Tôi Diễn Bừa Mà Các Anh Cũng Coi Là Thật

Chương 60



Rất nhiều khán giả trên diễn đàn cũng không ngủ được.

"Đêm khuya mất ngủ bò dậy xem lại từ đầu show, rồi bắt đầu nở nụ cười dì gái, tôi soi ra được rất nhiều chi tiết, chỉnh sửa chút đặng mấy hôm nữa mở bài phân tích."

"Hic hic hic em cũng mất ngủ vì tình yêu của người khác, cắm cọc ở bài phân tích của thớt nhé, ngoài lề miếng, cái vòng kia nhảy lên cổ thái tử gia bằng cách nào đến giờ vẫn là một bí ẩn, chưa có đại thần nào dùng tia hồng ngoại moi ra được ạ?"

"Bất kể là D tự đeo hay Thẩm Phất đeo thì vẫn ship tuốt, vế trước là mưu đồ đã lâu, vế sau là nghe theo con tim."

Còn có người lên Weibo @Hải Đăng Chạy Băng Băng: "Cao thủ dùng "Loạn Thế Phong Vân" cắt ghép hết khách mời nam vào chung được không, sợ là ít nhất mấy năm sau cũng không được thấy đội hình nhan sắc này trên show đâu nhỉ?"

(*)Chú thích: Loạn Thế Phong Vân (乱世风云) là một tựa game Trung Quốc.

Ai dè Hải Đăng Chạy Băng Băng chưa ngủ: "Ghép cái đầu mày, chỉ có thể ghép "Loạn Cẩu Phong Vân", nhan sắc bốn người kia không cùng đẳng cấp với con rể của bố, không xứng đáng xuất hiện chung clip với anh ấy."

"Con rể của mi?"

Anh hai ơi tỉnh táo lại đi, chẳng phải trên phần giới thiệu viết mi mới mười tám tuổi à?!

Một đại thần B trạm khác đăng trailer lên Weibo: "Ngại quá, thật ra tôi cũng đang ghép "Chân Tướng Là Thật" của Thẩm Phất và Giang Thứ, mọi người hãy đón xem nhé, tám giờ tối mai sẽ đăng."

"Áaaaaa chị yêu bắt đầu ship rồi!"

Sắp kết show, lại lên hot search.

Thẩm Phất ở trong phòng khách sạn mất ngủ, đang soạn hành lý sớm.

Chương trình dài gần một tháng cuối cùng đã đến hồi kết thúc, không thể không nói quả thực khá mệt mỏi.

Sau khi soạn hành lý hòm hòm, cô ngồi lên giường, xử lý vài tin nhắn công việc nhận được trong điện thoại.

Cửa phòng bỗng bị gõ nhè nhẹ.

Đồng thời điện thoại của Thẩm Phất rung lên, Giang Thứ nhắn tin: "Anh đây."

Thẩm Phất đi ra mở cửa, hai người vừa đối mắt đã có đôi chút thẹn thùng.

Tình hình hiện tại giống như thời cổ đại quy định rõ ràng rằng trước khi kết hôn nam nữ không được gặp nhau, cặp trai gái này lại không nhịn nổi mà lén lút sớm.

"Nếu không ngủ được," Giang Thứ hất đầu về phía sân thượng khách sạn, "Có muốn đi ngắm sao không?"

Anh mới vừa gội đầu, mái tóc đen ướt nhẹp, càng tôn lên ngũ quan khôi ngô, không đeo kính râm, đôi mắt đen hơi cụp, nhìn cô bằng vẻ mong đợi.

Thẩm Phất ló đầu ra hành lang nhìn thử: "Bây giờ?"

"Bị phát hiện cũng không sao," Giang Thứ nói, "Có phải tình yêu gà bông đâu, anh cây ngay không sợ chết đứng, tới đây một cách quang minh chính đại."

Thẩm Phất nhìn anh, bật cười: "Được."

Cô vừa cười, nhất thời vành tai Giang Thứ đỏ lên thẹn quá hóa giận: "Cười cái gì mà cười?"

Mặc dù mai vẫn gặp nhau, nhưng bộ nửa đêm anh không thể đến tìm vợ à?!

Sao, chế giễu anh nóng ruột chứ gì?

"Cười một cái cũng không được hả?" Thẩm Phất nói: "Dữ thế?"

"Dữ á?" Giang Thứ bồn chồn ngay tắp lự, điều chỉnh tông giọng của mình: "Thẩm Phất, bây giờ thì sao?"

Thẩm Phất nắm tay anh: "Đùa thôi."

Giang Thứ thở phào, nghiêng người lấy chiếc áo khoác của cô treo cạnh huyền quan xuống, đưa cho cô: "Mặc vào trước đã."

