Tôi Dựa Vào Đàn Ông

Chương 9



09

Thật ra Giang Đăng bị thương khá nhẹ, chỉ bị một vết xước và bỏng do viên đạn xược qua, vết thương này so với bị súng bắn thẳng vào người mà nói thì quá nhẹ.

Cho nên Giang Đăng chỉ ở lại viện vài ngày rồi về nhà.

Giang thị còn có một đống chuyện đang chờ cậu tới xử lý, những kẻ bụng dạ khó lường của Giang gia có lẽ sẽ thừa dịp giá cổ phiếu bị ảnh hưởng bởi cái chết của Giang Khải Sơn mà động tay động chân, tóm lại không có khả năng cậu có thể thoải mái mà dưỡng thương được.

Nhưng sau khi bận rộn xong, vết thương của Giang Đăng cũng đã gần như lành xong.

Hôm nay là lễ Thất Tịch, Giang Đăng cảm thấy bản thân xem như vừa trải qua kiếp nạn, thế nào cũng muốn thừa dịp này cùng Tần Nam Tự ăn mừng một phen.

Nhưng chắc chắn Tần Nam Tự sẽ không nhớ rõ ngày Thất Tịch, dù sao tên SB kia ngoại trừ phía dưới cong ra, những nơi khác trên người hắn đều thẳng đến không thể thẳng hơn nữa.

Được rồi, đồng chí Giang Đăng cảm thấy mình có nghĩa vụ phải cải thiện sinh hoạt chồng chồng của họ, liền bắt đầu từ ngày Thất Tịch này đi.

Nhưng Giang Đăng hiển nhiên đã đánh giá quá cao bản thân, cậu chống tay ngồi nghĩ nửa ngày cũng không nghĩ ra được chủ ý hay ho nào.

Đi xem phim với Tần Nam Tự? Ăn tối dưới ánh nến? Sau đó cùng hắn trải qua một đêm khó quên trên chiếc giường đầy hoa hồng? Không khỏi quá tục tĩu đi, hơn nữa Tần Nam Tự cũng không có thời gian cùng cậu chơi đùa cả một ngày như vậy.

Tiểu Giang trầm mặc, cậu cảm thấy bằng không sẽ đơn giản hóa một chút, trực tiếp làm bước cuối thôi, thế thì cả hai đều vui vẻ, Tần Nam Tự nhất định tham gia nhiệt tình, chẳng phải vừa nhanh vừa vui sao.

Nghĩ xong, Giang Đăng lên web đăng một bộ đồ ngủ gợi cảm, quyết định tối nay ép khô Tần Nam Tự! Nhất định ép tới sáng mai hắn không còn sức xuống giường! Kế hoạch này quá hợp lý rồi.

Truyện chỉ được đăng tại Wattpad anlam3298, mọi trang khác đều là ăn cắp.

Buổi tối, Tần Nam Tự mang theo hộp cơm về nhà.

Ai mà ngờ được hai vị tổng giám độc sống chung với nhau mà mỗi ngày đều ăn cơm hộp của công ty, nguyên nhân chính là bởi vì hai người đều không biết nấu, vào bếp lần nào là lần đấy phòng bếp cũng rối tung cả lên.

Vừa bước vào, Tần Nam Tự liền nhanh chóng nhận thấy có gì đó khác ngày thường.

Phòng khách chỉ bật một bóng đèn nhỏ ánh sáng mờ mờ, nhưng bếp lại bật đèn sáng trưng, Giang Đăng nhất định sẽ không xuống bếp nấu ăn, vậy ai mở đèn phòng bếp?

Tần Nam Tự mang theo nghi hoặc đi qua phòng bếp, phát hiện trên chiếc bàn cực lớn của nhà bọn họ đặt một cái khay rất to, phía trên phủ một lớp vải lụa dày, thoạt nhìn giống như thức ăn dành cho bữa tiệc nào đó.

