Tôi Không Muốn Diễn Vai Nữ Phụ Này Nữa

Chương 5



Con đường cao tốc dài tít tắp trước mặt đã hiện một nhánh đường rẽ ngang, chỗ khúc cua còn đặt một biển chào lớn thật lớn- Phim trường Long TịnhChiếc xe nhỏ nhẹ nhàng chạy thêm khoảng 30 phút, cuối cùng đã đến cửa cổng phim trường.

Gọi là cổng kỳ thực nó được xây dựng như 1 bức tường thành thời xưa, cao ngót nghét cũng phải 5 mét hơn bao vây phim trường rộng lớn, lại được bố trí chốt chặn kiểm soát nghiêm ngặt, những người muốn đi vào cần phải nằm trong danh sách được báo trước hoặc được người có phận sự bên trong đưa vào.Lần đầu tiên bước chân vào một nơi như phim trường Long Tịnh, Lâm Ý Nhiên ko tránh khỏi bỡ ngỡ.

Nhìn biểu cảm của cô, Lý Nhi ko nhịn được nhắc nhở: “Chị Nhiên à, sắp tới khu vực của đoàn phim đang setup rồi đây ạ, chị chú ý một chút nhé.”Nghe nói vậy, Lâm Ý Nhiên nghiêm chỉnh ngồi lại trên ghế, điều chỉnh cơ mặt sao cho hoàn hảo nhất rồi nhìn về phía đoàn người đông đảo đang tập trung ở phía trước mắt.Lý Nhi dừng xe lại, để Lâm Ý Nhiên ôm balo xuống xe trước rồi dặn cô đứng chờ mình đi đậu xe.

Sau đó, Lý Nhi nhanh nhẹn đẩy 1 cái vali nhỏ và đeo balo của cô lên vai, kéo tay cô đi vào khu vực quay của riêng ê kíp Rồng bay phượng múa.Lâm Ý Nhiên vừa đi vào đã thu hút ko ít ánh mắt của người trong đoàn phim, nhưng đa phần đều là ánh mắt ko mấy thân thiện, có tò mò, có soi mói, có chán ghét, điều này làm Lâm Ý Nhiên hơi khớp một chút, đưa mắt sang nhìn Lý Nhi cầu cứu.Lý Nhi cũng coi như là người nhanh nhẹn, lập tức tiến lên phía trước cúi đầu chào hỏi với một người đàn ông trẻ đang cầm 1 tập hồ sơ ghi chép gì đó.

Nhìn thấy Lý Nhi đến, anh ta ngẩng đầu lên, nhíu mi nhìn về Lâm Ý Nhiên đang đứng phía sau.

Cô lúc này hiểu ý, vội vàng bước lên vài bước đến trước mặt người đó, nở nụ cười tiêu chuẩn, khom lưng cúi đầu y như hồi còn làm giáo viên mà gặp hội trưởng hội phụ huynh vậy.“Lâm Ý Nhiên à, đến cũng sớm đấy, cố gắng diễn cho tốt vào, cũng đừng nghĩ gây thêm chuyện gì nữa, nếu ko thì dù chị Hồng có đến cầu thì tôi cũng ko nể mặt đâu, nhớ chưa.”Lý Nhi nghe ra giọng điệu của người trước mặt ko có nhiều kiên nhẫn vội vàng kéo tay Lâm Ý Nhiên, hai chị em cúi đầu dạ thưa liên tục, cuối cùng người đó mới giãn mày, phất tay cho 1 trợ lý chạy việc trong đoàn dắt hai người họ đến phòng phục trang.Phòng phục trang rất rộng lớn, có 2 gian, 1 gian chỉ chuyển để trang phục của diễn viên, gian phòng còn lại dùng cho diễn viên phụ trang điểm.Do đoàn phim đã khai máy được mấy ngày trước nên các diễn viên có phân cảnh đều tụ tập qua bên khu vực quay phim, hiện tại phòng trang điểm cũng thưa thớt người.Lý Nhi nhìn quanh 1 vòng, nhẹ nhàng nói nhỏ với Lâm Ý Nhiên: “Chị Nhiên, chị có thấy thái độ của anh Triển Bằng hôm nay có hơi…quá ko nhỉ?”Lâm Ý Nhiên chớp mắt, cô cũng ko ngu mà, tiếp xúc với phụ huynh học sinh nhiều, thể loại nào cũng gặp, sao ko nhìn ra được thái độ gay gắt của người đó đối với cô.[Nguyên chủ ko biết là lại gây ra chuyện gì nữa đây?]- Lâm Ý Nhiên đảo con ngươi, trong lòng lén lút hỏi thăm hệ thống.[Là thế này, bên đây trước đó cũng có mời ký chủ tham gia một vai, nhưng ký chủ chê vai nhỏ, ko nhiều đất diễn nên từ chối, lời nói ko quá khéo léo làm phật lòng người ta.]- Hệ thống lại lần nữa tường thuật.Lâm Ý Nhiên bĩu môi, đã bắt đầu làm quen với những lượng tin tức kinh người thế này.“Người ta làm quản lý casting diễn viên, khối lượng công việc nhiều, nên ko được thoải mái là đương nhiên, em đừng nghĩ nhiều.”- Lâm Ý Nhiên qua loa nói mấy lời trấn an Lý Nhi.Lúc này cửa phòng trang phục lại một lần nữa được mở ra, một người đàn ông để râu lún phún, mặc áo thun đen khoác áo gi lê và quần túi hộp, gương mặt hằm hằm bước vào hướng thẳng về phía Lâm Ý Nhiên đang ngồi.“Cô, đi ra đây với tôi, tôi có chuyện muốn nói với cô.”Lâm Ý Nhiên nhướng mày liếc qua Lý Nhi bên cạnh, rồi lại chỉ vào bản thân để xác định lại lần nữa là người đó đang nói chuyện với mình, mà Lý Nhi bên cạnh thì đã nháy đến muốn nứt con mắt: “Chị Nhiên à, trợ lý đạo diễn gọi chị đó.”Vừa bước 1 chân ra ngoài phòng phục trang, trợ lý đạo diễn đã kiềm ko được, gằn giọng: “Cô cũng giỏi nhỉ, thế mà vẫn chen được một chân vào đoàn phim này.

