Tôi Dựa Vào Nụ Hôn Để Xóa Trò Chơi Sinh Tồn

Chương 307



Tôi dựa vào nụ hôn để xóa trò chơi sinh tồn

Chương 307

_________

Photobook đã được sửa?

Nghe được lời nói của hệ thống, lúc đầu Thừa Chí Chu cảm thấy vui vẻ. Trong tiềm thức anh muốn đi tìm những mảnh vỡ linh hồn, nhưng trong quá nhiều thay đổi, anh bắt đầu cảm thấy có chút do dự. Anh không biết có phải thời điểm thích hợp để ghép các mảnh vỡ vào cuốn sách ảnh hay không.

Hệ thống đã nói trước đó, để linh hồn của Bạch Nghiễm dung hợp với nhau thành công, những mảnh linh hồn này không thể có bất kỳ sự phản kháng nào. Họ cần phải làm cho họ nhận ra mình là cùng một người với Bạch Nghiễm hoặc điều gì đó nguy hiểm có thể xảy ra khi họ hợp nhất.

Hiện tại, anh không chắc suy nghĩ của họ như thế nào nhưng ít nhất, anh biết Tô Linh rất phản kháng. Anh không thể chấp nhận mình trở thành người giống như người mà y ghét nhất và đã thể hiện thái độ cực kỳ thù địch với Bạch Nghiễm nhiều lần.

Sẽ tốt hơn nếu y để họ duy trì hình dạng con người trước, đưa họ trở lại biệt thự Bạch và để họ nhớ lại những lần họ từng là 'Bạch Nghiễm' ………?

Nghĩ vậy, bước chân của Thừa Chí Chu dừng lại. Trong lòng anh cảm thấy ngập ngừng. Lúc này, anh đột nhiên nghe thấy tiếng gõ cửa truyền đến từ cửa phòng mình. Không biết là ai, anh vừa mở cửa đã thấy Tô Linh đang đứng bên ngoài.

Thiếu niên dường như cũng vừa mới tắm xong. Mặc một bộ đồ ngủ sẫm màu, làn da của y trông càng thêm nhợt nhạt. Mái tóc còn hơi ướt xõa xõa ngang mặt và trông y càng đẹp trai hơn.

Ánh mắt y dừng lại trên Thừa Chí Chu. Y khẽ lên tiếng: "Anh có thể làm phiền em một lát được không?"

"Tất nhiên là được. Vào đi." Thừa Chí Chu nồng nhiệt mời y vào rồi đóng cửa lại.

Tô Linh khẽ gật đầu và bước vào. Khi y bước vào, Thừa Chí Chu cảm thấy xấu hổ. Mặc dù Tô Linh còn là một thiếu niên, nhưng y đã cao hơn anh. Anh thậm chí không muốn nhắc đến những mảnh linh hồn khác. Trung bình, khoảng một mét tám mươi. Tất cả họ đều cao hơn anh rất nhiều ………

Thừa Chí Chu cảm thấy có phần hụt hẫng. Anh đi theo Tô Linh vào phòng và cả hai ngồi xuống. Trong khi Thừa Chí Chu vẫn đang suy nghĩ về cách anh nên hướng dẫn Tô Linh, anh nghe thấy người sau đặt một câu hỏi.

"Photobook đã sửa xong chưa?"

"Làm sao anh biết?" Thừa Chí Chu sửng sốt, anh ngạc nhiên hỏi.

"Anh cảm nhận được điều đó." Tô Linh mím môi. Y nói, "Anh có thể cảm thấy một cái gì đó đang gọi anh, bảo anh quay trở lại."

Ôi không. Vậy thì điều đó có nghĩa là những người khác cũng có thể cảm nhận được điều đó? Anh nên làm gì nếu họ không muốn quay lại cuốn sách ảnh và nhân cơ hội này để trốn thoát?

Thừa Chí Chu không thể ngồi yên được nữa. Đồng thời, anh hỏi nội bộ hệ thống: Tại sao không nói cho tôi biết chuyện này sớm hơn?

