Tôi Dựa Vào Nụ Hôn Để Xóa Trò Chơi Sinh Tồn

Chương 3



Tôi dựa vào nụ hôn để xóa trò chơi sinh tồn

Chương 3

________________

Sau đó, anh nhận ra cảm giác khó khăn sau lưng và đoán rằng có lẽ anh đang bị trói vào tường.

Trong một thoáng, Thừa Chí Chu bối rối và nghĩ rằng có lẽ anh vẫn còn ở trong ký túc xá của trường và mọi chuyện xảy ra trước đó chỉ là một cơn ác mộng. Nhưng anh chưa kịp thở phào nhẹ nhõm thì mùi máu tanh ngột ngạt xung quanh nhắc nhở anh vẫn ở chỗ đó như cũ. Anh cũng có thể cảm thấy những vòng kim loại xung quanh cả cánh tay và chân của mình đang kẹp chặt anh vào tường.

Lúc này, một thứ gì đó ấm áp đột nhiên chạm vào mặt anh. Đó là ngón tay của người khác. Thừa Chí Chu không chuẩn bị tâm lý cho điều này và ngay lập tức hét lên một tiếng khiến anh hối hận ngay sau đó. Không còn có thể tiếp tục giả bộ bất tỉnh, chỉ có thể sợ hãi mở mắt ra.

Qua tầm nhìn mờ và méo mó của mình, anh có thể nhìn thấy một bàn tay của một người đàn ông. Các khớp của nó được xác định rõ ràng, nước da trắng và các ngón tay dài và mảnh mai. Bàn tay này thực nó rất đẹp.

Bàn tay từ từ di chuyển xuống chạm nhẹ vào má anh. Tiếp sau đó là một giọng nói dễ chịu có chút cười đùa.

"Em tỉnh rồi."

Thừa Chí Chu thân thể run lên. Cuối cùng khi tầm nhìn của anh đã khôi phục lại bình thường, bàn tay chạm vào mặt anh cũng đã di chuyển xuống để lộ diện mạo của người kia.

Khi anh có thể nhìn rõ diện mạo của những người kia, Thừa Chí Chu nhất thời ngạc nhiên. Người đàn ông đứng trước mặt anh trẻ đến không ngờ. Hắn có dáng người mảnh khảnh, gầy gò và vẻ ngoài gọn gàng, điển trai. Người đàn ông đang nhìn anh với nụ cười đặc biệt dịu dàng trên môi.

Nếu không phải vì làn da tái nhợt lấm tấm máu tươi, việc tay cầm con dao đang rỉ máu và ánh mắt kinh hãi, Thừa Chí Chu có thể nghĩ rằng hắn là người tốt.

Tuy nhiên, khi anh nhìn thấy ánh mắt sâu thẳm và nóng bỏng từ người kia di chuyển lên xuống trên cơ thể mình, Thừa Chí Chu cảm thấy toàn thân lạnh đi và anh cứng lại. Anh có thể nói rằng người đàn ông không nhìn anh như một người sống. Nó đang nhìn cậu như thể đang nhìn một món đồ chơi mới và vô cùng quý giá.

Ngay cả khi người đàn ông có vẻ vô hại, Thừa Chí Chu có thể nói rằng người lái xe lúc nãy chỉ là đồng phạm và người đàn ông trước mặt anh là kẻ tâm thần thực sự. Anh có thể sẽ chết trong tay người này, và theo một cách rất khủng khiếp ………

“Biểu hiện của em trông có vẽ không được tốt. Em có cảm thấy mệt không?"

Người đàn ông đẹp trai hơi cau mày và có vẻ lo lắng cho tình trạng của anh. Hắn cẩn thận chạm vào đôi má tái nhợt của Thừa Chí Chu, nhưng nó chỉ khiến Thừa Chí Chu càng thêm sợ hãi, càng run rẩy dữ dội hơn.

"Anh xin lỗi. Không ngờ thuộc hạ của anh lại thô bạo với em như vậy và làm em bị thương ”.

Người đàn ông nói điều này với một giọng hối lỗi. Hắn hơi cúi người xuống, nhẹ nhàng hôn lên trán Thừa Chí Chu. Với hơi thở ấm áp, anh áp vào tai anh thì thầm.

“Có lẽ em đã cảm thấy rất đau đớn. Anh rất xin lỗi. Em có thấy kinh tởm khi bị người khác chạm vào mình không? ”

Đột nhiên phát hiện mình bị tên tâm thần chết tiệt này hôn, thêm vào đó là cảm giác chán ghét cái đụng chạm lạnh lùng, Thừa Chí Chu cảm thấy vừa chán ghét vừa tức giận. Khi những lời nguyền gần như trào ra khỏi miệng, mắt anh chuyển động, và anh vô tình nhìn thấy một đống thứ gì đó trên sàn. Khoảnh khắc nhìn thấy nó, mắt anh lập tức mở to kinh hãi và hét lên một tiếng đầy sợ hãi.

——— Đó là một đống thịt dính đầy máu tươi. Xương trắng nằm ở trung tâm và nó được trộn lẫn với nhau với những mảnh vải nhỏ. Ở phía trên cùng là người người tài xế vẫn còn vẻ mặt như hóa đá. Không lâu trước đây anh còn là hung thủ nhưng giờ anh đã trở thành một đống thịt sống đẫm máu.

Người đàn ông điển trai cười nói: “Anh ấy cảm thấy rất có lỗi về hành động của mình đối với em nên để chuộc lỗi, anh ấy đã tình nguyện trở thành như thế này”.

Anh nói điều này ra rất lãng mạn, nhưng điều này chỉ khiến lý trí của Thừa Chí Chu sụp đổ. Anh kinh hãi đến mức mắt rưng rưng. Mặc dù anh biết rằng điều này có thể sẽ khiến kẻ tâm thần trở nên phấn khích hơn nữa, nhưng khi đối mặt với tình trạng khó khăn này, anh đã không thể kiểm soát được phản ứng bản năng này của mình.

Anh khóc nức nở khi cầu xin: “Tôi sẽ không nói với ai về điều này. Tôi cầu xin anh, hãy để tôi đi. Đừng giết tôi… ”

"Đừng sợ."

Người đàn ông đưa tay lên lau đi giọt nước trên khóe mắt anh. Động tác rất nhẹ nhàng, hắn còn hôn nhẹ lên đôi mắt ẩm ướt của anh.

_____________________________

Nhật ký của??? (Phần 1)

Anh có thể cảm nhận được. Em đã vào trong trò chơi.

Lần này, anh sẽ không mất em lần nữa.