Tôi Dựa Vào Vũ Lực Xoay Chuyển Giới Giải Trí

Chương 9: Thanh Sơn Hữu Tư (9)



Bên này, kể từ lần Hà Hạnh tìm người xoá mấy tấm ảnh "nắm ga trải giường" của Tần Tư Tranh xong, tâm lý vẫn luôn bất an, ba ngày hai đầu chạy tới quan sát trạng thái tinh thần Lục Tiện Thanh.

Vừa có gì không đúng, lập tức đưa hắn đến chỗ Thẩm Thanh tiếp nhận can thiệp tâm lý. Cả người cô căng thẳng như con ếch chờ chết trên bàn khám nghiệm tử thi.

Thời điểm Hà Hạnh tới, Lục Tiện Thanh vừa mới tỉnh dậy, người này bị suy nhược thần kinh nghiêm trọng, quanh năm ngủ không ngon, khuôn mặt đẹp thì đẹp thật, nhưng khí sắc cực tái nhợt, một mặt bệnh trạng.

Còn có hiểu lầm(*) này nữa, năm đó sau khi quay xong《 Lục Sinh 》, đạo diễn biết hắn hoàn toàn không có phản ứng, nói bóng nói gió bảo cô mang Tứ ca đi bệnh viện.

(*) gốc là 乌龙/ ô long: thường được sử dụng để mô tả những hiểu lầm hay những sai lầm trong các bản tin, chẳng hạn như báo cáo không chính xác, tài liệu sai, người dẫn chương trình lỡ lời, v.v. ( Ý là chỉ những hiểu lầm á) 

Văn nghệ mùa đông năm ấy, bộ phim điện ảnh đồng tính do Lục Tiện Thanh đóng chính bất ngờ đoạt giải, mấy blogger nói hắn sửa mái nhà dột, không xứng lấy giải ảnh đế này, hơn nữa hắn là người mới, bao nhiêu công ty muốn chèn ép hắn đến không thể trở mình.

Lúc đó gần như đã nhấc lên hắc triều trong toàn bộ giới giải trí, Hà Hạnh bận rộn không khác gì con quay, lười khách sáo sẽ thuận miệng nói một câu "Đang đi gặp bác sĩ", nói là hắn bị suy nhược thần kinh cùng với chán đời bi quan, kết quả truyền qua truyền lại liền thành "Tứ ca không được".

Bên này bọn họ cũng không thể hưng sư động chúng(*) đi làm sáng tỏ là "Tứ ca rất được", thêm việc hắn đi diễn vẫn luôn không có phản ứng, Hà Hạnh cũng không nhịn được hoài nghi hắn đến cùng có được hay không.

(*) Hưng sư động chúng/兴师动众/xīng shī dòng zhòng: ra quân ồ ạt; phát động nhiều người làm một việc gì đó; động viên thi công; huy động nhân lực (thường mang nghĩa xấu) 

Cho đến khi hắn nói mình có phản ứng với tay của Tần Tư Tranh, cô mới yên tâm nhưng lại cảm thấy lo lắng, dựa theo dục vọng bị đè nén nhiều năm như vậy của tên biến thái này, rất có khả năng sẽ làm ra chuyện gì đó phải vào tù.

"Tứ ca, hôm nay tâm tình thế nào? An Ninh đâu?"

Lục Tiện Thanh miễn cưỡng liếc mắt nhìn cô, "Chưa dậy, tới sớm như vậy làm gì?"

Hà Hạnh trong lòng nói: Còn không phải xem cậu có phát rồ hay không.

Vừa nhìn Lục Tiện Thanh liền biết cô đang suy nghĩ cái gì, nhàn nhạt nói: "Chị phái An Ninh trụ ở đây 24h nhìn chằm chằm tôi, tôi có thời gian tự sát?"

Hà Hạnh nghiến răng, "Cậu không có thời gian tự sát, nhưng cậu có thời gian... Hả? Mặt cậu sao lại sưng lên? Ai đánh?"

Lục Tiện Thanh không đáp, mà chiếu hình ảnh ở trong điện thoại lên tường, ngồi vào trước bàn ăn nói: "Kéo rèm cửa sổ, tôi không thấy rõ."

Hà Hạnh kiên trì: "Trước tiên nói cậu làm sao bị thương đã, khuôn mặt này là quốc bảo cậu không biết? Cậu có biết công ty đã mua bảo hiểm cho khuôn mặt của cậu bao nhiêu tiền không?"

Lục Tiện Thanh nói: "Tần Tư Tranh đánh."

Hà Hạnh một hơi suýt nữa không tới, "Hai người các cậu gặp nhau lúc nào? Tôi không nhìn chằm chằm một chốc liền đánh nhau? Cậu đả thương cậu ấy chỗ nào rồi?"

