Tôi Dựa Vào Đàn Ông

Chương 2



02

Sau khi Giang Đăng lên xe, vừa đưa tay nới lỏng cà vạt, điện thoại trong túi liền vang lên.

Khỏi đoán cũng biết là ai, ghi chú cuộc gọi là —— Tần SB.

Chữ viết tắt không văn minh này dùng để ghi chú cho Tần Nam Tự là thích hợp nhất, hắn sinh ra đã đứng trên người khác, có lẽ thật sự không hiểu bình thường người ta viết tắt SB là từ gì.

Giang Đăng không nghe máy.

Cũng không phải do vừa rồi bị cậu nhóc kia nói cậu bán mông mà hờn dỗi, chỉ là Giang Đăng thật sự đau thắt lưng.

Vừa nhắc tới chuyện này liền không thể không mắng Tần Nam Tự, cả người hắn giống như luôn trong kỳ động dục, cậu chỉ nhìn hắn thôi mà hắn cũng nhào lên được. Giang Đăng cứ như vậy mặc kệ di động vang lên suốt một đường, tài xế là người của Tần Nam Tự, nghe tiếng chuông reo mà sợ hãi cả đoạn đường.

Gã muốn nhắc nhở Giang Đăng bắt máy đi, nhưng lại sợ chọc giận cậu, chọc cậu lại chẳng khác gì chọc Tần Nam Tự.

Giang Đăng đi theo Tần Nam Tự đã lâu, mà mối quan hệ giữa hai người từ lâu không còn đơn giản là bao nuôi và được bao nuôi.

Giang Đăng đến căn hộ của hai người, phòng khách không mở đèn tối om, cậu thở phào nhẹ nhõm, bật đèn lên.

Chưa kịp lấy lại nhịp thở bình thường, đã thấy rõ một người đàn ông đang ngồi trên sô pha nhìn cậu.

Người đàn ông trông như vừa mới từ cuộc họp nào đó trở về, lông mày cau lại cáu kỉnh, di động đặt trên bàn thủy tinh sáng bóng, bên cạnh đặt một chai rượu vang đỏ đang uống dở.

Giang Đăng mím môi, đến gần mới thấy rõ giao diện di động của Tần Nam Tự đang dừng ở trang nhật ký điện thoại ghi tên cậu.

Tần Nam Tự vẫn nhìn cậu, từ lúc cậu mở cửa bước vào ánh mắt luôn dán chặt trên người.

Giang Đăng tới nay đã đi theo Tần Nam Tự gần hai năm, đã sớm nắm bắt được tính khí của hắn, biết chuyện hôm nay không dễ để hắn cho qua.

Từ trước đến nay Giang Đăng luôn là người thức thời, cậu trước tiên cởi bỏ áo vest, lộ ra thân thể gầy gò được áo sơ mi bao bọc, sau đó thong thả cởi hai cúc áo trên cùng, nghiêng người ngồi vào lòng Tần Nam Tự.

Tần Nam Tự không nhúc nhích, mặc cho cậu làm gì thì làm.

Giang Đăng cũng không bị vẻ lạnh nhạt này dọa, chậm rãi ngẩng đầu lên, dùng lưỡi liếm môi hắn.

Một cái, hai cái, ba cái.

Giống như chú mèo nhỏ lười biếng uống nước, từ từ làm ướt môi người đàn ông.

Giang Đăng sau đó tách khỏi môi Tần Nam Tự một chút, động tác nhẹ nhàng đầy tính khiêu khích khiến nhịp thở của hai người đều bắt đầu tăng lên.

Giang Đăng thấy Tần Nam Tự vẫn ngồi yên đấy, lại cố ý thở mạnh hơn, từ nhẹ đến nặng, kích thích ham muốn của hắn.

Giang Đăng lại bắt đầu đặt những cái hôn vụn vặt lên môi hắn, cứ như vậy hôn một lát, chuyển sang ghé vào tai hắn thở dốc mấy nhịp, lại hôn tiếp.

Trước kia cậu không biết quyến rũ hắn, nhưng hiện tại cậu đã sớm thành thạo chuyện này.

Đi theo một tên bệnh thần kinh hỉ nộ thất thường lâu như vậy, cái gì nên học cái gì không nên học cũng đều học được hết rồi.

Tần Nam Tự u ám nhìn tiểu yêu tinh từ cửa đã bắt đầu quyến rũ hắn.

Hắn rốt cục cũng chịu động, đưa tay ấn lấy gáy Giang Đăng, không hài lòng với bộ dạng hôn nửa vời vừa rồi của cậu, giữ chắt người lại cúi đầu hôn sâu, môi lưỡi giao triền.

Kỹ năng hôn của Giang Đăng hai năm qua chẳng thuần thục lên được như cách cậu dụ dỗ Tần Nam Tự, nó vẫn kém cỏi như ngày đầu hai người hôn nhau, bình thường khi hôn đều là Tần Nam Tự chiếm quyền chủ động, lần này cũng không ngoại lệ.

Đợi nụ hôn kết thúc, khuôn mặt Giang Đăng cũng đỏ ửng lên, Tần Nam Tự lúc này mới thoáng hài lòng, ngay cả trái tim khó chịu vì cậu không bắt máy cũng thấy vui vẻ hơn không ít.

Thấy mình cuối cùng cũng dỗ dành được người trước mặt, Giang Đăng mới tức giận hỏi ngược lại: "Anh gọi nhiều như vậy làm gì, sợ em đội mũ

xanh cho anh sao?"

Tần Nam Tự cười lạnh: "Em dám không?"

"Em..." Giang Đăng dừng một chút, "Đương nhiên không dám."

