Tôi Không Muốn Làm Ánh Trăng Sáng Của Nam Chính Cố Chấp Đâu

Chương 42: Tôi giết anh!



Để chứng minh mình không liên quan gì đến vụ tai nạn này, Sở Ân ngồi xổm xuống, bóp bóp bụng bé heo.

"Dậy đi, nè, dậy đi."

Heo con co quắp trên mặt đất thoáng thở phì phò, trở mình, đôi mắt đậu đỏ lộ ra sự khoe khoang không thể tin được.

Sở Ân:?? Con heo này thành tinh mẹ rồi!

Mi có biết papa là ai không? Mi đối xử với người tạo ra mi như thế ư!!

Vừa nảy ra ý nghĩ này, Sở Ân bỗng ý thức được mình cứ như đang tự chửi bản thân, nhất thời vui mừng vì mình chỉ kể lể thầm trong lòng.

Song cô vẫn có thể cảm thấy ý cười của tên chó Lục Chẩn càng ngày càng kịch liệt hơn.

Sở Ân đành phải tiếp tục xoa xoa con heo tinh, cố gắng ép nó đứng dậy đi hai bước, nhưng nó co quắp hết sức quật cường.

Sau cùng, Lục Chẩn cúi đầu, mở miệng: "Đứng lên đi."

Heo con vui sướng éc éc hai tiếng, nhanh nhẹn bật dậy.

Sở Ân: "..."

Cô phủi chân rồi lập tức đứng dậy, ánh mắt hơi đờ đẫn nhìn về phía Lục Chẩn.

Lục Chẩn khẽ nhướng mày: "Sao thế?"

Sở Ân tán dương: "Cậu điều khiển heo giỏi thật đấy."

"..." Lục Chẩn im lặng chớp mắt: "Cũng tạm."

Bé heo vui vẻ chạy tới chạy lui giữa hai người bọn họ, góc vườn hoa này của khu biệt thự rất vắng vẻ, gió cuốn theo chút ít hương hải đường xa xa, những cánh hoa lác đác lặng lẽ bay từ trên không rơi xuống.

Lục Chẩn liếc nhìn Sở Ân, hắng giọng: "Cậu không cần chịu trách nhiệm với bé heo, chỉ cần đặt tên cho nó thôi."

Sở Ân hơi ngạc nhiên: "Heo của cậu, tôi đặt tên, có ổn không?"

"Ổn." Lục Chẩn chăm chú nhìn khuôn mặt cô.

Không hiểu sao Sở Ân chợt nhớ đến bé mèo nhỏ không được nuôi tiếp ở kiếp trước. Sau khi Lục Chẩn mang mèo đi, vết cào trên tay cô cũng dần dần lành lại, nhưng kì thực trong lòng cô vẫn vương chút tiếc nuối.

"Vậy gọi Hộp đi."

Đây là tên bé mèo kia, bởi hồi đó Lục Chẩn đựng nó trong một chiếc hộp tặng cô, kiếp này Sở Ân không cho nó xuất hiện nữa nên quy về tên bé heo này là ổn.

"Được."

Lục Chẩn cụp mắt nhìn bé heo bên chân, sau đó dời mắt, nhìn về phía thiếu nữ trước mặt.

Ăn vạ là cố ý, muốn giữ cô lại là thật lòng thật dạ.

Khi tất cả mọi người sôi nổi tỏ vẻ thích cô, anh lại cảm thấy hốt hoảng, lo lắng. Cảm giác khó chịu vô duyên vô cớ tích lại nơi đáy lòng, tựa như từng lớp tro tàn bị thiêu đốt.

Anh cảm thấy chính mình phải làm một chút gì đó. Dù cho không có kết quả.

Sống lưng Lục Chẩn hơi căng thẳng, ý thức được nhịp tim của mình có phần hỗn loạn.

Đôi chút lúng túng kèm thêm một tia hèn mọn mơ hồ, thiếu gia cảm nhận được giọng của bản thân hơi khàn khàn: "Sở Ân——"

"Có chuyện gì?"

Môi Lục Chẩn hé mở: "Tôi..."

—— "Tiểu Ân!"

Lục Chẩn còn chưa kịp cất lời, giọng nói Sở Thật đột nhiên chen vào.

Sở Ân nghi ngờ nhìn Lục Chẩn, tiếp đó giơ tay lên: "Em ở đây."

Sở Thật nói chuyện với các phu nhân nhà giàu xong, lúc ngoảnh lại không tìm thấy Sở Ân. Anh bước tới lần theo âm thanh, trông thấy em gái thế mà lại đứng cùng một chỗ với nhân vật nguy hiểm Lục Chẩn.

Nội tâm anh lập tức phát còi báo động, nhanh chân tiến về phía bên này.

Mặc dù kể từ khi Tiểu Ân trở về, tên khốn Lục Chẩn chưa làm gì cô, hơn nữa độ hot bây giờ ở trường của em gái cực kì cao, hoàn toàn không giống xu thế sẽ bị bắt nạt—— nhưng Sở Thật vẫn luôn lưu tâm đến nội dung trong giấc mộng kia.

