Tôi Dựa Vào Đàn Ông

Chương 5



05

Giang Đăng gặp Tần Nam Tự lần đầu tiên là năm cậu mười lăm tuổi, tức là hai năm từ ngày cậu bước chân vào Giang gia.

Hai năm.

Đã đủ để cậu biết rõ Giang gia là nơi thế nào, trong đó đầy rẫy những kẻ xấu xa đáng ghét ra sao.

Trước năm mười ba tuổi, Giang Đăng cho rằng những kẻ tồi tệ nhất trên thế giới là những tên côn đồ trong ngõ hẻm nơi mẹ con cậu sống. Mười ba tuổi, cậu mới phát hiện Giang gia mới là nơi "ngọa hổ tàng long"*.

*Ngoạ hổ tàng long: nhiều nguy hiểm rình rập.

Hôm đó là sinh nhật lần thứ 50 của đại phu nhân.

Hoa viên của Giang gia được bố trí vô cùng lộng lẫy, đại phu nhân đã mời nhiều đầu bếp đẳng cấp thế giới về để chuẩn bị tiệc, hiển nhiên bà rất coi trọng lần sinh nhật này.

Cậu còn nhớ khi đó từ sáng sớm đã có người bên ngoài đến biệt thự, những chiếc ô tô sang trọng nối đuôi nhau đến.

Đại phu nhân phảng phất là nữ vương của ngày hôm đó, hếch cằm tươi cười chào đón từng dòng khách tới.

Mấy năm đó Giang thị còn chưa xuống dốc, trong giới danh gia vọng tộc vẫn có chỗ đứng, thế nên có rất nhiều người vui vẻ đến chúc mừng sinh nhật bà ta.

Dịp sinh nhật đó cũng là cơ hội mở rộng các mối quan hệ trong giới thượng lưu, không chỉ là kinh doanh hay bàn bạc các dự án.

Giang Đăng ngày đó chỉ là một đứa con riêng chẳng ai yêu mến, chỉ biết trốn trên lầu lặng lẽ vén rèm cửa sổ lén nhìn trộm thế giới của những kẻ đầy danh quyền không thuộc về cậu.

Nhìn những người ăn mặc sang trọng cười nói rôm rả phía dưới Giang Đăng khi đó chẳng nổi lòng hâm mộ hay ganh ghét gì họ.

Cậu chỉ chờ mong ngày bản thân trưởng thành, có năng lực sinh tồn rồi rời khỏi chẳng cần dính dán gì thêm với cái nhà này nữa..

Sau khi xem một hồi, Giang Đăng đang chuẩn bị kéo rèm cửa sổ lại thì cửa phòng bị đẩy ra.

Là quản gia của Giang gia – một người đàn ông trung niên với chiếc mũi to.

Người Giang gia từ trước đến nay đều nhìn mặt mà nói chuyện, gặp người sang quý thì hết lòng nịnh bợ, còn đối với đứa con riêng này, càng chẳng mong có có thái độ tốt gì.

Suy cho cùng, đứa trẻ không làm lão gia phu nhân vui vẻ, thì cuộc sống so với người giúp việc bọn họ nhận tiền làm việc còn tệ hơn.

Quản gia cười khinh miệt, dùng giọng điệu bề trên nói: "Hôm nay phu nhân vui vẻ, cho phép cậu tham gia yến tiệc, đây là âu phục cũ của đại thiếu gia, cậu mặc xong có thể đi xuống. ”

Giang Đăng ngơ ngác nhìn quần áo đặt trên giường, sau khi quản gia rời đi, cậu mới chậm rãi cầm lấy quần áo lên thay.

Sau khi mặc vào, cậu đứng trước gương lớn nhìn bản thân một hồi lâu mới nhịn được xúc động muốn thay lại quần áo.

Tuy rằng cậu không muốn mặc quần áo của tên đại thiếu gia kia, nhưng nếu không mặc thì còn thảm hơn, Giang Đăng cũng có thể mường tượng được hậu quả.

Không ngờ cậu chưa xuống sảnh đã bị phiền toái tìm tới.

