Tôi Hứa Với Cậu Mãi Mãi

Chương 12



Cửa phòng cấp cứu được mở ra, An Dật vội vàng chạy lên. Ngay lúc bác sĩ nói lời xin lỗi: "Thực xin lỗi, chúng tôi đã cố gắng hết sức...", An Dật cảm thấy mọi sức lực trong người đều bị lấy đi, cả người ngã quỵ xuống đất.

Mẹ An bị đẩy ra, trên người phủ một tấm vải trắng. Trương Tuyển kêu lên, An Dật từ dưới đất đứng dậy, lảo đảo chạy đến bên cạnh mẹ An, quỳ xuống run rẩy kêu "Mẹ, mẹ..." Giọng nói trở nên khàn khàn, chán nản. Cuối cùng, cô ngồi sụp xuống mép giường

Thư Cẩn nước mắt chảy xuống, nàng cùng An Dật quỳ xuống bên cạnh An Dật mẹ, một tay ôm eo của cô để không cho cô ngã xuống lần nữa, còn một tay ở trên tấm trải giường, giữ chặt lấy tấm trải.

Tang lễ của mẹ An do Trương Tuyển và Thư Cẩn lo liệu, chỉ trong vài ngày ngắn ngủi, An Dật đã trở nên vô cùng hốc hác và thường xuyên ngồi một mình trong nhà mẹ, không còn khóc, không náo loạn cũng không nói lời nào. Trương Tuyển bận nhiều việc nên đã gọi Lục Khiết lại và nhờ cô giúp Thư Cẩn chăm sóc An Dật.

Vào ngày chia buồn, bố An Dật cũng đến, nhưng An Dật cũng không nói chuyện với ông. Mẹ làm việc quá sức và cô biết rằng điều này không liên quan gì đến bố, nhưng mọi người thường cực đoan khi họ vô cùng buồn bã. Cô cảm thấy nếu bố cô gánh vác một chút trách nhiệm và có thể giúp mẹ cô cùng nhau nuôi nấng bản thân thì mẹ cô đã không vất vả như vậy. Bố của An Dật đầy đau buồn, ông nói An Dật hãy chăm sóc bản thân và tìm ông khi cô cần, An Dật chỉ gật đầu nhẹ. Trình Oánh cũng đến, ôm An Dật và động viên cô mạnh mẽ lên.

Mọi việc xong xuôi, mọi người ra về, trong nhà bỗng chốc trống rỗng, không có tiếng người, im ắng đến lạ. Trương Tuyển ngồi bên cạnh An Dật, từ trong túi móc ra một chiếc chìa khóa đưa cho An Dật, nói: "An Dật, đây là chìa khóa ngăn kéo phòng bà ấy, lúc trước là mẹ con đưa cho dì. Bà ấy nói rằng nếu một ngày bà không kịp đợi con quay về, dì sẽ đưa nó cho con. "

An Dật ngây người nhìn chiếc chìa khóa rồi cầm lấy, giọng nói trầm thấp, khàn khàn phi thường bởi vì khóc quá lâu: "Dì Trương, cám ơn sự giúp đỡ của dì mấy ngày nay."

Trương Tuyển yêu thương đưa tay sờ đầu An Dật, nói: "Con ngốc, mẹ và dì là chị em tốt. Bây giờ mẹ con không còn nữa, dì sẽ chăm sóc con thật tốt giống như mẹ của con."

Nước mắt An Dật lại sắp rơi, nhưng cô đã kìm lại được. Cô khẽ gật đầu về phía Trương Tuyển, bày tỏ lòng biết ơn.

Trương Tuyển ngồi một lúc, do dự một lúc lâu mới hỏi: "An Dật, Thư Cẩn đó, là ai?" Trương Tuyển cảm thấy như vậy là tự phụ nên hỏi, nhưng bà không thể không hỏi. Nếu Thư Cẩn là bạn của An Dật thì những gì Thư Cẩn làm đã đi quá xa. Nàng đối với với An Dật hành lễ như vậy, không chỉ hết mình lo mọi việc mà còn chăm sóc An Dật bằng mọi cách có thể. Trương Tuyển cảm thấy nghi ngờ.

An Dật hơi sững sờ, thật lâu sau mới trầm giọng nói: "Thư Cẩn, nàng ấy là người yêu của con."

Trương Tuyển khóe miệng hơi mở ra vì bất ngờ, yêu? Nếu Trương Tuyển muốn trách An Dật và khuyên can An Dật cùng Thư Cẩn, bà là không đành lòng. Con nhỏ đã tủi thân rồi, rắc thêm chút muối vào thì sao cô chịu được.

Lúc Trương Tuyển đang đi ra ngoài, tình cờ đụng phải Thư Cẩn đang đi ra mặt, Thư Cẩn nhẹ giọng nói: "Dì Trương, chúng ta ở lại ăn cơm đi."

Trương Tuyển lắc đầu nói: "Không, dì về trước."

Thư Cẩn không ở lại nữa, gật đầu, sau đó nhìn Trương Tuyển đi ra ngoài. Sau đó, nàng về căn phòng mẹ An từng ở.

