Tôi Diễn Bừa Mà Các Anh Cũng Coi Là Thật

Chương 72: Ngoại truyện: Thời Niên Thiếu 11





Chớp mắt đã tới kỳ nghỉ đông, trợ lý Chu và dì Trương thu xếp dán câu đối bên ngoài biệt thự, còn mua chừng mười mấy chậu cây nhựa ruồi mới để làm hoa trưng lễ, chia ra trưng vài chậu ở vườn hoa và ban công nhà kính.

(*)Chú thích: Hoa trưng lễ (từ gốc là 年宵花), ý chỉ những cây hoa được bày bán để trang trí vào khoảng từ trước tháng 12 đến tận 2-3 tháng sau, khoảng thời gian này bao gồm những ngày lễ như Giáng Sinh, Tết Tây, Tết Ta, Tết Nguyên Tiêu, Lễ Tình Nhân và còn là dịp nhiều đám cưới được tổ chức, bởi vì vậy mình đã dịch từ trên là hoa trưng lễ.

Giang Thứ cực kỳ bài xích màu đỏ chót tầm thường ấy, nhưng Thẩm Phất cảm thấy như vậy rất có hương vị mùa lễ tết, còn bỏ qua bài tập nghỉ đông, hỗ trợ mang lên mang xuống, Giang Thứ cũng đành nhịn.

Ông cụ chạy về một ngày ăn một bữa cơm, phát bao lì xì cho hai đứa nhỏ cùng trợ lý Chu và nhân viên, rồi lại bay đi.

Ba mẹ của Giang Thứ không về, họ ở nước ngoài làm nghiên cứu khoa học vì lý tưởng của mình, mấy năm mới quay về một lần, Giang Thứ đã không nhớ nổi lần cuối gặp họ là năm nào nữa.

Có điều Giang Thứ cũng không bận tâm lắm.

Vương Hiên Hoành chạy qua ăn ké cơm đêm giao thừa, ăn xong đòi kéo Giang Thứ chơi game tiếp, Giang Thứ lại kéo Thẩm Phất, mấy người cùng đi leo núi đêm ở đằng xa, leo lên tới đỉnh núi thì bắn pháo hoa.

Pháo hoa sáng chói, Thẩm Phất len lén chụp hình bóng lưng của hai thiếu niên.

Sau khi lưu vào điện thoại có mã hóa, ma xui quỷ khiến thế nào cô lại cắt phần của Vương Hiên Hoành ra, chỉ chừa lại dáng người cao gầy mơ hồ giữa ánh sáng yếu ớt kia.

Tuyết rơi suốt từ cuối năm đến sang tháng giêng mới kết thúc.

Đấy là năm vui vẻ nhất trong ký ức của Thẩm Phất, cũng là quãng thời gian mối quan hệ của cô và Giang Thứ hòa thuận nhất.

Sau mùng ba, dì Trương và trợ lý Chu xin nghỉ để về bên người nhà, trong biệt thự tạm thời chỉ còn lại Giang Thứ và Thẩm Phất.

Cả kỳ nghỉ đông này Giang Thứ đều nghĩ cách dẫn Thẩm Phất ra ngoài chơi, đêm khuya lái xe gắn máy cùng đám bạn băng qua cầu dài, leo núi, cắm trại, còn mấy lần dạy cô đánh bi-a.

Ở phương diện xạ kích thì Thẩm Phất tự học, cầm phi tiêu phóng bong bóng ở bên đường khiến ông chủ khẩn khoản xin bọn họ đừng trở lại.

Nhóm thiếu niên cười rộ dưới trời tuyết.

Thẩm Phất nhận được niềm vui đơn thuần nhất nguyên thủy nhất từ nó.

Chuyên tâm vì một việc, chỉ là cuộc thi đấu thể thao mà thôi.

