Tôi lén bảo dì trong nhà hầm canh bổ cho tôi, sau đó mỗi ngày kiên trì bưng đến cho Tô Dạ Kỳ uống.
Kết quả uống nửa tháng, Tô Dạ Kỳ vẫn thờ ơ, ngoại trừ nắm tay, không chịu tiến thêm một bước.
Mắt thấy cũng sắp tới giữa tháng mười một, tôi cắn răng đi tìm chị em tốt Gia Gia học hỏi kinh nghiệm.
Gia Gia cười nhạo tình yêu ngu ngốc của chúng tôi một phen, đưa cho tôi một mã đơn hàng, nói đã mua đồ cho tôi xong rồi, tối nay sẽ giao hỏa tốc đến, bảo tôi chịu trách nhiệm tối nay hẹn Tô Dạ Kỳ đến căn hộ của mình là được rồi.
Buổi tối tôi nhận được bưu kiện của anh chuyển phát nhanh, lập tức mở ra.
Gia Gia nói rằng đồ mà cô ấy gửi cho tôi có thể đảm bảo tối nay tôi sẽ được như mong muốn.
Sau khi mở ra, tôi cầm lấy váy ngủ tơ tằm mát mẻ, mặt trực tiếp đỏ bừng.
Lúc này Gia Gia gọi điện thoại tới, cười đến hèn mọn cực kỳ.
"Ha ha, Nguyệt Nguyệt, cậu mặc váy ngủ trong suốt kia nhất định có thể làm được, nếu như không được, vậy là do Tô Dạ Kỳ không được, cục cưng, nếu anh ta thật sự không được, vậy chúng ta liền đổi người."
Nói xong cô dứt khoát cúp máy.
Lúc này Tô Dạ Kỳ gọi điện thoại tới.
"Nguyệt Nguyệt, anh gói hoành thánh cho em xong rồi, mười phút sau anh sẽ đến."
Nghe tiếng điện thoại tút tút, tôi khẽ cắn môi, đi thay váy ngủ ren bướm kia.
Mười phút sau, Tô Dạ Kỳ vào cửa bị tôi ôm đến ngây ngẩn cả người.
Dưới ánh đèn lờ mờ, khuôn mặt anh tuấn của anh đỏ bừng, hai tay không biết để chỗ nào liền giơ lên trên.
Tôi đỏ mặt ấn tay anh trở lại eo mình, sau đó kéo anh vào phòng ngủ đầy hoa hồng.
Đèn tắt, dưới ánh trăng, bóng người lay động tới rạng sáng.
21.
Vào giữa tháng mười hai, tôi cầm que thử thai hai vạch chậm rãi thở ra một hơi.
Tốt rồi, Tiểu Tinh Tinh của mẹ.
Tôi lập tức gọi điện thoại cho ông nội, mẹ và những người lớn trong nhà, nói tin vui mang thai, nhưng lại quên nói cho Tô Dạ Kỳ.
Buổi tối khi tôi đang vui tươi hớn hở hưởng thụ sự chăm sóc của bà Chu thì nhận được điện thoại của Tô Dạ Kỳ.
Tô Dạ Kỳ ủy khuất nói: "Nguyệt Nguyệt, em đang tăng ca sao? Anh về đến nhà không thấy em."
Mấy ngày nay, để tiện thân mật với Tô Dạ Kỳ, tôi đều ở căn hộ của công ty.
Tôi ăn tổ yến, vui vẻ mở miệng: "Em đang ở nhà của em!"
Tô Dạ Kỳ ủy khuất: "Hả? Nguyệt Nguyệt, sao đột nhiên em lại trở về?"
Bà Chu bên cạnh giật lấy điện thoại nói: "Đứa nhóc thối tha này, Nguyệt Nguyệt mang thai không về nhà thì đi đâu?”
Tô Dạ Kỳ bối rối, lát sau dường như nhớ tới cái gì, kích động nói: "Hả! Ai mang thai? Là Nguyệt Nguyệt sao?"
Ba Tô và bà Chu không vui, ở trong điện thoại quở trách Tô Dạ Kỳ.
Nhìn Tô Dạ Kỳ bị mắng chửi xối xả, tôi vui vẻ cười khà khà.
Đột nhiên tôi đột nhiên nhớ ra hình như tôi không nói cho anh biết chuyện tôi mang thai.
Ha ha, vậy thì thật sự xin lỗi!
22.
Năm năm sau, Giang Tinh Tinh bốn tuổi, giống hệt dáng vẻ mà tôi nhìn thấy lúc xuyên qua, vừa mềm mại vừa đáng yêu.
Dáng vẻ săn sóc bám người của Tô Dạ Kỳ lại càng giống với Tô Dạ Kỳ mà tôi nhìn thấy khi xuyên qua.
Một ngày nọ, tôi tìm thấy một quyển nhật ký cũ trong phòng sách, tôi lật ra xem.
Đó là nhật ký mà Tô Dạ Kỳ liên tục viết trong mười mấy năm, từ trung học đến nay.
*
Ngày 21 tháng 4 năm 2013
Ngày mai nhất định phải thổ lộ với Nguyệt Nguyệt, cố gắng xông lên!!!
Ngày 22 tháng 4 năm 2013
Hu hu hu, Nguyệt Nguyệt nói với tôi cô ấy coi trọng tiểu bạch kiểm* sát vách kia, cô ấy còn bảo tôi kết bạn với cậu ta, tiện thể giới thiệu cô ấy cho tiểu bạch kiểm kia.
(*) tiểu bạch kiểm: ý chỉ những chàng trai trắng trẻo, xinh đẹp
Tâm trạng rất khó chịu, nhưng tôi không thể từ chối chuyện của Nguyệt Nguyệt.