởi vì với cậu ta thì những vấn đề có thể giải quyết bằng tiền thì không phải việc to tát gì. Số tiền này chẳng khác gì dùng để tống khứ một tên ăn mày cả.

Tiết Diệc Sâm nghiêng đầu nhìn cậu ta, mím môi với vẻ mặt phẫn uất nhưng vẫn cố gắng đè nén cảm xúc. Ngặt nỗi cậu ta lại nhìn thấy tia bi thương nơi đáy mắt Tiết Diệc Sâm nên lồng ngực thắt lại, vô thức nói lời xin lỗi: "Xin lỗi."

"Vì cớ gì..." Cuối cùng Tiết Diệc Sâm cũng chịu lên tiếng, âm thanh cậu run rẩy, "Biết bao nhiêu năm tôi mới tiết kiệm được hơn bảy mươi ngàn, tiêu xài cho cậu tôi cũng chẳng thấy nuối tiếc gì, vì hai chúng ta đã ở bên nhau nên có phung phí cũng thấy vui vẻ. Tôi vất vả tham gia cuộc thi này, tiền thưởng và tiền tiết kiệm cộng lại cũng chỉ có một trăm ba mươi ngàn, hôm nay khi nhận được số tiền đó tôi đã vui đến mức nhảy cẫng lên. Vì cớ gì mà ông ta... chẳng làm được gì, chỉ vì ông ta vô liêm sỉ mà lại cho ông ta một trăm ngàn cơ chứ?"

Suốt mấy năm nay, cha Tiết khốn nạn chưa từng quan tâm đến cậu. Chỉ cần nhìn thấy thì hết đánh lại mắng, ông ta có tư cách gì mà nhận lấy số tiền này?

Vì cớ gì chứ?

Cảm giác không cam lòng dâng trào, nổi sóng mãnh liệt.

"Dù sao pháp luật là vậy đấy, cho dù cha mẹ không hoàn thành nghĩa vụ nuôi dưỡng thì khi cậu trưởng thành vẫn phải thực hiện nghĩa vụ phụng dưỡng cho họ, hơn nữa khoản tiền đó còn tương ứng với tỷ lệ thu nhập của cậu. Sau này cậu sẽ càng ngày càng trở nên xuất sắc, vậy chẳng phải cấp cho ông ta nhiều hơn sao?" Trước khi Tô Hoan Trạch làm chuyện này thì đã tham khảo ý kiến của luật sư, cậu ta cũng nghĩ đến nhưng biện pháp khác, nhưng suy đi nghĩ lại thì thấy làm vậy là thích hợp nhất rồi.

"Cậu có biết tương lai tôi sẽ như thế nào không? Cậu cảm thấy họ dám muốn số tiền mà tôi kiếm ra được ư?" Tiết Diệc Sâm không khỏi đề cao âm lượng, gần như rống lên.

Tiết Diệc Sâm biết sau này mình sẽ ra sao, Tiết đến từ tương lai từng nói với cậu rồi. Trong tương lai, cha Tiết khốn nạn sẽ thấy sợ cậu nên hoàn toàn không dám nhắc đến chuyện tiền bạc. Nhưng Tô Hoan Trạch không biết, quan tâm quá thành ra lại hóa dở, còn đưa tiền cho ông già khốn nạn đó.

"Tôi chỉ biết một điều, tôi không nghĩ mình làm việc này sẽ khiến cậu mất vui." Tô Hoan Trạch nói một cách nghiêm túc và trịnh trọng, đây là tiếng lòng của cậu ta.

Cậu ta sợ một ngày nào đó Tiết Diệc Sâm lại bị cha Tiết cặn bã làm phiền, để ông ta đến trường thì chỉ khiến Tiết Diệc Sâm mất hết mặt mũi, mất nhiều hơn được.