Tuy ngoài mặt trông cô không hay rời nhà, nhưng thực tế đã bắt đầu thích đi chơi cùng Giang Thứ, chẳng biết là vì Giang đại thiếu gia thạo cách chơi hay như thế nào, mỗi lần đưa cô ra ngoài đều có trò mới, nếu cô cười, Giang Thứ sẽ dẫn cô đi mua bánh tart trứng sữa, hoặc là đi trải nghiệm những quán hải sản đa dạng.

Ngoài ra, Thẩm Phất đối với Giang Thứ mà nói, cũng là một người bạn chơi rất vui.

Cô cứ như người hầu nhỏ khá cẩn thận, chọc cái này chạm cái kia, thiếu nữ chưa trổ mã hoàn toàn, trên mặt còn vương chút bụ bẫm, gương mặt bánh bao mặc dù biểu hiện không nhiều, nhưng thỉnh thoảng toát lên vẻ bối rối hoặc tỉnh ngộ, cũng đủ làm Giang Thứ vui rất lâu.

Một lần nữa cô bắt đầu mỉm cười, bắt đầu buồn rầu, bắt đầu có cảm xúc, chỉ còn vấn đề duy nhất là cô không biết nổi giận với cậu ta.

Giang Thứ luôn mong có một ngày cô sẽ bực bội gây với cậu ta một trận.

Mùa đông trôi qua, ngày hè đến rồi.

Lại trải qua một năm lá cây chuyển sắc vàng.

Thi cuối kỳ lớp mười một Thẩm Phất đứng hạng ba của khối, lãnh được một nghìn tệ tiền thưởng từ nhà trường, dẫu không nhiều, nhưng vẫn là chuyện rất có ý nghĩa.

Ba mẹ ở phòng ICU của bệnh viện được nhà họ Giang chăm sóc rất tốt, Thẩm Phất định dùng học bổng đầu tiên của mình để mua quà cho trợ lý Chu và cả dì Trương.

Cô chuẩn bị cho trợ lý Chu một cái gối kê cổ, có thể ngủ ở bất cứ đâu bất cứ lúc nào, mua cho dì Trương một bộ kem dưỡng tay, bên trong là số lượng kem dưỡng đủ dùng cả năm.

Tuy không phải đồ đắt tiền, nhưng cũng là tấm lòng của Thẩm Phất, trợ lý Chu và dì Trương nhận được quà đều mừng rỡ vô cùng.

Trước khi học bổng được gửi tới, nghe Thẩm Phất nói muốn chọn quà, Giang Thứ đã đắc ý trước mặt Vương Hiên Hoành mấy ngày trời, thề rằng chắc chắn sẽ có phần của mình, hơn nữa món của mình nhất định là đắt nhất to nhất, ngoài mặt cậu ta không quan tâm, nhưng đã đợi chờ trông ngóng từ lâu rồi.

Kết quả hôm Thẩm Phất tặng quà, Giang Thứ nhìn tới mức muốn...!thủng:???

Giang Thứ hết sức bình tĩnh: "Của anh đâu?"

Thẩm Phất ôm cốc uống sữa đậu nành: "Học bổng có một nghìn thôi, mua hai phần quà thì chỉ còn ba bốn trăm, em nghĩ anh sẽ không thèm món quà ba bốn trăm tệ..."

Giang Thứ: "Vậy nên em không mua?"

Thẩm Phất nhìn cậu ta đầy áy náy, thỏ thẻ: "Dạ vâng."

Sự bình tĩnh trên mặt Giang Thứ nứt toạc, nhất thời nổi đóa: "Thẩm Phất, em sao thế hả?!"

Thẩm Phất nói: "Em xin lỗi, không ngờ anh để ý như vậy."

Giang Thứ: "..."

Thẩm Phất còn nói: "Cơ mà, nếu anh thật sự muốn, lát em đem tiền dư đi mua một món cho anh."

