Tôi Không Cần Tình Cảm Này Nữa

Chương 47: Học Tập Khó Khăn



Trường học.

Kỷ Tú Hiên vừa đi vào lớp vừa ngáp ngắn ngáp dài. Cậu định cup cua hôm nay nhưng mà không được, sáng sớm không biết mẹ Lạc ăn trúng cái gì, một hai phải nhìn cậu ăn sáng hết đĩa, đưa cậu ra tận xe, cậu muốn trượt ván đi học cũng chưa có cơ hội.

Bọn họ bị cái gì vậy nhỉ?

Lạc Minh Huyền hầm hầm mặt nhìn cậu lúc sáng, làm cậu phải chịu đựng tầm mắt giết người của hắn mà ăn hết bữa sáng. Có cần u oán tới vậy không? Cậu chỉ trượt tay cho anh ta một thao nước rửa chân của cậu thôi mà? Làm gì ghim?

Không được, cậu phải tìm cách quậy tanh bành bọn họ một trận.

Hệ thống vuốt mồ hôi: [Tính cách của cậu là phản nghịch lậm phim, không phải quỷ quậy phá!]

Cậu không cho là đúng: [Phản nghịch trong từ điển tiếng việt bọn tôi là: không báo đời không nể!]

Hệ thống: [...]

Thẩm Lăng là học sinh ngoan, luôn đi học từ rất sớm, vừa thấy Kỷ Tú Hiên bước chân vào lớp, hắn liền kéo ghế ra cho cậu, dùng khăn tay lau sạch mặt bàn mặt ghế rồi mới làm thủ thế cho cậu, sạch rồi, có thể ngồi xuống.

Thẩm Lăng đẩy kính, chân chó nói: "Uchiha lão đại, chào buổi sáng."

Kỷ Tú Hiên phải nói là hưởng thụ gì đâu, cậu ngạo mạn đi vào chỗ ngồi, một chân đạp lên mặt bàn: "Rất tốt, có tố chất, tôi quyết định thu nạp cậu vào tổ chức áo đen!"

Thẩm Lăng rất muốn từ chối: "..."

Cậu đưa mặt lại gần hắn, nhíu mày, nhỏ giọng, làm như thật mà nói: "Mật danh của tôi là Sake, còn cậu sẽ là Soju."

Thẩm Lăng chết lặng: "..." Tai họa xưởng rượu, vậy mà còn là rượu gạo nữa mới ghê.

Mặt đưa lại gần, khoảng cách kéo gần, mùi thơm thoang thoảng xét qua mũi, làm hắn có chút không kịp thích ứng. Gần quá rồi.

May mà Kỷ Tú Hiên rất nhanh ngồi ngay ngắn trở lại, không có ý định quấy rối hắn nữa.

Thẩm Lăng thu hồi tâm tư, nhìn cậu hứng thú bừng bừng khuôn mặt nhỏ, ngốc mao cuộn sống, sắc xanh tưng bừng liền biết cậu lại bắt đầu muốn chơi trò gì đó nữa rồi. Hắn có thể làm sao bây giờ? Đương nhiên là chơi chung rồi. Còn rất vui.

Thẩm Lăng gật đầu, học theo cậu nhỏ giọng: "...Vâng, Sake đại ca."

Kỷ Tú Hiên vô cùng hài lòng, vỗ vai hắn lấy làm khen thưởng, hào phóng đãi hắn uống trà sữa.

Thầy giáo: "..." Học sinh lớp này, thật là không biết tôn sư trọng đạo chút nào!

___

Nghỉ trưa.

Kỷ Tú Hiên ngáp một cái, ném sách lên bàn, chấp hai tay như lão đại bang phái, trầm giọng nói: "Soju, chúng ta cup tiết đi."

Thẩm Lăng kế bên: "..." Không phải nói mật danh không được kêu bậy sao? Cup học thôi mà có cần làm như muốn đi thủ tiêu ai đó không vậy?

Trách nhiệm học sinh đâu? Sao cậu ta vào Nhất Tây được hay vậy?

Cậu ngữ khí cứng gắng, rất rất nghiêm trọng: "Tôi vừa phát hiện một tiệm bánh ngọt phía sau cổng trường gần trạm xe bus. Hôm nay, giảm giá 30% tới 5 giờ chiều."

Chuyện nghiêm trọng mà cậu nói, là phiếu giảm giá của cửa hàng bánh ngọt? Đùa ai vậy?

Thẩm Lăng cứng đờ tay cầm bút, chần chờ: "Từ tuần rồi bắt đầu, lớp ta mở ra lớp học phụ đạo. Không phải học 5 tiết nữa, mà học 8 tiết. Cẩn thận học tập đi đại ca."

Ý hắn là, giờ có học chiều rồi, không thể tùy tiện cup học được. Vì buổi học chiều, có giáo viên tuần tra, điểm danh cũng nghiêm ngặt hơn nhiều.

Như lời của hiệu trưởng, Nhất Tây là trường trọng điểm, bọn họ muốn bồi dưỡng học sinh giỏi, đem đi thi các kì thi quốc gia, bồi dưỡng thủ khoa tương lai. Cho dù lớp xếp chót nhất, cũng phải học hành cho tử tế.

Kỷ Tú Hiên lúc trước học ở Tam Tây, không có vụ học phụ đạo, bổ túc ban đêm hay kì thi tháng xếp hạng khắc nghiệt như vầy. Cậu còn để ý thấy, có học sinh còn học từ vựng trong giờ ăn trưa nữa kìa.

Áp lực học tập rất lớn, nhưng bù lại, điểm trung bình mỗi học sinh đều trên 8.0. Hằng năm cử đi thi học sinh toàn được xếp hạng cao, được đại học tuyển thẳng, không cần xếp học bạ hay xếp điểm thi kì thi quốc gia.

Kỷ Tú Hiên nhíu mày trầm tư.

Học lực của cậu rất tốt, không sợ sẽ lót hạng nhất từ dưới đếm lên. Có chú Ninh học bù cho trước đó, còn dạy cho Ninh Kỳ vào buổi tối, kiến thức cơ bản không làm khó được cậu. Cậu chỉ lo cho đàn em, hắn học đã yếu, toàn xếp hạng cuối lớp, còn cup học với cậu nữa chắc bị đuổi học quá.

Phải tìm thời gian học bù cho thằng đệ này thôi. Khó lắm mới gặp một đàn em vừa mắt, nếu vì cup học cùng cậu mà ở lại lớp...Không được, phải mua cho hắn vài ba cuốn sách nâng cao mới được.

Thẩm Lăng chợt lạnh lẽo cả người, hắn cảnh giác nhìn xung quanh, không ai muốn hại hắn mới yên tâm.

Lại nhìn về phía cậu, hắn cho rằng đã thuyết phục được cậu rồi, yên tâm nói tiếp: "Chúng ta cũng đi ăn trưa đi. Hôm nay có món canh chua cá diêu hồng đó." Hắn biết cậu thích ăn, vì những lần xuống nhà ăn cậu đều hỏi trước.

Kỷ Tú Hiên đứng bật dậy: "Sao không nói sớm? A, trễ mất 3 phút cuộc đời rồi." Vội vội vàng chạy xuống nhà ăn.

Thẩm Lăng: "..." Có cần làm quá lên như vậy không? Hắn thật là không hiểu nổi mạch não của cậu nghĩ gì, khùng quá.