Tần Nam Tự: "..." Ai có thể nói cho hắn biết Giang Đăng lại đang làm trò gì nữa đây.

Hắn đến gần chiếc bàn dài, bên tai nghe thấy tiếng động "ong ong" càng đến gần âm thanh càng rõ, gần như nháy mắt hắn liền đoán được âm thanh là từ đâu phát ra.

Bên cạnh bàn ăn có đặt một tấm bảng, trên viết mấy chữ lớn bằng bút lông nhiều màu —— mời ký nhận bữa tối của ngài.

Tần Nam Tự: "..." Hắn nên nói Giang Đăng nhà hắn ngốc đến đáng yêu không? Tần Nam Tự đi một vòng quanh bàn ngón tay đặt trên mép bàn gõ nhịp theo bước chân hắn, chính là chậm chạp không muốn vén khăn.

Người đang trốn bên trong hình như bắt đầu sốt ruột, không kiên nhẫn vặn vẹo vài lần, thúc giục Tần Nam Tự.

Tần Nam Tự nhanh chóng phối hợp, giả vờ lẩm bẩm: "Bé ngoan của anh đâu rồi? Trốn ở đâu sao anh không thấy.”

Giang Đăng: "..." Thật trân quá đi, thật tới từ nào ra từ đó luôn! Những Giang Đăng không muốn chơi trốn tìm với hắn, nghe vậy dùng chân đập bàn ăn một cái, rõ ràng là hết kiên nhẫn.

Tần Nam Tự cười tiếp tục diễn: "A, đây là cái gì, quà của bé ngoan tặng cho anh sao?! Anh vui lắm!"

Giang Đăng: "..." Làm bộ tiếp đi!! Không đợi cậu mắng chửi hắn xong, ánh sáng bất ngờ ập vào mặt, tấm vải bị vén lên.

Tần Nam Tự thấy rõ Giang Đăng nằm trên bàn, đôi mắt hắn nhanh chóng đỏ rực.

Giang Đăng mặc một chiếc áo len nhung có dây thắt sau cổ, hai hạt đậu nhỏ trên ngực được hai mảnh vải chẳng to bằng tay hắn khó khăn che đậy, để lộ lỗ rốn nhỏ cùng cơ bụng đã thành hình.

Phía dưới là một mảnh vải tam giác màu trắng, mảnh vải bé không che được hết đề lộ vài sợi lông nhạt màu, dưới ánh đèn phản quang vài điểm nhỏ lấp lánh, phía sau gắn một cái đuôi nhỏ xù xù, có vẻ phần đang bị ẩn giấu là một quả trứng rung, vật phát ra âm thanh "ong ong" mà hắn nghe.

Đây còn không phải điểm kích thích người nhất, làm cho hắn khó kiềm chế được chính là cái tai thỏ mà Giang Đăng đang cài, thoạt nhìn ngây thơ lại đầy quyến rũ.

Chết tiệt.

Phía dưới Tần Nam Tự gần như lập tức cứng lên, đem quần âu đẩy ra một cái liều lớn.

Khuôn mặt của Giang Đăng bị ánh nhìn trần trụi của Tần Nam Tự càng thêm kích thích, cậu hưng phấn rên rẽ, đôi mắt ngấn nước nhìn chằm chằm Tần Nam Tự đầy dụ hoặc, yên lặng mời gọi hắn.

"Thỏ con sao?" Tần Nam Tự cúi người đến gần mỹ nhân, biết rõ còn cố hỏi.

Giang Đăng nằm trên bàn chơi đùa với trứng rung đã sớm không thể nói một câu hoàn chỉnh, vật phía sau cậu chấn động quá mạnh, cho nên chỉ có thể nói vài từ rời rạc: "Em… ư… a… chết tiệt.”

"Chậc."

Tần Nam Tự duỗi tay phải, dùng năm ngón tay mảnh khảnh kéo trứng rung ra, mị dịch chậm rãi tràn ra, làm ướt tay phải của Tần Nam Tự.