【ta cũng không biết sẽ có một hiệu ứng như vậy…】

Hệ thống cũng tỏ ra khá kinh ngạc: 【Có vẻ như bọn họ thực sự đã đổ cả máu, mồ hôi và nước mắt vào khi sửa sách. Sức mạnh của nó đã được tăng cường nhiều hơn và có thể thu hút các mảnh linh hồn của Bạch Nghiễm ……..】

【Nhưng đây cũng là một điều tốt. Sau khi ngươi niêm phong Tô Linh và những người khác vào sách ảnh, sách ảnh có thể sẽ tự động thu thập các mảnh còn lại của chính nó. Nó sẽ giúp đẩy nhanh tốc độ thu thập và sẽ không lâu nữa cho đến khi ngươi thu thập tất cả.】

Mặc dù đây là tin tức mà anh nên cảm thấy vui mừng, Thừa Chí Chu lo lắng hơn về khả năng các mảnh vỡ thoát ra ngoài.

Trên thực tế, anh không quá lo lắng về Joshua và những người khác. Rốt cuộc, họ bây giờ đều là con người. Họ không có tiền và không có bất kỳ bằng chứng nào về danh tính, vì vậy họ sẽ không thể đi được xa. Điều anh lo lắng nhất là "Winter Branch". Rốt cuộc, người đó giống như một bóng ma và rất khó tìm thấy. Chỉ cần y có ý định che giấu, hầu như không ai có thể tìm thấy y.

Anh nhanh chóng gọi cho Bạch Cao Niên. Anh giải thích tình hình cho anh ta và yêu cầu anh ta thông báo cho sảnh khách sạn để đảm bảo những người này không trốn thoát.

Bạch Cao Niên đương nhiên đồng ý. Rất nhanh, anh đã cho Thừa Chí Chu phản hồi. Không ai trong số những con ma đã rời khỏi khách sạn và, từ hình ảnh của các cảnh quay camera giám sát, họ thậm chí còn không mạo hiểm ra khỏi tầng này. Mọi thứ diễn ra bình lặng.

Họ hiện đang ở tầng cao nhất và họ cũng sẽ không nhảy ra khỏi cửa sổ. Thừa Chí Chu, người biết được thông tin này cuối cùng cũng cảm thấy nhẹ nhõm. Anh cúp máy và một lần nữa nhìn sang Tô Linh, người đã ngồi đó đợi anh. Anh mỉm cười khó chịu với y: "Xin lỗi …….."

Tô Linh lắc đầu. Đôi mắt đen và nặng nề tiếp tục dán chặt vào Thừa Chí Chu. Sau một lúc im lặng, y hỏi: "Em thích Bạch Dịch ở mức độ nào?"

Thừa Chí Chu tim nhảy loạn. Anh không biết mình nên trả lời câu hỏi này như thế nào. Nếu anh trả lời và nói anh thích anh ấy, anh lo lắng Tô Linh sẽ ghét Bạch Nghiễm hơn nữa, nhưng nếu anh trả lời và nói anh không thích anh ấy, anh lo lắng Tô Linh sẽ có suy nghĩ khác. Ngoài ra, anh không thể nói điều gì đó không đúng sự thật.

"Không sao đâu. Anh chỉ cần nói cho em biết sự thật."

Dường như nhận ra sự lưỡng lự của anh, Tô Linh viết thêm dòng đó. Đồng thời, các ngón tay của y khép lại thành một nắm đấm.

Y vốn dĩ đang ngồi trên ghế sô pha. Y đột nhiên bước đến bên giường, ngồi xuống bên cạnh Thừa Chí Chu. Hai tay nam nhân nhẹ nhàng chạm vào.

“… Mặc dù không lâu,” Thừa Chí Chu chậm rãi lên tiếng. Vẻ mặt anh dịu lại và một nụ cười xuất hiện mà chính anh cũng không nhận ra, "Nhưng em thích anh ấy."

Và trong tương lai, em sẽ ngày càng thích anh ấy hơn.

Khi anh thừa nhận tình cảm của mình với Bạch Nghiễm, Thừa Chí Chu cảm thấy khá khó chịu, nhưng anh cũng không có ý định che giấu điều đó. Nếu anh thích anh ấy, anh muốn tự hào thừa nhận điều đó. Hơn nữa, Bạch Nghiễm cũng thích anh nên không cần phải giấu giếm.

Tuy nhiên, sau khi nói xong, anh đột nhiên cảm thấy có chút khó xử. Anh không biết Tô Linh sẽ tiếp nhận nó như thế nào.

Anh lén lút liếc qua biểu hiện của cậu thiếu niên và thấy y đang lặng lẽ rơi lệ từ đôi mắt đỏ hoe. Những giọt nước mắt từ từ lăn dài trên má.

"Tô Linh …….."