Tôi ko muốn nhiều lời với cô, lo mà đóng tốt vai rồi rời đi, đừng mang tâm tưởng gây chuyện ở trong đoàn phim này, nếu ko tôi ko nể tình mà đuổi cô đi đâu.”Lâm Ý Nhiên gãi đầu, nghĩ nghĩ hẳn là trước đó nguyên chủ đã làm mất lòng mấy người trong ê kíp rồi: “Vâng vâng, tôi nhớ rồi ạ, đảm bảo sẽ ko gây chuyện rắc rối ạ, mong ngài cho tôi một cơ hội làm lại ạ.”“Hmmm, nói lời phải giữ lấy lời, bằng ko thì hậu quả cô ko tưởng tượng đc đâu, đây là dự án của TC Entertaimemt đầu tư, nếu có rắc rối xảy ra, tôi ko xử lí cô thì cũng có người xử cô, mà khi đó hẳn là còn khủng khiếp hơn việc bị đuổi nhiều.”Nói rồi trợ lý đạo diễn dậm chân quay lưng đi, ko để cho cô thêm một lời giải thích.Lý Nhi có vẻ lo lắng, từ nãy giờ cứ đứng vặn vẹo ngón tay hóng ra ngoài cửa, nhìn thấy Lâm Ý Nhiên ko có biểu cảm gì thất thố quay lại mới thở phào: “Chị à, trợ lý đạo diễn tìm chị có chuyện gì ko vậy?”Lâm Ý Nhiên vuốt tóc, tròng mắt đảo một cái rồi cười tươi: “À ko, chỉ khích lệ chị vài câu, muốn chị cố gắng diễn xuất cho tốt thôi à.”Lý Nhi nghe cô nói như vậy, bán tín bán nghi nhưng cũng ko nói ra, nhẹ nhàng lôi ra nửa ổ bánh mì đưa cho Lâm Ý Nhiên gặm đỡ đói.Lâm Ý Nhiên ngồi gặm bánh mì, trong lòng thở dài rầu rĩ cùng với hệ thống.[Cũng tốt, cái tiếng xấu của kí chủ đã đồn đại khắp trong giới rồi, cô có quá quắt đến mấy cũng ko để người ta hiếm lạ.] Hệ thống tận tình khuyên nhủ một phen.Vừa gặm được 2 miếng, thợ trang điểm đã được gọi vào trong phòng.

Lâm Ý Nhiên chỉ là diễn viên phụ nên sẽ có sử dụng chung 1 thợ trang điểm, một thợ như vậy sẽ lo make up cho 10 diễn viên phụ.Nhìn gương mặt sạch sẽ trắng trẻo của Lâm Ý Nhiên, thợ trang điểm tên Tô Nhã rất thích thú, vội vàng bày đồ nghề ra bàn.

Bởi vì chỉ là một thợ trang điểm phụ ko có tiếng, trước giờ Tô Nhã chỉ toàn make up cho diễn viên phụ, mà những người đó cũng ko có ai là có nhan sắc nổi bật thực sự, cho nên Tô Nhã mãi vẫn ko có tác phẩm hài lòng.Nhìn thấy sự thân thiện và hưng phấn trong mắt Tô Nhã, Lâm Ý Nhiên cũng vui vẻ lây, vội vàng bỏ miếng bánh mì đang ăn dở xuống, ngồi yên lặng để cho Tô Nhã thuận lợi múa cọ..