Đại thiếu gia đại tên Giang Tiêu, vừa đính hôn với tiểu thư Triệu gia mới đi du học về, gần đây đang được thế nên đắc chí lắm, đi đâu cũng để mắt trên trời.

Giang Tiêu dùng đôi mắt nhỏ như hạt đậu xanh của mình đánh giá Giang Đăng một phen, cười: "Hứ, quả nhiên là con hoang, mặc đồ vào cũng chẳng giống người được, nhìn là thấy bẩn mắt.”

Người đứng bên cạnh gã là Giang Huy, cũng là con riêng bên ngoài được đưa về của Giang gia, nhưng dựa vào bản lĩnh mồm mép để lấy lòng Giang Tiêu nên cuộc sống của anh ta ở Giang gia cũng coi như thuận lợi.

Giang Huy nói: "Tên này mang ra ngoài chỉ làm mất mặt Giang gia ta, tốt nhất là nhốt nó vào chuồng quăng ra sau nhà, haizz, nhưng phu nhân tốt bụng, rũ lòng thương cho phép thứ tạp chủng như nó ra ngoài gặp người.”

Giang Đăng cúi đầu, hai tay giấu trong tay áo siết chặt lại.

Hai người trước mắt cậu biến thành vô số bóng đen, có cái miệng đỏ như máu đóng mở thốt ra những lời khiến người ta buồn nôn.

Cậu cố gắng kiềm nén cảm xúc muốn đè hai tên khốn kiếp miệng mồm đáng ghét trước mặt mà tẩn một trận, đánh đến khi nào chúng không mắng cậu, không nói được nữa, Giang Đăng cắn chặt môi, ở trong lòng tưởng tượng ra cảnh ấy.

Đột nhiên bụng phải của cậu đau dữ dội, cậu bị Giang Tiêu đá ngã xuống sàn đá cẩm thạch.

Đau đớn bất ngờ ập đến, Giang Đăng thở mạnh, mắt như mờ đi chẳng thấy rõ cảnh vật, tiếng ồn bên tai không ngừng nhưng lại chẳng nghe được gì, suy nghĩ của cậu giống như cũng đang chậm dần.

Đây là… Tại sao.

Cánh mũi Giang Đăng hình như có như không ngửi được hương hoa quế thơm ngọt, phảng phất từ sân bên cạnh bay qua.

Mùi hoa thật đậm, cũng thật thơm.

Cậu thật sự muốn trở lại thời điểm đó... Trên bụng lại ăn thêm một đấm, Giang Đăng bị đánh đau cũng tỉnh táo lại, giác quan đều dần rõ ràng, hương hoa quế ngào ngạt nháy mắt tan biến theo.

Giang Đăng nâng mắt nhìn chằm chằm hai người trước mặt.

"Nhìn cái gì?!" Giang Huy mắng to, "Có tin tao lại..."

"Này. ” Giang Tiêu nhìn tin nhắn vừa nhận được, "Hôm nay tạm tha cho nó trước, Tần Nam Tự đến, ba dặn tao phải tạo quan hệ với cậu ta, không được làm cậu ta mất hứng. ”

Giang Huy lập tức gật đầu, hai người lại đạp cho cậu một cú rồi xoay người rời đi.

Giang Đăng vẫn nằm trên mặt đất như trước, cậu cảm thấy toàn thân như không còn là của mình.

Thật sự … trông cậu bây giờ thảm như một chú cún mắc mưa.

Giang Đăng lại ho khan vài lần, dùng hết sức đứng dậy, khập khiễng đi lên lầu.

Trước khi vào phòng, giọng nói của Giang Tiêu dường như lại vang lên bên tai cậu, cậu mở cửa sổ ở một góc hành lang, nhìn thấy Giang Tiêu đang tươi cười hướng cửa lớn nghênh đón khách tới.

Một chiếc xe màu đen dừng lại trước cửa và một người đàn ông từ cửa sau bước ra.

Nam nhân thân hình cao lớn, thoạt nhìn khoảng hai mươi tuổi, cả người hắn toả ra hơi thở trầm ổn mà thờ ơ, hắn ta đối mặt với vẻ mặt xu nịnh của Giang Tiêu làm như không thấy.