Lại còn "Nếu thật sự muốn"? Sao tặng quà cho người khác thì đều là chủ động tặng, đến lượt cậu ta thì y hệt bắt ép nhỉ? Giang Thứ tức tới nỗi thiếu điều khói xì ra từ năm lỗ, vỗ bàn đứng dậy rời đi: "Ông đây không cần!"

Thẩm Phất: "Sao không cần ạ?"

Giang Thứ cả giận nói: "Đã bảo không cần là không cần, anh nói cho em hay, em xin anh nhận anh cũng không cần!"

Cậu ta vừa dứt lời, trợ lý Chu và dì Trương đều cười sái quai hàm, Thẩm Phất cũng cười lấy ra một cái hộp: "Cho anh đó."

Bấy giờ Giang Thứ mới phản ứng kịp, ba người này trêu cậu ta đây mà, Thẩm Phất thì chớ, hiếm khi cô có hứng thú đùa dai, ấy mà hai người còn lại cũng hùa theo trêu cậu ta!

Giang Thứ lườm trợ lý Chu và dì Trương mỗi người một cái, xụ mặt nhận lấy cái hộp trong tay Thẩm Phất: "Tặng gì đây?"

Trong hộp là một đôi giày, trị giá khoảng chừng bốn trăm bốn mươi lăm tệ.

Giang Thứ biết bình thường Thẩm Phất cực kỳ tiết kiệm, dù ông cụ cho em ấy và mình tiền tiêu vặt, em ấy cũng không tiêu thêm xu nào, hơn nữa hình như em ấy còn ghi sổ sách, định sau này sẽ trả lại nhà họ Giang.

Lúc ở trường Giang Thứ chưa từng thấy cô đến siêu thị hay căn-tin, những cô gái khác đi trên sân trường đều cầm ly trà sữa, cô thì chưa bao giờ có.

Bốn trăm bốn mươi lăm tệ hẳn là số tiền học bổng còn dư lại sau khi tặng cho trợ lý Chu và dì Trương, đối với cô mà nói, tuyệt đối không hề ít.

Bởi vì biết tính cách và tình hình của Thẩm Phất, nên món quà này mới càng thêm quý giá.

Món quà quý giá, đồng nghĩa rằng, cậu ta quý giá.

Giang đại thiếu gia nở gan nở ruột, nhưng lại không nói ra lời mềm mỏng gì, cậu ta nỗ lực giữ yên biểu cảm, cố gắng không để chân mày và khóe miệng mình giương cao, lạnh lùng "hừ" một tiếng, đậy hộp lại, xoay người vào phòng.

Trêu Giang Thứ không phải chủ ý của Thẩm Phất, là trợ lý Chu bảo phải báo thù thay những người làm thuê.

Thẩm Phất lập tức hoang mang, hỏi: "Chú Chu ơi, chúng ta làm vậy anh ấy sẽ không giận chứ?"

Trợ lý Chu: "Tôi lại cảm thấy thiếu gia vui lắm."

Thẩm Phất không biết Giang Thứ có thích hay món quà này hay không, dù sao thì sau hôm đó, cô chưa từng thấy Giang Thứ mang đôi giày cô tặng, thậm chí cũng không thấy xuất hiện trong phòng quần áo của cậu ta.

Có một dạo Thẩm Phất khá lúng túng, cho rằng giày thể thao mình tặng quá rẻ, Giang đại thiếu gia quen đi giày mấy chục nghìn tệ tuy nhận quà rồi đó, nhưng hứng thú mang thử cũng chẳng có.

Quãng thời gian lâu sau, thậm chí cô đã quên béng giày mình tặng màu gì.

Chỉ có Vương Hiên Hoành và trợ lý Chu ấn tượng mạnh về đôi giày nọ.

Khoảng thời gian giữa lúc cuối kỳ và nghỉ đông, trong cái cặp thuộc nhãn hàng sang trọng của Giang Thứ không đựng bất cứ thứ gì, chỉ để đựng đôi giày thể thao đó, cậu ta dùng giấy báo gói lại, trời mưa sẽ ôm cặp vào trước ngực, đi học còn thỉnh thoảng mở cặp ra ngắm, tâm đắc cong khóe miệng.