Thấy Tần Nam Tự còn tức giận, Giang Đăng chu miệng thầm oán trách: "Anh biết lịch trình của em, còn gọi điện đòi em báo cáo cho anh nữa, làm kim chủ thì giỏi lắm sao, chút không gian riêng cũng không cho người ta.”

Tần Nam Tự nhíu mày, tay dùng lực ôm cậu gần hắn hơn: "Người ta nào?" Muốn làm tổ tông của hắn luôn rồi ấy chứ.

Giang Đăng nâng mắt lên nhìn Tần Nam Tự, im lặng.

Trong khi Tần Nam Tự đi tắm, Giang Đăng đã quấn chăn lên giường trước.

Sau khi xem tài liệu liên quan đến tài chính của Giang thị, trong lòng cậu rất phiền.

Dù sao cũng là doanh nghiệp gia tộc, mấy tầng quản lý đều là đám sâu mọt Giang gia, từ vốn lưu động đến tiền vốn ban đầu đều bị đám sâu mọt đó chia nhau ăn sạch.

Cậu muốn chiếm Giang thị, chủ yếu là vì trút giận, giận họ mang đứa con riêng là cậu về lại đối xử tệ với cậu.

Lão già họ Giang kia là con sâu lớn, không biết đã đục khoét bao nhiêu tiền của công ty.

Lão ta quanh năm ăn chơi, chỉ cần người phụ nữ nào mang thai sinh con liền đón về nhà, người mẹ cũng có thể theo con ở lại Giang gia, nhưng vị phu nhân chính thức kia chẳng phải người hiền lành gì, là người hiền lành ở căn nhà đó lâu ngày cũng biến chất rồi, cho nên Giang gia thật sự là một mớ hỗn loạn.

Cậu chìm trong bóng tối nghĩ về ngày trước.

Giang Đăng năm mười ba tuổi được đưa về Giang gia, mười ba năm trước đó cậu cùng mẹ sống trong một con ngõ nhỏ, không giàu có nhưng cũng coi là đủ đầy hạnh phúc.

Thẳng đến khi mẹ ruột cậu qua đời, lại không biết sao người Giang gia phát hiện ra bên ngoài còn có một đứa trẻ mang dòng máu nhà đó, thế là cho người mang cậu về.

Giới thượng lưu đề cao quan hệ huyết thống, cũng xem trọng xuất thân.

Cậu là con riêng cho nên nhất định phải đón về, bởi vì cậu mang dòng máu Giang gia, nhưng là con riêng nên đưa về chủ yếu là để mấy người nhà đó có thêm chỗ xả giận thôi chứ làm gì có ai thật lòng quan tâm cậu.

Sau khi Tần Nam Tự ra khỏi phòng tắm, Giang Đăng đã sớm ngủ thiếp đi.

Hắn cúi xuống nhìn khuôn mặt ngủ say của Giang Đăng, từ hàng mi cong nhìn đến đôi môi đang khép hờ, từ cổ đến thân người bị chiếc chăn che nửa.

Giang Đăng năm nay cũng mới hai mươi tuổi, hơn nữa cậu còn mang gương mặt thoạt nhìn chỉ mới mười bảy mười tám tuổi, lúc ngủ đặc biệt có vẻ ngây ngô.

Tần Nam Tự sau khi nhìn tham dự một cuộc họp online quay lại liền vén chăn lên, cậu còn chưa nhận ra điều gì, chăn đã mạnh mẽ bị kéo lên.

Giang Đăng: "..."

Tần Nam Tự bắt đầu hôn cổ cậu, mỗi lúc một nặng hơn, không có nhẹ nhàng, chỉ mang theo giận giữ và trừng phạt.

Giang Đăng rốt cục phản ứng lại, đẩy Tần Nam Tự ra.

Tần Nam Tự rời khỏi cổ cậu, nói: "Tự mình cởi, hay đợi anh giúp em cởi."

"..." Giang Đăng, "Lưng em đau mà.”

Tần Nam Tự bắt đầu cởi nút áo ngủ của cậu, trong lòng Giang Đăng cảm thấy uất ức khó chịu, bắt đầu ủy khuất: "Hôm nay em không thoải mái, không muốn đâu.”

"Em làm sao?"

Tần Nam Tự dừng động tác, "Bị nói bán mông nên trong lòng không thoải mái sao?"

Giang Đăng hơi giật mình nhìn hắn: "À, em không cho anh làm thì anh mắng em bán mông, đúng không? Nếu anh thấy chán em rồi thì đi tìm người khác đi, không phải có nhiều người vểnh mông cầu anh làm lắm sao?!"

Tần Nam Tự cau mày nhìn cậu: "Em cho rằng ai cũng lớn gan dám trèo lên giường anh như em, hử? Anh đi tìm người khác, em nỡ sao?"

Giang Đăng xoay người sang một bên, giọng điệu tức giận làm nhịp thở cũng tăng nhanh, đôi mắt không khống chế được thấy cay cay, giống như có cái gì sắp rơi vậy.

Tần Nam Tự lại nói: "Anh thấy anh chẳng phải kim chủ của em, em mới thật là kim chủ của anh. Muốn yêu thương em phải đợi em vui mới cho, nói em hai câu em liền khóc, nói em không được, đánh mông em cũng không xong. Trong lòng không vui thì không nghe điện thoại, không thoải mái thì không cho đụng vào, ở nhà thì suốt ngày trốn trong ổ, tới Giang gia lại hoành hành ngang ngược, nếu hôm nào anh phá hỏng Giang thị, nói không chừng liền bị em mắng tới khỏi ngóc đầu lên?”