Vốn dĩ Giang Thứ định sắp xếp ở ban công, nhưng nửa đêm chẳng biết ban công bị thằng ngu nào chiếm, lúc anh đến suýt đạp trúng một chai rượu.

Giang Thứ dứt khoát không đi lên nữa, quay lại nhờ nhân viên thu xếp một chỗ ở vườn hoa lộ thiên trên sân thượng giúp anh.

Thẩm Phất được anh nắm tay, dẫn cô lên lầu theo anh.

Thẩm Phất không biết túp lều to màu trắng và đèn trang trí là do anh bày biện, còn tưởng nơi đây có sẵn.

"Giang Thứ, anh biết tìm chỗ ghê á."

Không thể suy nghĩ theo hướng lãng mạn hơn à?

Có điều em ấy đã tưởng khách sạn có sẵn rồi, mình mà nói là tự bố trí thì có vẻ lố lăng quá.

Giang Thứ đút tay vào túi đi theo cô, lười biếng nói: "Tất nhiên."

Hai người ngồi xuống ghế sofa đôi trong lều.

Thẩm Phất ngẩng đầu nhìn bầu trời đêm, nói: "Mùa hè sắp tới rồi."

Giang Thứ chân dài, không thể không đá cái hòm đặt trước sofa ra, bằng không sẽ chẳng có chỗ, anh ngồi xuống, khui một chai nước đưa cho cô: "Đã bảo là ngắm sao mà, em còn đem điện thoại lên đây là như nào?"

Thẩm Phất nhấp một ngụm nước, tiện tay trả lại cho Giang Thứ, tiếp tục cúi đầu nhắn tin: "Anh gõ cửa lúc em đang xử lý công việc mà, chưa xong đâu đấy."

Di động bị tịch thu vài ngày, hộp thư và WeChat đã tích cả đống tin nhắn, có những chuyện Lương Hiểu Xuân có thể quyết định trực tiếp, nhưng đa số tin nhắn vẫn phải cho cô xem.

Chẳng hạn như có hình bên phía quảng cáo gửi tới, nhờ cô đăng Weibo, còn có kịch bản Cung Khoan chuyển qua, bảo cô làm quen trước, chương trình này chấm dứt là cô phải vào đoàn ngay.

Thẩm Phất: "Anh chờ xíu nha."

Giang Thứ: "..."

Giang Thứ đặt đồ uống lên hòm, chống cằm ngắm Thẩm Phất hồi lâu, anh nhìn chằm chằm như hổ đói, Thẩm Phất lại làm như không thấy.

Cuối cùng Giang Thứ hết nhịn nổi, cố gắng thu hút sự chú ý của Thẩm Phất, trầm giọng nói: "Vợ."

Thẩm Phất ngẩng đầu nhìn anh: "Cái gì?"

"Không có gì." Giang Thứ mừng rỡ, xem ra anh vẫn quan trọng hơn công việc: "Kêu em thôi."

Thẩm Phất: "..."

Phiền lắm đó!

Thấy Thẩm Phất phớt lờ mình, Giang Thứ cầm tay Thẩm Phất, chỉ lên trên: "Vợ ơi, em nhìn ngôi sao kia kìa, nó sáng thế nhỉ?"

Thẩm Phất không muốn lên tiếng.

"..."

Giang Thứ xụ mặt: "Vợ ơi, gần mười hai giờ rồi, ai không biết xấu hổ còn quấy rầy em nghỉ ngơi vậy? Công ty họ chuẩn bị phá sản là vừa."

Thẩm Phất chẳng thèm ngẩng đầu.

"..."

Giang Thứ dang hai cánh tay ôm lấy Thẩm Phất, hận không thể nhốt Thẩm Phất vào lòng, nhưng Thẩm Phất vẫn hờ hững, anh: "..."

Tình yêu ép buộc không được thì thử một chút trai đẹp nhõng nhẽo xem?

"Mình ơi mình ơi mình ơi." Anh vùi mặt lên vai Thẩm Phất, lẩm bẩm liên tù tì.

Dù sao cũng chưa hồi âm tin nhắn mấy ngày rồi, đợi thêm một ngày nữa đâu có sao, có chuyện gì quan trọng hơn cùng nhau ngắm sao à?

Tại sao phụ nữ lại không hiểu phong tình như thế?!

Thẩm Phất đẩy đầu anh ra nhưng do anh cao to nên không đẩy nổi: "Em thấy anh chỉ muốn kêu chữ đó thôi đúng không?"

Giang Thứ: "Sao em biết?!"

Thẩm Phất: "..."

Đột nhiên cảm giác cuộc sống gia đình tương lai không được bình an, Giang Thứ bề ngoài thì lạnh lùng, trong lòng thì có bệnh thật!