Tương lai đế quốc thương mại khổng lồ của nhà họ Lục có thể sẽ trải qua một đợt cải tổ quyền lực, song Sở Thật không mong muốn Sở Ân bị dính vào chuyện này. Cô sống rất chói mắt, sau này cũng phải tiếp tục chói lọi nữa.

Sau khi anh xuất hiện, vẻ mặt Lục Chẩn trở nên lạnh nhạt, con ngươi đen kịt như kết băng lộ ra vẻ nóng nảy.

Hai người đối mặt một giây, dồn dập cảm nhận được địch ý trên người đối phương.

"Nói gì thế?" Sở Thật cười hỏi.

Lục Chẩn lười đáp. Sở Ân trả lời: "À, nói về heo của cậu ấy."

Sở Thật: "?" Anh cúi đầu nhìn thoáng qua, nhận ra thật sự là một con heo.

"Lục thiếu có sở thích tao nhã ghê!" Sở Thật giơ ngón cái lên.

Lục Chẩn như thể không nghe ra lời mỉa mai ngầm, nhẹ giọng nói: "Cảm ơn."

"Được rồi, Tiểu Ân, đi dạo đủ rồi, chúng ta về nhà nhé?" Sở Thật đắc ý liếc Lục Chẩn.

Sở Ân tất nhiên nói "Vâng".

Vì thế hai anh em xoay người rời đi.

Lục Chẩn lặng lẽ nhìn theo bóng lưng bọn họ xa dần, sau đó dời mắt, rủ mi xuống.

Một hồi lâu sau, anh khom lưng ôm bé heo càng ngày càng đầy đặn, xoa xoa bụng nó.

"Đi thôi, Hộp."

Lần sau rồi nói với cô.

-

Tống Triệu Lâm lo âu mấy ngày, tỉ mỉ chú ý mọi biến động nhỏ.

—— Nhưng cậu không soi ra được bất cứ điều gì, chị Ân ngày nào cũng học học học, anh Chẩn thì vẫn giữ nguyên dáng vẻ không một chút rung động.

Tống Triệu Lâm: Sao đều không sốt xx ruột xx gì hết vậy! Cậu nôn nóng gần chết!

Cậu có loại cảm giác hưng phấn cả thế giới chỉ mình ta biết bí mật lớn #273;ộng trời, người khác không biết mà thậm chí đến cả chính chủ cũng không biết!

Sở Ân cất vở ghi chép, liếc sang cậu, thấy điệu bộ vò đầu bứt tai của Tống Triệu Lâm, trầm mặc một giây.

"Lâm Lâm" Sở Ân hỏi: "...Cái kia, vỡ rồi hả?"

Tống Triệu Lâm: "Cái gì ạ?"

Sở Ân che miệng nói nhỏ: "Là cái, cứ mười người thì có chín người có ấy."

Tống Triệu lâm bày ra vẻ mặt mịt mờ.

Sở Ân tưởng cậu giả ngu, ngại nói về chuyện này nên cũng không hỏi lại.

Cô ôm vở ghi chép toán đứng dậy khỏi chỗ, bất thình lình bị Tống Triệu Lâm kéo lại.

"Trời ơi, chị Ân!" Tống Triệu Lâm do dự hai giây, cuối cùng khó hiểu nói: "Chị biết không! Có người muốn làm mẹ của em!"

Sở Ân: "?"

Tống Triệu Lâm tiếp tục nói: "Quan trọng nhất là, chị có quen biết người này!"

Sở Ân: "??"

Tống Triệu Lâm chớp chớp đôi mắt tròn, dạt dào mong đợi nhìn cô.

Biểu cảm Sở Ân dần chuyển thành tiếc nuối: "Xin lỗi cậu, tôi không nghĩ nhà cậu lại loạn như vậy."

Tống Triệu Lâm: "??"

Sở Ân nghĩ, nếu nói cô có quen biết thì chắc hẳn tuổi tác người mẹ nhỏ này không lớn.

Cô ân cần xoa đầu Tống Triệu Lâm: "Đừng khó chịu quá, suy nghĩ thật kĩ xem đi với cha hay là với mẹ."

Nói xong, Sở Ân thở dài rời đi.

Giới nhà giàu rõ là loạn, chậc chậc chậc.

Bỏ lại Tống Triệu Lâm một mình, trong đầu đầy dấu hỏi chấm đang dắt tay nhau.

Hôm nay Sở Ân được nhóm toán của khối mời đến chia sẻ kinh nghiệm thi đấu cho các em học sinh lớp 10, có thể cung cấp một số ý kiến giúp bọn họ xác định phân ban khoa học tự nhiên và xã hội trong tương lai—— Dù sao huy chương vàng toán học của ban xã hội cũng rất có giá trị.

Tuy đã qua cuộc thi Cúp Hi Vọng một khoảng thời gian nhưng Sở Ân vẫn nhớ như in tâm tình của mình khi ở trại đông, sau khi thi xong cũng phục bàn[1] rất lâu, đúc rút ra rất nhiều kinh nghiệm.

