Tôi Dựa Vào Nụ Hôn Để Xóa Trò Chơi Sinh Tồn

Chương 323: Ngoại truyện 1 – Truyện cổ tích đẫm máu (11)



Tôi dựa vào nụ hôn để xóa trò chơi sinh tồn

Ngoại truyện 1 – Truyện cổ tích đẫm máu (11)

_________

"Vậy được rồi, Chủ nhân Kashir sẽ sớm trở về nên chúng ta đi trước."

Những người giúp việc mỉm cười nháy mắt với anh: "Thân thể của ngài không tốt nên nghỉ ngơi cho tốt. Chúng tôi sẽ gặp lại ngài sau. ………."

Khi họ nói điều này, Thừa Chí Chu đột nhiên cảm thấy đau và chóng mặt. Khuôn mặt anh ngay lập tức tái đi và tầm nhìn trước mắt anh trở nên đen kịt. Anh ngã xuống giường mà không hề báo trước và ngất đi.

"Sao vậy? Dậy đi …….."

Hai cô hầu gái đều bị sốc. Họ nhẹ nhàng lay Thừa Chí Chu nhưng thấy anh không thể bị đánh thức.

"Tôi xin lỗi Chủ nhân Kashir. Chúng tôi, chúng tôi ……"

Những người giúp việc run rẩy khi họ quỳ xuống trước mặt người đàn ông trẻ với khuôn mặt đẫm nước mắt. Vẻ mặt thanh niên tóc đen vô cùng đen tối. Hắn ngồi bên giường nắm chặt tay Thừa Chí Chu chỉ thấy đầu ngón tay dần dần có chút trong suốt. Màu sắc đang dần biến mất khỏi cơ thể anh. Như thể cơ thể anh đang dần tan rã.

Hắn siết chặt tay Thừa Chí Chu. Hắn cụp mắt xuống và chìm vào im lặng một lúc lâu trước khi cuối cùng nói với hai hiệp sĩ xung quanh mình.

"An, Kai. Hãy đến thành phố Giấc Ngủ Vĩnh Hằng ngay bây giờ và mời Chrisis đến đây."

“……Vâng, thưa ngài.”

"Chí Chu, em rốt cục tại sao lại không tỉnh lại."

Thừa Chí Chu mở mắt ra và thấy mình đang nằm trên giường. Tóc vàng thanh niên tuấn tú tựa vào bên giường cười cười nhìn anh. Những xúc tu phía sau cậu vươn qua và chạm vào trán anh trong khi những người khác giúp nhét Thừa Chí Chu vào.

……… Anh đã trở lại câu chuyện ‘nàng tiên cá’?

Thừa Chí Chu có chút bối rối. Anh nhìn xung quanh và thấy nó khác với cung điện của Kashir nhưng cũng không kém phần ấn tượng. Rải rác xung quanh là các kho báu biển bao gồm san hô và ngọc trai. Đây là một cung điện trong đại dương.

"Sư huynh có chuyện cần giải quyết và bị bộ tộc gọi đi nên ta ở đây để canh giữ cho ngươi. Đừng tức giận."

"Chờ đã, đừng đi."

Thừa Chí Chu không để ý đến sự choáng váng của anh và nhanh chóng nắm lấy một trong những xúc tu của người đàn ông. Tại sao cậu lại rời đi? Bây giờ đại ngư không có ở bên cạnh, anh nên nhân cơ hội này hôn Tiểu ngư nha ……!

"Hừm? Sao vậy? Đói sao?"

Người thanh niên chớp mắt và nhìn lại Thừa Chí Chu. Cậu cười nói: "Hay là em sợ ở lại đây một mình đi? Đừng lo, ta cùng sư huynh sẽ sớm trở lại cùng em."

"Lại gần hơn một chút." Thừa Chí Chu chịu đựng sự xấu hổ trong lòng và yêu cầu người thanh niên lại gần.

Người thanh niên không nghi ngờ anh. Đôi mắt nhìn qua Thừa Chí Chu sáng ngời, không từ chối yêu cầu của anh. Cậu hợp tác và tiến lại gần hơn nhưng bị nụ hôn của Thừa Chí Chu không chuẩn bị trước.

Cậu lập tức mở to mắt kinh ngạc khi nhìn Thừa Chí Chu. Mặt cậu lập tức đỏ bừng.

.........

"Ngài ấy là Chủ nhân được đồn đại Chrisis? Chúa tể của Thành phố Giấc ngủ Vĩnh hằng?"