Trương Tuyển quay lại, ngồi trong phòng khách một lúc lâu, không nghi ngờ gì nữa, Thư Cẩn chắc chắn là một đứa trẻ xuất sắc. Từ những ngày này, không khó để nhận ra Thư Cẩn dành tình cảm sâu đậm cho An Dật. An Dật sụt cân vì buồn, Thư Cẩn cũng sụt theo. Nhưng, đều là phụ nữ, họ sinh hoạt như thế nào?

Trong một lúc, Trương Tuyển không thể quyết định nên dừng lại hay ủng hộ họ trong những ngày tới. Khi đứng dậy định về phòng, bà chợt nhớ lại những gì đã nói khi ngồi đây trò chuyện với mẹ An, lúc đó mẹ An mới nói: "Con cháu có phúc, tuổi trẻ, chuyện thế hệ cũ của chúng ta không nên xen vào, An Dật sống thế nào tôi cũng không xen vào đâu, bà nên học cách buông bỏ Lục Khiết đi, thử xem Lục Khiết có lúc nào làm phiền bà gọi điện cho con bé không.. "

Có lẽ, bà thật sự không nên quan tâm, cứ mặc kệ, miễn sao An Dật hạnh phúc là được.

Thư Cẩn đối diện An Dật, mới cắn vài cái liền không động đò ăn nữa. Thư Cẩn đau lòng nhưng bất lực, nàng biết An Dật cần thời gian để chấp nhận sự thật này và từ từ thoát ra khỏi nỗi đau.

Nàng ngồi xuống giường đối diện với An Dật, yên lặng nhìn An Dật. An Dật đứng dậy, lấy chìa khóa, tìm trong phòng có một ngăn kéo duy nhất có khóa. Kéo nó ra, trên đó có một phong bì không biết viết gì, nhưng An Dật biết đó là do mẹ cô để lại cho cô. Cô lấy lá thư ra và ngồi cạnh Thư Cẩn,ư

 "An Dật, mẹ biết rằng thời gian của mẹ không còn nhiều. Mẹ hài lòng khi có con là con gái trong đời. Nhưng mẹ không thể buông xuống được. An Dật, con có biết tại sao mẹ đặt tên con là 'An Dật' không?"? Mẹ vẫn luôn mong Con cả đời được vui vẻ hạnh phúc, sống thoải mái dễ chịu, khi còn nhỏ mẹ đã có công tạo dựng môi trường này cho con, bây giờ khi lớn lên mọi thứ đều phụ thuộc vào chính bản thân con. An Dật, mẹ biết con vẫn luôn đợi Thư Cẩn, mẹ đã rất tức giận và khó chịu, nhưng bây giờ mẹ chỉ mong con thật sự có thể đợi được nàng, hai người cùng nắm tay nhau mà sống. An Dật, hãy nhớ lời mẹ nói, hạnh phúc phụ thuộc vào sự cố gắng của chính con, không có gì là không vượt qua được. Mẹ sẽ luôn dõi theo con, chúc phúc cho con gái yêu của mẹ, con sẽ hạnh phúc! "

An Dật nắm lấy tờ giấy viết thư, lặng lẽ nức nở, Thư Cẩn lại gần An Dật, thở dài, nhẹ nhàng ôm cô vào lòng. Dựa vào vòng tay của Thư Cẩn, An Dật dường như cảm giác được mình được nâng đỡ trong chốc lát, trái tim cũng không còn trống rỗng như vậy, rốt cục kêu lên một tiếng, khàn giọng nói: "Thư Cẩn, mẹ đã đi rồi, bây giờ chỉ còn lại một mình tôi. Tôi cô đơn... một mình... "

Thư Cẩn khẽ nâng cô lên, nhìn vào mắt An Dật nói: "Không phải chỉ còn một mình cậu, còn có tôi!"

An Dật ngơ ngác nhìn nàng không ngừng khóc.

Thư Cẩn tiếp tục: "An Dật, cậu sẽ không cô đơn. Chúng ta ở bên nhau đi..."

An Dật còn đang ngẩn người.

Thư Cẩn nhìn cô và nói: "An Dật, tôi chưa khẳng định, tôi chỉ đang đợi, khi cậu chắc chắn chúng ta đủ hiểu biết để gánh lấy cuộc sống của nhau. An Dật, tôi hối hận, cuộc sống của chúng ta. là quá ngắn., thời gian còn quá ít, tại sao lại dại dột dành thời gian cho những việc vô bổ? Chúng ta đã bỏ lỡ bảy năm, tôi không muốn, chúng ta lại lỡ thêm bảy năm nữa. Tha thứ cho tôi, lúc trước tự cho mình là đúng... "

An Dật rốt cuộc cũng thôi sững sờ, trên mặt vẫn còn có lệ, nhưng lại phảng phất thấy được một tia hạnh phúc xen lẫn nỗi buồn. Lần này, cô ôm Thư Cẩn, ôm chặt lấy nàng và lại thút thít.

Thư Cẩn cũng ôm cô, nước mắt từ trên mặt rơi xuống trên vai An Dật.

Đối diện giường, trên bàn, trong ảnh, mẹ An đang cười rạng rỡ...