[1] Phục bàn là từ ngữ trong môn cờ (cờ vây, cờ tướng..), sau một trận đấu thì người đánh cờ sẽ bày lại ván cờ, qua đó có cái nhìn sâu sắc hơn về ván đấu, suy nghĩ các nước đi, ưu điểm, nhược điểm, tích lũy kinh nghiệm cũng như cách thức ứng đối khi gặp phải những nước cờ tương tự.

Năm nay có hai người đạt giải, có điều nhóm toán chỉ mời mỗi mình cô. Một là bởi Sở Ân giành được huy chương vàng, hai là bởi bọn họ không dám mời vị thiếu gia kia, hơn nữa trông Lục Chẩn cũng không giống với vẻ là biết chia sẻ kinh nghiệm.

Sở Ân vô cùng tán thành, bày tỏ một mình cô vẫn ok, nhiều thêm một người sẽ ảnh hưởng tới việc cô phát huy.

Địa điểm chia sẻ được tổ chức tại phòng học tổng hợp của khối 10, một căn phòng cực lớn. Hầu hết những người đến nghe đều là những em nhỏ muốn chọn ban xã hội sau này, nhưng tất nhiên cũng không thiếu em định chọn tự nhiên. Ngoài ra còn một số người trung lập, đến ngắm Sở Ân là chính.

Sở Ân thấy em trai Hách Điêu ở cửa phòng học.

Qua sự kiện lần trước, cậu ta đã hoàn toàn không dám đứng lên cợt nhả trước mặt Sở Ân. Thậm chí khi nhìn khuôn mặt xinh đẹp tuyệt đỉnh kia của cô, bụng lập tức đau nhức, hai bắp đùi tiện đà run rẩy không kìm nổi.

Sau khi hết cợt nhả, cậu ta cũng ăn mặc bình thường hơn nhiều. Không còn phô ra hai cánh tay trắng toát, thay vào đó một chiếc áo hoodie đứng đắn, rốt cuộc bây giờ Sở Ân nhìn cậu ta đã không phải cay mắt nữa.

"Cậu cũng đến nghe à?" Cô thân thiện hỏi.

Hách Điêu vô thức dừng lại: "Em chào chị!"

Sở Ân gật đầu, khua khua ngón tay: "Đừng căng thẳng quá."

Đầu ngón tay xanh trắng loáng vụt qua trước mặt, khuôn mặt cô không có biểu cảm gì, cặp mắt đào hoa xinh đẹp hơi khép lại, cả người bình thản tựa mây gió, nhưng lại có loại cool ngầu khó tả.

Hách Điêu: Aaaaa đẹp quá! Cậu ta lại muốn gáy hu hu hu.

"Chị à, chị đừng xem em không đứng đắn, thật ra em học hành khá tốt đấy." Hách Điêu giải thích.

Sở Ân có chút bất ngờ: "Tốt lắm."

"Bây giờ em quyết tâm lấy chị làm mục tiêu, cố gắng học tập" Hách Điêu nắm chặt tay: "Như vậy cốt để cho bản thân trở nên xuất sắc—— sẽ có một anh top thay chị yêu em!"

Nửa câu trước Sở Ân vẫn rất vui vẻ, vừa nghe được nửa câu sau: "?? Cái gì cơ?"

Hách Điêu nói xong bèn hăng hái bước vào lớp học, ngồi vào vị trí gần đầu, tiếp đó nhìn về phía bục giảng bằng đôi mắt long lanh có hồn.

Sở Ân vừa vào cửa, cô lập tức nghênh đón một trận vỗ tay hoan hô.

"Em chào chị!!"

"Chị vất vả rồi!"

Sở Ân đưa tay sờ chóp mũi, không biết nói gì, không thể làm gì hơn ngoài việc nở nụ cười đáp lại.

"A a a a chị ấy cười với tôi kìa!"

"Là cười với tôi nhé?!"

"Nghe nói mỗi năm trại đông đều sẽ mời thi sinh khóa trước đến, hu hu hu em muốn tham gia vì chị!"

Vì sự nhiệt tình tăng vọt của khán giả, bầu không khí quá trình Sở Ân chia sẻ trên bục giảng rất tốt.

"...Trên đây chính là hệ thống kiến ​​thức chính mà tôi học được ở Cúp Hi Vọng trại đông năm nay, cần nhắc nhở mọi người một điều, nếu có dự định tham gia cuộc thi thì nhất định phải bắt đầu học từ sớm" Đôi mắt rực sáng long lanh của Sở Ân lia một vòng dưới bục giảng: "Đừng giống như tôi, do nền tảng tương đối kém nên giai đoạn sau phải tốn nhiều tinh lực hơn để bắt kịp những người khác."

Khán giả: Nghe xem, đây là tiếng người ư!!

Người giành được huy chương vàng nói nền tảng mình kém!!

Nhưng mà—— không nói tiếng người cũng rất xinh đẹp TAT

Sau khi kết thúc buổi chia sẻ, Sở Ân ở lại trả lời một số câu hỏi.

Trong những người tới gần rõ ràng có người mượn gió bẻ măng, Sở Ân nhận ra ít nhất hai người đã từng gửi thư tình và quà cho cô.

Mãi đến lúc giáo viên đến kéo những học sinh quá khích đi, Sở Ân mới thở phào nhẹ nhõm.