Bên trong cung điện, một số người hầu gái quỳ xuống và cúi đầu kính cẩn trong khi chờ Kashir và những người khác đi qua. Phía sau anh là hai hiệp sĩ.

Họ từ từ đi ngày càng xa trước khi những người hầu gái dám nhìn lại. Một người trong số họ tò mò quan sát bóng lưng của người đàn ông bên cạnh Kashir và chỉ có thể thấy người đàn ông đó rất cao và có mái tóc đen dài buộc sau lưng. Anh ta mặc một chiếc áo choàng dài màu đen có vô số đốm sáng trên đó.

“Áo choàng của ngài ấy đẹp quá ……..” Người hầu gái không nhìn thấy khuôn mặt của Chrisis và chỉ có thể chiêm ngưỡng bộ quần áo của anh ta, “Những đốm sáng đó hơi kỳ lạ.”

"Các hoa văn được thêu trên áo choàng ma thuật của Chủ nhân Chrisis được gọi là 'ngôi sao'. Chúng có thể tạo thành 'biểu đồ sao' và 'mảng ma thuật ngôi sao'."

Một người hầu gái khác nói: "Truyền thuyết kể rằng trong quá khứ bầu trời đêm được bao phủ bởi các vì sao nhưng tôi nghĩ chỉ có Chủ nhân Chrisis mới nhìn thấy bầu trời như vậy ……"

"Cả bầu trời bao phủ bởi những vì sao?"

Người giúp việc không thể tưởng tượng được cảnh tượng như vậy. Cô nhìn lên cửa sổ và chỉ thấy khoảng hơn chục cái mắt đỏ như máu. Tất cả đều lấp lánh trên bầu trời.

Đôi mắt đó lướt qua cô và cô vội vàng nhắm mắt lại và cầu nguyện: “Xin hãy phù hộ cho Thiên Chúa vĩ đại của chúng tôi ……..”

Chrisis đi cạnh Kashir và theo anh ta vào cung điện.

Dù đã sống hơn một nghìn năm nhưng anh ta vẫn duy trì được dáng vẻ của một chàng trai trẻ tuổi. Với khuôn mặt nhợt nhạt không có bất kỳ màu nào, chiếc áo choàng ma thuật màu đen mà anh ta mặc khiến anh ta trông càng nhợt nhạt hơn. Khuôn mặt của anh ta cực kỳ đẹp đến mức có phần hơi nữ tính.

Vẻ mặt của anh ta rất bình tĩnh, và nó không thay đổi chút nào. Anh ta giống như một con búp bê sứ. Cách mô tả về anh ta không sai. Anh ta không có bất kỳ cảm xúc nào, nó hoàn toàn trống rỗng.

"… Chính là em ấy."

Kashir đi đến bên cạnh giường và nhìn Thừa Chí Chu đang nằm trên đó. Hắn nắm lấy bàn tay đã trở nên trong suốt hơn và đôi mắt đỏ sẫm của hắn hiện lên một chút đau khổ. Hắn nói với một giọng trầm lắng:

"Chrisis ……..Xin hãy cứu em ấy. Tôi sẵn sàng trả cho ngài bất cứ thứ gì ngài muốn."

" Cậu ta là tinh linh gương ma thuật?"

Chrisis cũng bước đến và hỏi Kashir.

"………Đúng."

"Ngươi đã làm vỡ gương ma thuật và phá hủy cơ thể của cậu ta. Là một tinh linh gương, cậu ta sẽ tự nhiên biến mất."

Chrisis cụp mắt xuống và anh ta nhìn Thừa Chí Chu đang nằm bất tỉnh trên giường. Những ngón tay lạnh ngắt của anh ta lướt trên mắt và mũi, anh ta nhẹ nhàng lên tiếng.

"Nhưng tôi có thể cứu cậu ta. Chỉ cần ngươi sẵn sàng trả giá."

"Ngài muốn gì?" Mắt Kashir sáng lên và hắn nhìn lên Chrisis.

Chrisis nhẹ nhàng vuốt ve má Thừa Chí Chu và anh ta nhìn anh chăm chú. Có thể phát hiện ra một chút cảm xúc mờ nhạt trong đôi mắt hờ hững đó của anh ta.

"Ta muốn cậu ấy."

Anh ta nói.

"Ta chỉ muốn cậu ấy."

P/s: Hôm nay lo chơi mà quên viết, nên hôm nay ra bù. Với hồi sáng lười viết nữa. Chừ tới 21h sẽ đủ ba chương cho mọi người nha. Đây là chương 1/3.