Thẩm Phất: "Anh có thể xử lý công việc của mình luôn không?"

"Lúc hẹn hò anh không muốn để ý mấy thứ đó." Tuy nói vậy, Giang Thứ vẫn hùng hùng hổ hổ móc điện thoại ra.

Thẩm Phất cúi đầu, vội vàng xử lý những việc cần thiết xong, việc nào không cấp bách thì để ngày mai kết thúc show sẽ trả lời.

Giang Thứ bên cạnh rốt cuộc cũng yên lặng.

Thẩm Phất xác nhận đống thư điện tử thật nhanh, tắt màn hình điện thoại, định tập trung hẹn hò.

Nhác thấy Giang Thứ cũng đang dán mắt vào di động, đôi mày đen nhíu lại, dáng vẻ chuyên tâm muôn phần.

Anh rất đẹp, ngũ quan tinh tế không thể bắt bẻ, đã nhìn thấy từ mười lăm tuổi đến giờ, Thẩm Phất không khỏi đồng tình.

Nếu đầu óc không bệnh bệnh, ắt sẽ cực kỳ hoàn hảo.

Chăm chỉ làm việc dường như cũng làm tăng thêm phong độ chín chắn ngoài sự bướng bỉnh ngang ngược thường ngày.

Nghĩ đoạn, Thẩm Phất không nhịn được ghé qua nhìn anh đang giải quyết công việc gì bằng ánh mắt tán thưởng.

Và rồi trông thấy anh đang tập trung tìm kiếm cái gì đó.

Trên khung tìm kiếm của anh:

Đám cưới trên không, đám cưới sân vườn, đám cưới dưới biển, cái nào làm vợ ghi nhớ cả đời, đồng thời yêu chồng thêm nồng cháy?

Thiệp mời dùng kiểu chữ gì sẽ sang chảnh, có thể dọa bồ cũ của vợ?

Ngày kết hôn có nên mời tình địch không?

Lúc hẹn hò vợ vô cùng lạnh nhạt có phải hết yêu rồi không?

Làm sao để chuyển sự chú ý của vợ từ công việc lên người mình?

Thẩm Phất: "..."

Hay lắm, anh đã thu hút sự chú ý của em rồi đấy.

...

Chử Vi và Hướng Lăng Vân rầu rĩ uống rượu trên sân thượng, đi ở mép rìa hai bước là có thể thấy ban công ở tầng dưới vẫn sáng đèn.

Chử Vi thắc mắc: "Khách sạn dựng lều ở đó hả?"

Song bởi vì cách tấm kính và một tầng nhà, nên không thể nào nhìn được bên đó là ai.

Hướng Lăng Vân lại nhấp một hớp rượu buồn, nói: "Chắc ê-kíp không bao cả khách sạn đâu, không ngờ có đôi hơn nửa đêm chưa ngủ còn lên đây ngắm sao rồi say xỉn."

Chử Vi nói một cách đắng chát: "Muốn chọi cục gạch qua bển ghê."

Bây giờ cậu ta nhìn thấy người khác yêu đương là trong lòng khó ở như chó.

...

Hôm sau, các khách mời ăn bữa sáng và bữa trưa trong phòng, đợi thời điểm họ được tổ sản xuất gọi ra, Thẩm Phất và Giang Thứ đã bay đi núi tuyết, tham gia vòng kế tiếp.

Lần này ê-kíp không làm giống show người thường yêu đương trước kia, ví dụ như để khách mời nam đứng trong gió lạnh, khách mời nữ tới tiến hành lựa chọn, xem ra vẫn khá nể mặt mấy người bọn họ.

Cửa phòng những người khác không bị gõ, đồng nghĩa rằng ngày lựa chọn cuối cùng, chỉ có Thẩm Phất và Giang Thứ là chọn nhau.

Mặc dù biết trước kết quả sẽ như vậy, nhưng khi chuyện đã thành, vẫn khiến người ta không tiếp thu nổi.

Ê-kíp giữ một bộ phận tổ sản xuất lại, nói: "Chúng tôi mời tới hai vị khách mời đặc biệt, nhằm trò chuyện chữa lành cho các khách mời không được chọn, mọi người không vui điều gì có thể tâm sự với khách mời đặc biệt của chúng tôi, sau đó xin đừng dọn hành lý vội, chúng ta cần bổ sung một bài phỏng vấn nữa."

Bảy người bị bỏ lại khách sạn: "..."

Biết ơn ê-kíp mấy người lắm đó ha.

Phần lớn khán giả trong bình luận đã chạy đi xem Thẩm Phất và Giang Thứ ở chỗ núi tuyết, chỉ có fan của những khách mời này và một phần nhỏ nhiều chuyện là còn ở lại đây hóng hớt.