Sau khi rời khỏi phòng học, Hách Điêu hiển nhiên vẫn chờ bên ngoài, đưa cho cô một chai nước suối.

Sở Ân thân thiết cảm thán, vặn chai uống một ngụm.

"Chị ơi, về sau em tìm hiểu kỹ hơn, chẳng trách hôm đó em nói Lục Chẩn khó thu phục chị lại tức giận." Nổi giận xong còn đánh em một quyền QAQ

Sở Ân uống nước, nhướng mày tỏ vẻ kinh ngạc.

—— Hả? Sao tự nhiên nhắc đến chuyện này?

Hách Điêu chợt nhíu mày, bày ra vẻ mặt tò mò: "Có phải là vì, Lục Chẩn thích chị hay không?"

Sở Ân: "Phụt!——"

Cô phun thẳng nước ra ngoài.

Hách Điêu sợ hết hồn, nhưng là một chàng trai tinh tế, cậu ta dĩ nhiên mang theo khăn giấy bên mình, vội vã rút khăn giấy in hoa thơm phức ra đưa cô.

Sở Ân khó khăn lắm mới bình tĩnh lại, khuôn mặt kinh hoàng.

"Ai đặt điều nói nhảm vậy??"—— Ai bôi nhọ danh tiếng của cô!!

Hách Điêu đếm đầu ngón tay: "Vì mọi người đều rất để ý tới chị, có người nói khi chị vừa chuyển đến anh Chẩn đã tìm chị nói chuyện, sau đó còn vì chị mà mắng bạn học trong diễn đàn, hôm đại hội thể thao có người thấy hai anh chị đi chung, rồi hai người cùng tới tỉnh B, cùng giành giải thưởng—— Trời ạ, ngọt quá!"

Tất nhiên ngoài Sở Ân x Lục Chẩn thì còn rất nhiều cp khác, chẳng hạn như có người chèo Sở Ân x Cố Thu Trạch, suy cho cùng cũng có thể tán dóc ra một câu chuyện tiếp xúc dài. Gì mà cổ vũ bóng rổ, gì mà cùng bàn bài, còn có cuộc gặp gỡ bất ngờ ở trại đông tỉnh khác gì gì đó.

Tất cả đều có thể ship! Càng ship càng mạnh!

Sở Ân:...Tôi cần yên tĩnh.

Tuy thỉnh thoảng cô cũng có một chút lo lắng thầm kín, nhưng—— không có đâu nhỉ??

Tên đàn ông chó không có đâu nhỉ??

Mặt Sở Ân trở nên nghiêm trọng.

Hách Điêu cảm thấy vô cùng khó hiểu.

Hai người kia, bất kể là được ai thích thì cậu ta cũng vui muốn chết!

Quả nhiên chị Sở đúng là con nhà người ta chân chính! Cảnh giới này, chắc cả đời cậu ta sẽ không bao giờ đạt được!

...

Mọi người trong trường thật sự rất quan tâm đến yêu thích của Sở Ân.

Việc gán ghép mấy nhân vật nổi tiếng đã trở thành niềm vui không mệt của đám học sinh, dẫu sao trước đây chưa một nữ sinh nào trong trường có thể đạt được vị trí này, nhưng giờ thì có.

Hiện nay những người công khai theo đuổi Sở Ân đều thất bại, ngoài ra, cô cũng không hề đáp lại bất kỳ điều gì với những người lấy lòng khác.

Trong các nhóm chat giấu tên lớn thường xuyên thảo luận về vấn đề này:

[Thật sự không nghĩ được cuối cùng chị Ân của chúng ta sẽ thích ai]

[Thứ cho tôi nói thẳng, đường moi được từ cp các cậu ship đều chất lượng nhưng thế nào thì tôi cũng không tin đâu]

[Mị chỉ ship Sở Ân x mị thui]

[Thằng trên là đồ không biết xấu hổ!!!!!]

...

[Tin tức mới nhất, tôi vừa nhìn thấy HAI VỊ HỌC THẦN ĐANG NÓI CHUYỆN! Ở HÀNH LANG KHỐI 12]

[Bè Sở Cố cấp tốc tới đây!!!]

[Cái gì?? Chồng với vợ tui BE ư??]

Vài phút sau, người bán drama lại quay về——

[Mặc dù các học thần nói chuyện trời đất hơn mười phút! Thế nhưng không liên quan đến tình yêu nam nữ, một tẹo đường cũng không moi được! Bởi vì bọn họ đang nói về định lý xxx]

[Cái xxx này là gì?]

[Không biết, nếu tôi nghe mà hiểu thì còn gọi là xxx sao? Tức giận.jpg]

Cuối cùng nhóm chat tung một đòn quyết định.

[Biết rồi, chị các cậu không yêu bất kì ai cả]

[Đừng yêu tôi, không có kết quả—— Trích lời Sở Ân 001]

Sở Ân hoàn toàn không biết những cuộc thảo luận này, chẳng qua sau lời nói của Hách Điêu, cô bèn bí mật quan sát Lục Chẩn.

Bề ngoài không nhìn ra điều gì bất thường, nhưng thử nghĩ kĩ lại, tần suất tên chó Lục Chẩn này xuất hiện có vẻ không thấp.