Vành mắt Tiết Diệc Sâm nhất thời đỏ bừng lên, dùng nắm tay đấm vào vai Tô Hoan Trạch. Nhưng cậu không dùng lực nên chỉ như Que Kem đang làm nũng vậy, đồng thời nói: "Cậu làm gì cũng không chịu nói với tôi, tôi không vui! Cậu đưa tiền cho ông già khốn nạn đó, tôi không vui! Càng nợ tình nghĩa cậu nhiều hơn tôi càng không vui! Sao tôi có thể vui vẻ được đây? Cậu nói tôi biết, làm sao tôi có thể vui vẻ được?"

"Nếu cậu thấy mình mắc nợ tôi thì chỉ cần đừng rời xa tôi là được."

"Cậu (mẹ nó) có hiểu ý tôi không vậy?" Tiết Diệc Sâm tức đến mức văng tục nhưng bị hệ thống tắt tiếng, nhưng bản thân lại không nhận ra.

Tô Hoan Trạch không thể nghe được cái từ tục tĩu đó nhưng có thể cảm nhận được cảm xúc của Tiết Diệc Sâm lúc này, cậu ta biết người yêu mình không vui nên tiếp tục xin lỗi: "Xin lỗi."

"Không tồi, đáng ra tôi nên khen cậu mới phải. Còn học được cách xin lỗi rồi đấy."

Đây cũng chẳng phải một lời khen ngợi gì cho cam, nếu cậu ta không làm sai thì chẳng việc gì phải xin lỗi hết. Cậu cũng không phải là người vô cớ kiếm chuyện để nghe người yêu mình xin lỗi. Học được cách xin lỗi cũng chả phải chuyện tốt lành, mà do đã phạm phải quá nhiều sai lầm.

"Nếu không cậu cứ coi như tôi bỏ ra số tiền này để mua lại t*ng trùng của ông ta, để cậu có thể được sinh ra trên đời này và ở bên cạnh tôi. Nghĩ như vậy có thấy khá khẩm hơn chút nào không?"

Cậu nghe vậy thì cười khẩy, chế nhạo Tô Hoan Trạch: "Tôi phát hiện dạo gần đây cậu ăn nói dễ nghe hơn rồi đó."

"Tôi còn có thể nói hơn vậy nữa, sau này sẽ chậm rãi nói cho cậu nghe nhé." Tô Hoan Trạch vừa nói vừa đưa tay xoa tóc cậu, vỗ về cũng như an ủi cậu.

Cậu thở dài, chuyện đã xảy ra rồi, bây giờ cậu có tức giận cũng vô dụng. Vì vậy cậu ra điều kiện với Tô Hoan Trạch: "Trước đây cậu từng hứa với tôi, bây giờ lại làm vậy. Tôi đã cho cậu một cơ hội, sau này cậu còn làm như thế nữa thì chết với tôi đấy."

Dứt lời thì đưa tay bóp cổ Tô Hoan Trạch để đe dọa cậu ta.

"Được, tôi đảm bảo không có lần sau nữa đâu." Cậu ta vẫn rất thong dong.

Cậu nhìn chằm chằm Tô Hoan Trạch một lúc lâu mới bỏ qua chủ đề này, đứng dậy đi vòng vào trong quầy bar: "Tôi thấy cả đêm nay cậu không chơi gì nhiều mà chỉ hút thuốc thôi, bây giờ tôi bồi thường cho cậu nhé. Tôi tự mình pha chế một ly cocktail cho cậu có được không?"

Tửu lượng Tô Hoan Trạch rất kém, nhưng nếu tự tay Tiết Diệc Sâm pha chế thì cậu ta sẽ không từ chối.

Cậu không làm khó Tô Hoan Trạch, thậm chí còn pha một lượng rất nhỏ. Cậu lắc lư ly rượu khiến nó không ngừng phát ra âm thanh leng keng vô cùng dễ nghe, đó là tiếng những viên đá va chạm vào nhau. Động tác của cậu nhuần nhuyễn, ném ly lên cao rồi bắt lấy một cách thật lưu loát. Hơn nữa khi cậu pha rượu luôn nở nụ cười với Tô Hoan Trạch, kết hợp với chút gì đó xấu xa trong cậu khiến Tô Hoan Trạch cảm thấy mình đang bị trêu ghẹo.