[Má nó chết cười, chữa lành cơ đấy, ê-kíp đỉnh vãi.]

[Éo ngờ không có cảnh Thẩm Phất bỏ qua mấy khách mời nam, tiến về phía Giang Thứ luôn? Tui tưởng ngày lựa chọn cuối sẽ xuất hiện cảnh đó chứ, xem ra sắp đóng máy nên ê-kíp mềm lòng à.]

[Há há há lầu trên ác thế, kỳ tám đâu có thiếu cảnh này?]

Fan của Hướng Lăng Vân và Ôn Tranh Hàn lại thở phào nhẹ nhõm, may thay ngày lựa chọn kết thúc bằng cách đỡ mất mặt, nếu thật sự làm giống như bình luận nói, tới khi hết show, B trạm lại tăng thêm vô số tư liệu dại gái không chừng.

Dĩ nhiên, hiện nay chẳng khá hơn chút nào...

Người hâm mộ mấy nhà nhìn fan nhà mình giảm điên cuồng, răm rắp nín thinh...

Lộ trình cuối chỉ còn hai người, Giang Thứ cảm giác thế giới thật thanh tĩnh.

Tổ sản xuất lái xe Jeep chở Giang Thứ và Thẩm Phất tới dưới chân núi tuyết.

"Đây là chặng cuối của "Thời Hạn Rung Động" chúng tôi, khi vòng này kết thúc, chúng tôi sẽ chính thức kết show.

Cảm ơn các khán giả đã luôn ủng hộ trước cả khi chương trình truyền hình trực tiếp, tháng sau chúng tôi sẽ phát sóng kỳ thứ chín: "Là Vợ Chồng Mới Cưới Rồi Ư", sẽ quay hình một đoạn đi du lịch ngắm cực quang của cặp đôi thành công bên nhau."

[Hu hu hu cảm ơn chương trình, có kỳ thứ chín rải đường đặc biệt nữa chứ!]

[Đến kỳ thứ chín là đã mùa hè rồi nhỉ?! Hạ Chí vừa đẹp để ngắm cực quang ở Mạc Hà, thái tử gia ơi, Thẩm Phất ơi, tui chuẩn bị sẵn muỗng và dưa hấu đợi mấy người.]

Kỳ thứ chín nằm trong hợp đồng chương trình, vì vậy Giang Thứ và Thẩm Phất cũng không bất ngờ.

Hai người thay áo gió khá dày, bắt đầu leo núi cùng đoàn phim.

Đặt chân lên núi tuyết, vùng tuyết xung quanh trắng ngần, mọi thứ như thể trở nên thiêng liêng hơn.

Cơn gió lạnh buốt thổi vào mặt, mang theo chút bông tuyết, làm mờ tầm mắt Thẩm Phất.

Giang Thứ tháo bao tay xuống, lau đi thay cô: "Đỡ hơn chưa?"

Thẩm Phất gật đầu.

Bình luận gào thét: [Gì đây gì đây mấy người yêu nhau lại bắt đầu rồi.]

[Hức hức có ai chú ý lúc thái tử gia tháo bao tay vẫn không buông tay Thẩm Phất ra không?]

[Đúng là show tình yêu, muốn yêu đương quá đi, hội ế khóc nè.]

Một quãng đường đi rồi lại dừng, rốt cuộc cũng đạt đến độ cao bốn nghìn sáu trăm tám mươi mét so với mặt nước biển.

Ê-kíp đã đánh tiếng với địa điểm trước, lúc này không có du khách khác, trước tấm bia đá chỉ có hai người.

Anh trai tổ sản xuất vui cười tươi rói: "Bây giờ phải chụp hình cặp đôi thành công bên nhau, mời hai em đứng gần lại, lưu giữ một bức ảnh đặc biệt chút, có giá trị kỷ niệm chút."

Thẩm Phất liếc nhìn bàn tay Giang Thứ sớm đã ôm vai mình, nói: "Anh ấy kéo em vào lòng luôn rồi, còn gần được nữa ạ? Quá gần rồi mà?"

Giang Thứ: "..."

Gương mặt của Giang Thứ dưới chiếc kính lọc phân cực bỗng ửng đỏ.

Đáng ghét, ý là nói anh chủ động quá hả?

"Thế này thì sao?" Giang Thứ thình lình ôm ngang Thẩm Phất lên.

Bế kiểu công chúa ở độ cao bốn nghìn sáu trăm tám mươi mét so với mặt nước biển, đặc biệt nhỉ?

Thẩm Phất giật mình, theo bản năng ôm cổ anh.

Bình luận: [Éccccccccc.]