Cô có thể bảo đảm nội dung cốt truyện đã đi lệch hướng ban đầu, song cô quả thật không thể chi phối tâm tư tình cảm của Lục Chẩn.

Sở Ân hơi nóng nảy nghĩ, dù thế nào thì kiếp này cô nhất định không cầm kịch bản ánh trăng sáng đoản mệnh. Bây giờ trong tay cô vẫn có quyền hạn cực lớn chưa dùng, cực kì an toàn—— nếu tên đàn ông chó dám ép cô đi lại con đường cũ, cô sẽ khiến Lục Chẩn bay màu!

Nhân cách giết người của tôi lại đang bùng cháy.jpg

Hệ thống học tập: "Ting, hệ thống phát hiện sát khí của kí chủ quá nặng, không có lợi cho sức khỏe thể xác và tinh thần đâu~"

Sở Ân hừ một tiếng: "Tôi rất khỏe mạnh!"

Cô vốn cho rằng đây chỉ là cuộc tranh luận bình thường hằng ngày với hệ thống, ai dè hệ thống học tập lại "Ting" một tiếng: "Nhắc nhở ấm áp, do kịch bản hiện nay biến đổi rất lớn, một số hành động kích thích có thể gây ra chấn động đặc biệt cho thế giới này."

Sở Ân sững sờ: "Chấn động đặc biệt gì cơ?"

Hệ thống học tập: "Hệ thống tạm thời không thể đoán trước được."

Câu nói mơ hồ, song suy nghĩ của Sở Ân xoay chuyển rất nhanh.

Chấn động đặc biệt... Hiện nay, chấn động đặc biệt lớn nhất trong thế giới này hẳn là bản thân cô—— một nhân vật được trở lại trói định với bàn tay vàng đọc kịch bản.

Có khả năng tiếp tục gây ra chấn động là ám chỉ những sửa đổi của cô đối với cốt truyện sẽ kích thích những tình huống tương tự xảy ra một lần nữa sao?

"Hệ thống của cậu vẫn sẽ trói định người khác được à?" Sở Ân bắt ngay lấy câu hỏi chết người nhất.

Hệ thống học tập: "Quyền hạn sửa chữa thế giới sách chỉ mở ra với một kí chủ."

Sở Ân thoáng yên tâm.

Nếu chỉ mình cô có thể thay đổi kịch bản thì cô vẫn là người chiếm ưu thế tuyệt đối.

Sở Ân thầm ngẫm nghĩ một lát, xem ra lần tránh né và điều chỉnh nội dung cốt truyện gốc tới càng cần phải cẩn thận hơn chút.

Khi giáo viên chủ nhiệm bước vào phòng học, đúng lúc thấy Sở Ân khoanh tay, cau mày, vẻ mặt trầm tư.

Cô lập tức xúc động vui mừng—— Nhìn này! Toàn thân đứa nhỏ này đều tản ra ánh sáng trí tuệ!

Với học sinh khác, cô luôn tận tâm chỉ bảo. Thế nhưng với Sở Ân, cô thậm chí muốn khuyên con bé không nên làm việc quá sức.

Cô chủ nhiệm dịu dàng chạm vai Sở Ân: "Ra chơi thích hợp vận động, đừng khiến bản thân mệt mỏi quá."

Sở Ân vứt những ý nghĩ hủy thiên diệt địa đầy đầu đi, lấy lại tinh thần, ngoan ngoãn đáp: "Em biết rồi thưa cô, em không mệt."

"Cô đến để báo cho em, lớp mũi nhọn phụ đạo mà Oái Văn tổ chức cho kì hai lớp 11 hằng năm sắp bắt đầu rồi."

Kì hai lớp 11, cả thành phố bước vào hình thức kiểm tra liên hợp thống nhất, hai trường đối đầu nhau chủ yếu chính là Oái Văn và Nhất Trung bên cạnh. Hai trường học, một trường giàu nứt đố đổ vách, một trường là ngọn nguồn sản sinh chất lượng tốt, năm nào cũng là đối thủ cạnh tranh chính. Toàn bộ xếp hạng chung và các môn học cá nhân đều sẽ được lấy ra so sánh.

Top 1 khối như Sở Ân đương nhiên là đối tượng bảo vệ trọng điểm của trường.

"Giáo viên lớp do trường tổ chức lần này đều là lực lượng nòng cốt nhất, ngoài ra còn mời giáo viên nước ngoài lương cao về dạy. Bình thường vào lớp là phải kiểm tra đánh giá, nhưng trong lớp vừa đưa ra chính sách, học sinh giành giải thưởng cấp thành phố trở lên có thể được tuyển thẳng."

Giải nhất tiếng Anh cấp thành phố và huy chương vàng toán cấp tỉnh Sở Ân đều có, nói trắng ra là, nhà trường muốn cho cô vào thẳng, chỉ sợ cô không muốn vào.

Để đạt kết quả tốt trong trận hỗn chiến lớn toàn thành phố, kể từ bây giờ, nguồn tài nguyên giáo dục của Oái Văn sẽ dần nghiêng về phía học sinh giỏi. Không chỉ giáo viên mà còn có rất nhiều tư liệu hỗ trợ giảng dạy, nội dung chương trình học mới nhất, v...v...