Cậu pha xong cocktail thì rót nó vào trong ly, thay vì đưa đến trước mặt Tô Hoan Trạch thì cậu lại tự mình cầm lên và uống thử một ngụm, xác định hương vị ổn áp thì uống thêm một ngụm nữa và ngậm nó trong miệng. Sau đó chống tay lên quầy bar để nhảy lên, nửa ngồi nửa quỳ trên quầy bar, từ trên cao nhìn xuống Tô Hoan Trạch rồi hôn lên môi Tô Hoan Trạch và đưa rượu vào trong khoang miệng cậu ta.

Tô Hoan Trạch vô thức nuốt vào, sau đó đáp lại cái hôn của cậu.

Cậu vừa hôn hít vừa điều chỉnh tư thế, để mình ngồi bệt trên quầy bar. Cậu quàng hai tay lên vai Tô Hoan Trạch và cúi đầu, đắm chìm vào nào nụ hôn ấy.

Chẳng mấy chốc, hai người kết thúc nụ hôn này.

Tiết Diệc Sâm dứt khoát tháo giày và hất nó văng ra thật xa, sau đó lại cởi vớ. Khi ấy cậu mới cảm thấy thoải mái, cậu không thích sự gò bó trên chân mình, chỉ khi cới vớ ra mới cảm thấy bản thân được thả lỏng.

Cậu giẫm hai chân lên đùi Tô Hoan Trạch, hơi ngả người về đằng sau. Đưa tay cởi nút áo sơ mi trên cùng mới thấy như trút được gánh nặng, thuận tay cầm ly rượu lên nhấp một ngụm.

Tô Hoan Trạch nhìn cậu không rời mắt, khuôn mặt xinh đẹp với xương hàm hoàn mỹ không chê vào đâu được, lúc cậu nuốt rượu vào thì hầu kết lên xuống. Và cả xương quai xanh mà Tô Hoan Trạch vẫn luôn rất thích, mọi thứ nơi lồng ngực hơi lộ ra ấy đều vô cùng quyến rũ. Cái áo sơ mi mỏng tanh khoác trên người cậu, dưới ánh đèn gần như trong suốt làm cậu càng trở nên thánh khiết hơn.

Nhận thấy ánh mắt của Tô Hoan Trạch, cậu lắc lắc ly rượu và cười hỏi Tô Hoan Trạch: "Cậu muốn uống nữa à?"

"Ừm." Tô Hoan Trạch đáp lại, bỗng đứng dậy và ấn vai Tiết Diệc Sâm khiến cậu ngả người xuống quầy bar. Tay cậu run lên, ly coctail kia tưới hết lên người một cách thảm hại.

"Đệt!" Cậu hoảng hốt gào lên, muốn đứng dậy dọn dẹp nhưng lại bị đè lại.

Cậu bị hôn đến mức chộn rộn, nhịn không được nhoẻn miệng cười rồi giơ tay ôm lấy cổ Tô Hoan Trạch và thổi nhẹ vào tai cậu ta.

Cậu càng trêu chọc thì Tô Hoan Trạch càng hưng phấn hơn, chẳng mấy chốc vành tai cậu ta đã đỏ bừng lên. Hai má cũng hây hây, khi ngẩng đầu lên để lộ ánh mắt mờ mịt.

Tiết Diệc Sâm thấy vậy thì thấy hơi kinh ngạc, cậu biết tửu lượng của Tô Hoan Trạch chẳng ra gì nên không hề làm khó cậu ta. Ai ngờ chỉ đút một ngụm cũng khiến cậu ta say mèm? Tửu lượng này... Hệt như chỉ cần có chút rượu ngấm vào là bật công tắc một ngụm đã gục? Kém cỏi đến mức khiến người ta mở mang tầm mắt.

Cậu còn chưa kịp kinh ngạc xong đã bị Tô Hoan Trạch hôn.

Tô Hoan Trạch hôn một cách rất dịu dàng, cậu không giãy giụa nữa mà nhắm mắt lại mặc cho cậu bạn trai nhỏ nhà mình hôn tiếp.