Lục Tiện Thanh nói, "Tôi không động thủ." Nhớ lại cảm giác được xoa lên xương mày ngày hôm ấy, khoé miệng khẽ cong lên, đầu ngón tay khẽ động.

"Không động thủ mà người ta đánh cậu thành như vậy? Đó là dùng miệng để tạo thành một toà thu danh sơn?(*)" Chân Hà Hạnh đều mềm nhũn, "Tứ ca, cậu nói thật đi, cậu tiến vào... bên trong chưa?"

(*) Tui không hiểu, cứu tui orz ( câu gốc nè: 那是用嘴给人造了一座秋名山 ai biết chỉ tui với ;-;)

Lục Tiện Thanh liếc cô một cái, "Xoa nhẹ một hồi mà thôi."

Xoa... mà thôi? Cô chỉ cần nghĩ đến cảnh Lục Tiện Thanh buộc Tần Tư Tranh nửa quỳ trước người hắn, dùng đôi tay kia xoa xoa giúp hắn bắn ra, không được, cô sẽ hít thở không thông.

"Tôi đã nói với cậu để cậu nhịn một chút, vạn nhất Tần Tư Tranh quay video, hoặc là cầm... cầm cái kia của cậu đi xét nghiệm DNA, còn nói cậu rất mạnh... Cái kia, đến lúc đó tôi xử lý như thế nào!" Hà Hạnh muốn khóc, đi loạn khắp phòng, "Thật sự, nếu cậu không có việc gì làm thì có thể tìm cho tôi nhà tù nào đó để tôi ngồi, tôi sớm muộn..."

"Xoa chính là xương lông mày." Lục Tiện Thanh nói.

Hà Hạnh sững sờ, hồi tưởng nhiều lần mới không dám tin hỏi lại hắn, "Đợi đã, lặp lại lần nữa, xoa chỗ nào?"

Lục Tiện Thanh nói: "Xương lông mày."

Hà Hạnh đột nhiên thở phào nhẹ nhõm, co quắp ở trên ghế sa lon thở hổn hển thật lâu mới bình tĩnh lại, nhìn Lục Tiện Thanh tự mình cầm lấy điều khiển từ xa đóng lại rèm cửa sổ cùng tắt đèn.

"Xương lông mày là tốt rồi, xương lông mày là tốt rồi." Hà Hạnh vẫn còn sợ hãi nói: "Chơi đùa thanh đạm một chút, xã hội pháp trị đừng luôn nghĩ đến việc thách thức điểm mấu chốt."

Lục Tiện Thanh không để ý đến cô.

Trên màn chiếu, Tư Thiên Thu đang ngủ trưa cùng đứa nhỏ, đẹp đến như một bức tranh, Hà Hạnh tê liệt một hồi, nhịn không được tán thưởng: "Tư Thiên Thu thật biết lấy lòng ống kính, bộ dạng lại xinh đẹp, sớm muộn gì cũng hồng."

Lục Tiện Thanh không nói tiếp, cắn một miếng bánh mì nướng, cảm thấy không đủ ngọt lại cho thêm một muỗng mứt hoa quả.

Hà Hạnh xem tống nghệ phát sóng trực tiếp, thỉnh thoảng lại chỉ điểm vài câu, "Kỳ thực show tống nghệ là đồ tốt, hồng lên nhanh chóng, so với điện ảnh và truyền hình tốt hơn nhiều, cậu xem, Văn Lịch nhiều năm như vậy đến bây giờ cũng đã trở thành mẹ chồng mới lấy được giải ảnh hậu."

"Hiện tại thời đại thay đổi, tất cả mọi người đều không có thời gian bình tâm tĩnh khí đi xem một tác phẩm, thời đại thức ăn nhanh có hot search là có thể mạnh mẽ nâng hồng một người, Tần Tư Tranh chính là ví dụ tốt nhất."

"Mặc kệ show tống nghệ có kịch bản hay không, ở bên trong hơi hơi gặp may một chút, không quản giá trị thương nghiệp như thế nào, hồng là hồng thật. Hiện tại và trước đây không giống nhau, lưu lượng chính là mạng, biến mất ba tháng có khả năng cũng chẳng ai nhớ tới cậu."

Lục Tiện Thanh nói: "Tư Thiên Thu không hồng được."

Hà Hạnh sững sờ, "Nói thế nào?"

Lục Tiện Thanh nói: "Khóe mắt, cánh mũi, cằm đều động tới, chiếu theo Tần Tư Tranh mà chỉnh, không quá hai năm liền sụp đổ."

Hà Hạnh nở nụ cười, "Giới giải trí có ai mà không chỉnh? Đều coi như là điều chỉnh nhỏ đi, cậu cho rằng ai cũng giống như cậu trời sinh đã như vậy, dù có làm thế nào thì vẫn đẹp trai, rất nhiều người sau khi cắt sửa mới có thể chen chân vào giới giải trí được."