Kiếp trước Sở Ân cũng biết cái lớp nhỏ này, nhưng khi đó những thứ này đều không liên quan gì tới cô. Bây giờ tất nhiên cô sẽ không từ chối nguồn tài nguyên hàng đầu, cơ mà Sở Ân vẫn hơi do dự, hỏi: "Được thưa cô, nhưng... em có thể tham gia kiểm tra không?"

Cô nhận ra mình cực kì thích việc xếp hạng, thi kém có thể khơi dậy động lực, thi tốt cũng có thể dùng cảm giác thành công để tiếp tục khơi dậy động lực. Tiếc rằng Oái Văn không có cuộc thi tháng giống các trường trung học khác, kiểm tra quá ít.

Cô chủ nhiệm vô cùng vui vẻ với loại ý kiến này của học sinh giỏi: "Tất nhiên là được, cô sẽ thảo luận với lớp."

Sở Ân gật đầu: "Em cảm ơn cô."

Nhóm Hàn Sở Oánh và Khương Nghiên nhất định có thể thi được vào lớp phụ đạo này, đến khi đó đi học cùng nhau sẽ rất tuyệt.

Hàn Sơ Oánh thoắt cái đã hay tin lớp mũi nhọn, cô nàng vô cùng hưng phấn, dẫu sao được học chung lớp với Sở Ân cũng là một việc vô cùng có động lực!!

"Chỉ có điều đám học bá bên Nhất Trung thật sự rất trâu" Hàn Sơ Oánh nói với Sở Ân: "Chúng ta có huy chương vàng Cúp Hi Vọng thì phía đối diện còn có đại thần đoạt giải trong cuộc thi toán học nước ngoài. Tới lúc đó, Ân Ân nhất nhất định sẽ phải chiến đấu với họ. Trận chiến với Nhất Trung hằng năm đều liên quan đến vinh dự nhà trường, người có thể giành được thành tích một môn tốt nhất thành phố thì đều là anh hùng!"

Sở Ân cảm thấy hơi hứng thú: "Vậy tớ phải cố gắng."

Không chỉ mỗi cô nỗ lực mà tất cả học sinh giỏi trong lớp đều rục rịch ngóc đầu vì cái lớp mũi nhọn này.

Không giống cuộc thi cuối kì cả khối, lần này hoàn toàn là cuộc tranh đấu giữa những học sinh xuất sắc nhất. Sau cùng lớp mũi nhọn chỉ nhận 30 người, không nhiều slot.

Sở Ân cũng không xem thường cuộc thi nhỏ này, dù sao cô đã tự lựa chọn tham gia kiểm tra, lỡ như thành tích không tốt hẳn sẽ rất xấu hổ. Nhà trường đưa ra phạm vi đề thi nằm trong sách giáo khoa từ học kì 1 lớp 11 đến nay, mỗi môn chia thành một bài thi nhỏ, tối đa 50 điểm, tổng 300 điểm.

"Nhiệm vụ của tôi thì sao?" Sở Ân chọc hệ thống.

Hệ thống học tập: "Bài kiểm tra này không có trong phạm vi nhiệm vụ học tập hệ thống phán định~ Vì kí chủ có thể không tham gia mà~"

"..." Sở Ân nói: "Được rồi, con gà keo kiệt."

Hệ thống học tập: "Không nghe thấy——"

Bài kiểm tra diễn ra vào buổi chiều thứ sáu, tất cả học sinh cả khối có nguyện vọng đều có thể đăng ký tham gia, thứ tự số ngồi phòng thi ngẫu nhiên.

Lúc Sở Ân đến địa điểm thi, rất nhiều người ngẩng đầu lên nhìn cô.

Vị trí thứ nhất hàng đầu tiên bị để trống, mà chỗ ngồi xung quanh đều được ngồi chật kín, trong mắt các bạn học sinh tràn ngập mong đợi: "Ngồi chỗ này đi, ngồi chỗ này đi".

Sở Ân đưa tay sờ chóp mũi, sau đó ngồi vào vị trí thứ nhất.

Mấy người xung quanh trở nên kích động——

A! Cùng hít chung một bầu không khí với đại thần! Cảm giác IQ cũng được tăng lên!

Đến khi Hàn Sơ Oánh vội vàng chạy đến, các vị trí xung quanh Sở Ân đã bị ngồi kín, cô nàng lập tức kêu rên: "Sao lại vậy chứ!"

Sở Ân nở nụ cười: "Bài kiểm tra này sẽ xong sớm thôi."

Hàn Sơ Oánh rầu rĩ không vui ngồi xuống chỗ trống khác trong phòng.

Một lát sau, một người nữa lại bước vào phòng thi.

Sở Ân ngước lên nhìn thoáng qua, bắt gặp ánh mắt Lục Chẩn.

Phòng học nổi lên một trận náo động nhỏ.

"Oa——"

"Anh Chẩn cũng tới ư?!"

"Gần đây anh Chẩn yêu học tập quá nhỉ!"