Cúc hoa trống rỗng, Giang Đăng liền khó chịu rên rỉ, giận dỗi nhìn kẻ chủ mưu, lại ngẩng cổ lên muốn hôn hắn tìm chút an ủi.

Tần Nam Tự phối hợp cúi đầu hôn cậu, ngón trỏ trực tiếp duỗi thẳng tiến về phía lối nhỏ kia, âm thanh hôn mút trao đổi nước bọt vang vọng bên tai hai người.

Cúc hoa đã sớm ướt đẫm rồi, hoàn toàn không cần mở rộng nữa.

Tần Nam Tự xoa nắn cây nấm bị lạnh lẽo này giờ của Giang Đăng, từ đầu nấm đến gốc nấm đều được chăm sóc cẩn thận.

"Anh muốn ăn thỏ không?" Giang Đăng được xoa nắn càng thêm khát vọng, muốn nhiều hơn nữa.

========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1. Vì Sao Loại A Này Mà Cũng Có O
2. Trăm Miệng Cũng Không Thể Bào Chữa
3. Tỉnh Mộng
4. Ảnh Đế Có Thuật Đọc Tâm
=====================================

"A..." Bàn tay của Tần Nam Tự đặt trước mặt Giang Đăng, giọt nước nhỏ chảy dài trên thân ngón trỏ, Giang Đăng đưa lưỡi ra, đón lấy giọt nước kia.

"Em quyến rũ thật." Tần Nam Tự nói.

Giang Đăng bị kéo ngồi dậy, cậu duỗi đôi tay mềm nhũn cởi khóa quần Tần Nam Tự, không quá nghiêm túc dùng tay tuốt trái cà tím của hắn, tuy rằng nó đã trướng to cứng ngắc.

Rốt cục, Tần Nam Tự cũng thấy trêu cậu đủ, dùng tay trái lật người Giang Đăng lại, để cho cậu dùng tư thế quỳ nâng cao mông xuất hiện trước mặt Tần Nam Tự.

Cúc hoa liên tục đóng mở, đối diện với con quái vật của Tần Nam Tự, cậu dường như sắp chịu không nổi nữa, chủ động đưa đẩy mông muốn nuốt vào, sau đó tận hưởng cảm xúc khoan khoái mà hắn mang lại.

Hai người bọn họ ở trên giường đã sớm ăn ý, cúc hoa cũng được chuẩn bị kỹ càng giúp Tần Nam Tự thuận lợi tiến vào, hai người đều nhanh chóng cảm thấy thoải mái mà thở dài.

Chờ vài giây cho Giang Đăng thích ứng cảm giác cúc huyệt tràn đầy, Tần Nam Tự liền nhanh chóng chuyển động eo hổ.

Tần Nam Tự thuộc trường phái hoang dã trên giường, dù sao huyệt đạo Giang Đăng cũng thích ứng rất nhanh, vì vậy hắn không có nhiều lo lắng, hầu như mỗi lần đều rút cả cây ra rồi mạnh mẽ đẩy vào.

Thật sự quá tuyệt vời.

Giang Đăng lúc đầu vẫn nhỏ giọng rên rỉ hùa theo chuyển động của hắn, sau đó thật sự chịu không nổi nữa, mới bắt đầu thấp giọng cầu xin Tần Nam Tự thương xót, một câu gọi "chồng", một câu kêu "tiểu Tần", đến cuối cùng thậm chí ngay cả "daddy" cũng gọi luôn.

Nhưng những xưng hô này chỉ làm cho đồng chí tiểu Tần càng hoá sói nhanh hơn, tiểu Giang đơn thuần còn chưa ý thức được nên kêu giường thế nào.

Quá sướng rồi.

Đến cuối cùng, giọng của Giang Đăng trở nên khàn đặc, bàn ăn bị hai người làm cho lộn xộn, cơm tối cũng không ăn, nhưng sữa đặc lại uống không ít.

*** Tác giả:

Chắc còn hai ba chương nữa thôi.