Lục Tiện Thanh lắc đầu, "Không phải, trong chương trình hắn gây trở ngại cho Tần Tư Tranh."

Hà Hạnh hơi run, lại liếc mắt nhìn màn chiếu một cái, Tư Thiên Thu còn đang ngủ, hàng lông mi dài và đen, "Công chúa Bạch Tuyết" yên tĩnh mà tốt đẹp, không lệch khỏi thiết lập tính cách quý công tử thanh lãnh.

"Không cần thiết đi? Hiện tại hắn cũng đang hồng, Tần Tư Tranh đã flop thành như vậy, trở mình cũng không trở mình được, còn gây khó dễ cho Tần Tư Tranh?"

"Bóng ma trong lòng con người không dễ dàng loại bỏ như vậy, nó giống như một cái bóng. Khi bị kích thích, nó sẽ bóp chặt lấy cổ họng, không thở dốc được. Tần Tư Tranh chính là bóng ma của hắn, cả đời cũng không thoát khỏi." Lục Tiện Thanh nỉ non nói, lông mi cụp xuống, thêm một tia băng lãnh tối tăm.

Hà Hạnh xem thường nói: "Không đúng sao? Với tính cách này của Tần Tư Tranh làm sao có khả năng sẽ chịu ăn thiệt ngầm, cậu ta sẽ không nhảy dựng lên kéo tóc tai người khác ngay tại chỗ? Cậu nhìn lầm rồi đi."

Lục Tiện Thanh ngẩng đầu lên, "Chị nói xem?"

Hắn đã gặp qua quá nhiều thủ đoạn nhỏ trong giới giải trí, đương nhiên không thể nhìn lầm, Hà Hạnh trầm mặc một hồi rồi hỏi hắn, "Nếu Tần Tư Tranh cũng không cảm giác được, khẳng định cũng không có mấy người có thể nhìn ra được, sao cậu lại xác định Tư Thiên Thu sẽ không hồng bao lâu?"

Lục Tiện Thanh lấy khăn giấy ướt, từng tờ từng tờ lau sạch ngón tay, rồi ném vào thùng rác.

Một lúc lâu sau.

"Hắn muốn làm tay Tần Tư Tranh bị thương."

Mắt Hà Hạnh tối sầm lại, chống bàn bò dậy, "Tổ tông, cậu không cần hạ mình nhằm vào Tư Thiên Thu, nể tình mấy phần tôi làm trâu làm ngựa bị cậu hành hạ nhiều năm như vậy, để cho tôi sống thêm mấy ngày!"

Lục Tiện Thanh nói: "Ừm."

"Đúng rồi, bên kia Văn Lịch tỷ nói có một kịch bản không tồi tìm cậu, hỏi ý cậu." Hà Hạnh nghĩ thầm, nhanh chóng tiến tổ, tiến tổ rồi sẽ không có thời gian làm thiêu thân, tôi có thể sống thêm mấy ngày.

Lục Tiện Thanh nói: "Xem kịch bản rồi lại nói."

"Qua mấy ngày nữa, là ngày kỷ niệm kết hôn của Văn Lịch cùng Chu đạo, muốn mời cậu qua chơi." Hà Hạnh lấy ra một tấm thiệp được thiết kế tinh xảo từ trong túi của mình, mạ vàng vẩy bạc, còn có thư mời viết tay.

Lục Tiện Thanh không thèm liếc mắt nhìn, "Không đi."

Cái tính khí này của hắn ở giới giải trí cũng coi như là một phần độc nhất, tảng đá trong hầm cầu cũng không thối bằng hắn, Hà Hạnh oán thầm xong phát hiện ánh mắt hắn biến đổi, tích tụ một tầng hơi nước trong mắt, thoáng chớp mắt một cái giống như trộn lẫn cùng xuân thủy.

Cô quay đầu lại nhìn màn hình, Tần Tư Tranh đang rửa hoa quả, ngón tay nhẹ nhàng xoa nắn từng quả một, tỉ mỉ mà thong thả, tiếng nước liễm diễm.

"Tứ, Tứ ca."

Hầu kết Lục Tiện Thanh lăn một vòng, ngẩng đầu cùng cô bốn mắt nhìn nhau, Hà Hạnh một câu "Cậu không cần phải nói" còn chưa nói ra, cặp mắt đen ngậm lấy băng tuyết kia đã khép lại, giọng nói nhạt mà lạnh mang theo một chút tiếng trẻ con không biết không sợ, lại có một chút hoang mang.

"Hà Hạnh, tôi lại có phản ứng."

━━━━━━━━━━━

Tác giả có điều muốn nói:

Hà Hạnh: Làm việc thật mệt mỏi, tới đánh chết tôi đi.

Diều Nhỏ: Hiểu rồi, Tứ ca không được!【 cầm chí. jpg 】(*)

(*)【 握 挚.jpg 】: ai biết chỉ tui với nhem.