Lỗ tai của Vương Hiên Hoành mọc kén theo, một ngày Giang Thứ tìm cậu ta hòng khoe khoang hết tám trăm lần.

Làm hại cậu ta sản sinh phản ứng đối với hai chữ Thẩm Phất, nghe thấy hai chữ này thì khao khát muốn lấy tai nghe bịt lỗ tai.

Buổi sáng nọ trợ lý Chu gọi Giang Thứ thức giấc, vị thiếu gia này vẫn bực bội trở mình, trợ lý Chu vén chăn của cậu ta lên, phát hiện cậu ta ôm giày lên giường ngủ.

"..."

Nếu là giày mấy trăm nghìn mà Giang Thứ ôm như vậy thì họ cũng hiểu được, dân nhà giàu nào chẳng có chút tính dở hơi bẩm sinh, nhưng đôi giày này mới mấy trăm tệ, cậu ta đã đến mức đó ư.

Giang Thứ nói chúng khác nhau.

Cụ thể khác nhau ở đâu, tại sao khác nhau, cậu ta đều không giải thích nổi.

Mọi sự hỉ nộ ái ố lẫn nhịp tim nhộn nhạo của thời niên thiếu tựa như ngọn lửa nhún nhảy không tóm được dấu vết, trước khi đám lửa chưa trải đời bị gió mạnh dập tắt, cậu ta chỉ biết rằng sẽ vui vẻ tự đáy lòng khi nhìn về phía đó, song chẳng biết hóa ra lúc nhìn về phía đó, ngọn lửa của cậu ta đang nhảy nhót.

Sinh nhật năm thứ hai của Thẩm Phất được tổ chức ở nhà, trợ lý Chu và dì Trương đều có mặt, còn mời vài bạn bè của Vương Hiên Hoành từng chơi chung trước đây, mặc dù đều là bạn của Giang Thứ, nhưng Thẩm Phất đã gặp qua mọi người, Giang Thứ nể mặt đánh một khúc piano tặng cho Thẩm Phất.

Thời điểm Thẩm Phất mới tới nhà họ Giang, Giang Thứ đàn lung ta lung tung, trải qua một năm rưỡi mưa dầm thấm đất, dáng vẻ cậu ta mặc áo đuôi tôm miễn cưỡng đã có thể đội lốt làm hoàng tử piano.

Song đánh đàn vẫn chưa ổn lắm, tất cả mọi người đều cười vang.

Trợ lý Chu ở bên cạnh hỗ trợ chụp hình bằng máy ảnh lấy ngay.

Thẩm Phất tiến tới.

Trợ lý Chu xoay người lại, phát hiện đã mất đi một tấm Giang Thứ mặt mày lạnh lùng ngồi trước đàn piano.

Qua lần sinh nhật này, hầu hết bạn bè của Giang Thứ đều biết Giang Thứ có một nhóc thanh mai chỉ cho cậu ta một trăm tệ tiền tiêu vặt, nghe Giang Thứ than phiền một tuần chỉ có một trăm tệ, rối rít đồng cảm với đại thiếu gia bị quản lý nghiêm tới nỗi chưa nhắc đến cụ nhà, ông cụ còn cử riêng một cô nàng đến quản lý cậu ta.

Chỉ có Vương Hiên Hoành sau khi về nhà lập tức kêu gia đình tìm một người vào ở giống như Thẩm Phất, và rồi bị anh trai cậu ta đánh cho một trận.

Ngay tại lúc dì Trương cảm thấy vui vẻ yên tâm, cuối cùng thiếu gia cũng không bắt nạt Thẩm Phất nữa.

Ngày hai mươi ba tháng mười hai, bỗng nhiên Giang Thứ và Thẩm Phất bắt đầu chiến tranh lạnh..