Sở Ân ngồi ở vị trí đầu tiên, Lục Chẩn cúi đầu là có thể thấy cô, sợi tóc màu trà mềm mại, đỉnh đầu có một vòng xoáy nhỏ.

Lục Chẩn vuốt đốt ngón tay, ngẫm nghĩ một hồi rồi đang định lên tiếng—— một tên bám dai như đỉa đằng sau đột nhiên chen vào.

—— "Tiểu Ân, bắt đầu kiểm tra chưa?"

Sở Ân ngẩng đầu, trông thấy khuôn mặt anh trai: "Vẫn chưa ạ."

Lục Chẩn từ từ khép mắt lại, giáo dưỡng tốt khiến anh không làm được động tác trợn mắt trắng.

Sở Thật cũng nhìn thấy Lục Chẩn: "Lục thiếu gia làm gì vậy?"

Lục Chẩn lạnh nhạt liếc nhìn anh, sau đó dời mắt về chỗ cũ, đầu ngón tay trắng nõn gõ nhẹ lên bàn Sở Ân: "Thi xong chờ lát nhé?"

Trong lòng Sở Ân lập tức kéo còi báo động: "Làm gì?"

Lục Chẩn hơi cúi đầu, nhếch môi cười: "Có... chút chuyện."

Sở Ân dán mắt nhìn anh vài giây.

Ánh mắt thiếu nữ sáng ngời, trong veo thấy đáy, thậm chí Lục Chẩn có thể thấy bản thân đang căng thẳng luống cuống trong đôi mắt đó.

Mi mắt Lục Chẩn khẽ run lên, sau đó lại ngước mắt nhìn cô, đáy mắt dần dần hiện lên một chút ý cười.

"Thi tốt." Anh nói nhỏ xong rồi xoay người tìm chỗ ngồi.

"Chuyện gì vậy! Này——" Sở Thật nhìn chằm chằm Lục Chẩn lười biếng ngồi xuống trong phòng học, lòng thầm dâng lên một cảm giác khó chịu.

Anh còn muốn nói gì đó nhưng giám thị đã ôm bài thi vào.

Anh không tiện làm Sở Ân chậm trễ, đành phải nói: "Anh tự học ở trên, tan học sẽ qua đây."

Sở Ân gật đầu: "Vâng ạ."

"Cất hết điện thoại và sách vở đi! Lập tức bắt đầu phát bài!"

Sở Ân bèn đè những suy nghĩ khác xuống, ép mình tập trung vào bài kiểm tra trước mắt.

Thời gian thi thật sự không dài, một môn 40 phút, phát bài cực kì nhanh.

Vừa bắt đầu cuộc thi, các học sinh đều bước vào trạng thái. Mặc dù số lượng câu hỏi ít nhưng độ khó không nhỏ, dù sao ý nghĩa cuộc thi lần này nằm ở chỗ tuyển chọn nhân tài. Độ khó bài thi toán rõ ràng có phần khó đối với một số học sinh top 10 khối, nữ sinh ngồi chéo phía sau Sở Ân vẫn luôn vò đầu bứt tóc, cách một khoảng xa cũng có thể cảm nhận sự khốn khổ của cô ấy.

Chẳng qua với những người từng tham gia thi đấu thì mức độ này chẳng thấm vào đâu. Sở Ân nhận ra giáo viên để cô miễn thi không phải không có lý, bởi vì cô chắc chắn có thể tiến vào.

Suôn sẻ hoàn thành xong đề toán, không ngờ lại chỉ mất có nửa giờ.

Các bạn học xung quanh thấy đại thần bình tĩnh đặt bút xuống, trái tim đột nhiên căng thẳng—— A a a chợt thấy ngồi xung quanh Sở Ân cũng không tuyệt cho lắm!

Áp lực quá lớn!!

Giữa sáu bài kiểm tra chỉ có một lần giải lao, còn lại vẫn liên tục kiểm tra cho đến khi tiếng chuông tan học vang lên.

Sau khi thu bài thi môn chính trị cuối cùng xong, trong phòng học lập tức vang lên tiếng thở dài như trút được gánh nặng.

"Chắc chắn không?"

"Không hẳn, nhưng toán dị vãi..."

"Đề thi đại học năm ngoái cũng khó thế này!"

"Sao tôi thấy nó còn khó hơn đề thi đại học nữa."

Sở Ân hơi vận động vai gáy, sau đó quay đầu liếc Khương Nghiên và Hàn Sơ Oánh, hai người tuy khá mệt nhưng nhìn nét mặt có vẻ tương đối ổn.

Cô thả lỏng người, sau đó bỗng phát hiện, Lục Chẩn không có trong phòng học.

Không biết anh nộp bài sớm hay thế nào, Sở Ân chợt nhớ tới chuyện tên đàn ông chó đã nói với cô trước khi thi.

Có chuyện gì mà phải nói riêng? Chăm sóc lợn cái sau khi sinh à?

Sở Ân khoanh tay, nghĩ đến vẻ mặt Lục Chẩn ban nãy.

Gần đây có đủ loại tin tức tràn vào lòng, cô bỗng nhiên có linh cảm chẳng lành.

Không phải chứ? Không thể nào??