Gương mặt của hắn phối với thân hình đỉnh đạc ấy, không hề thua kém gì nam minh tinh trong giới giải trí, đứng chung một chỗ với Giang Tiêu to béo càng thấy rõ sự tương phản.

Giang Đăng nhớ lại cái tên Giang Tiêu đã nói, lẩm bẩm: "Tần Nam Tự... đúng không? ”

Truyện chỉ được đăng tại Wattpad anlam3298, mọi trang khác đều là ăn cắp.

Lúc Giang Đăng tỉnh dậy đã thấy bản thân đang nằm trong xe, bên cạnh là Tần Nam Tự đang đọc tài liệu, nhìn bộ dạng tên cầm thú quần áo chỉnh tề, hoàn toàn chẳng giống tên đã ra sức ép buộc cậu cả buổi chiều ở văn phòng.

Cậu thật sự không hiểu vì sao Tần Nam Tự và cậu đều là đàn ông mà thể lực lại khác nhau đến vậy, cậu thì bị hắn làm cho ngất đi, Tần Nam Tự làm cậu tới ngất mà nhìn còn có tinh thần hơn trước đó.

Giang Đăng càng nghĩ càng khó thoát khỏi vấn đề khó khăn này, này là khác biệt giữa người ở trên với ở dưới à?

"Tỉnh rồi?" Tần Nam Tự vốn luôn phân tâm chú ý Giang Đăng, cho nên cậu vừa tỉnh dậy không bao lâu hắn liền biết.

Giang Đăng ngồi dậy, ngoan ngoãn gật đầu biểu thị bản thân đã tỉnh táo.

"Tỉnh thì ăn cơm."

Lúc này Giang Đăng mới nhớ ra cơm trưa cậu mang tới rốt cuộc chẳng miếng nào vào được miệng cậu, đã thế còn thành đồ ăn cho hắn, hiện tại đã là buổi tối, khó trách bụng cậu đói đến phát đau.

Cơm là từ nhà ăn của công ty Tần Nam Tự đóng gói mang theo, món ăn cũng bình thường, nhưng mấy món bình thường này lúc đói lại có hương vị đặc biệt.

Giang Đăng ăn một nửa mới nhớ tới một vấn đề, "Là anh ôm em lên xe?"

Tần Nam Tự nhíu mày, hỏi ngược lại cậu: "Bằng không em muốn ai ôm nữa? "

"..." Giang Đăng thấy mày hắn câu lại vội giải thích, "Không phải, ý em là lúc anh ôm em đi dọc đường lỡ ai nhìn thấy cũng biết chúng ta làm gì ở văn phòng sao?"

Tần Nam Tự hiểu, cố ý trêu chọc cậu: "Đúng vậy, thư ký với nhân viên trong thang máy đều nhìn thấy, anh bồng em xuống xe.”

Giang Đăng: "..." Đột nhiên cảm thấy cơm trong miệng hơi khó nuốt.

Cậu bưng hộp cơm lên che mặt, một lúc lâu sau mới nhỏ giọng nói: "Cùng lắm thì em không bao giờ đến công ty của anh nữa, dù sao cũng không thể đuổi hết mấy người đó được. ”

Tần Nam Tự không nhịn được bật cười, nhìn thấy Giang Đăng xấu hổ đỏ mặt, mới nói: "Em nhìn đồng hồ đi, mấy giờ rồi, người trong công ty đã sớm tan ca rồi. ”

Giang Đăng mới phát giác mình bị tên SB này đùa bỡn, giận dỗi đặt đũa xuống, không ăn nữa.

Tần Nam Tự thấy thế vội dỗ dành người thương: "Anh sai rồi, bé ngoan em ăn nhiều chút đi, ăn ít vậy không tốt đâu..." Tổng giám đốc Tần lại cúi đầu dụ dỗ làm trò mới đem tổ tông này dỗ dành thoải mái, rốt cục tự tay đút cho tiểu tổ tông ăn thêm mấy muỗng cơm, muỗng nào cũng rất khiêm tốn.