Mọi người trong phòng lần lượt rời đi, Khương Nghiên và Hàn Sơ Oánh đến rủ cô đi cùng, nhưng Sở Ân từ chối.

Trước khi chưa hiểu rõ ràng, cô không dám ra khỏi phòng học. Nếu Lục Chẩn nói như vậy, bây giờ rất có thể đang đợi cô ở một chỗ nào đó bên ngoài phòng học.

Sở Ân ngẫm nghĩ hồi lâu, bèn lấy kịch bản ra, mở đầu là phòng học lớp 12.

【Sau khi tan học, Sở Thật vừa thu dọn đồ đạc, vừa nói với Cố Thu Trạch bên cạnh: "Mày muốn đi tìm Tiểu Ân với tao không?"

Cố Thu Trạch: "Có bài tiểu luận chưa viết xong, có thể muộn—— sao vậy?"

Sở Thật: "Vậy tao không chờ được mày—— tan học Lục Chẩn muốn tìm em gái tao."

Cố Thu Trạch nở nụ cười: "Sao mày phòng bị Lục Chẩn thế."....】

Đến cả anh trai cũng bắt đầu nhận ra có điều không ổn rồi??

Tim Sở Ân đột ngột đập nhanh hơn một chút.

【Lục Chẩn đã sớm ra khỏi phòng học, chờ Sở Ân bên ngoài. Ánh mặt trời chạng vạng rất đẹp, anh đứng trong ánh sáng, nét mặt dịu dàng không thể tin nổi.】

【Anh có một chuyện rất quan trọng muốn nói.】

...Xong, đời, rồi.

Một tiếng sấm đùng đoàng lóe lên trong đầu Sở Ân, bỗng hiểu ra gì đó——

Con mẹ nó Lục Chẩn??

TÔI! GIẾT!! ANH!

Mặc dù bây giờ dòng suy nghĩ của Sở Ân rất hỗn loạn nhưng cô biết mình phải ngăn cản chuyện này xảy ra, nếu không nội dung cốt truyện sẽ sa vào đường ray kiếp trước!

Bình tĩnh, bình tĩnh một chút, tiếp tục suy nghĩ kỹ hơn rồi bàn sau!

—— Trước hết là né Lục Chẩn đã!

Cô nhìn thử trên dưới kịch bản, phát hiện cái kịch bản keo kiệt này thực sự không viết vị trí Lục Chẩn?!

Sở Ân: "Vậy, dựa theo nội dung cốt truyện này thì bất kể tôi đi đâu cũng có thể đụng phải anh ta sao?"

Hệ thống học tập lấy làm tiếc đáp: "Đại khái là như vậy."

Sở Ân tức giận đánh không khí. May mà người trong phòng đã đi hết, không ai trông thấy học thần cao lãnh giờ đây đang thất thố.

Ngoài quyền hạn lớn, trong tài khoản hiện giờ chỉ còn quyền hạn sửa đổi một chữ duy nhất... Chẳng lẽ muốn cô dùng quyền hạn sửa đổi câu đơn sao? Sở Ân nhìn đăm đăm vào kịch bản, liên tục đọc đi đọc lại nhiều lần, sau đó chợt nảy ra một ý tưởng.

Cô cầm bút ánh sáng, đặt xuống bên câu [Chờ Sở Ân bên ngoài].

...Có lẽ lúc này anh trai đang trên đường đến tìm cô.

Sở Ân rủ mắt xuống: "..."

Cô do dự một giây, tiếp đó gạch bỏ chữ "Ân" của mình đi rồi điền chữ "Thật" vào.

Sorry.

...

Lục Chẩn đứng trong góc tầng một của tòa dạy học, dựa lưng vào tường.

Cuộc thi đã kết thúc được một lúc lâu, thí sinh liên tiếp rời khỏi phòng học. Lục Chẩn thấy hai cô gái hay chơi đùa bên cạnh Sở Ân, bọn họ cười nói đi xa dần.

Anh ngước mắt lên quan sát thử, trên bậc thang không có lấy một bóng người.

Đang học? Đang hỏi đề?

Lục Chẩn hơi ngửa cổ, khuôn mặt thả lỏng.

Không sao, anh có đủ kiên nhẫn—— miễn là anh trai cô không tới quấy rầy lần nữa là tốt rồi.

Qua một lúc lâu nữa, hành lang vắng vẻ cuối cùng cũng vang lên tiếng bước chân một người đi đến.

Khóe môi Lục Chẩn khẽ cong lên, từ từ ra khỏi góc.

—— Nhưng sau khi rẽ qua chỗ ngoặt, Lục Chẩn và Sở Thật đờ đẫn đưa mắt nhìn nhau.

"?"

Lục Chẩn cau mày: "Sở Ân đâu?"

Sở Thật trừng mắt: "Em gái tôi đâu?"

Mấy giây sau, hai người lặng lẽ phát hiện.

Bọn họ đều bị cho leo cây rồi??

Cách đó không xa, tại cổng trường học, một bóng người vòng qua cửa sắt nhanh như gió.

Sở Ân che miệng, chui vào xe của nhà, thở phào nhẹ nhõm.

Thành thật xin lỗi, tạm biệt! [Bye bye]